[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 7



Nhưng Nguỵ Vô Tiện trước sau vẫn ngủ say không tỉnh, Lam Vong Cơ ở trong từ đường bị phạt quỳ trắng đêm, suốt một đêm không ai gọi dậy, giờ Hợi không ngủ, không ai giám sát, đến khi người canh cửa Lam gia đến giờ Mẹo làm việc, y vẫn là quỳ đến đoan chính thẳng tắp, nhìn không ra bất kỳ cái gì không hợp quy củ.

Việc dạy học bị đình chỉ mà không báo trước, bọn đệ tử thế gia cũng không biết nguyên nhân, môn sinh Lam thị giữ kín như bưng, nhìn kỹ sắc mặt thì hơi nghi ngờ. Nguỵ Vô Tiện không thấy bóng dáng đâu, Giang Trừng thì sắc mặt xanh lè, hỏi tới, khoé mắt đỏ ngầu, khiến mọi người khiếp đảm lùi về phía sau.

"Ai da, đây là.... đây là như thế nào...." Mới vừa bị doạ trở về, Nhiếp Hoài Tang lắc lắc cây quạt, tay kia cầm khăn lau dòng mồ hôi lạnh, "Ta không biết, đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết, ta không biết a!"

Ngay sau đó nghe một tiếng vang lớn, đám công tử đang tụ tập cùng nhìn về phía đó.

Trong một góc Giang Trừng hung hăng vỗ mạnh xuống bàn, đứng dậy rời đi.

Lúc này thật sự là im như thóc, không có tiên sinh ở đây, cũng không ai dám rời đi, thậm chí còn ngoan ngoãn ngồi trước bàn, mở sách ra.

"Rốt cuộc là...... chuyện lớn gì đã xảy ra..." một công tử không nhịn được lẩm bẩm tự hỏi, nhưng không ai trả lời.

Lan Thất một bầu yên tĩnh.

Có người nheo mắt, đoán chừng là Lam gia và Giang gia....

***

Giang Trừng cả đêm không ngủ, Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đi học vốn ngủ chung với y, hiện nay phân hoá thành Khôn Trạch, bị chuyển đến nơi canh phòng nghiêm ngặt của Lam gia, không thấy được người, hỏi không ai đáp, y suốt đêm trằn trọc, không cách nào hiểu được rốt cuộc tại sao sự việc lại thành ra như vậy.

Vất vả trằn trọc đến giờ mẹo, sau khi sắp xếp ý tứ, y đến Lan Thất để đối mặt với Lam Khải Nhân mang theo ý thách thức.

Cuối cùng việc đình chỉ dạy học này, chính là để giải quyết sự việc còn gì, thầm mắng đầu óc rối rắm của mình một tiếng, y vội vội vàng vàng chạy đến nơi y bị chặn lại ngày hôm qua, quả thực xa xa thấy một đoàn người, Giang Phong Miên và Ngu phu nhân cũng có mặt, y đuổi theo, nhị vị gia chủ cũng không phản ứng, môn sinh Lam thị đương nhiên cũng không ngăn cản.

Thuận lợi theo vào, dường như muốn trực tiếp chạy đến bên giường trước, nhưng có người ngăn lại.

Một môn sinh nói: "Giang công tử, chú ý tránh qua"

Giang Trừng nói: "Ta làm sao? Ta muốn nhìn xem Nguỵ Vô Tiện bị gì? Ta..." Y đột nhiên nhớ tới chính mình cũng có khả năng phân hoá thành Càn Nguyên, đờ người ra một lúc lâu, mới miễn cưỡng lui về sau Ngu phu nhân.

Mọi người đều đứng bên ngoài, đặc biệt là gia chủ hai nhà và Lam Hi Thần càng đứng tránh sang một bên, Khôn Trạch sau khi lập khế ước đối với người khác sẽ ảnh hưởng rất thấp, nhưng tính thời gian, Nguỵ Vô Tiện vẫn là đang trong kỳ mưa móc, tránh được thì vẫn nên tránh đi thì hơn.

Nhìn xuyên qua mấy khe hở, Giang Trừng thấy Nguỵ Vô Tiện đang nằm trên giường, sắc mặt bình thường, hô hấp điều hoà, như là đang ngủ yên, chỉ là tư thế.... hơi đoan chính quá mức một chút.

Giờ này chưa đến giờ Tỵ, cũng có thể nói chỉ là ngủ nướng chưa dậy.

