[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 40



Lam Vong Cơ cho rằng Nguỵ Vô Tiện lại muốn ngủ, Nguỵ Vô Tiện cũng nghĩ như vậy.

Bàn tay ấm áp của người ấy đi khắp nơi, xoa ấn từng chút từng chút để làm dịu những chỗ đau, khiến hắn vừa nhắm mắt vừa thoải mái ngâm nga vài tiếng, bị ôm vào trong ngực, trên người Lam Vong Cơ toả ra mùi đàn hương sâu kín, vốn là mát lạnh, thậm chí có chút lạnh lẽo, làm như thoang thoảng có mùi rượu ngấm vào, hiện giờ vấn vít lưu luyến, dường như có thể làm say lòng người.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chính mình hình như có chút hơi say, cọ cọ, suy nghĩ đến khả năng có nên để cho Lam Vong Cơ ru hắn ngủ tiếp một chút nữa hay không.

『........』

Chính là nghe thấy một âm thanh cực nhỏ vang lên không đúng lúc. (bụng sôi réo, hihi...)

"....."

"....."

Nguỵ Vô Tiện từ trong lòng ngực Lam Vong Cơ chui ra, thần sắc không lộ chút vẻ ngượng ngùng nào, hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"

"Cuối giờ thìn" Lam Vong Cơ xoa xoa hắn, hỏi: "Đói?"

"Đói! Bây giờ còn có gì có thể ăn?"

"Có"

Gia quy Cô Tô Lam thị có rất nhiều, bỏ qua giờ cơm tất nhiên sẽ không có cơm, nhưng Lam Vong Cơ không thể nào không chuẩn bị cho hắn, câu này chỉ là hỏi vậy thôi.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta muốn ăn"

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Mặc đồ trước"

"Được" Nguỵ Vô Tiện đương nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi giúp ta". Hắn hiện tại cũng không muốn cử động chút nào.

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái thật sâu, cũng không nói gì, liền đứng dậy đi lấy quần áo.

Giở chăn ra khỏi người, Nguỵ Vô Tiện nhè nhẹ hít một hơi, vừa nhìn thấy cơ thể, đúng rồi, dùng từ mặc đồ chứ không phải thay đồ, hắn không mặc gì cả, vệt đỏ xanh tím khắp toàn thân, thật sự rất là ngoạn mục, bỗng nhiên hiểu ra ngay cái liếc mắt kia có ý tứ gì.

"....."

Ngẩng đầu, người đã cầm quần áo đi lại đây, yên lặng nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện bật cười nói: "Lam Trạm, ngươi thật đúng là...."

Lam Vong Cơ đem trung y khoác lên người hắn, Nguỵ Vô Tiện phối hợp giơ tay, tiếp tục nói: "Kỳ thật ngươi thô bạo một chút ta cũng thích"

Thậm chí cảm thấy, tình sự trước đó quá mức nhân nhượng, do hắn phân hoá thành Khôn Trạch ngoài ý muốn nên Lam Vong Cơ đa phần còn hơi kiêng dè, ngoại trừ hôm qua, thì lúc nào cũng nín nhịn kềm chế đến cực điểm.

Lại nhẹ giọng nói: "Ngô, nhưng ngày hôm qua như vậy vẫn là tính".

Động tác mặc quần áo cho hắn dịu dàng như vậy, thật đúng là không thể tưởng tượng, Lam Vong Cơ có thể mất khống chế đến như vậy, Nguỵ Vô Tiện để cho y cột đai lưng cho mình, chiếc chuông bạc khắc hoa sen chín cánh kêu leng keng, hắn ngẩng đầu nhìn y.

Chớp chớp mắt, khoé môi cong lên, lộ vẻ hơi xấu xa một chút: "Nhị ca ca, hôm qua ngươi hung hăng như vậy, không sợ ta hoài thai một tiểu Lam công tử cho ngươi ha?"

Lam Vong Cơ lại nói: "Sẽ không"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ơ kìa..."

Bọn họ đều biết Nguỵ Vô Tiện muốn có con với Lam Vong Cơ đại khái là có khó khăn, thiên tư của hai người đều cực cao, Thiên đạo sẽ muốn áp chế.

Hơn nữa, giờ đây đã biết phân hoá không được hoàn chỉnh, cũng không biết còn có thể có con hay không?

Nguỵ Vô Tiện chầm chậm mà nghĩ, Ôn Tình kỳ thật cũng không có nói tỉ mỉ cái gọi là không được hoàn chỉnh rốt cuộc là không được hoàn chỉnh theo các kiểu nào, nên là vẫn không thể nào phán đoán, nói không chừng, phân hoá bất thường như vậy nên chỉ có một phần đặc thù của Khôn Trạch, hắn căn bản không thể nào.....

Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Không sao"

"A?" Nguỵ Vô Tiện lúc này mới phát hiện chính mình đang nói ra suy nghĩ trong lòng

Lam Vong Cơ lại nói: "Không cần thiết". Từng câu từng chữ, cúi người xuống, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn mà nói.

