[Vong Tiện] Quy Túc

Chương 6



Ngụy Vô Tiện ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đã được bảy ngày, nhưng thân thể không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt, trong lòng Lam Vong Cơ sợ hãi lo lắng, mỗi ngày có thời gian thì một tấc cũng không rời khỏi Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ ở một bên luyện thư pháp và đọc sách, Ngụy Vô Tiện thì ở trên giường ngủ, chờ khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ sẽ đi qua giúp Ngụy Vô Tiện đổi dược.

Nhưng mấy ngày nay tình trạng của Ngụy Vô Tiện không biết vì sao càng nặng thêm, Lam Vong Cơ sớm đã phát hiện ra, tìm đọc nhiều sách cổ cũng không có cách nào, chỉ có thể bất lực mời y sư đức cao vọng trọng* nhất của Lam gia đến kiểm tra cho Ngụy Vô Tiện.

(*Đức cao vọng trọng: Chỉ người có đức độ cao, có công lao to lớn, được mọi người coi trọng.)

Sáng nay Ngụy Vô Tiện đã ăn một ít điểm tâm, hiện tại nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt chìm vào giấc ngủ, Lam Vong Cơ cũng đang chờ Ngụy Vô Tiện ngủ rồi mới mời y sư đến, y sư là một lão nhân có đức độ và danh vọng cao, thoạt nhìn trông rất hiền từ.

Nếu như Ngụy Vô Tiện tỉnh chắc chắn là không muốn để y sư tới xem cho mình.

Người nằm trên giường dường như không có gì bất thường, nhưng nếu nhìn kỹ, giữa mặt mày vẫn có một ít bệnh trạng.

Y sư vuốt chòm râu, sau đó bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện, chỉ trong chốc lát liền rời đi, nói: "Lam Nhị công tử, thân thể của vị công tử này là bị oán khí ăn mòn?"

Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Đúng vậy."

Vị y sư kia đã nhiều năm hành nghề y, chỉ kinh ngạc một chút, rồi nói: "Chuyện này lão phu không dễ xử lí, oán khí này là do oán hận của người kết thành, âm lãnh lại hung hãn, oán khí tuy cường đại, nhưng oán hận cũng sẽ ăn mòn thân thể người."

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Vong Cơ biết."

Y sư nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện đang nằm trên giường, nói: "Bình thường chỉ cần dưỡng tốt, nhưng thân thể của vị công tử này, thậm chí là lục phủ ngũ tạng đều đã bị oán khí ăn mòn, dù dưỡng tốt đến mấy, chỉ sợ......"

Lam Vong Cơ vội vàng hỏi: "Chỉ sợ cái gì?" Tuy rằng trong lòng biết rõ nhưng y vẫn muốn hỏi một chút để có thể tính toán trước.

Y đã nói với Ngụy Anh, phải sống thật tốt.

Y sư vẫn nói ra sự tình xấu nhất: "Cho dù được dưỡng tốt đến mấy thì thời gian của vị công tử cũng không còn nhiều, nhiều nhất e là không quá năm tháng."

Lam Vong Cơ nghe xong tựa như sét đánh giữa trời quang, lạnh từ đầu đến chân, bị tin tức này làm cho chấn động, nửa ngày không hoàn hồn lại, đến khi mở miệng giọng nói giống như không thể tin nổi: "Năm...... Tháng?"

Y sư thu gọn lại hòm thuốc của mình, ngữ khí lần này càng thêm khẳng định nói: "Trong năm tháng này, vẫn phải được dưỡng tốt trong mọi tình huống." Ngay sau đó y sư còn nói thêm: "Dưới phần bụng của vị công tử này, có một vết sẹo không ngắn, vị trí hẳn là nằm ở chỗ Kim Đan, Kim Đan của vị công tử này có lẽ đã bị hao tổn, cho nên, chúng ta có linh lực thì không có cách nào chữa thương được cho hắn."

Lam Vong Cơ nói: "Kim Đan bị hao tổn?" Chẳng trách lần trước y truyền linh lực cho Ngụy Anh thì hắn cũng không khá hơn chút nào.

Y sư nói: "Phải dưỡng thật tốt, ta sẽ kê cho hắn một ít thuốc bổ điều trị thân thể."

Lam Vong Cơ nói: "Được, đa tạ......"

