[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 48



Nguỵ Vô Tiện cho rằng, hắn sẽ lại mặc giáo phục Lam thị một lần nữa, bởi vì sẽ tham dự Hội Thanh Đàm với thân phận tiểu bối Lam gia mà.

Đến ngày xuất phát đi Kỳ Sơn, Lam Vong Cơ phải ngàn xoa vạn ôm để đánh thức hắn, Nguỵ Vô Tiện ngồi ở mép giường, vẫn là mệt rã rời, hai mắt nhắm tịt, mơ hồ nói: "Lam nhị ca ca, ngươi giúp ta mặc quần áo..."

Lam Vong Cơ ừm một tiếng, khép lại vạt áo trung y đang hở ra của Nguỵ Vô Tiện, che kín xương quai xanh và cần cổ có nhiều dấu hôn, tròng vào bộ quần áo, cảm giác không phải là chất liệu vải mềm nhẹ của giáo phục Lam thị.

Nguỵ Vô Tiện: ".....?"

Thoáng trợn mắt, có thể nhìn thấy, là màu đỏ rực rỡ bắt mắt.

Lam Vong Cơ đang cúi người giúp hắn mặc quần áo cũng không phải trong bộ đồ màu trắng hàng ngày.

Hàng mi dài buông xuống bóng xanh nhàn nhạt, khuôn mặt tựa như băng sương trước mặt hắn trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, xưa nay mặc bạch y như tuyết, tay áo rộng mạt ngạch phấp phới, nhưng lúc này người ấy đang mặc áo bào cổ tròn màu đỏ, cột đai lưng chín vòng, tay áo thu hẹp lại. Vẻ đẹp hiếm thấy thu hút sự chú ý của Nguỵ Vô Tiện, thân thể này của Lam Vong Cơ mặc vào lại càng đặc biệt đẹp, ba phần văn nhã, ba phần anh khí, còn lại là tuấn mỹ đủ mười phần.

Nguỵ Vô Tiện cũng mặc quần áo giống vậy, nhưng hắn lại không phối hợp, Lam Vong Cơ ngừng lại, dịu dàng nói: "Nguỵ Anh, tay"

Không có phản ứng.

Lam Vong Cơ gương mắt, nhìn vào ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện, màu mắt sâu thẳm, nhưng bên trong lại có điểm sáng, tất cả hình ảnh phản chiếu đều là chính mình.

Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ đang muốn gọi tiếp, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười.

"Lam Trạm, ngươi.... thật là đẹp...."

Ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, lại có vẻ nhè nhẹ mê đắm, một chút hơi ấm phủ lên, chính là Nguỵ Vô Tiện lấy tay khẽ vuốt ve mặt Lam Vong Cơ, tay kia vòng ra sau cổ.

Lam Vong Cơ nheo mắt, để mặc Nguỵ Vô Tiện ngước lên, kéo y xuống, bốn cánh môi chặt chẽ dán sát vào nhau.

Cọ tới cọ lui rồi cũng mặc đồ xong, dùng cơm sáng, ra khỏi Tĩnh Thất, đã không thể đến sớm nên vội vàng ra chỗ tập trung.

Đúng ngay thời gian kiểm tra.

Vài trưởng bối Lam gia ở đây hắn đều đã gặp qua, hầu hết là từng đi săn đêm với nhau, các thế gia nếu có thừa lực, thì đều sẽ bảo vệ tiểu bối, đặc biệt là các đại thế gia tiên môn, con nối dõi huyết mạch hiếm hoi, tất nhiên muốn che chở cho đến khi được 20 tuổi, theo lứa tuổi của bọn họ, cho dù trưởng bối không đi theo hết các lần, thì đa số cũng sẽ chờ ở gần đó, đặc biệt từ sau khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trải qua vụ thực hồn thiên nữ, thì Lam gia càng thêm cẩn thận đối với việc tiểu bối ra ngoài săn đêm.

Cùng đứng vào hàng ngũ, Lam Hi Thần đứng đầu đám tiểu bối lộ ra ý cười ấm áp, cũng mặc một thân đỏ tươi, lần này Ôn gia thống nhất phát lễ phục cho tiểu bối khiến cho Vân Thâm Bất Tri Xứ hiếm khi có thêm màu sắc công khai.

