[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 28



Đi đường vòng, tránh những nơi có tiếng người, đến khi tới một con đường nhỏ yên tĩnh, Nguỵ Vô Tiện mới bước chậm lại, bắt đầu tuỳ ý dẫn người ta đi tiếp.

Vẻ mặt thoải mái vui vẻ, giống như những thừa nhận xấu hổ mới vừa rồi đều là ảo giác, Lam Vong Cơ đi song song bên cạnh, ánh mắt rũ xuống, phát hiện tay áo của mình vẫn đang bị cột, chần chừ một lát, từ từ tháo ra.

Sợi dây trắng được cất đi, chỉnh lại tay áo, vật liệu dùng để may giáo phục Lam gia mềm rũ nhẹ nhàng phấp phới, nhưng lại cứng cáp, không dễ nhăn, chỉ vuốt nhẹ, đã trở lại nguyên dạng.

Nguỵ Vô Tiện liếc y một cái, cười hì hì.

Lam Vong Cơ giương mắt nhìn lại hắn.

Xoay chuyển tròng mắt, Nguỵ Vô Tiện xấu xa nói: "Lam Trạm, lúc đó ngươi làm ta cái gì...." Giọng điệu đầy ẩn ý kéo dài ra, rồi mới nói tiếp: " cũng đều bị sư tỉ nhìn thấy, xấu hổ hay không?"

"......"

Người nọ quả nhiên không trả lời, hắn vô cùng đắc ý bắt đầu ép hỏi tiếp: "Hơn nữa ta còn chưa kịp hỏi tới, người học chiêu đó ở đâu?"

Lam Vong Cơ dừng bước chân lại.

Nguỵ Vô Tiện chạy nhanh tiến sát vào, một hai phải chen đến trước mặt để quan sát vẻ mặt của y, hoặc là nhìn xem vành tai trắng nõn như ngọc kia có đỏ lên không.

Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, cúi xuống, hơi thở ấm áp phà vào tai Nguỵ Vô Tiện, âm lượng chỉ ở mức hai người có thể nghe thấy, thấp giọng nói: "Chỗ đó, ngươi cũng thích"

Dứt lời, hơi thẳng dậy, một bàn tay lại xoa lên eo Nguỵ Vô Tiện.

Hành động này ngoài dự đoán nên Nguỵ Vô Tiện trở tay không kịp.

Cả kinh, theo bản năng định tránh, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, trốn cái gì chứ? Nếu hắn lại trốn, thì không phải thừa nhận là mình sợ hay sao?

Lập tức bất động, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, nhìn thẳng vào mắt.

Lam Vong Cơ rũ mắt, khép hờ che đi ánh mắt, bàn tay tinh tế xoa ấn cạnh eo Nguỵ Vô Tiện, hơi dời đi, hình như có ý rút tay về.

Nhưng không đợi hắn thở phào nhẹ nhõm, y đã véo mạnh một cái.

Lực đạo lần này so với trước nhẹ hơn một chút, Nguỵ Vô Tiện run lên một cái, không kêu ra tiếng, trong chớp mắt chỗ eo bỗng mềm ra.

"Được a! Lam Trạm ngươi ___ a!" Thật vất vả mới chịu được cơn tê rần kia, Nguỵ Vô Tiện định mở miệng chất vấn, thì sắc mặt Lam Vong Cơ sầm xuống, lại lần nữa.

Sợ đến tái cả mặt, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ không ổn rồi, định chạy trốn, lại bị nhéo một cái.

Cảm giác giống như cả người bị điện giật.

Nguỵ Vô Tiện đẩy y ra, Lam Vong Cơ nắm lấy hai cổ tay hắn, dùng một tay giữ lại, dễ dàng kéo hắn lại, tay kia lại nhéo eo hắn thật mạnh.

"Lam Trạm __!" Nguỵ Vô Tiện có chút ngây ngốc, kêu to, nhưng Lam Vong Cơ không dừng tay, "A!"

Hoảng loạn một lát, nhớ ra cái gì, vội nhanh nói: "Khoan đã, nhỡ có người ___"

"Không có!" dường như Lam Vong Cơ tỏ ra hung dữ mà bác bỏ, y tiếp tục véo da thịt mềm mại ở vùng eo Nguỵ Vô Tiện.

"Đừng! Đừng... ưm,"

Hắn nói trong hơi thở hổn hển, thở không ra hơi.

