[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 47



Vân Thâm Bất Tri Xứ, thời gian bắt đầu vào hè.

Ở đây sinh hoạt đã được một năm, Nguỵ Vô Tiện đã hoàn toàn quen thuộc, cũng cảm thấy, ở sâu trong núi thế này, sáng sớm tháng năm vẫn có sương trắng bao phủ, hơi thở ẩm ướt mát lạnh, nếu ở dưới chân núi, như ở Liên Hoa Ổ, chắc đám thiếu niên lại bắt đầu đi tìm cách tránh nóng, đến tháng sáu thì càng nóng bức đến khổ sở.

Chính là nóng và nóng, tưởng tượng đến điều này, thật đúng là chút nhớ thương, đầu xuân đã từng về một chuyến, giờ mùa hè có nên tìm lý do trở về Vân Mộng ăn dầm nằm dề, hái củ ấu mà năm trước chưa hái được hay không? Hắn thế mà lại nhớ tiếng bẻ cành sen giòn giã.

Ở Cô Tô thực sự là có thể mua đài sen, nhưng đâu có chỗ cho mình đi hái, ở đây có chỗ nào bán hạt sen no tròn ngọt mát của Vân Mộng đâu?

Ý định là muốn quay về, nên vừa về Tĩnh Thất liền hỏi.

Hạ quyết tâm, nhưng rồi lại tiếp tục nghĩ đông nghĩ tây, qua một khắc, suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện từ từ quay lại hiện thực, từ ánh nắng hè chói chang của Liên Hoa Ổ bay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ mát mẻ.

Bên ngoài hành lang Hàn Thất, có ba bóng người đang đứng trên hành lang dài, cơn gió thổi qua, áo choàng đã cởi, lớp áo trong nhẹ bay theo gió, nhưng người không nhúc nhích chút nào.

Nguỵ Vô Tiện đang đứng cùng Lam thị song bích.

Đứng chổng ngược (trồng chuối).

Từ trái sang phải, theo thứ tự là Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện.

Từ một lần tình cờ nhìn thấy, Nguỵ Vô Tiện vô cùng hứng thú dào dạt đòi tham gia, trồng chuối đương nhiên không làm khó được hắn, ngay cả một tay cũng không ngại, nhưng trong lần thử đầu tiên, hắn không biết rằng hai huynh đệ này đã tập liên tục cả một thời gian rất dài, thời gian chưa qua một nén nhang, khi hắn trộm đổi tay thì bất cẩn, đụng ngã Lam Vong Cơ đang trong trạng thái thiền định, té chồng lên nhau trên hành lang, Lam Vong Cơ cũng không thèm để ý chính mình đang nằm lót bên dưới, ra tay ôm sát eo Nguỵ Vô Tiện để hắn không lăn ra khúc hành lang cao, Lam Hi Thần như đang đi vào cõi thần tiên thì bị kinh động, tỏ ý có thể ngưng trước khi thời gian kết thúc. Sau lần đó, lâu rồi hắn không tham gia, nhưng thỉnh thoảng bất chợt hắn vẫn đến tham gia cho vui, coi như rèn luyện.

Mặc dù Lam Vong Cơ nói việc này không phải là rèn luyện, mà là tĩnh tâm, tĩnh tâm sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện.

Nếu hắn muốn tham gia, thì thay vì tập ngoài Lan Thất sẽ chuyển sang tập ngoài hành lang của Hàn Thất hoặc Tĩnh Thất.

Lúc này cả ba người đều không rên một tiếng, dường như đã tiến vào trạng thái thiền định, bóng cây lay động, cành lá xào xạc, ánh mặt trời ấm áp yên tĩnh.

Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ nhúc nhích.

Mắt nhìn thẳng, Lam Vong Cơ lên tiếng: "Nguỵ Anh"

Nguỵ Vô Tiện vô tội đáp lời: "Cái gì?"

"Chưa tới giờ"

"......" Nguỵ Vô Tiện yên lặng đổi tay trở lại.

Lam Vong Cơ lại chậm rãi nói: "Nhưng nếu ngươi thấy mệt...."

Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngắt lời: "Không có việc gì!"

Lam Hi Thần từ trạng thái thiền định từ từ thoát ra, nghiêng đầu nhìn bọn họ, lời nói mang ý cười: "A Tiện, ngươi không cần miễn cưỡng, ta cùng với Vong Cơ từ nhỏ đã như vậy, ngươi không thường làm như thế, nên không cần làm đúng giờ như chúng ta."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Huynh trưởng, thật sự không có việc gì"

Chỉ là tay cảm thấy hơi mỏi, còn có chút nhàm chán, khi Lam Vong Cơ trồng chuối tĩnh tâm thì thật sự là không nói gì cùng với hắn, Nguỵ Vô Tiện khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung một hồi, đặc biệt còn muốn uốn éo vặn vẹo.

