[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 3



"Này, chờ đã, Lam nhị công tử được người đời khen ngợi và ca tụng luôn tu dưỡng bản thân và giữ gìn gia giáo, nhưng trước mặt ta sẽ không chịu nổi một kích a!"

"Chờ cái rắm! Ngươi như thế nào mà lại thích...."

"Rất thú vị đó nha, kỳ thật Lam Trạm này thật sự rất thú vị... Được rồi, y muốn ta qua, hẹn gặp lại nha!"

"Nguỵ huynh, chúng ta ở đây chờ ngươi"

"Thuận buồm xuôi gió nha"

Lam Vong Cơ đi tới, thấy một đám công tử thế gia cười giỡn chơi đùa, chỉ có sắc mặt Giang Trừng đang đè trên vai Nguỵ Vô Tiện là biến thành màu đen, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua chỗ cánh tay kia, khẽ nhíu mày, chưa kịp mở miệng, thì Nguỵ Vô Tiện đã tự đẩy tay Giang Trừng ra và bước tới.

Nguỵ Vô Tiện hứng thú ngẩng cao đầu nói: "Lam nhị công tử, tìm ta chép phạt ha? Ta tới rồi! Đi nào đi nào!"

"......"

Bất thường như vậy, chắc chắn không dễ dàng cam chịu, hẳn là đã nghĩ ra trò gì mới đây.

Kết quả cảnh giác ngàn lần, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại không làm gì cả, vừa vào Tàng Thư Các, bùm một tiếng, quăng cây kiếm hàng ngày bị vứt lăn lóc từ sau khi đến Cô Tô lên mặt bàn, ngược lại càng hiên ngang hơn nữa, với tư thế cực kỳ buông thả, không nói một câu ngồi xuống liền múa bút, so với hành động quy phục không chủ động chạy trốn lúc nãy thì càng thêm quỷ dị.

Hắn không quậy, Lam Vong Cơ cũng không có lý do để cấm ngôn, chỉ là không thể không nhìn nhiều hơn.

Qua thời gian hơn nửa nén hương, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc có động tĩnh, đưa tới một tờ giấy kêu y xem.

Vốn tưởng lại là mấy câu chữ viết lung tung nhàm chán, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn qua, hoá ra là một bức hoạ người. Đoan chính quy phạm, rũ mắt chép sách cổ, chính là y.

Cành ngọc lan bên ngoài ô cửa sổ mở nở rộ đầy hoa, bóng cây loang lổ, ánh sáng lẫn vào nhau.

Lam Vong Cơ xem rất nghiêm túc, thần thái hình như nhu hoà đi một chút, Nguỵ Vô Tiện thấy thế hơi sửng sốt, quên mất ý định ban đầu, thế là trong Tàng Thư Các một người ngắm tranh, một người ngắm người.

Chóp mũi lại ngửi thấy một cỗ đàn hương thanh lãnh, cực kỳ nhã đạm, cũng không triền miên nhưng lại động lòng người, mấy ngón tay Nguỵ Vô Tiện gác lên giấy hơi cuộn lên, Lam Vong Cơ giương mắt nhìn, từ từ nói: "Rảnh như vậy, không lo chép phạt, ta thấy ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc bỏ được lệnh cấm".

Lời này như thọc một đao vào tim Nguỵ Vô Tiện, mặc dù ngữ khí Lam Vong Cơ vô thức dường như đã dịu dàng hơn rất nhiều, hắn vẫn mạnh miệng: "Chép không xong thì không xong, đến lúc Giang thúc thúc đón ta về, cho dù không chép xong chẳng lẽ lại làm khó dễ ta hay sao."

Thân hình Lam Vong Cơ hơi trì xuống, sau một lúc không nói gì thêm, Nguỵ Vô Tiện trông đợi phản ứng nhiều hơn một chút, nhưng không có kết quả, kéo giấy về thêm vài nét bút, đẩy qua: "Tặng cho ngươi đó!"

Tầm mắt đang ở trên sách không tự chủ được lại liếc nhìn, giật mình, Nguỵ Vô Tiện cười đến là vui vẻ, hoá ra bức hoạ vẽ thêm bên tóc mai Lam Vong Cơ một đoá hoa đang nở mềm mại ướt át.

"Rất thích hợp nha, Lam Trạm, ta ra ngoài hái một đoá hoa cài bên tóc mai của người là được rồi".

