[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 8-4



Mà bên này Ngụy Vô Tiện biết mình ở đây thì không thể thấy người đó được nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu, thầm nghĩ: Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình rời xa Lam Trạm. Trong lòng hắn có một cảm giác lạ lùng, xen lẫn một chút bất đắc dĩ làm cho đầu lưỡi mỏi nhừ. Hắn nhịn không được, cười bản thân mình, từ khi nào mà hắn lại đạo đức giả như vậy?

Lam Tư Truy cẩn thận chú ý đến mỗi bước đi của hắn, không thể không lên tiếng "Ngụy tiền bối?"

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, phản xạ có điều kiện "Hả?"

Ánh nắng đầu tháng sáu không quá chói chang, ánh nắng rơi xuống người ngược lại làm cho khí sắc có mấy phần tốt lên. Thấy thân thể Ngụy Vô Tiện đúng là đã tốt hơn rất nhiều, Lam Tư Truy âm thầm thở ra, cười nói "Nơi chúng ta được giao phó trừ tà túy là ở Hà Sơn, ngự kiếm đi thì có thể đi đi về về trong ngày... mặc dù Hàm Quang Quân có dặn bọn con không ngự kiếm, vì sợ gió làm người cảm lạnh. Nhưng nếu đi xe ngựa cũng mất hai ba ngày thôi. Rất nhanh là có thể quay về"

Ôn Ninh ở bên cạnh nghe xong, nói: Mình có thể đánh xe ngựa, sau đó cẩn thận đứng trước Ngụy Vô Tiện, dáng vẻ như muốn giúp hắn chắn gió, mong muốn bù đắp việc lúc trước không thể chăm sóc hắn. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, đưa tay giữ bả vai hắn* nói (*chỉ Ôn Ninh)

"Được rồi được rồi, ta không có bệnh đến mức gió có thể cuốn đi đâu"

Lam Cảnh Nghi bĩu môi, nhỏ giọng "Lúc ăn Tết đó, không phải có một chút gió thôi người đã nhiễm phong hàn sao"

Ôn Ninh nghe vậy lại càng căng thẳng hơn, Lam Tư Truy vội vàng túm lấy Lam Cảnh Nghi. Ngụy Vô Tiện cũng không tức giận, sờ lên cằm, nói "Quả thật là vậy". Nói xong còn giả bộ giơ tay che nắng, thở dài nói "Trước kia đều là Hàm Quang Quân bảo hộ nam tử yếu đuối như ta đây... hiện tại lại đổi thành hai đứa nhỏ, không biết có tin cậy được không đây. Aizz, Ôn Ninh ngươi nghĩ thế nào?"

Ôn Ninh còn chưa kịp trả lời đã thấy Lam Tư Truy móc một cây dù từ túi càn khôn cho hắn, còn Lam Cảnh Nghi thì chỉ vào chiếc xe ngựa dưới chân núi, vội vàng nói "Mau lên xe ngựa thôi không nên dang nắng"

Điều này khiến Ngụy Vô Tiện mừng rỡ: Hai đứa nhỏ này ra ngoài trừ tà túy mà giống như mang hắn đi du sơn ngoạn thủ vậy. Khi đến gần, Ôn Ninh đỡ hắn lên xe ngựa, lúc này mới thấy những người giữ xe ngựa đều là những tu sĩ có linh lực, tấm rèm bên cửa sổ đều hoa văn mây cuốn Lam thị. Vì vậy nên lúc này mọi thứ mới sáng tỏ: Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy sao có thể kham nổi chuyện này, e rằng Lam Trạm đã sắp xếp từ trước.

Ôn Ninh cùng người đánh xe ngựa ngồi đằng trước, Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy cưỡi ngựa phía sau, chỉ có một mình hắn độc hưởng chiếc xe ngựa rộng rãi. Hắn vén rèm nhìn ra ngoài, cảm thấy sự sắp xếp này giống như dành cho vị tiểu thư giàu có đi ra ngoài. Nhìn xem, còn có cả hộ vệ với người đánh xe ngựa nữa chứ?

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi chung quy đều bị gia quy Lam thị dạy dỗ đến quy củ, không cảm thấy có vấn đề gì, lại thấy hắn tựa bên cửa sổ cười đến gập cả người, nên họ hoang mang hỏi hắn, có gì buồn cười sao?

Ngụy Vô Tiện nói "Không có gì"

Từng cơn gió thổi qua, cuốn tung tấm rèm nhỏ vân văn, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mây mù lượn lờ, cây cối xanh tươi. Lúc này hắn mới nhớ tới lời an ủi của Lam Tư Truy: Hai ba ngày là có thể trở về.

Trờ về. Về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trong lòng hắn suy nghĩ kỹ về hai chữ này, cảm thấy mùa hè tháng sáu này đã khác – như thể hắn được hiến xá ở Mạc gia trang, trận mưa gió ở trong Quan Âm miếu, cái ngày từ biệt Lam Trạm trên đỉnh núi, một người một lừa, bốn biển là nhà...đã qua lâu rồi.

Mà bây giờ, trong Tĩnh thất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có người đang chờ hắn về.

Ngụy Vô Tiện lại cười, rất nhẹ nhàng nhưng sáng lạn, lại còn có chút tiếc nuối ở khóe miệng, lần đầu tiên hắn cảm thấy cái thân thể đau ốm này cũng có tốt một chút. Ngồi ở đây ít ra cũng ổn hơn trước đầu xe ngựa đang lung lay, ngắm nhìn phong cảnh kiểu này lại có cảm giác mới lạ.

Lam Cảnh Nghi hô "Aizz, đừng hóng gió đừng hóng gió". Hắn đồng ý buông rèm xuống. Xe ngựa chậm rãi đi về phương xa.

17/11/2021