[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 33



Qua giờ mẹo hôm sau, Nguỵ Vô Tiện lần lữa thêm nửa canh giờ.

Phát hiện động tĩnh, Lam Vong Cơ kết thúc tĩnh tu, đứng dậy đi qua đỡ hắn dậy, thân hình kia mềm muốn chết, ấm ấm áp áp mà dựa vào người y.

Nguỵ Vô Tiện bị ôm, nhắm mắt lẩm bẩm lầm bầm nói: "Ngô... Lam Trạm, luyện kiếm hả?". Dừng một chút nói tiếp, "..... chắc chắn ngươi không biết giáo trường Liên Hoa Ổ ở đâu, để ta dẫn ngươi đi....."

Lam Vong Cơ giúp hắn thay quần áo, một lớp rồi lại một lớp, xong rồi còn mang khăn ướt tới lau mặt cho Nguỵ Vô Tiện.

Muốn kéo người đến ngồi trước bàn để vấn tóc, thân mình Nguỵ Vô Tiện nghiêng đi, không đứng lên nổi, Lam Vong Cơ lại đỡ người ngồi lại trên giường.

"Còn buồn ngủ?"

Giọng mũi mang theo đầy vẻ buồn ngủ hừ nhẹ: "Ừ..."

Lam Vong Cơ im lặng không nói, nhất thời không có cách nào xác định là hắn có ngủ lại hay không.

Cho dù ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn tựa hồ sẽ miễn cưỡng đi ngủ đúng giờ, nhưng mỗi ngày đến giờ dậy thì Nguỵ Vô Tiện đều ngủ nướng, hôm nay, chắc do tối hôm qua náo loạn hơn nửa đêm, nên buồn ngủ cực điểm, Lam Vong Cơ cố ý không gọi hắn dậy, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên sẽ ngủ nhiều.

Có thể nói chuyện như vậy, chắc là tỉnh.

Lam Vong Cơ kêu: "Nguỵ Anh?"

An an tĩnh tĩnh, Nguỵ Vô Tiện vẫn duy trì tư thế dựa vào y, hô hấp đều đặn, mấy sợi tóc vén sau tai bị rơi xuống do gục đầu.

"......."

Rũ mắt, Lam Vong Cơ định sẽ để cho hắn ngủ tiếp.

Mới vừa động, Nguỵ Vô Tiện đã duỗi tay để lên, xoa xoa mu bàn tay y, khịt mũi nhẹ ra hiệu vài tiếng.

Mười ngón tay thon dài trắng nõn hơi hơi cuộn lên, giây lát, lại lần nữa đỡ hắn đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện thuận theo bước ra quỳ trước án thư, để cho y vấn tóc.

Lông mi nhỏ dài run rẩy, chớp vài cái, chậm rãi mở ra, mới đầu ánh mắt còn mông lung, không tập trung, sau một lúc lâu mới nhìn rõ.

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Giờ thìn?"

Lam Vong Cơ đáp: "Chưa"

Nhớ lại một chút, Nguỵ Vô Tiện chậm rãi nói: "....... Vậy đi ăn cơm sáng trước, đệ tử Liên Hoa Ổ giờ thìn mới luyện kiếm."

"Ừm"

Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo một chút, đứng dậy cùng bước ra khỏi phòng ngủ.

"Sử tỉ!"

"A Tiện?" Giang Yếm Ly thức dậy từ sớm, khoảng chừng giờ mẹo một khắc là tỉnh, chải đầu trang điểm xong xuống phòng bếp, nghĩ Nguỵ Vô Tiện quá giờ tỵ mới dậy, nên hầm một thố canh trên bếp lò, chờ hắn dậy, lượn qua hỏi có gì ăn không, thì cũng sẽ hầm xong.

Lam Vong Cơ kỳ lễ nói: "Giang cô nương"

"Lam nhị công tử" Giang Yếm Ly lộ ra vẻ tươi cười nhẹ nhàng, thoáng hành lễ.