Hắn an phận lại, trên hành lang tiếp tục yên tĩnh.

Một trận gió thổi qua, chỉ có những âm thanh nhỏ vụn của cành lá xào xạc, mấy con chim hình như đều đã bay đi nơi khác, yên tĩnh thật sự.

Sau một lúc lâu, Lam Hi Thần bỗng nhiên nói: "Vong Cơ, A Tiện"

"Huynh trưởng, chuyện gì?"

"Tháng sau Kỳ Sơn sẽ tổ chức Hội Thanh Đàm, các ngươi có nghe nói chưa?" Chính là Ôn thị kêu bách gia tham gia Hội Thanh Đàm, đã gửi thư thông báo đến các nhà.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đã nghe nói"

Lam Vong Cơ đáp: "Hôm qua đã nghe"

Lam Hi Thần từ từ nói: "Trong bảy ngày, các đệ tử chưa qua lễ đội mũ (20 tuổi) của các nhà sẽ được sắp xếp thi đấu, không thể thiếu mặt, trưởng bối đã bàn bạc, A Tiện sẽ lấy thân phận Cô Tô Lam thị để tham dự, nhằm tránh việc bị chia cách với Vong Cơ".

"Dạ" trong lòng biết việc này tất nhiên Giang Phong Miên đã cùng Lam Khải Nhân thảo luận và quyết định, hắn chỉ là nghe theo.

Định kỳ đến cho Ôn Tình bắt mạch, hai người cũng chưa từng bị chia lìa thời gian dài, chuyện đó... cũng không cách quá lâu, nên mạch tượng Nguỵ Vô Tiện ổn định, thậm chí đặc thù Khôn Trạch đã rõ ràng hơn rất nhiều, có thể thoải mái về thời gian chia cách hơn, nhưng nếu không cần thiết, thì cũng cố gắng ở cùng nhau.

Mà bọn họ cũng không vui khi bị tách ra.

Nếu Nguỵ Vô Tiện lấy thân phận đệ tử Vân Mộng Giang thị để tham gia Hội Thanh Đàm, đến lúc đó sắp xếp vị trí chắc chắn sẽ có phân cách, tuy rằng vẫn có thể tiếp xúc, nhưng như vậy coi như là xa nhau bảy ngày, năm trước đã có nói, có thể xảy ra nguy hiểm.

Về phần dùng thân phận đệ tử Lam thị, từ khi thiết lập trạm giám sát Cô Tô, Ôn thị chưa "truy cứu" việc bọn họ lén lập khế ước, vốn dĩ cũng là không thèm để ý, nghe đồn Lam gia nguyên khí bị đại thương, đại khái cũng hài lòng, không chú ý nhiều nữa.

Hoặc Ôn Tình có nói giúp gì đó trong chuyện này.

"Đến giờ, đổi tay"

Rốt cuộc đã chờ tới câu này, Nguỵ Vô Tiện thở ra một hơi, đổi tay, động tác không một tiếng động.

Đổi tay xong, qua thời gian một nén nhang là có thể nghỉ.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng mình lại sắp đi vào trạng thái thiền định, thì một thứ gì đó có lông mịn màu trắng bò trên mép hành lang gỗ, thu hút sự chú ý của hắn, nhìn kỹ, thì cái mũi hồng nhạt đang nhúc nhích, trong miệng rõ ràng không có thứ gì, mà cái môi chẻ kia cứ nhai nhai.

Chính là con thỏ mà hắn đưa cho Lam Vong Cơ nuôi một năm nay.

Một lúc sau, con thỏ chầm chậm bò lên trên hành lang gỗ, trước mắt ba người mà cọ vào Lam Vong Cơ.

Lam Hi Thần cười nói: "Nó tới tìm các ngươi"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải, không tìm ta, tìm Lam Trạm, ta cho nó ăn lâu vậy, mà nó vẫn thích Lam Trạm". Thật là buồn cười.

Lam Vong Cơ nghe vậy, nói với cục lông trắng mịn: "Quay về"

Con thỏ trắng chun mũi lại, rõ ràng nghe không rõ, bỗng nhiên cắn lấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ, dùng sức kéo, như muốn lôi người đi.

Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, hắn ở gần Lam Vong Cơ, nên cười duỗi tay khều lấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng lấy ra khỏi miệng của con thỏ, Lam Vong Cơ cũng để cho hắn làm.

Lam Hi Thần nhìn thấy, làm như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ là hơi hơi mỉm cười.

Mạt ngạch bị lấy ra, con thỏ hướng về phía Nguỵ Vô Tiện, khí thế hừng thực, nhảy đến quá nhanh, bị Lam Vong Cơ thuận tay nắm lấy, mới chịu dừng lại.

