[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 4



14.

Xạ Nhật Chi Chinh mới qua không lâu. Các nhà đều là nguyên khí đại thương, đang định nghỉ ngơi, chỉnh đốn. Các bên thế lực trong tiên môn cũng thường xuyên kết giao, qua lại. Đặc biệt là Kim Quang Dao, vốn là không quen ở trong nhà mãi. Nhiếp Minh Quyết quá mức hung mãnh, táo bạo. Chỉ có Nhị ca ca Lam Hi Thần của hắn là thoải mái nhất. Bởi vậy hắn cũng thường chạy qua, dùng việc nghị sự làm cớ tị nạn.

Kim Quang Dao nói chuyện với Lam Hi Thần hồi lâu. Vì cũng là người nhà, hắn mỉm cười hỏi: "Nhị ca, sao hôm nay không thấy Vong Cơ?"

Xưa nay tới Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn là có thể gặp được vị Hàm Quang Quân tuổi trẻ tài cao kia. Tình cảm huynh đệ của hai người cực tốt. Cho nên tới tìm Lam Hi Thần, đa phần là sẽ gặp được Lam Vong Cơ.

Lam Hi Thần hôm nay cũng chưa thấy Lam Vong Cơ, vốn còn tưởng rằng hắn chỉ là ngẫu nhiên ra cửu săn đêm thôi. Nhưng Kim Quang Dao hỏi như vậy, lại làm y nhớ tới việc hôm qua. Dự cảm không ổn nổi lên. Ngay cả vẻ mặt xưa nay cực kỳ ôn hòa cũng trở nên quái dị.

Kim Quang Dao rất biết nhìn mặt người, thấy y như vậy, biết việc này là có dị, vội hỏi: "Nhị ca? Vong Cơ xảy ra chuyện sao? Có cần ta hỗ trợ?"

Lam Hi Thần hơi đau đầu. Nếu thật là như vậy, Lam Vong Cơ lúc này chắc là ở Liên Hoa Ổ... Y lắc đầu, gọi môn sinh tới phân phó: "Làm phiền ngươi đi tìm Nhị công tử."

Kim Quang Dao không rõ nguyên do, đợi hồi lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Vì sao phải tìm Vong Cơ?"

Lam Hi Thần cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nói: "Việc này nói ra thì rất dài..."

Ngay lúc này đây, môn sinh kia tới báo: "Tông chủ, nơi nơi đều không tìm thấy Nhị công tử."

Lam Hi Thần: "..."

Kim Quang Dao hỏi: "Nhị ca, có cần đệ hỗ trợ gọi người tới tìm?"

Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ... có lẽ là ở Liên Hoa Ổ."

Kim Quang Dao: "... Liên Hoa Ổ?"

Biểu tình Lam Hi Thần đứng đắn, nghiêm túc, gật đầu.

Kim Quang Dao: "..."

Có cảm giác không giải thích được là việc này không đơn giản...

15.

Quả nhiên!

Nhìn thấy thư gửi từ Liên Hoa Ổ, nụ cười thường ở trên mặt Kim Quang Dao cũng hiếm khi cương lên, cả người có hơi tê dại. Lam Thị song bích đã tới trình độ cảm ứng tâm linh rồi sao?!

Lam Hi Thần tiếp nhận truyền tin, thầm nghĩ: "Quả nhiên như thế." Mang tâm lý không biết là may mắn hay là thế nào, y mở thư tín. Thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là năm chữ to được viết bằng nét bút xiêu xiêu, vẹo vẹo, rất là tùy tâm sở dục.

"Trạch Vu Quân cứu mạng."

Lam Hi Thần: "..."

Kim Quang Dao được Lam Hi Thần đồng ý, thò đầu liếc qua một cái: "..."

Kim Quang Dao nói: "... Ngụy công tử?"

Trước đây lúc nằm vùng ở Ôn Gia, bởi vì Ngụy Vô Tiện quá mức xuất sắc trên chiến trường, cho nên Kim Quang Dao cũng từng điều tra y. Từ chiều cao, cân nặng, tính cách, diện mạo, thói quen, sở thích, đều sờ soạng thấu hết. Thậm chí ngay cả chuyện người nay mỗi ngày ăn mấy cân cơm, đi nhà xí mấy lần cũng điều tra rành mạch. Bởi vậy liếc mắt một cái liền nhận ra chữ này do ai viết...