Lại tinh tế suy nghĩ, giờ đã là giờ mẹo quá nửa, hôm qua nghe thấy trên bàn cơm thảo luận, Lam gia giờ mẹo làm, giờ hợi ngủ.

Giang Yếm Ly nhỏ giọng hỏi: "A Tiện thức dậy sớm thế, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Tất nhiên là ngủ ngon, nhưng giờ này không còn sớm đâu! Lam Trạm chính là dậy vào giờ mẹo".

Câu 'không còn sớm' nói ra từ miệng Nguỵ Vô Tiện, vậy chứ sẽ khiến cả đống người kinh ngạc rớt tròng mắt ra ngoài, Giang Yếm Ly nhếch môi, khẽ cười nói: "Thế tại sao không dậy chung?"

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Ngày mai sẽ".

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái.

Giang Yếm Ly chưa nghĩ nhiều, dặn dò: "Vậy A Tiện dẫn Lam nhị công tử vào phòng bếp lớn để lấy cơm sáng đi."

Lại dịu dàng nói: "Đã về rồi, thì cũng nên chào hỏi mọi người, a thúc mà thấy A Tiện dậy sớm như vậy, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc."

Dẫn người đến phòng bếp, lấy cơm sáng. Trên đường gặp những người tới nhà ăn sớm hoặc trễ, ai thấy Nguỵ Vô Tiện cũng đều giật mình.

Nhiều người hôm qua vẫn chưa gặp hắn, chỉ nghe nói đại đệ tử của gia chủ đi Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn bốn tháng, rốt cuộc đã trở về.

Đương nhiên không có khả năng mới bốn tháng đã quên cái tên Nguỵ Vô Tiện này, dù sao cũng là đại đệ tử của gia chủ, thường ngày lại hay gây ồn ào, được một đám thiếu niên tiền hô hậu ủng đi khắp nơi quậy phá, toàn thể trong ngoài tiên phủ Giang thị đều không được sống yên ổn, ở Liên Hoa Ổ thường xuyên bị Ngu phu nhân túm lấy mắng chửi, bắt phạt, ngay sau đó đi ra ngoài ăn dưa của người ta, bắt gà của người ta, đánh bả chó của người ta, trộm đài sen của người ta, sau đó Giang Phong Miên phải sai người đến bồi thường cho từng người một.

Sau khi hắn bị đưa đi học, Liên Hoa Ổ yên tĩnh hơn rất nhiều, bọn tiểu bối không ai cầm đầu nên sống yên ổn hơn.

Mà nay trở về, từ trước đến nay đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, giờ tỵ còn chưa dậy nổi thế mà bây giờ hơn nửa giờ mẹo đã thấy tới dùng cơm sáng, thấy thiếu niên bạch y bên cạnh, thì đã hiểu.

Gia huấn Lam gia rất nghiêm khắc, nổi tiếng khắp tiên môn bách gia, chỉ là không nghĩ tới, thực sự có người có thể trị được Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nhất nhất trả lời từng người tới hỏi chuyện, một bữa cơm sáng kéo dài gần non nửa canh giờ.

Cơm xong, vừa gần tới giờ thìn, kéo Lam Vong Cơ đi giáo trường, sớm tới nửa khắc, Nguỵ Vô Tiện thong thả ung dung chọn một bóng cây, dù lu bu sáng giờ thế mà vẫn dư dả thời gian chờ người khác.

Giây lát, hai ba đệ tử môn sinh Giang gia tới, có người hôm qua đã gặp, có người mới gặp hồi nãy, còn có người bây giờ mới gặp, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Nguỵ Vô Tiện xuất hiện ở đây trước nhất, phải biết rằng hồi xưa Nguỵ Vô Tiện cũng không đến giáo trường Liên Hoa Ổ luyện kiếm đúng giờ, thường thường là dứt khoát không tới, còn ngủ, hoặc là đến rồi bỏ đi chơi, cho dù có tới, bất kể tới trễ nhiều hay ít, thì nói chung cũng không phải tới để luyện kiếm, khả năng là cùng Giang Trừng đánh nhau một hồi, nếu bị thúc giục sẽ chỉ điểm cho mấy tiểu sư đệ một hai chiêu.