Nhưng chính là sau khi Lam Vong Cơ ôm người từ Tàng Thư Các ra tối hôm qua, những người khác cho dù kêu thế nào, hắn vẫn hoàn toàn không phản ứng gì.

"Y sư của Lam gia đã xem qua, thân thể Nguỵ công tử không có gì đáng ngại, nhưng có một chút đặc thù Khôn Trạch của hắn không hiện rõ, không biết sau này có ảnh hưởng gì không".

"Vậy là có ý gì?"

".... Trên người không có mùi hương của Khôn Trạch, nếu không muốn nói là, mùi do Lam Vong Cơ để lại...... còn rõ hơn một chút". Lam Hi Thần cân nhắc dùng từ, ngắn gọn thuật lại đại khái, kỳ thật là hắn cũng có chút hoang mang, khi đó rõ ràng vô tình gặp được...... là có nghe thấy.

Không cần hắn phải nói, các trưởng bối đã phân hoá ở đây đều có thể cảm thấy.

"Việc này.... sợ là không đơn giản như chúng ta nghĩ".

"...."

Trầm mặc một hồi, chợt có môn sinh Lam gia tiến đến truyền tin, Lam Hi Thần đi ra ngoài một hồi quay lại, sắc mặt nghiêm trọng.

"Chuyện gì?"

"Là Ôn gia...."

Nghe nói người Ôn thị tới, Lam Giang hai nhà như gặp đại địch, gia chủ Giang gia giương mắt, ánh mắt giao nhau, Thanh Hành Quân gật đầu một cái, xác nhận phỏng đoán.

Sắc mặt Lam Khải Nhân khó coi đến cực điểm, sự tình trước mắt chưa giải quyết xong, ngược lại còn dắt ra thêm nhiều chuyện.

Cô Tô Lam thị, vậy mà.... có người mật báo đến Ôn thị!

"Đi đến Nhã Thất...." lão liếc mắt quét qua Nguỵ Vô Tiện đang ngủ say trên giường, vung tay áo, dù thế nào, trước tiên cũng phải cứu người rồi mới tính tiếp được, trải qua một đêm bình tĩnh, lão cũng không giống như hôm qua bị tiểu bối chọc giận đến thất thố, không phân biệt được đúng sai.

Mọi người mới vừa nhích người, thì một giọng nữ cao ngạo truyền vào: "Không cần, cứ nói tại đây".

Mọi người đều biến sắc, nhưng sau khi thấy rõ người đi tới thì hơi bình tĩnh lại.

Là một cô nương, màu da ngăm đen, sinh ra có tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào, nhưng mặt mày không hiểu sao lại cao ngạo. Trên người khoác áo bào hình ngọn lửa của mặt trời, ngọn lửa có màu đỏ rực rỡ, phảng phất như nhảy lên lên cổ áo và tay áo nàng.

Phẩm cấp cực cao, Giang Phong Miên là người đầu tiên nhận ra người mới đi tới, chính là y sư Kỳ Sơn Ôn thị, tên là Ôn Tình.

Ôn Tình cũng có thể coi như là một danh nhân của Kỳ Sơn Ôn thị, không phải là con gái của gia chủ Ôn thị Ôn Nhược Hàn, mà là con của một người họ hàng xa, quan hệ huyết thống không gần, nhưng cha của nàng có mối quan hệ tốt với Ôn Nhược Hàn từ nhỏ, thêm phần Ôn Tình học hành xuất chúng, tinh thông y thuật, tuy là Trung Dung, nhưng là một nhân tài, được Ôn Nhược Hàn khá coi trọng, nhiều năm liền tham dự các buổi tiệc quan trọng tổ chức ở Kỳ Sơn Ôn thị, vì vậy những người có mặt ở đây hầu hết đều có ấn tượng về nàng.

Nàng là người nhà họ Ôn hiếm hoi có hành vi cư xử như người bình thường, thủ hạ của nàng cũng không nghe nói có gây ra án mạng hoặc thảm kịch nào, cũng có khi trước mặt Ôn Nhược Hàn có thể nói vài lời hay, danh tiếng luôn luôn không tồi.

Nhưng Lam Hi Thần tiến lên vẫn là hơi có chút ngăn cản nàng đi vào trong phòng: "Không biết.... đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, là vì chuyện gì?"

"Ôn cô nương, sao không đến Nhã Thất để trò chuyện, nơi này là phòng ngủ, thật có điều không tiện".