Nguỵ Vô Tiện giương giọng nói: "Ngươi để nó lại đây đi, như thế nào, trách ta giành lấy ngươi cùng với nó à? Nhưng ta không có sợ nó".

Lam Vong Cơ vẫn đẩy đẩy con thỏ, muốn đẩy nó về lại chỗ cũ, con thỏ dứt khoát nằm sấp xuống, hơi hơi ngửa đầu, ý bảo Lam Vong Cơ gãi gãi cằm cho nó.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Chà, ngược lại biết hưởng thụ ghê"

Lam Hi Thần nhìn, đột nhiên hỏi: "Đây là cái con thích nháo đúng không?"

Lam Vong Cơ nói: "Quá nháo"

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Nhưng nó đặc biệt dính ngươi, ngươi không thích à?"

Lam Vong Cơ không nói tiếp.

Lam Hi Thần khẽ cười nói: "Quậy phá cũng không sao, dù gì cũng đáng yêu, ta nhớ rõ còn một con khác nữa, tại sao lại không không cùng nhau tới đây? Hay là thích yên tĩnh nên không muốn ra?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Sẽ tới"

Lam Vong Cơ nói: "Sẽ tới" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================

Nói ra cùng lúc, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, cười.

Quả thật chỉ trong chốc lát, lại có một con vật lông mịn bò ở mép hành lang lại đây, cái mũi màu hồng nhúc nhích không ngừng, khi bò tới nơi, liền đến bên cạnh con thỏ kia, hai con nghe nghe ngửi ngửi lẫn nhau, tựa hồ xác nhận với nhau là vẫn mạnh khoẻ.

Một hồi sau hai con đùa giỡn, chạy vòng quanh ba người, Lam Hi Thần nhìn thấy mà cười không ngừng.

Cuối cùng nháo đủ rồi, liền chùm nhum lại ở giữa Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, con thỏ thích nháo dựa vào tay phải của Lam Vong Cơ, lúc này tay đang chống của Nguỵ Vô Tiện cũng là tay phải, nhưng chỉ cần con thỏ thích tĩnh mà cọ cọ vào thì con thỏ thích nháo sẽ tách ra, Nguỵ Vô Tiện cười cười, nhìn Lam Vong Cơ chớp mắt, đổi tay, hai con thỏ mỗi con cọ vào tay của từng người, lại ở cạnh nhau.

Con thỏ thích nháo kia thì thích Lam Vong Cơ nhiều hơn một chút, Nguỵ Vô Tiện đi theo cho ăn lâu rồi, ngay từ đầu hai con thỏ không thích hắn, thế nhưng cuối cùng con thích tĩnh lại gần gũi với hắn hơn một chút.

Một đôi thỏ trắng tụm lại với nhau, rúc vào giữa hai người, thỉnh thoảng lại dụi vào, ngược lại nhìn thấy cũng rất đáng yêu, Lam Hi Thần cười hỏi: "Tên chúng là gì?"

Nguỵ Vô Tiện liếc liếc Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, không nói chuyện.

Lam Hi Thần lại nói: "Lần trước, ta nghe các ngươi gọi chúng nó".

"......"

"......"

Lam Hi Thần thực lòng nói: "Một cái tên hay"

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đồng thời đổi tay, con thỏ trắng mất chỗ dựa, ngầng đầu thấy bọn nó, đang dỏng hai đôi tai dài màu trắng lên.

Lam Hi Thần nhắc nhở: "Chưa tới giờ"

Hai người nghe vậy, lẳng lặng đổi tay trở lại, hai cục bông hài lòng, lại nằm sấp xuống.

Một lát, Nguỵ Vô Tiện rung lên, buồn cười ra tiếng.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, trong đôi mắt nhạt màu phản chiếu hình ảnh Nguỵ Vô Tiện đang buồn cười, đáy mắt đầy vẻ nhu hoà.

Qua một nén nhang, thời gian trồng chuối kết thúc, từng người đứng dậy, Lam Vong Cơ lại nói: "Quay về"

Lần này hai con thỏ cùng nhau trở về thảm cỏ kia.

Nguỵ Vô Tiện không cởi áo ngoài, nên đứng nhìn Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần cúi người nhặt quần áo được xếp cực kỳ chỉnh tề trên mặt đất và mặc vào, còn hắn thì đi nhặt cây sáo bạch ngọc, đeo bên hông, phía trên là chùm tua rua màu đỏ gây chú ý, rũ xuống hơi đung đưa.

Lam Vong Cơ chuẩn bị xong, cúi đầu sửa sửa quần áo cho Nguỵ Vô Tiện, vuốt các nếp nhăn cho phẳng lại, ngón tay thon dài làm như vô tình đụng chùm tua rua màu đỏ kia, lướt qua đầu ngón tay trượt xuống.

