[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 2-3



Lam Vong Cơ hơi chần chừ, mà Ngụy Vô Tiện thấy như vậy liền có hi vọng, vội vàng năn nỉ tiếp "Một xíu thôi, một xíu thôi mà"

Người nọ đang đắp chăn, dựa vào đầu giường, tóc tai rối tung, sắc mặt trắng bệch, duy chỉ có một cặp mắt sáng. Lam Vong Cơ nhớ tới người thiếu niên tiêu sái cầm Trần Tình đưa bóng lưng về phía y, người này vốn thuộc về trời đất mênh mông rộng lớn này, nhưng bây giờ chỉ có thể ở trên giường bệnh. Trong lòng y có chút đau nhói, nói "Được"

Mặc dù từ phòng ngủ đến cửa Tĩnh Thất chỉ cách mấy chục bước chân, nhưng Lam Vong Cơ vẫn giữ ấm cho hắn rất kĩ càng. Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm khi thấy mấy cái áo choàng, đều là màu đen đỏ, mới tinh còn được thêu lên những đường chỉ tinh tế, vừa nhìn là biết đó không phải là phong cách của Lam gia.

"Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện nín cười "Ngươi mua nhiều quần áo như vậy cho ta từ khi nào a?"Lam Vong Cơ mặc một cái áo cho hắn, bình tĩnh nói "Khi nào ngươi khỏe hơn, đi ra ngoài sẽ cần mặc thôi"

Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, đáy lòng hiện lên ý cười. Từ trước đến giờ hắn vẫn thích Lam Vong Cơ như một lẽ đương nhiên, không bao giờ phô trương, nhưng lại ôn nhu đến tận đáy lòng. Hắn giơ tay lên để Lam Vong Cơ buộc thắt lưng quanh eo mình, miệng thì nói " Bây giờ ta nợ ngươi ngày càng nhiều, không có khả năng chi trả, vậy ta nên làm thế nào cho phải a, Hàm Quang Quân?"

Lam Vong Cơ khoác cho hắn cái áo choàng thật dày bên ngoài, cúi xuống, vững vàng ôm hắn rời giường. Ngụy Vô Tiện theo phản xạ mà nắm chặt vạt áo của y, lại nghe thấy bên tai tiếng nói nhỏ "Giữa ta và ngươi, không cần tính toán"

Ngụy Vô Tiện chớp mắt, trong nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ nghe thấy tiếng tim đập – không biết là của hắn hay là của Lam Vong Cơ đang đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn vô thức sờ lên ngực mình, cảm thấy trên mắt cũng đã hơi nóng.

Vừa nãy nói là đứng ở cửa nhìn tuyết, Lam Vong Cơ thật sự là chỉ dừng lại ở cửa, không hề bước ra ngoài hiên. Hai người ngồi ở trong, mở hai cánh cửa ra, thưởng thức bên ngoài. Thậm chí Lam Vong Cơ cũng không muốn để hắn ở dưới đất, một mực ôm hắn vào ngực, truyền linh lực, làm một cái lò sưởi hữu hiệu nhất. Ngụy Vô Tiện thật sự không còn lời gì để nói, thoát ra cũng không thể, xuống đất cũng không đứng dậy nổi, vẫn nên nằm trong vòng tay ấm áp đó, thưởng thức cảnh tuyết rơi với ánh nắng đã tắt từ lâu.

Cô Tô tuyết không nhiều, đặc biệt là ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, dưới núi thì lạnh hơn một chút, tuyết cũng dày hơn nhiều. Hắn có thể thấy một lớp tuyết dày trên mái hiên với những nhánh cây khô ở xa xa, nhưng vì mặt trời chiếu xuống, tuyết ở trên ngọn cây rơi xuống, tạo thành những trụ băng nho nhỏ. Ánh nắng chiếu thẳng vào, cực kì lấp lánh và đẹp đẽ.

Ngụy Vô Tiện nhìn một hồi, cảm thấy khóe mắt có chút cay cay, lạnh lẽo thấm vào da thịt. Hắn quay đầu lại, nhìn Lam Vong Cơ, cười nói "Ta nghe Tư Truy nói, nhà ngươi cuối năm sẽ cùng ăn cơm tối. Không biết bữa tối cuối năm của Cô Tô có gì khác ha?"

Lam Vong Cơ nói "Không có gì khác biệt. Mọi thứ đều đơn giản"

"Nhưng ta nghe nói, người Cô Tô khi ăn cơm vào đêm giao thừa sẽ bỏ thêm mã thầy*, lúc ăn lấy ra gọi là "Đào Nguyên Bảo". Ngụy Vô Tiện phấn khởi hỏi "Là thật sao? Có ngon không?"

*mã thầy: củ năng

Thần sắc Lam Vong Cơ trở nên nhu hòa "Nếu ngươi muốn ăn, ta kêu nhà bếp đem tới một chút"Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, nhưng lập tức ý thức được, có chút ngạc nhiên hỏi "Ngươi...không đi ăn cơm tất niên sao?"

Lam Vong Cơ nói "Ta đã sớm nói với thúc phụ, năm nay ta không đi. Ngày mai chúc Tết thì có thể"

"Nhưng..."

Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, khẽ nói "Một bữa cơm mà thôi"

Ngụy Vô Tiện im lặng, biết Lam Trạm là vì mình mà ở lại, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Những tia nắng ấm áp xuyên qua cánh cửa, rơi vào áo choàng của hắn, xua đi những tăm tối lạnh lẽo, để đổi lại một chút ấm áp. Bỗng nhiên hắn sinh ra vài phần xúc động, bệnh tật trong tứ chi như được quét đi hết, dâng lên một niềm khát vọng mãnh liệt. Hắn dựa vào ngực Lam Vong Cơ, thì thào "Vào ngày này của năm sau, ta nhất định sẽ đi theo ngươi, cùng ăn cơm tất niên ở Cô Tô"

Lam Vong Cơ rủ mắt nhìn người trong ngực, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán của hắn ra sau tai, nói nhỏ "Nhất định."

09/10/2021