Y sư tựa hồ cũng là có chút tiếc nuối, nói: "Ai, ý trời khiến lòng người oán hận, chẳng còn cách nào khác."

Lam Vong Cơ lại "Ừm" một tiếng.

Đợi đến khi y sư rời đi, tâm tình Lam Vong Cơ rất phức tạp, y phải nói thế nào với Ngụy Anh đây.

"Oán khí quá mức cường hãn, thân thể của hắn vốn không thể chịu nổi."

"Dù có dưỡng thế nào đi nữa thì thân thể cũng không khôi phục được như ngày trước."

"Thời gian chỉ còn năm tháng."

Nhưng Lam Vong Cơ không biết là Ngụy Vô Tiện đã nghe thấy hết, người nằm trên giường khẽ mở mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, hắn gọi một tiếng: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ đi qua, đáp: "Ơi."

Ngụy Vô Tiện điều chỉnh lại tư thế của mình, nói: "Lam Trạm, ta nghe thấy rồi."

Lam Vong Cơ nghe vậy trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chật vật, giọng nói hơi run rẩy: "Sẽ có biện pháp."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: "Sẽ không có."

Lam Vong Cơ vô cùng cố chấp, nói: "Có."

Ngụy Vô Tiện cũng không muốn bất hoà với tiểu cũ kỹ cứng đầu này, chỉ có thể cười đáp ứng y: "Được rồi, sẽ có biện pháp." Qua một lát, Ngụy Vô Tiện mới mở miệng nói: "Nhưng Lam Trạm, ta đã không còn nhìn thấy rõ đồ vật nữa rồi."

Oán khí cuối cùng đã ăn mòn ngũ cảm* của hắn.

(*Ngũ cảm: Năm giác quan của con người: Thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác và cảm giác.)

Lam Vong Cơ lập tức mở to hai mắt, hỏi: "Đôi mắt, không nhìn thấy sao?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: "Hiện tại vẫn nhìn thấy được, vẫn có thể nhìn thấy ngươi."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cuối cùng vẫn sẽ không nhìn thấy được phải không?"

Ngụy Vô Tiện không để bụng cười cười, nói: "Đúng vậy, oán khí sẽ ăn mòn ngũ cảm của ta, cuối cùng xúc giác vị giác cùng những giác quan khác của ta cũng sẽ mất."

Lam Vong Cơ nhắm hai mắt lại, cả người đều run rẩy. Tại sao lại như vậy?

Lam Vong Cơ đến gần Ngụy Vô Tiện, trong nháy mắt hắn liền mở to hai mắt, Lam Vong Cơ hoàn toàn ôm hắn vào trong lồng ngực, Ngụy Vô Tiện vốn dĩ đã rất gầy, hơn nữa khung xương của hắn nhỏ, thân thể này so với Lam Vong Cơ thì nhỏ hơn một vòng.

Tiểu cũ kỹ thế mà lại đang run rẩy.

Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, vỗ nhẹ lên lưng Lam Vong Cơ trấn an, nói: "Đừng lo lắng."

Lam Vong Cơ sao có thể không lo lắng cho được.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, mấy ngày nữa ta muốn về Vân Mộng, muốn nhìn thấy sư tỷ và Giang Trừng."

Lam Vong Cơ đương nhiên đáp ứng, nói: "Chờ ngươi khoẻ thêm một chút, thì sẽ trở về."

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, nói: "Ngươi đi cùng ta đi, chúng ta là huynh đệ tốt kề vai tác chiến."

Ngón tay Lam Vong Cơ bất giác run lên, nói: "Được, muốn đi nơi nào ta cũng sẽ đi cùng với ngươi."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt mang theo một ý cười nhàn nhạt, tựa như gió thổi qua thì sẽ biến mất, hắn nói: "Lam Trạm, tại sao ngươi lại tốt như vậy?"

Lam Vong Cơ lại "Ừm" một tiếng, ôm Ngụy Vô Tiện không nói.

Một lát sau, người trong lồng ngực không có động tĩnh gì nữa, Lam Vong Cơ hoảng sợ, vội vàng nhìn xuống, phát hiện Ngụy Vô Tiện dựa vào ngực y ngủ rồi.

Lam Vong Cơ dừng một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc Ngụy Vô Tiện, nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy được.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cũng không cảm nhận được.

TBC.

07/01/22

————

Trans: Min

Beta: Bơ