Kiếm thế mà được đeo đàng hoàng ở sau lưng, lại thấy Lam Vong Cơ bên cạnh, đệ tử Giang gia nhìn nhau, đã hiểu.

Một thiếu niên trông như con khỉ vừa vượt nóc băng tường tới, tràn đầy tinh lực hô to: "Đại sư huynh!"

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười đáp: "Lục sư đệ"

Câu tiếp theo của Lục sư đệ chính là: "Đại sư huynh đã đổi tính rồi ha! Dậy sớm như vậy, không! Lại còn có thể biết đường đến giáo trường đúng giờ để luyện kiếm nữa chứ!"

Mấy thiếu niên đồng thanh phụ hoạ.

Vừa mở miệng đã không nói gì hay, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ dù sao Lam Vong Cơ cũng biết tính tình ban đầu của hắn, phải mất hơn một tháng mới có thể điều chỉnh được lịch làm việc và nghỉ ngơi được như vậy, nên hắn không sợ bị lộ tẩy.

Thấy Nguỵ Vô Tiện không lên tiếng, đệ tử Giang gia tiếp tục ồn ào: "Đại sư huynh là muốn trước mặt đạo lữ có biểu hiện tốt hay sao?"

"Đại sư huynh học được cách làm bộ làm tịch kìa"

"Có lẽ là bị bắt dậy chứ không phải tự mình dậy".

"Oa! Tới sớm như vậy thật ra là muốn chiếm lấy bóng cây! Quá là tinh ranh!"

Nguỵ Vô Tiện tươi cười đầy mặt nói: "Đúng vậy"

"......" vài tên thiếu niên bỗng nhớ tới đĩa ớt cay trong bữa cơm trưa hôm qua, âm thanh đột nhiên im bặt.

Giang Trừng cũng đến, hiếm khi muộn một tí như vậy, nhìn Nguỵ Vô Tiện thế mà lại xuất hiện ở đây đúng giờ, nhướng mày nói: "Không tồi ha?"

Nguỵ Vô Tiện bị khích lệ nhưng không chột dạ một chút nào, hô: "Giang Trừng, luyện xong thì đánh nhé!"

"....." nghe vậy, trong chớp mắt biểu tình của Giang Trừng đột nhiên trở nên kỳ quái, giống như là nghĩ đến điều gì, nhìn hắn vài lần, mập mờ ừ một tiếng, đứng cách khá xa một chút bắt đầu luyện kiếm.

"?"

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nhất thời đoán không ra phản ứng kia của Giang Trừng là thế nào, muốn hỏi, nhưng trên giáo trường một đám thiếu niên cãi cọ ầm ĩ rồi tản ra, Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra, Nguỵ Vô Tiện liền cùng hắn giãn ra một khoảng cách, bắt đầu luyện kiếm.

Liên Hoa Ổ và Vân Thâm Bất Tri Xứ tuyệt đối không cùng một thế giới, mùa hạ chỉ có một chữ để hình dung, nóng.

Cố ý chọn tập dưới bóng cây, Nguỵ Vô Tiện nói chung cũng không nghĩ Lam Vong Cơ không chịu đựng được cái nóng, nhưng hắn cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ mát mẻ như vậy, đột nhiên tới Liên Hoa Ổ nóng bức, ve mùa hè kêu inh ỏi, không biết Lam Vong Cơ có khó chịu không.

Còn lý do nữa là, bóng cây này cách những người khác khá xa, Lam Vong Cơ muốn luyện Lam thị kiếm pháp, hoàn toàn không quá đáng ngại.