Chỉ cần định trốn, sẽ bị nhéo eo tàn nhẫn, nếu không tránh né, lại bị nhéo thêm hăng say, lực tay lúc mạnh lúc nhẹ, đều chọn những nơi mềm yếu mà nhéo, mỗi một cái đều làm Nguỵ Vô Tiện không nhịn được mà run rẩy, không chống cự được chút nào, Lam Vong Cơ lại nhéo một cái, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên mềm rũ người ngã xuống, bị Lam Vong Cơ kéo lên, khó khăn lắm mới đứng được.

Rốt cuộc cũng biết xin tha, Nguỵ Vô Tiện run run rẩy rẩy, chịu đựng đến mức rên rỉ ra tiếng, nhẫn nhịn, thở không nổi mà mở miệng: "..... Không muốn, không muốn mà.... Lam Trạm... đừng làm vậy...."

Thân mình trượt xuống, Lam Vong Cơ cho rằng hắn muốn trốn, lại ra tay, nghe Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển kêu lên, mới dừng tay đem người ôm vào ngực.

Đã không dám giãy giụa nữa.

Dựa vào Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thật sự là trốn không thoát, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Nhỏ giọng nói: "..... Tha cho ta.... Ta không muốn, Nhị ca ca... ngươi, ngươi tức, tức giận chuyện gì phải nói ra chứ!"

Cái tay nguy hiểm kia cứ xoa xoa ở cạnh eo hắn.

Sợ quá mém chút đau xóc hông, sụp xuống nói: "Ngươi không nói ra thì làm sao ta biết __ Không muốn mà! Thật không muốn đâu....ô......"

Hắn thấy, sắc mặt Lam Vong Cơ.... cũng đều là vô biểu tình, nhưng phảng phất như có bóng ma phủ trên mặt, rõ ràng là cực kỳ không vui, nhưng rốt cuộc hắn làm sai chuyện gì? Vừa rồi không phải đều rất tốt sao!

Cẩn thận nhìn kỹ biểu tình của Nguỵ Vô Tiện, thấy hắn chung quy vẫn không rõ, Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Không cho phép...."

"Không cho phép?"

Không cho phép cái gì? Cái gì không cho phép?

Mờ mịt nhìn Lam Vong Cơ, trong mắt Nguỵ Vô Tiện đều ngấn nước, cố chớp mắt, không còn hơi nước, nhìn rõ hơn một chút, bỗng nhiên cảm thấy, sắc mặt hiện giờ của Lam Vong Cơ, cực kỳ giống với sắc mặt, khi hắn đang nói chuyện với Giang Trừng bỗng nhiên bị kéo về phía sau và hắn quay lại nhìn thấy y.

Tựa hồ như đã nắm được cái gì.

Lam Vong Cơ lại chậm rãi mở miệng, nói nhiều hơn mấy chữ: "Không cho phép..... cùng Giang Vãn Ngâm..."

"...." Giật mình một cái, Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm nói: "Không phải chứ! Lam Trạm! Ngươi, ngươi đến cả dấm Giang Trừng cũng ăn sao!"

"Không đúng! Lam Trạm, ngươi ghen thật à?!"

"...."

Bị một câu nói toạc ra, Lam Vong Cơ đen mặt không nói lời nào, Nguỵ Vô Tiện khiếp sợ không thôi, khi mới lập khế ước, tuy không nói ra, nhưng hắn cảm nhận được tính chiếm hữu của Lam Vong Cơ rất là mạnh, sau này y bắt đầu khắc chế, tự thả lỏng khi có người cứ nhìn chằm chằm hắn, nên hắn cho rằng không sao – hóa ra không phải! Chỉ là tương đối có thể nhịn có thể giấu, hiện giờ thế này....

Quá sức bất ngờ, giọng nói Nguỵ Vô Tiện hơi run run, nhưng ít ra cũng đủ sức để nói hết câu: "Ta, Lam Trạm.... Ta lớn lên từ nhỏ cùng với Giang Trừng, ta không có ý khác, chỉ là thói quen thôi...." Bàn tay bên hông vẫn căng thẳng, nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại muốn nhéo, Nguỵ Vô Tiện sợ quá, sửa lời nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta thật đã biết sai – ta sẽ không bao giờ kề vai sát cánh bên Giang Trừng nữa! Có chuyện gì chỉ nói thôi! Đứng thật xa mà nói! Tuyệt đối không động tay động chân!"