Sau mấy chữ "Trạch Vu Quân cứu mạng" là hai trang giấy viết đủ thứ linh tinh, lảm nhảm, ba trang tiếp theo là các loại phán đoán suy luận. Kết hợp các loại tình huống, Ngụy Vô Tiện tổng kết: "Dưới tình huống vừa không đả thương Lam Trạm mà vẫn có thể bào đảm an toàn cho ta, Ngụy mỗ kiến nghị ngày buổi tối tìm người trông nom Hàm Quang Quân cho thỏa đáng. Nếu có chuyện xảy ra còn kịp thời đè hắn lại!"

Hai chữ "đè lại" viết rất to, còn viết bằng mực đỏ. Có thể thấy đây là trọng điểm của trọng điểm.

Lam Hi Thần: "..."

Lam Hi Thần bất đắc dĩ gật đầu: " Thật sự... vất vả cho Ngụy công tử..."

Hôm nay Kim Quang Dao thật sự là nhìn không thấu Lam Hi Thần: "Nhị ca đây là ý gì?"

Lam Hi Thần nói: "Chỉ sợ... Vong Cơ lại nện Ngụy công tử không nhẹ."

Kim Quang Dao: "?"

Lam Hi Thần nói: "Cách đây hai đêm, Vong Cơ rõ ràng là ở Tĩnh Thất. Lại không hiểu vì sao đột nhiên xuất hiện trong phòng của Ngụy công tử ở Vân Mộng... ở trên giường, còn suýt nữa nện cho Ngụy công tử thành trọng thương."

Kim Quang Dao: "..."

Việc này quá phạm vi dự đoán của hắn. Hắn phải phế đi sức lực lớn mới khống chế được biểu tình trên mặt: "Vậy Ngụy công tử..."

Lam Hi Thần nói: "Dường như phần eo bị thương hơi nghiêm trọng một chút..."

Kim Quang Dao: "Như vậy..."

Lam Hi Thần: "Ừ..."

Hai người nhìn nhau không nói gì. Sau một lúc lâu, Kim Quang Dao hơi lắp bắp, hỏi: "Nếu vậy, tối hôm qua Vong Cơ... có lẽ là lại... rơi xuống giường Ngụy công tử?"

Lam Hi Thần gật đầu.

Kim Quang Dao hỏi: "Vậy... hôm nay Ngụy công tử khỏe không?"

Lam Hi Thần: "..."

Kim Quang Dao: "..."

Lam Hi Thần cuống quít giải thích: "Chúng ta... sẽ chịu trách nhiệm đối với Ngụy công tử..."

Kim Quang Dao cười miễn cưỡng: "Như vậy..." Nghe có vẻ là hiện trạng của Ngụy công tử không quá tốt...

16.

Hiếm khi Ngụy Vô Tiện dậy sớm như hôm nay. Có lẽ là bị nện hai lần, thân thể tự cảnh giác hơn nhiều. Trong cơn hoảng hốt còn nhầm là trong thời gian chiến tranh, giấc ngủ nông. Lam Vong Cơ giật mình làm cho y cũng mở mắt theo.

Ngụy Vô Tiện mơ màng duỗi tay, mấy cái móng heo bấu bấu vào gương mặt thanh lãnh, đẹp lạnh lùng kia, còn lưu luyến nhéo nhéo hai cái: "Ừm... Lam Trạm... sẽ giáng xuống từ trên trời..."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện lại vỗ mặt hắn, nói: "Thừa dịp bây giờ đang nằm mơ, ta cảm thấy cần phải nhắc ngươi hai câu."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Nhà ngươi ăn chay đúng không?"

Lam Vong Cơ thuận theo gật đầu.

Ngụy Vô Tiện ngửa mặt lên trời thở dài. Từ góc nhìn của Lam Vong Cơ, người này dường như đang trợn trắng mắt. Mấy cái móng heo dịch xuống vai hắn, rồi lại trượt xuống cánh tay, véo cơ bắp rắn chắc ở đó, cảm thán một câu: "Vậy sao người ngươi chắc nịch vậy?"

Lam Vong Cơ: "..."

Cho dù là ở "trong mộng", Ngụy Vô Tiện vẫn nói chuyện uyển chuyển, lựa lời. Thứ gọi là "chắc nịch" trong miệng y chính là y cằn nhằn cảm thụ hai ngày liên tục bị người nện mà thôi...