Cười cười, Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Không thể nói như vậy, hiện tại tất nhiên không sao, ta đương nhiên cũng không nghĩ.... Cũng giống như ngươi đã nói, nói chuyện này còn quá sớm, bất quá về sau...."

Dù sao suy nghĩ này cũng do trời xui đất khiến mà nhớ tới thôi, hắn đối với việc này không có cảm giác gì quá lớn, chỉ là mơ hồ có chút nhận thức, vốn dĩ cũng không định nói ra.

"Nguỵ Anh"

"Ờ?"

"Ngươi phải thật khoẻ"

"......."

Vậy nên các chuyện khác đều không cần thiết?

Lại bị ôm chặt, dùng sức rất nhiều, nhưng không làm cho người ta đau, mùi đàn hương thanh lãnh thấm vào hơi thở, Nguỵ Vô Tiện giơ tay ôm lại, nhớ tới tất cả những chuyện trước kia, ngẫm nghĩ thật cẩn thận, lòng bàn tay trượt xuống, học theo mà vuốt nhẹ lưng Lam Vong Cơ từng chút từng chút, bị ôm nên tư thế khó hơn một chút, lại vỗ vỗ.

Sau một lúc lâu, nói: "Ăn cơm xong, chúng ta đi gặp Ôn Tình được không?"

"Ngươi.... có thể?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm! Ta làm gì mà không....."

Giơ tay đẩy Lam Vong Cơ ra, đứng dậy, mông mới cách giường chưa đầy một tấc đã phải ngồi trở lại.

Trong nháy mắt mặt nhăn hết lại.

"..... Xin lỗi"

Lam Vong Cơ sợ là từ lúc chào đời tới nay thì hôm nay là ngày nói lời xin lỗi nhiều nhất, Nguỵ Vô Tiện lại không muốn nghe, cả người đều có chút dở khóc dở cười.

"Không việc gì, không việc gì, ta chỉ là nhất thời không đứng lên được."

Dùng sức, không có kết quả, cắn răng nói: "Từ từ.... là, được"

Lúc trước chắc chắn là sẽ ăn vạ nằm yên trực tiếp hưởng thụ sự săn sóc của Lam Vong Cơ, nhưng hôm nay, không muốn kéo dài chuyện này, có thể biết sớm một chút đương nhiên muốn đi sớm một chút, huống chi nếu hắn thật sự kéo dài thêm một ngày, câu nói thâm ý kia của Ôn Tình "Dậy không nổi để đi cũng không sao" lại thành nói đúng, chẳng phải là cực kỳ mất mặt hay sao?

Lam Vong Cơ lắc đầu, ấn Nguỵ Vô Tiện còn đang muốn giãy giụa đứng dậy xuống, nhẹ nhàng nói: "Ngươi ngồi đó, ta đi lấy"

"Không...."

"Bữa cơm này, ăn trên giường"

"Ngô, được thôi"

Lam Vong Cơ đẩy cửa đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện mới nhớ lại, mấy ngày trước hắn cũng là ăn cơm ở trên giường.

Người này thật đúng là càng ngày càng sẽ....

Ăn cơm xong, dây dưa cũng tới quá ngọ, khoảng chừng giờ mùi mới ra khỏi Tĩnh Thất, cởi quần áo thì nhìn thấy sợ, nhưng chỉ là nhìn vậy thôi, chứ thật ra cũng không ngại, nếu nói nhận mưa móc, thì đến kỳ mưa móc, liên tiếp năm ngày còn có thể chịu được, đây cá nước còn chưa được một ngày, tuy có hơi thô bạo, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không đến mức không thể hồi phục, nghỉ ngơi thêm một lát là có thể đứng dậy.

Đương nhiên, ra tới sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ chuẩn bị ngự kiếm, thì Lam Vong Cơ ôm eo hắn, mang lên Tị Trần, Nguỵ Vô Tiện cũng lười biếng nên mừng rỡ, huống chi không phải bị túm cổ áo, hôm nay người nọ chính là bảo vệ hắn thật cẩn thận.

Chỉ là không nghĩ tới, lần này đến thăm Trạm giám sát, Ôn Tình cho bọn họ vào, bên trong lại có Lam Hi Thần đang ngồi.

"Vong Cơ, A Tiện" Thấy bọn họ, nhìn kỹ nét mặt Nguỵ Vô Tiện không quá đáng ngại, cũng đã cố ý hỏi Ôn Tình để biết qua tình trạng, thần sắc Lam Hi Thần thoáng nhẹ nhõm.

Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, thấy cũng ngừng lại một chút, hiển nhiên là cũng không biết Lam Hi Thần sẽ đến đây.

"Huynh trưởng....."

Lam Hi Thần lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Mau để A Tiện tới cho Ôn trạm chủ bắt mạch đi".

Ôn Tình nói: "Ngồi"

Bắt mạch cần thở đều trước, Ôn Tình kêu môn sinh Ôn gia mang trà vào rồi lui ra, thong thả ung dung mở miệng: "Đã làm rồi?"

Nguỵ Vô Tiện: "......"

Lam Vong Cơ: "......"