"Vô vị"

Nguỵ Vô Tiện giương giọng nói: "Đừng nha.... lại là hai chữ này, ta nghe đến mệt rồi! Thêm hai chữ nữa được không?"

"Cực kỳ vô vị!" giọng nói lạnh lùng, hắn đã nghĩ tiếp theo đó hẳn là sẽ bị cấm ngôn chứ không phải tiếp tục trả lời hắn liền như thế.

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy cười to: "Quả nhiên đã thêm vào hai chữ, cám ơn ngươi!"

Nhúc nhích ngón tay, Lam Vong Cơ không biết tại sao vẫn chưa cấm ngôn hắn, nếu như Nguỵ Vô Tiện cứ tốn thời gian ở đây, sẽ như lời y nói là hắn sẽ phải chép phạt cho đến khi bị Vân Mộng Giang thị đón về mới thôi.

Nhặt cuốn sách lên, không chú ý tới Nguỵ Vô Tiện ngay sau đó đứng yên không chớp mắt nhìn y, ánh mắt đảo qua sách, y liền như bị lửa liếm ném ngay cuốn sách xuống đất.

"Ha ha ha ha ha!"

Nguỵ Vô Tiện vỗ bàn cười ngặt nghẽo, ngẩng đầu, thấy Lam Vong Cơ giống như tránh rắn rết lùi sâu vào một góc Tàng Thư Các, lại nhìn cuốn Xuân cung đồ bị ném xuống đất mở ra, cơn cười điên cuồng lần thứ hai lại vang lên, cả người lăn trên mặt đất, tiếng hét tức giận của Lam Vong Cơ cũng không thể ngăn hắn cười.

"Nguỵ Anh ___!"

Nguỵ Vô Tiện: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Bụng quặn đau, hắn nhớ tới chính mình cố ý giở tới trang sách kia càng lộ liễu hơn, thân thể quấn quýt, Càn Nguyên áp chế Khôn Trạch dùng sức thảo phạt, chỗ giao hợp nước chảy đầm đìa, thần thái Khôn Trạch càng đung đưa gợi tình mê hoặc lòng người.

Hắn muốn đáp lời, từ gầm bàn định nhổm lên, vừa thấy sắc mặt Lam Vong Cơ là lập tức lại ngã lăn ra đất, cơ hồ cười đến quay cuồng.

Lam Vong Cơ bỗng rút Tị Trần, coong một tiếng lớn, Nguỵ Vô Tiện vừa nghe thấy vội xoay người nhảy lên, phản ứng của người nọ kịch liệt hơn hắn nghĩ, thất thố đến cực điểm, vội với tay chụp lấy kiếm của mình rút ra khỏi vỏ ba phần: "Chú ý dáng vẻ! Dáng vẻ nha Lam Trạm! Cũng không thể đánh nhau nha, ta có mang theo kiếm đó! Đánh nhau ở Tàng Thư Các của nhà các ngươi là không được đâu!"

"Nguỵ Anh! Ngươi... Ngươi là cái người gì!"

"Ta còn có thể là người gì? Là nam nhân á!" tròng mắt chuyển động, nhẹ giọng nói: "Tương lai cũng sẽ phân hoá thành nam nhân Càn Nguyên!"

"A, bởi vì hiện tại còn chưa phân hoá, Lam Trạm ngươi cũng không thể ăn hiếp ta, đó là ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, không hợp quy củ"

"..." Lam Trạm mạnh mẽ khiển trách nói: "Không biết xấu hổ!"

"Loại sự tình này có gì mà xấu hổ? Ngươi là Càn Nguyên rồi, còn không muốn nhanh chóng biến thành giống trong sách hay sao.... Khôn Trạch sẽ bắt nạt ngươi như vậy, ta thấy ngươi chưa xem qua, nên mới mượn riêng cho ngươi để chỉ bảo ngươi cho thật tốt".

Không muốn nhiều lời với hắn, Lam Vong Cơ bỗng nhiên rút kiếm ra, Nguỵ Vô Tiện cũng vội vàng rút kiếm đón đỡ: "Ngươi thật sự muốn đánh?!"

Không trách hắn giật mình, nơi này chính là Tàng Thư Các, hơn phân nửa là sách cổ trân quý không thể tổn hại được!