Ba người ngồi bên trong Nhã Thất, gia phó đưa trái cây ướp lạnh lên, Lam Hi Thần thấy vậy cười nói: "A Tiện, Vong Cơ nói ngươi muốn ăn dưa hấu, cho nên năm nay ta kêu người mua sớm một chút".

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy, cười hì hì nhìn Lam Vong Cơ, nếu không phải có Lam Hi Thần ngồi đây, thì chắc hắn sẽ chạy tới hôn y rồi.

Từng người tự lấy dưa ăn, năm ngoái Nguỵ Vô Tiện từ Liên Hoa Ổ trở về, đã có ăn dưa hấu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vùng miền khác nhau, nên hương vị hoặc mùi vị cũng có chút khác biệt, nhưng giống nhau ở chỗ ngọt ngào, chỉ là ăn dưa hấu ở đây không có tác dụng giải nhiệt như ở Vân Mộng, do thời tiết lạnh lẽo, nên Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng ít khi mua.

Cách cắt dưa cũng khác nhau, Giang Yếm Ly đều là trực tiếp cắt dưa hấu lấy ra từ ao nước lạnh, cắt thành miếng chia cho các thiếu niên ở Liên Hoa Ổ, ở đây gia phó lại bỏ phần vỏ dưa hấu đi, phần thịt cắt miếng, bày chỉnh tề trên đĩa ngọc, chỉ có màu đỏ chứ không có màu trắng, không có màu xanh.

Khi ăn lại là phong thái nhã nhặn, không cần tranh giành.

Cứ từng miếng dưa Nguỵ Vô Tiện đưa vào miệng, Lam Vong Cơ đều nhìn chằm chằm xem, cũng không duỗi tay đi lấy, ánh mắt có ý gì không rõ, Lam Hi Thần hỏi thăm, Lam Vong Cơ liền chậm rãi nói là Nguỵ Vô Tiện từng nói vỏ dưa xấu có thể xào ăn.

Nguỵ Vô Tiện cười lớn công nhận, Lam Hi Thần nghiêm túc hỏi: "Hương vị thực sự ngon sao?"

Nguỵ Vô Tiện thản nhiên đồng ý, mấy ngày sau nhà bếp Vân Thâm Bất Tri Xứ thực sự xuất hiện món vỏ dưa hấu xào, khiến đệ tử Lam gia đều kinh ngạc.

Nghe nói, có thể ăn được.

Nghĩ đến biểu tình của Lam Khải Nhân kỳ lạ thế nào khi nhìn thấy hắn, lại nghĩ tất cả người trong Cô Tô Lam thị đều đã ăn món đó, Nguỵ Vô Tiện liền cười một trận.

Việc này cơ hồ đã cách đây một năm.

Mà đêm nay, Lam Vong Cơ lại nấu bữa tối cho hắn có cả món vỏ dưa hấu xào, hắn càng cười không ngừng.

Lam Vong Cơ dường như không hiểu vì sao Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy đã cười, rõ ràng là do hắn nêu ra, chỉ có thể lắc đầu, đợi khi hắn cười xong thì đưa đũa vào tay hắn, thúc giục ăn cơm.

Cơm xong, hợp tấu xong, tự nhiên Nguỵ Vô Tiện sán lại gần, cũng không rõ là hắn cởi quần áo của chính mình trước hay cởi đai lưng của Lam Vong Cơ xong rồi mới bị cởi quần áo, ôm ôm ấp ấp lên giường, cấm chế không cho âm thanh lọt ra ngoài, cũng không để cho khí vị Càn Nguyên và Khôn Trạch quấn quýt nhau tràn ra, ở bên ngoài Tĩnh Thất, đêm khuya vắng lặng, nhìn lại đây, trên khung cửa sổ lộ chút ánh nến, có vẻ như yên tĩnh bình yên, nhưng trong phòng thực ra rất là kiều diễm.

Cho đến giờ hợi, Lam Vong Cơ phóng thích vào cơ thể Nguỵ Vô Tiện, tiếng hơi thở hổn hển mới tạm dừng.

Toàn thân đổ mồ hôi, Nguỵ Vô Tiện mềm như bông để Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực, hô hấp dần dần bình phục, mơ màng sắp ngủ cũng phải một hai ngửa đầu, muốn y dịu dàng triền miên mà hôn dài lâu, mới thoả mãn dụi vào trong lòng ngực y.

Trong Tĩnh Thất, thoang thoảng mùi hương rượu say cùng mùi đàn hương ngào ngạt dây dưa, càng thêm say lòng người.

Trước khi Nguỵ Vô Tiện ngủ, Lam Vong Cơ đứng dậy ôm hắn đến bên thau nước để tắm rửa, rồi lau khô, mặc trung y cẩn thận xong bế lên giường, sau đó tự mình nhanh chóng tắm gội, phất tay tắt đèn, rồi cũng lên giường, ôm nhau đi vào giấc ngủ.