"Được rồi, tại sao ta đến đây trong lòng các ngươi đều biết rõ". Ám chỉ Ôn gia đã biết việc đệ tử đứng đầu Vân Mộng Giang thị Nguỵ Vô Tiện phân hoá thành Khôn Trạch, cũng không hề có ý che dấu việc có người mật báo, và dẫn nàng tới đây, "Ta phụng mệnh tới xem xét tình huống, nếu chưa lập khế ước, cần phải mang người đi".

Lam Hi Thần nói: "Ôn Tình cô nương, Nguỵ công tử trên người đang có bệnh nhẹ, không tiện gặp người khác".

Nghe vậy cười khẩy, Ôn Tình nói: "Lo lắng cái gì? Ta nghe nói hắn đã cùng Lam nhị công tử lập khế ước, đó là nghe nói, dù sao cũng phải xác nhận qua mới chắc, nếu ngăn cản, khiến ta không có cách nào hồi báo, Ôn gia sẽ phái người khác tới. Còn về thân thể có bệnh nhẹ, ta là y sư dược sư, càng có thể tìm hiểu!"

Từng câu từng chữ, trật tự rõ ràng, không hề sai sót, Ôn Tình nhìn thẳng vào từng người có sắc mặt khác nhau của Lam thị Giang gia, vẻ mặt thẳng thắn vô tư, khi nhận tin tức nàng cũng biết được Nguỵ Vô Tiện đã lập khế ước, nhưng Ôn gia ra lệnh mang về các nam tử Khôn Trạch của các tiên môn thế gia, cho nên đến để xác nhận có thật hay không trước, rồi mới có thể buông tha.

Cả đời Khôn Trạch chỉ có thể chịu lập khế ước với một Càn Nguyên, nếu xác định đã thành, người đó đối với Ôn gia cũng không tác dụng nữa, cũng không cần dứt khoát đòi lấy.

Thấy không cách gì ngăn cản, người của Lam gia suy tính rồi chậm rãi thối lui một bước.

Dù sao cũng là Trung Dung, lại là y sư dược sư, hành sự tác phong bình thường lại làm theo lệnh của Ôn thị, nếu cản lại, sợ sinh việc lớn.

Ôn Tình ngược lại không chú ý lắm đến chuyện bị đề phòng, gật đầu với hai vị gia chủ, bước vào trong nhà.

Vừa thấy Nguỵ Vô Tiện lập tức nhíu mày: "Hắn là Khôn Trạch à?"

Nhìn lại lần thứ hai phát hiện có gì đó không đúng, phất hạ bào, ngồi trên ghế trực tiếp cầm tay trái Nguỵ Vô Tiện để cẩn thận bắt mạch.

Sau một lúc lâu, vang lên tiếng cười không rõ ý vị gì: "Thật là có chuyện này sao".

"Ôn Tình cô nương, xin hỏi chuyện gì?" Tuy không vui khi thấy nàng cao ngạo đến gần như vô lễ như vậy, không thấy hàm râu của Lam Khải Nhân muốn dựng ngược lên hay sao? Giang Phong Miên vẫn hỏi một câu, ngữ khí cố hết sức bình thản.

Dù sao, trước mắt cũng là người của Ôn gia, nếu là một người khác của Ôn gia tới đây, chỉ e là không khách khí mà đã gây sự rồi.

"Từng nghe nói thiên tư có thể sửa, nhưng chưa từng gặp qua, không ngờ có thể tận mắt nhìn thấy". Nghe nói là trước khi phân hoá nếu có người tâm duyệt liền sẽ có thể phối hợp chuyển hoá, nhưng việc này, từ trước đến nay đều khịt mũi xem thường, toàn nói không có khả năng, "Hắn, vốn nên là Càn Nguyên!"

Một câu không khác gì sấm sét, nổ vang trời khiến hai nhà Lam Giang cả kinh thật lâu không nói được gì.

Ôn Tình nói: "Thiên tư Càn Nguyên lại chuyển thành Khôn Trạch, đặc biệt là nam tử, chắc là đã trải qua đau đớn dữ dội, ta lại muốn thấy hắn vì người nào mà sẵn lòng làm như vậy"

"......"

Chờ một lát không ai trả lời, Ôn Tình nhướng mày hỏi: "Thế nào, không muốn mời Lam nhị công tử đến đây hay sao?"

Lam Hi Thần trong lúc trầm mặc mới từ từ nói: "Vong Cơ đang bị phạt, cần đợi sau khi Nguỵ công tử tỉnh dậy, xác nhận tình trạng, rồi mới có thể định đoạt xử trí như thế nào".