Các thiếu niên khác đại khái cũng biết chiêu thức của các nhà không truyền ra ngoài, nên ngay từ đầu luyện đã không hề liếc mắt lại đây.

Không được non nửa canh giờ, Nguỵ Vô Tiện đã luyện xong hết các chiêu thức, ngẩng đầu nhìn lại, đứng dưới ánh nắng chói chang mấy thiếu niên đã bắt đầu vã mồ hôi, nhiều chiêu thức bị sai, luyện kiếm là phải tập các chiêu thức cho thật chính xác nhiều lần mới được tính là xong, một khi sai thế này, là cần phải kéo dài thêm thời gian luyện.

Lam Vong Cơ chưa dừng tay, từ trước đến nay mỗi một chiêu thức y đều luyện nhiều lần hơn Nguỵ Vô Tiện một chút.

Nguỵ Vô Tiện nhìn y, ra hiệu một chút, rồi chủ động đi chỉ điểm mấy chiêu thức đó cho đám thiếu niên đang tập sai bét kia, Tứ sư đệ cảm động rơi nước mắt, có mấy người bên cạnh cũng vây quanh xem.

Kết thúc bài học này, đầu bên kia lại có vài tiếng năn nỉ xin hắn làm mẫu cho mấy chiêu đặc biệt.

Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối chưa dời ánh mắt đi.

Thời gian hơn một nén nhang trôi qua, Nguỵ Vô Tiện quay lại bóng cây, Lam Vong Cơ luyện xong thu tay lại, thấy Nguỵ Vô Tiện giữa trán có mồ hôi, y lấy ra một mảnh khăn trắng như tuyết, nghiêm túc chăm chú lau mồ hôi cho hắn, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, không rụt rè chút nào, cứ thế ngửa mặt nhận lấy.

Xa xa ngoài kia có vài tiếng ngô ngô nga nga.

Lau mặt xong, Lam Vong Cơ cầm khăn, lật qua mặt kia, lại đi lau cổ của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện vừa hưởng thụ vừa hỏi: "Lam Trạm, ngươi không nóng hả?"

Hắn nhìn, trên người y rõ ràng không có mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn, không có một tia đỏ ửng nào.

Lam Vong Cơ động tác mềm nhẹ, thấp giọng đáp: "Không"

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Vậy thật đúng là kỳ lạ, Liên Hoa Ổ không thể nào so với Vân Thâm Bất Tri Xứ, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mát mẻ thật sự, còn Vân Mộng rất nóng, ta đều cảm thấy chịu không nổi, muốn đi ngâm nước".

Lau xong, Lam Vong Cơ cất khăn đi, giúp hắn chỉnh y phục.

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Mấy ngày vừa qua càng nóng, thời gian này năm trước trên giáo trường cũng không có ai, đều cởi áo nằm trên sàn nhà trong thử kiếm đường, ngươi chưa thấy cảnh đó đâu, giống như là bánh rán hoặc thịt nướng, đều có thể nghe được tiếng rung rung xèo xèo, chỉ là không ngửi thấy mùi thơm thôi.". Hắn không hề xấu hổ khi dùng những từ sinh động hơn để mô tả, giống như là những thân thể nằm ngang dọc, thật khó coi. Nhưng dù sao chỉ là một đám thiếu niên, đều chưa phân hoá, thì có thể xảy ra chuyện gì? Giang Yếm Ly còn cắt dưa đem tới cho bọn họ ăn, cho đến khi Ngu phu nhân xuất hiện tóm được, tức giận mắng bọn họ dám làm trò quỷ đó trước mặt nữ tử Khôn Trạch, lúc đó từng người mới bỏ chạy tán loạn như chim thú.

Nói xong, Nguỵ Vô Tiện còn tự mình cười vài tiếng, không chú ý tới động tác trên tay Lam Vong Cơ chợt cứng lại.

"Nhưng, quả nhiên vẫn phải ngâm nước để bớt nóng, ngâm nước rất mát mẻ, hay là lát nữa đi, Lam Trạm ngươi có đi hay không?"