"......" Đột nhiên cũng không kịp phòng ngừa giống bọn họ, Lam Hi Thần không kịp lảng tránh đành ngồi yên tại chỗ, dáng vẻ vẫn giữ đoan chính, trên mặt lại là, mỉm cười xấu hổ nhưng không mất quy phạm.

Chưa nghe trả lời, Ôn Tình ngẩng đầu, rốt cuộc nhớ tới Lam Hi Thần còn ở bên cạnh, nhìn biểu tình của ba người trước mặt hình như không khác gì nhau, kỳ thật một lời khó nói hết, là nàng sơ ý, quên mất Nguỵ Vô Tiện "sẽ xấu hổ".

Nhưng việc này cũng không có gì phải kiêng dè, Ôn Tình lại nói: "Không nói gì tức là nhận"

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục giữ im lặng, khoé mắt dư quang đều không dám liếc sang hai bên.

May mà qua thời gian một chén trà nhỏ, Ôn Tình liền ra hiệu cho hắn duỗi tay, lại không nói câu nào, chuyên tâm bắt mạch, giây lát, thần sắc rõ ràng giãn ra, kêu đưa tay kia, cẩn thận xác nhận qua, rồi gật đầu nói: "Mạch tượng có mạnh lên"

"Nhưng, vẫn cần phải quan sát nhiều, nếu không có gì bất thường, bảy ngày sau lại đến tìm ta, còn chuyện đó.... ta không biết chi tiết cụ thể, các ngươi cứ tuỳ ý".

Câu sau kia, Nguỵ Vô Tiện cũng lười suy nghĩ coi Lam Hi Thần nghe xong sẽ nghĩ gì, khoé môi hắn nhếch lên, không khí mới vừa rồi nặng nề giờ đã thoải mái hơn rất nhiều, Lam Vong Cơ ngồi đoan chính ở bên cạnh, đôi tay quy củ để lên đùi, hắn liền đưa tay qua định nắm bàn tay dưới tay áo, sờ đến, thấy năm ngón tay đang hơi cuộn vào, ngẩn người, bị cầm ngược lại, hơi có dùng lực một chút, lại chậm rãi buông ra, chỉ nắm nhẹ lấy.

Đầu ngón tay Nguỵ Vô Tiện gãi gãi vào lòng bàn tay y.

Tự nghĩ là bí mật, nhưng chỉ trong chốc lát, ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của hai người kia, Ôn Tình lẳng lặng nhìn, rồi thu hồi ánh mắt, thong thả tự rót cho mình một ly trà, Lam Hi Thần nở nụ cười ấm áp.

"Đa tạ Ôn trạm chủ"

Chưa kê toa thuốc, cũng không cố ý giải thích.

Nguỵ Vô Tiện không hỏi, biết rằng Ôn Tình nếu không phải vì tình huống nguy cấp, sẽ thật sự không muốn nói ra những phỏng đoán, chưa chắc chắn thì sẽ không nói.

Nhưng cần phải thừa nhận ân tình này, mặc dù không biết vì sao Ôn Tình lại làm như thế, hiện tại chắc cũng không có cách nào báo đáp. Đó không thể chỉ vì cái gọi là "Cảm thấy hứng thú sâu sắc", mà tìm kiếm trong đám sách cổ về trường hợp cực hiếm này, dốc lòng bắt mạch kê thuốc, còn chưa nói, việc ra tay giúp đỡ Vân Thâm Bất Tri Xứ một đại ân.

Về tình về lý, đều phải biết ơn.

Nhưng lòng biết ơn này, tặng quà thì quà mỏng, còn tình cảm, Ôn Tình là người nhà họ Ôn, có việc không cầu giúp đỡ, nói ra cái gì mà ghi nhớ ân tình này, nghe như là thoái thác.

"Không cần nói lời cảm tạ, ngươi coi như ta...." Dừng một chút, không nói tiếp, cuối cùng Ôn Tình chỉ nói: "Bảy ngày sau lại đến tìm ta".

Ôn Tình gọi môn sinh tới, mời bọn họ ra ngoài.

Trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ muốn tự mình ngự kiếm, nhưng Lam Vong Cơ không cho, thúc giục Tị Trần rời khỏi vỏ rồi mang hắn lên, Lam Hi Thần nhìn một cái, như suy tư gì đó.

Đến Nhã Thất, trước khi chia tay mới dặn dò: "Vong Cơ, việc này cần báo cáo thúc phụ"

Lam Vong Cơ gật đầu, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, vậy là Lam Khải Nhân không đáng ngại nữa? Ngày hôm trước chủ sự Lam gia rõ ràng vẫn là một trưởng bối khác của Lam gia.

Nhưng lúc này hắn cũng không hỏi ra miệng.

Suy nghĩ một lát, Lam Hi Thần lại chậm rãi nói với Lam Vong Cơ: "Lần sau, không thể lại như thế".

Ngữ khí hiện lên vẻ nghiêm túc.

Không rõ ý này là gì, hơi suy nghĩ, Nguỵ Vô Tiện đoán, có lẽ bởi vì hôm qua chưa thông báo, nên Lam Hi Thần giáo huấn Lam Vong Cơ.