Lam Vong Cơ không nói gì, uy thế chiếm lĩnh không chút thu lại, Nguỵ Vô Tiện vừa đánh vừa lui, phát hiện thực lực của y sau khi phân hoá đúng là có mạnh lên nhiều, từng chiêu sắc bén, không đầy một khắc hắn đã rơi vào thế bất lợi, liền nhanh chân chạy: "Đợi, đợi, đợi, đợi, đợi! Lam Trạm, Lam nhị công tử! Lam, Lam lão nhân nếu thấy ngươi ở Tàng Thư Các như thế này không biết sẽ nổi giận như thế nào đâu!"

Cổ tay đột nhiên tê rần, rung động nửa bước, cơ thể Nguỵ Vô Tiện không vững, tốc độ nói càng thêm dồn dập định phân tán sự chú ý "Ta thật có lòng tốt dạy ngươi, thấy ngươi từ trước đến nay chưa nghiên cứu qua Xuân cung đồ, làm thế nào mà thành Càn Nguyên cho được? Ngươi xem ngươi, còn đỏ mặt, mặt đỏ như vậy, khẳng định không phải vì đánh với ta mà đỏ ha!"

Lam Vong Cơ nói: "Không có!"

Hai kiếm lại choảng nhau, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã biết cái gì là khổ mà không nói nên lời, Giang Trừng nói đúng, hiện tại đấu với Lam Trạm đã phân hoá thành Càn Nguyên không dễ dàng như trước kia thấy tình thế không ổn là có thể ngưng lại, hắn khăng khăng không chịu tin, cứ nhìn thấy Lam Vong Cơ là nhịn không được muốn trêu chọc một phen, thấy y xấu hổ buồn bực lại càng thú vị.

Giờ phút này đang phải tránh trái đỡ phải mà hắn vẫn miệng lưỡi: "Lam Trạm Lam Trạm ngươi hiện tại thật là lợi hại đó nha, đánh ta đến không thể chống đỡ được... Lam Trạm! Ngươi xem thứ này mà đỏ mặt, ngươi hẳn là muốn xem nhiều hơn, ta có thể cút đi, cái này ta giỏi nhất nè, để thứ này lại cho ngươi đó! Lam Trạm ngươi nghe ta....A __!"

Vòng eo mềm mại ngã ra sau, luồng kiếm quang lạnh lẽo lia qua mặt, kinh hãi hô một tiếng, làm như phát hiện thật sự suýt làm cho hắn bị thương, động tác Lam Vong Cơ đột nhiên khựng lại, Nguỵ Vô Tiện nhân cơ hội nhảy lên, nghiêng người nhéo một cái vào khuôn mặt như bạch ngọc đó, nói: "Nóng quá nha! Lam Trạm ngươi như vậy là không được, thân là Càn Nguyên sao có thể như vậy, không lẽ lúc động phòng còn muốn xấu hổ trước mặt Khôn Trạch hay sao?"

Không trả lời, Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, vốn dĩ có thể lợi dụng lúc Nguỵ Vô Tiện còn nhéo mặt y chưa kịp thoát thân để ra tay tàn nhẫn, nhưng đổi lại chỉ dùng Tị Trần đánh một cái, Tuỳ Tiện bay vèo ra ngoài cửa sổ.

"Ai! Kiếm của ta!"

Nguỵ Vô Tiện lập tức định nhảy ra cửa sổ để chụp kiếm, không ngờ động tác của người nọ nhanh hơn hắn một bước, miễn cưỡng đem hắn áp chế xuống mặt đất.

Bị ép tới mức kêu ngao ngao lên, Nguỵ Vô Tiện cả kinh nói: "Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm ___"

Còn đang giãy giụa, bỗng ngửi thấy mùi đàn hương thanh lãnh, hắn ngẩn người ra, bị ấn chặt hơn, Nguỵ Vô Tiện dừng lại động tác, phát hiện ra mùi đàn hương thanh lãnh dạo gần đây cứ thỉnh thoảng chui vào mũi hắn lại là từ trên người Lam Vong Cơ truyền đến, giờ phút này mùi thơm càng thêm ngào ngạt, như hoà lẫn vào hơi thở.

Hít vào mấy hơi, mùi hương này so với trước kia càng sảng khoái hơn.

Ánh mắt mê ly, đột nhiên có một cảm giác nóng khó chịu vừa nhanh vừa mạnh lan ra khắp thân thể hắn, ngạc nhiên không rõ, đang lúc hắn không biết mình bị gì thì ngay sau đó đau đến mức cuộn cả người lại.

"!"

Lam Vong Cơ mới vừa rồi bị kích động đến thất lễ, giờ đây thấy Nguỵ Vô Tiện khác lạ liền lập tức buông tay ra.