"Không....."

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ quả nhiên, Lam Vong Cơ chắc là không muốn cùng bọn họ ở trong nước chơi đùa, tưởng tượng hình ảnh đó thấy thật kỳ lạ, huống chi bọn họ cũng không phải chỉ đơn giản là ngâm nước, còn đánh thuỷ trận trong nước, ai lên thuyền sẽ bị lật xuống, chính là quậy lung tung sao cho mọi người lên bờ đều ướt nhẹp nhiễu nước khắp trên đường, tốn một phen vất vả rửa sạch rong rêu dính trên đầu.

"Thật đáng tiếc, Lam Trạm, chơi như vậy rất mát rất vui, ngâm nước xong còn có thể đi hái đài sen, hái củ ấu, ngươi thật không đi sao?"

"Không đi" Lam Vong Cơ nhắc lại một lần nữa, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người hắn: "Cũng không cho ngươi đi".

"A?"

Đôi mắt nhạt màu nhìn hắn.

"....." Nguỵ Vô Tiện sau đó mới nhận ra, người trước mắt này hôm qua mới uống dấm, thế mà mới vừa rồi hắn lại kể ra chuyện chính mình từng cởi trần cùng đám sư đệ ở thử kiếm đường giống như bánh rán.

Nhưng khi đó hắn cho rằng chính mình sẽ là Càn Nguyên, hơn nữa đều là một đám thiếu niên chưa phân hoá, thì có thể có chuyện gì chứ?

Nguỵ Vô Tiện thành khẩn nói: "Lam Trạm, những chuyện ta vừa kể, ngươi có thể quên không?"

"Không thể"

"Vậy..... trước kia ta không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng.... so đo, được không?"

Lam Vong Cơ không nói, chỉ nhìn hắn, nhìn đến khi Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chột dạ và khó thở, cuối cùng vẫn không nhận được câu trả lời.

Như vầy là được hay không được?

Thất bại, Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn y, thử hỏi: ".....Ta đang đợi lát nữa sẽ đánh với Giang Trừng một hồi, Lam Trạm ngươi sẽ.... không vui sao?"

"Sẽ không"

Rõ rồi, ý tứ thế này thì những phản ứng trước đó thật sự là do ghen.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thật tệ, nhưng Lam Vong Cơ cũng không tỏ vẻ gì thêm, lại nghĩ, chắc là lại tiếp tục cấm hắn, trước đây nếu tranh luận y toàn theo hắn, như thế này là không nói đạo lý.

Nghĩ xong thấy an tâm, hắn lại cười hì hì, trộm đưa ngón tay xoắn lấy tay áo Lam Vong Cơ, nói: "Ta thấy Giang Trừng hẳn là cũng đã luyện xong rồi, ta đánh nhau với hắn một hồi nha?"

Xoay người, một đám thiếu niên đã chen nhau dưới bóng cây, các đôi mắt mở to đang nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.

Người Lam gia, sẽ lảng tránh không xem; Người Giang gia, thì không như người Lam gia.

Hắn quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, mặt vẫn không có biểu lộ gì như cũ, rõ ràng là đã phát hiện ra từ sớm.

"......" Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, nhìn thẳng các sư đệ: "Đều luyện xong hết rồi hả?"

"Luyện xong rồi Đại sư huynh"

"Đại sư huynh sẽ sợ......."

"Chúng ta lúc trước từng cùng đại sư huynh cởi trần, liệu có thể bị một kiếm đâm chết hay không."

"Đâm chết thì chôn"

"Ờ, nghe nói tinh thần uống dấm của Càn Nguyên rất lớn, đại sư huynh tiêu rồi."

"Vậy thì chúng ta cũng tiêu sao?"

"Nhưng ta chưa bao giờ thèm muốn đại sư huynh mà....."

"Ta cũng không có".