Lam Vong Cơ nói: "Xin lỗi..."

Ngụy Vô Tiện phất tay, xoay người, cuốn chăn: "Thôi thôi. Còn may là ta. Nếu ngươi không cẩn thận rớt xuống giường Giang Trừng. Lại không mang theo Tị Trần, không chừng là bị Giang Trừng thọc thành cái rổ ngay tại chỗ rồi."

Lam Vong Cơ mới vừa hơi trấn định được một chút. Nghe lời này, trong chớp mắt ngẩn ra. Sau đó trên mặt lộ ra một tia kỳ dị. Nghe lời y nói, tưởng tượng ra hình ảnh chính mình rớt lên giường Giang Trừng. Tựa hồ là bị dọa sợ không nhẹ, cho lên thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Ngụy Vô Tiện xoay người đi liền cảm thấy sự tình phát triển có chỗ không đúng tí nào. Xúc cảm mới vừa rồi... chân thật tới đáng sợ. Y xoay người lần nữa. Bên người vẫn là Lam Vong Cơ đang duy trì động tác như cũ.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi nói... vừa rồi ta tỉnh rồi phải không?"

Lam Vong Cơ bị tiếng gọi của y làm cho hoàn hồn trở về, ăn ngay nói thật trả lời: "Tỉnh rồi."

Ngụy Vô Tiện quay đầu thật nhanh: "Vậy... Ta có nói mê sảng cái gì không? Ngươi chắc là không biết. Buổi sáng rời giường, ta thường sẽ nói mớ."

Lam Vong Cơ: "... Hôm qua ngươi vẫn chưa..."

Ngụy Vô Tiện ngắt lời hắn: "Ta nói rồi! Chỉ là hôm qua ngươi thức dậy sớm nên chưa nghe thôi!"

Lam Vong Cơ: "..."

Do dự hồi lâu, Lam Vong Cơ mới miễn cưỡng trái theo lương tâm mà nói: "... Ta chưa nghe."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Lúc này mới đúng nha!"

17.

Hai người mặc quần áo chỉnh tề. Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện. Mở cửa ra vừa vặn gặp Giang Yếm Ly đang không an tâm sư đệ mình mà chuyên môn chạy tới cửa nhìn xem.

Lam Vong Cơ: "..."

Hai đêm liên tục nện người ta bị thương. Lam Vong Cơ rất là hổ thẹn. Bởi vậy tái kiến người quen đột nhiên xuất hiện ở đây vẫn là khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Ngụy Vô Tiện thực tự nhiên đỡ eo đi lên: "Sư tỷ!"

Giang Yếm Ly cũng rất hồn nhiên gật đầu tiếp lấy Ngụy Vô Tiện từ tay Lam Vong Cơ: "A Tiện, Lam Nhị công tử."

Lam Vong Cơ cũng ra vẻ tự nhiên mà hành lễ: "... Giang cô nương."

Giang Yếm Ly nói: "Lam Nhị công tử phải truyền tin cho Trạch Vu Quân sao?"

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Vong Cơ nói: "Làm phiền người."

Ngụy Vô Tiện nghe nói phải truyền tin cho Lam Hi Thần, lén lút đi lên nói: "Ta viết! Ta viết! Để ta tới viết!"

Giang Yếm Ly và Lam Vong Cơ đều là dự cảm không ổn. Trực giác cho rằng người này là muốn gây chuyện rồi đây. Nên càng muốn ngăn cho tai nạn không phát sinh.

Giang Yếm Ly nói: "A Tiện..."

Ngụy Vô Tiện thấp giọng làm nũng: "Sư tỷ~"

Giang Yếm Ly: "..."

Nàng có chút không nổi thế công của sư đệ phải chịu cực từ bé mà lại rất thích làm nũng này.

Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện xoay người về phía Lam Vong Cơ. Cái tay đặt ở trên eo vô tình giật giật, cau mày, mềm giọng: "Lam Trạm~"

Lam Vong Cơ: "..."

Bởi vì ngoài ý muốn tạo thành vết thương trên eo cho y cho nên càng không chịu nổi khẩn cầu như vậy...

Thế là Ngụy Vô Tiện hứng thú bừng bừng đi tìm giấy bút viết thư tin.