Hai cổ tay bị giữ chặt, hắn vẫn không ngại run rẩy giơ ba ngón tay phải lên, chỉ sợ Lam Vong Cơ không tin, lại bắt hắn chịu thêm vài cú nhéo đủ tàn phá cái eo của hắn, Nguỵ Vô Tiện mặt đầy nghiêm túc nói: "Lam Trạm, ta đều nghe ngươi, ta đều nghe Nhị ca ca!"

Mấy chữ cuối, nghe thật rõ ràng.

"......."

Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ không nói chuyện, lực đạo trên tay rốt cuộc cũng buông ra, Nguỵ Vô Tiện được giải phóng, không chạy, mà ngược lại đôi tay lại khẩn trương bám lấy y.

"Đừng buông! Đừng..." Hít mấy hơi, phát hiện không ổn, mới nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ? ta thật sự không đứng nổi..."

Nghe vậy ánh mắt Lam Vong Cơ dời xuống, thấy Nguỵ Vô Tiện hai chân xác thật hơi run rẩy, cơ hồ phải dựa cả người lên người y.

"....." dừng một chút, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Thật xin lỗi"

"....." Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy nói cái gì cũng không thích hợp, vốn có chút không phục lắm, nhưng Lam Vong Cơ đã xin lỗi và cảm thấy bản thân mình thực sự cũng có điểm không đúng, bèn dời đi ánh mắt, thở dài một hơi nói: "Bên này vẫn có thể có người đi qua...."

Không nên ở lâu.

Lam Vong Cơ ôm hắn, không để hắn trượt xuống.

Tuy rằng mới hồi nãy hắn dẫn người tới đây, nghĩ là tính sổ, không ngờ bị một màn tính sổ ngược lại – đã cố ý chọn một nơi hẻo lánh ít người qua lại ở Liên Hoa Ổ, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không có ai, ôm ôm ấp ấp như vậy, nếu bị bắt gặp thì thật sự có chút....

Nguỵ Vô Tiện đau khổ suy nghĩ một lát, có cách rồi.

Hít một hơi thở đều, chỉ về phía trước: "Đưa ta tới nơi đó".

"Được"

Hơi nghiêng người một chút, Lam Vong Cơ vòng lấy lưng của cái người vừa mất chỗ dựa đã thiếu điều muốn ngã xuống, tay kia xốc dưới đầu gối, bế Nguỵ Vô Tiện lên đi theo hướng hắn chỉ, Nguỵ Vô Tiện vốn định giãy ra, nhưng ngẫm lại mất thời gian không bằng rút lui nhanh chóng, bèn nép vào ngực Lam Vong Cơ mà chỉ đường.

Rẽ trái rồi rẽ phải, trên đường không ai nhìn thấy, một thiếu niên bạch y ôm một thiếu niên áo tím đi vào phòng.

Nguỵ Vô Tiện vào phòng, nhẹ nhàng thở ra, Lam Vong Cơ cũng không cần ai kêu, đóng cửa lại, đem người đặt lên chiếc giường gỗ duy nhất ở trong phòng.

Khoé mắt liếc nhìn, trên tấm ván đầu giường có vẽ hai đầu người nhỏ xíu đang hôn nhau, y nhìn Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện ngây thơ nhìn lại y.

Một lát, dùng khẩu hình, nói từng chữ: "Phòng, ngủ, của, ta"

"......."

Thoáng khôi phục lại sức lực, Nguỵ Vô Tiện liền tự mình tháo đai lưng.

Lam Vong Cơ giật mình, không kịp ngăn lại, Nguỵ Vô Tiện kéo ra, đai lưng thêu hoa sen chín cánh đã vứt lên giường, lột bỏ áo ngoài, áo trong không còn buộc ngay eo, tản ra, trung y màu trắng được giở ra, lộ hẳn vòng eo.

Cẩn thận xem xét, mấy cú nhéo vừa rồi chỉ làm hắn vừa bủn rủn vừa mềm nhũn, nhưng không đau, quả thực không có vết bầm, chỉ là một mảng đỏ nhạt.

Xem xong, Nguỵ Vô Tiện khép trung y lại, thuận tay sửa sửa áo trong, ngẩng đầu thấy Lam Vong Cơ đang đơ ra, bỗng nhiên cảm thấy hành động mới vừa rồi giống như có chút hơi.... Rồi lại nghĩ, dù sao cũng không phải chưa thấy qua, biểu tình thay đổi, thần sắc trở nên đáng thương, bắt đầu lên án: "Lam Trạm, ngươi xem ngươi nè, ngươi cũng nhìn đi, eo của ta đều bị ngươi nhéo đỏ hết lên".