Ôn Tình lúc mới đến đây, đã phát hiện không khí có vẻ lạ, hơn nữa nghe hai chữ "bị phạt", đã nhanh chóng đoán được đại khái, tuy rằng việc không liên quan đến mình, nhưng với lương tâm thầy thuốc, nàng vẫn nói: "Phân hoá mới vừa trải qua đau đớn liền tiến vào kỳ mưa móc đúng không? Trên người có hương vị Càn Nguyên, xác thực đã kết khế, chẳng qua thân thể có thể chưa thích ứng, cho nên lâm vào hôn mê, ngủ bao lâu rồi?"

Lam Hi Thần nói: "Tám chín canh giờ"

Ôn Tình ngữ khí bình đạm: "A, theo mạch tượng, thì đã khôi phục rồi, chính là nếu Lam nhị công tử không tới, Nguỵ công tử sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại."

Giang Phong Miên biểu tình nghiêm nghị, truy hỏi: "Có ý gì?"

"Lần đầu gặp việc này, giải thích cũng không rõ được, đại khái là có chút yếu sức, với thiên tính Khôn Trạch của hắn, để cho Càn Nguyên của hắn thử đánh thức hắn xem sao.... Đương nhiên các ngươi cũng có thể chờ, có thể có bản lĩnh tự mình tỉnh lại không chừng". Nhưng là chưa tích cốc (phương pháp nhịn ăn để tu tiên), không ăn không uống thì có thể chịu được mấy ngày.

"......"

Ôn Tình nói khá mơ hồ, bọn họ không tin, nhưng trước mắt Nguỵ Vô Tiện dùng cách nào cũng không thể đánh thức được.

"Thế này đi, nếu đã bị lập khế ước, ta sẽ báo cáo, mà xem mạch tượng, chút nữa ta sẽ viết cho một toa thuốc, Nguỵ công tử nếu tỉnh lại thì cho hắn uống, ngày ba lần, liên tục trong bảy ngày, nếu không tỉnh thì khỏi cần".

Lời nói không khách khí, dù sao cũng là một y sư tài giỏi ghi cho toa thuốc, vẫn nên nói cám ơn: "Đa tạ Ôn Tình cô nương".

"Không cần. Còn nữa, tông chủ có lời, sau này nếu có nam tử Khôn Trạch chưa báo lên đã tự mình lập khế ước, chắc chắn sẽ bị truy cứu".

"Cái gì___!"

"Lời đã đưa tới, tự giải quyết cho tốt"

Nàng thầm nghĩ cũng không phải do mình quyết định được, chỉ là tới xác nhận, sau đó mang lời nói này thông báo lại, không mảy may quan tâm đến sắc mặt khó coi của mọi người trong hai nhà Lam Giang sau khi nghe điều này.

Ôn thị hành sự, không phải luôn luôn như vậy sao? Cần gì phải ngạc nhiên và phẫn uất nhiều như thế.

Tới đột ngột, đi cũng nhanh, viết xong toa thuốc, nói đi là đi, nàng đi tới cửa rồi quay đầu lại: "Y thư có ghi, đây là tình huống đặc biệt, kỳ mưa móc sẽ chợt dài chợt ngắn không biết chừng, đan dược có thể không hiệu quả, tốt nhất đừng rời khỏi Càn Nguyên."

Ngoài cửa người của Ôn thị đứng đón, theo nàng rời đi.

Lam Vong Cơ bị dẫn tới tận đây, dưới ánh mắt của mọi người, y tiến vào phòng ngủ, đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.

Một thân bạch y như tuyết, đoan chính quy phạm, không chút cẩu thả, sắc mặt cũng không mỏi mệt, nhìn không ra đã quỳ tám chín canh giờ, chỉ có lúc môn sinh đến mời y thì rõ ràng thấy khi y đồng ý đứng dậy, có hơi lảo đảo một chút.

"Vong Cơ, ngươi thử đánh thức Nguỵ công tử".

Nhìn Lam Vong Cơ từ khi bước vào đây không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn Nguỵ Vô Tiện, Lam Hi Thần lên tiếng nhắc nhở.

Lặng im một lát, Lam Vong Cơ nhẹ giọng mở miệng: ".... Nguỵ Anh"

Không có động tĩnh.

Ngu phu nhân nhướng cao mày, đối với những lời Ôn gia nói đều không muốn thử, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, nhưng lại phát hiện Giang Trừng chộn rộn, nên dứt khoát đè hắn lại, nghĩ đến đầu óc nóng nảy của hắn cũng nên bình tĩnh lại một chút, không thể uổng công đã đứng im lâu như vậy.