Trưởng bối vẫn mặc bạch y như tuyết, mạt ngạch phấp phới sau lưng, mọi người đông đủ, liền rời khỏi sơn môn, ngự kiếm đi Kỳ Sơn.

Đến nơi tập hợp của Hội Thanh Đàm, là đã qua hôm sau, thậm chí là tới hoàng hôn, Kỳ Sơn cách đây rất xa, Cô Tô Lam thị khởi hành sớm như những năm trước, điều chỉnh tình hình trên đường đi, để tránh cho đệ tử phải ngự kiếm quá lâu khiến cho linh lực cạn kiệt, không còn sức đi tiếp. Mà cũng không phải là đi săn đêm, nên không cần liều đi trong đêm, đến tối là tìm thị trấn để nghỉ chân.

Tuy là như thế, vẫn phải liên tục ngự kiếm nhiều canh giờ, tinh thần Nguỵ Vô Tiện trước sau vẫn rất tốt, hạ xuống đất bắt đầu nhìn quanh, quả nhiên trên mặt các môn sinh khác đều lộ vẻ mệt mỏi.

Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, xem nhà nào đã tới rồi, có gương mặt nào quen thuộc không, nhưng tìm tìm, thấy không ít thế gia lần lượt đến, có thể nói lúc này ồn ào nhiều người, rất khó tìm người trong đám đông. Thật ra cũng không hỗn loạn, dù sao Kỳ Sơn Ôn thị đã nhiều năm tổ chức Hội Thanh Đàm, có nhiều kinh nghiệm, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy phức tạp.

Nhìn một hồi, không phát hiện ra bóng người mặc áo tím, tìm không thấy trưởng bối Giang gia, nói chi đến Giang Trừng cũng phải mặc lễ phục màu đỏ giống hắn, hướng về nhóm tiểu bối đang đứng, rõ ràng là không thấy, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể thu hồi ánh mắt.

Lam Vong Cơ đứng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đang tìm cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện đáp: "Tìm xem có ai quen không đó mà, hây da, những người cùng học lúc trước, cùng ăn cơm chung, ngươi có nhớ không?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Có nhớ"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Chính là không thấy một ai cả, cũng không thấy Giang Trừng, hay là hắn đi vào trước rồi?"

Rũ mắt, Lam Vong Cơ nói: "Ngày mai chắc chắn sẽ thấy".

Nhún nhún vai, sớm một chút hay trễ một chút cũng hoàn toàn không để ý, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Nói không chừng là chưa đến thật".

"Vong Cơ" lúc này Lam Hi Thần đi lại, đưa cho Lam Vong Cơ một tấm mộc bài (thẻ gỗ), "Người và A Tiện ở đây"

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy quay đầu lại, thấy vài tiểu bối Lam gia khác cũng lãnh mộc bài, Lam Vong Cơ gật đầu nhận lấy, Nguỵ Vô Tiện từ bỏ việc đi tìm người, đi bộ theo một hàng Lam gia tiến vào bên trong thành Bất Dạ Thiên.

Diện tích tiên phủ Ôn thị cực lớn, có thể so với một thành trì, tên là Bất Dạ Thiên (Không có ban đêm), còn được gọi là "Bất Dạ Tiên Đô". Khi bọn họ tới đây, mặt trời đã lặn về phía tây từ lâu, vào thành lại thấy đèn đuốc sáng trưng, các toà nhà, đặc biệt là toà nhà chính, cực kỳ đẹp đẽ xa hoa, vàng ngọc lộng lẫy, nhìn từ xa thấy thật đồ sộ, đến gần thì vô cùng tinh xảo, lại được các ngọn đèn chiếu rọi thêm rực rỡ, khảm những viên đá dạ quang, nên thực sự có cảm giác sáng rực như ban ngày, chẳng trách nghe đồn là trong thành không có ban đêm.

Chỗ ngủ của Lam gia tham dự Hội Thanh Đàm đương nhiên được sắp xếp ở chung một chỗ, vài đệ tử Lam thị ở cùng một gian phòng, nhưng phát hiện thấy gian phòng của hắn và Lam Vong Cơ ở chỉ có hai người, ngay cả Lam Hi Thần cũng ở cùng với ba đệ tử khác.