Nếu là đệ tử Liên Hoa Ổ, nhất định sẽ nghĩ Nguỵ Vô Tiện thấy tình thế không ổn, định giả vờ để tìm kế thoát thân, sau đó lại lập tức sinh long hoạt hổ, bốn phía cười nhạo bọn họ, nhưng Lam Vong Cơ rất nhanh phát hiện ra thực sự có gì đó không ổn.

".... Nguỵ Anh?"

Cũng là kêu tên, mà giọng nói đang từ giận dữ chuyển nhanh sang sốt ruột: "Nguỵ Anh!"

Y lật người đang nằm nghiêng thành nằm thẳng trở lại, trải qua một trận so chiêu vừa rồi quần áo hơi hỗn độn, lộ ra da thịt trắng nõn sờ thấy nóng bỏng, má hơi ửng hồng, lông mày cau lại, hai bên má ướt đẫm mồ hôi.

"Lam..... Trạm....."

"Ngươi thế nào?"

".... Ta.... đau quá...."

"Ta mang ngươi đi tìm ___"

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cao giọng kêu la thảm thiết, làm như rất đau đớn phải đánh cho mình một chưởng, Lam Vong Cơ lập tức lấy tay đè lại để hắn không làm bị thương chính mình, nhưng người dưới thân lại không chịu nằm yên: "Lam Trạm... Ta đau quá.... Lam Trạm ___"

Lam Vong Cơ quỳ dậy, tiếp tục giữ chặt lấy, đem đôi tay kia nắm chặt giơ lên khỏi đỉnh đầu, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện liên tục kêu thảm thiết, đôi mắt đỏ ngầu lên, nước mắt không ngừng trào ra ở khoé mắt, hẳn là đau đến cực điểm phải khóc lên.

"Nguỵ Anh, Nguỵ Anh ___"

Y đã quên mất chính mình muốn tránh xa người nọ như thế nào, chỉ biết đè lấy hắn, không ngừng nôn nóng kêu gọi, hoàn toàn không còn vẻ cố tình xa cách của ngày thường.

"Lam Trạm ___"

Lại hét thảm một tiếng, Lam Vong Cơ đột nhiên ngầm hiểu đây là, Nguỵ Vô Tiện đây là, phân hoá rồi.

Nhưng lúc y phân hoá rõ ràng không có cảm giác gì, Lam Hi Thần tới tìm y cùng đi trừ thuỷ tuý, vừa nhìn thấy y liền tự nhiên hơi hơi giật mình, một lát mới cười chúc mừng y đã phân hoá xong, trưởng bối khi biết được, Lam Khải Nhân vui mừng vuốt râu, gương mặt nghiêm túc lộ ra ý cười.

Tuy nói tuỳ người mà phản ứng khác nhau, nhưng Nguỵ Vô Tiện thế này rõ ràng là bất thường, Càn Nguyên vốn được trời ưu ái, chẳng lẽ khi phân hoá lại khó khăn hơn Trung Dung, Khôn Trạch?

"A....."

Lực đạo giãy giụa chợt kịch liệt, cổ tay áo Lam Vong Cơ bỗng nhiên bị chụp lấy, sau đó Nguỵ Vô Tiện co rút vài cái, rồi ngưng hẳn, thân hình xụi lơ xuống dưới.

Gò má ửng hồng ướt đẫm mồ hôi và nước mắt, ánh mắt tan tác.

Một thân áo tím thuộc Giang gia cũng phảng phất ngấm ướt, dán sát vào người, ẩn ẩn phác hoạ một vòng eo mềm mại mảnh khảnh của thiếu niên.

"...."

Cho đến khi hết nghe tiếng thở dốc, từ từ buông tay giữ người ra, Lam Trạm không tự chủ được định dùng tay vén mấy cọng tóc mướt mồ hôi dính ở thái dương, lấy cổ tay áo lau nước mắt ràn rụa, nhưng khi chạm đến thì giống như bị kim châm, bỗng chốc ngưng lại.

"Đợi" y có chút không dám nhìn thẳng, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta đi tìm người"

Nhưng làn hơi thở thơm ngọt như rượu ngon thoang thoảng phát tán, dần dần trở nên nồng đậm say lòng người. (chắc là mùi của Khôn Trạch, hehe..)

Nguỵ Vô Tiện giữ chặt lấy y, giọng nói ngây ngô run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở: "Lam Trạm..."

".... Ta vậy là, phân hoá thành...... Khôn Trạch sao?"