Lam Vong Cơ không chú ý đến vẻ mặt của những người khác, chỉ là cúi người bên tai Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Nguỵ Anh, tỉnh lại"

Ánh mắt lại lướt qua thân thể đã thay bạch y, bộ áo tím Giang gia trên người Nguỵ Vô Tiện sau khi trải qua sự tình đã không còn có thể mặc được nữa, này cũng là do Lam Hi Thần lấy giáo phục Lam thị khẩn cấp thay cho hắn, y cảm thấy, mặc bạch y thế này, cũng thực thích hợp với hắn.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhíu nhíu mày, Lam Vong Cơ không tự chủ được xoa tay lên má của hắn, bị hắn giơ tay nắm lấy, giữ luôn trên mặt không buông.

"......"

"......"

Lam Vong Cơ sắc mặt vẫn bình thường, tiếp tục kêu: "Nguỵ Anh, đã quá giờ Mẹo, tỉnh lại"

Kiên định muốn đánh thức Nguỵ Vô Tiện dậy, Lam Vong Cơ định rút tay ra, nhưng bị nắm rất chặt, không muốn dùng sức mạnh, nên vươn tay kia tới, lần này Nguỵ Vô Tiện lại cũng nắm lấy trực tiếp ôm vào lòng ngực, ánh mắt Ngu phu nhân quỷ dị, Giang Phong Miên hình như có chút xấu hổ, Lam Khải Nhân..... dứt khoát hừ mũi quay đầu.

Xoa rồi lại xoa, Lam Vong Cơ kiên trì không ngừng, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc miễn cưỡng trợn mắt, thấy trần nhà xa lạ, lại chưa phát hiện nhóm người đang vây quanh mình.

Mờ mịt: Đây là nơi nào? Hắn bị làm sao vậy?

"Tỉnh rồi?" nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lam Vong Cơ nhìn hắn, sắc mặt ôn hoà: "Đã qua giờ mẹo, nên dậy rồi".

Giờ mẹo.... không phải còn chưa tới giờ tỵ sao?

Mơ mơ màng màng, tuy cảm thấy quái lạ, nhưng đầu óc vẫn là không rõ: "..... Lam Trạm.... Ta vẫn còn buồn ngủ...."

Sau đó lại nhắm mắt lại, tiếp tục nắm chặt tay Lam Vong Cơ không buông.

"......"

Lam Khải Nhân nghe có động tĩnh quay đầu lại liếc liếc mắt một cái, trong nháy mắt thấy ngứa mắt lại phải quay đi, dứt khoát phất tay áo bước ra.

Không biết xấu hổ như vậy, còn phải hỏi gì nữa, người mơ mơ màng màng như thế, có hỏi cũng không biết sẽ hỏi ra cái gì!

Lam Hi Thần xin chỉ thị, Giang Phong Miên hạ tay áo xua xua, ý bảo không cần hỏi ý của hắn.

Vì thế làm chủ luôn: "Vong Cơ, ngươi đem Nguỵ công tử, tạm thời mang về Tĩnh Thất nhé?

Còn hỏi cái gì nữa? Cuối cùng là phải đợi Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn tỉnh táo mới có thể có trách nhiệm giải trình, với tình trạng trước mắt này, tiếp tục ở trước mặt trưởng bối, không được thích hợp lắm, mà theo lời nói của Ôn Tình lại không thể để Lam Vong Cơ rời khỏi Nguỵ Vô Tiện, chỉ còn cách, kêu y mang về Tĩnh Thất.

Giang Trừng: "......"

......

Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ đi dọc theo hành lang dài, tay áo rộng, mạt ngạch bay bay, cứ là khuôn mặt vô biểu tình như cũ tuấn mỹ như sương như tuyết, nhưng vẫn khiến hai bên đường kinh hãi rớt ra một đống tròng mắt.

Ngồi buồn ở Lan Thất hồi lâu các đệ tử thế gia rốt cuộc cũng lén lút giải tán, tốp năm tốp ba chuồn ra, nhìn thấy Lam Vong Cơ, cũng không có gì, thế nhưng Lam Vong Cơ lại đang ôm một người __ quả thực giống như gặp phải trận bát quái huỷ thiên diệt địa kinh khủng trời đất.

Lại tập trung nhìn kỹ, người đang bị ôm trong ngực cũng mặc bạch y bay bay, không phải Nguỵ Vô Tiện thì là ai nữa!