"..... Xin lỗi" Tiếng nói cực trầm

Nguỵ Vô Tiện nghe y xin lỗi, mới vừa rồi còn cảm thấy quái lạ, giờ lại vứt sang một bên, quả thực muốn gỡ hoà phần nào cho việc bị mất mặt cực điểm phải xin tha mấy phút trước, ngẫm nghĩ lại buông tay, quần áo liền tản ra trở lại, hơi tươi cười, nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, ngươi nói... Làm sao bây giờ, vừa rồi ngươi làm ta như vậy, ta đau eo mỏi gối, giống như còn có chút...."

Nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cánh tay hơi run của Lam Vong Cơ, kéo qua, không cho người thoái lui.

"Ơ? Nhị ca ca? Lam nhị ca ca?" cũng không nói một chút kia là như thế nào, cứ nắm lấy tay người ta mà kéo.

"......"

Con ngươi thanh lãnh nhạt màu thoáng một tia dao động, Nguỵ Vô Tiện trêu chọc như thế này thực sự so với lúc trước, quá mức.... Che giấu, dằn nén, Lam Vong Cơ nhắm mắt, lại mở ra, đưa ánh mắt hết sức bất đắc dĩ về phía hắn, mở miệng nói: "Mặc quần áo vào cho đàng hoàng".

Nguỵ Vô Tiện hết sức chăm chú, không nghĩ tới sẽ nghe những lời này, thân hình nghiêng một chút, biết vừa rồi mình chưa đủ gan, định nỗ lực hơn.

Lam Vong Cơ trở tay nắm lấy tay hắn: "Đừng nháo"

Nguỵ Vô Tiện không phục, giật giật, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không muốn uống thuốc, thì đừng nháo".

"......" đây quả thực là, khiến Nguỵ Vô Tiện không dám dùng mọi thủ đoạn để dụ người, là nguyên nhân khiến hắn hữu tâm vô lực (có ý định nhưng không có sức thực hiện) mà trêu ghẹo, định làm tới luôn, nhưng lại sợ thật chọc ra lửa, giống lần trước trêu chọc đến mức Lam Vong Cơ không nhịn được, ngoài kỳ mưa móc đúng là có hơi chạm vào hắn, đã bị Ôn Tình nhìn ra, nỗi sợ hãi trong lòng quá lớn, dòng ghi chú "nhịn một chút" trong toa thuốc thứ hai đến giờ vẫn làm cho hắn không dám trêu chọc người quá mức.

Đã nhịn khoảng hơn bảy ngày.

Bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống này nhàm chán quá, mọi ý nghĩ trêu chọc đều tan biến.

Nguỵ Vô Tiện ngã người ra sau, lăn vào bên trong giường, thuận tay lấy chăn quấn mình lại.

"......"

"......"

Lam Vong Cơ thở đều, ngồi xuống mép giường, đẩy đẩy Nguỵ Vô Tiện "Mặc quần áo vào cho đàng hoàng".

Nguỵ Vô Tiện uốn éo vài cái, ý bảo không muốn.

Trầm mặc một lúc lâu, Lam Vong Cơ kéo hắn ra, lôi ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, cẩn thận khép vạt áo rồi khoác áo ngoài, thắt dây lưng nghiêm chỉnh.

Nguỵ Vô Tiện lại cười hì hì, mặc đồ xong lại thò tới gần bên tai Lam Vong Cơ nói: "Kỳ thật nếu nhịn không được cũng không sao, sách xuân cung đồ có dạy, còn có phương pháp khác, Nhi ca ca, ta có thể giúp ngươi......"

Lam Vong Cơ giơ tay che miệng hắn lại, Nguỵ Vô Tiện ngô ngô vài tiếng, tròng mắt chuyển động, thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay ấm áp kia.

Tay bỗng rút nhanh về, Nguỵ Vô Tiện ngã ra giường cười to, lại muốn cười lăn lộn khắp giường, Lam Vong Cơ nhẫn nhịn, nhưng không thể nhịn được nữa, giữ Nguỵ Vô Tiện lại không cho lăn, đè lên người hắn mà hôn.

Đôi tay vòng ôm sau lưng, thong thả vuốt ve, môi lưỡi quấn quýt, những đam mê đó, đều giấu trong thế giới nhỏ bé này.