"Ta vẫn luôn xem đại sư huynh là Càn Nguyên"

"Nói đúng rồi, ta phân hoá thành Trung Dung, đại sư huynh nếu tìm không ra Khôn Trạch và không ai muốn thì mới thèm muốn tới chúng ta."

"Đúng đúng, ta trước kia cảm thấy đúng là như vậy."

Nguỵ Vô Tiện tức giận cười: "Ai mà thèm muốn các ngươi! Cút cút cút! Tiếp tục ở lại đây coi chừng bị một kiếm đâm chết thiệt rồi đem chôn đó!"

Tiếng lá ó vang lên xung quanh, rõ ràng đám thiếu niên không quan tâm hét váng lên và bỏ chạy, chỉ còn Giang Trừng đứng đó.

Giang Trừng cười nhạo nói: "Có đánh không?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đánh!"

Chưa được nửa nén hương, cây kiếm gỗ của Giang Trừng đã bị Nguỵ Vô Tiện đánh bay, sắc mặt từ xanh chuyển thành màu đen, Nguỵ Vô Tiện đắc ý dào dạt nói: "Tiểu bằng hữu Giang Trừng, chờ ngươi trưởng thành, phân hoá xong thì hãy đến tìm ta khiêu chiến!"

Giang Trừng trợn trắng mắt, cũng không nhặt kiếm lên: "Được ha, không bị yếu đi"

Sau một lúc lâu lại thấp giọng nói: "Mà lại mạnh lên".

Tất nhiên trước giờ y tu luyện không kém đi, chỉ là mới vừa rồi so tài, dễ dàng biết Nguỵ Vô Tiện vẫn giỏi hơn y như trước, lúc đó y dùng hết sức để chiến đấu, một phần là sợ Ngu phu nhân quở trách, một phần vốn dĩ không thích bị so sánh kém hơn, mặc kệ thế nào, cứ hễ thua là tức giận, làm sao cũng không thay đổi được. Nhưng Nguỵ Vô Tiện có lẽ vượt trước y quá lâu, nên y cũng lười tức giận, mới vừa rồi nói ra những lời này, hoá ra phần lớn lại thấy nhẹ nhõm.

"Phải không?" Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, phảng phất hỏi một câu không đầu không đuôi.

Nguỵ Vô Tiện biết khi đó nói với Giang Trừng, cho dù hắn phân hoá thành Khôn Trạch, nhưng kim đan của hắn vận chuyển càng thông thuận hơn, Giang Trừng cơ bản không tin, vì ai cũng nói Khôn Trạch khó tu luyện mà.

Hiện giờ, nói chung là nên tin.

Giang Trừng hừ nói: "Lại đánh tiếp!"

Nguỵ Vô Tiện xua tay nói: "Không đánh, không đánh, ngừng chiến".

Các sư đệ đang vây xung quanh xem kịch hay vội nói: "Tại sao không đánh? Đánh đi! Đánh đi! Thắng một lần rồi không dám đánh tiếp vì sợ thua hay sao?"

"Đại sư huynh phân hoá xong trở nên lợi hại hơn, đánh thêm mấy lần nữa cho chúng ta chiêm ngưỡng đi!"

"Đánh đi! Đại sư huynh!"

Hướng về fan cuồng của mình, Nguỵ Vô Tiện nhét thanh kiếm vào tay Lục sư đệ: "Nóng quá! Muốn đánh thì các ngươi đánh đi!"

Rồi đi về phía người đang đứng một bên nhìn: "Lam Trạm, không đi ngâm nước, vậy đi ăn dưa hấu không?"

Lam Vong Cơ đồng ý.

Sau lưng lại như chảo dầu nóng: "Đại sư huynh lừa đảo! Chúng ta cũng muốn ăn!"

Cãi cọ ầm ĩ, giáo trường được thu dọn sạch sẽ, trời càng ngày càng nóng, bọn thiếu niên vội tranh nhau trốn vào trong nhà.