Nghĩ đến, Ôn gia chắc là không chu đáo như vậy, chả nhẽ suy nghĩ coi ai đã lập khế ước mà bố trí.

Này hẳn là dành cho Lam thị song bích cùng ở, Ôn gia là thế gia lớn, tất nhiên không cần thiết phải cho tiểu bối của các thế gia khác ở mỗi người một phòng, nhưng cũng không đến mức không thể sắp xếp cho huyết mạch dòng chính của các nhà, dù sao việc này cũng không đáng gì, cùng lắm cũng chỉ chu đáo tới mức đó thôi – vừa phát lệnh bài là có thể biết, Lam Hi Thần đã nhường phòng này cho Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng ở.

Suy nghĩ cẩn thận, Nguỵ Vô Tiện cũng không tỏ ý phản đối, huống chí rõ ràng là hắn không có khả năng ngủ cùng với tiểu bối Lam gia khác.

Đi theo Lam Vong Cơ vào phòng ngủ, đốt đèn lên, thấy bố cục trong phòng quả nhiên cũng không thiếu vẻ hoa mỹ, Ôn gia là muốn khoe khoang mà.

Hắn hứng thú ở trong phòng đông sờ tây lắc lắc, phát hiện một cái lư hương đặc biệt tinh xảo ở trong góc phòng, mở ra, vê một ít hương xông bên trong để ngửi thử, mùi thơm cực kỳ ngọt ngào, có thể nói là hơi hăng, chịu không nổi vội bỏ xuống.

Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không phải lần đầu tham gia Hội Thanh Đàm do Ôn thị tổ chức, thật kỳ lạ, cho dù là nghe kể cũng không bằng tự mình nhìn thấy, cách bố trí trong phòng đều khác nhau, cũng không biết là sửa sang lại mỗi năm, hay là chỉ đơn giản là do cách bố trí khác nhau của từng toà nhà khác nhau, nhưng cho dù là thay đổi kiểu nào, thì cũng hết sức xa xỉ phô trương.

Năm nay so với năm ngoái hình như lại còn tăng lên, Ôn thị thế mà còn có thể sang trọng hơn nữa.

Hắn đang nghiên cứu bình hoa rỗng chạm trổ để bên cửa sổ, tính chất đặc biệt không bình thường, nhưng đặt ở đây, không thể hiện được giá trị, còn định đùa nghịch, chợt nghe giọng nói:

"Nguỵ Anh"

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, đôi mắt cực kỳ nhạt màu đang nhìn về phía hắn.

Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Lại đây"

Nguỵ Vô Tiện phóng hai bước lại gần, cười hì hì hai tay vòng lên, giọng nói kéo dài ra: "Làm gì __ Lam nhị ca ca... gọi ta làm gì vậy?"

Lam Vong Cơ tất nhiên ôm lại, xoa xoa hắn nói: "Tắm gội thay quần áo, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút"

Nguỵ Vô Tiện vừa nghe, trong lòng không vui, tròng mắt chuyển động, mềm giọng nói: "Ui, ta không mệt mà, bây giờ không phải vẫn chưa tới giờ hợi sao... Vừa tới nơi, trước hết chúng ta không đi dạo trong thành Bất Dạ Thiên xem thế nào à?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Lúc ngày có nhiều người bên ngoài, cũng không phù hợp, ngày mai lại nói tiếp". Nghe kỹ, có thể nghe được ong ong ồn ào tiếng người truyền vào qua cửa sổ.

Phòng ngủ này nằm ở một nơi yên tĩnh, dù sao khu vực này cũng đã giao cho người Lam gia ở tạm, nên môn nhân Cô Tô Lam thị cứ theo gia huấn, bất kể đang ở đâu, cũng làm việc ngay ngắn trật tự, mở miệng đều là nói năng nhẹ nhàng, sẽ không có bất kỳ ai ồn ào.

Âm thanh tất nhiên là truyền từ một nơi xa hơn, có thể thấy được là rất náo nhiệt.

Nhớ tới cái gì, Nguỵ Vô Tiện tự mình lẩm bẩm: "Nơi này lại không có đặt cấm chế cách âm à...."