[Vong Tiện] Trở Về Thuở Ban Đầu

Chương 20



Nhìn cảnh tượng từng quen thuộc này, Lam Khải Nhân thực sự đau đầu, càng làm cho ông kinh ngạc chính là, tại sao đại đệ tử Nguỵ Anh của Vân Mộng Giang thị cũng xuất hiện tình trạng này?

Ông không khỏi vuốt râu thật mạnh, cau mày, gương mặt vốn nghiêm nghị lại càng nghiêm nghị hơn, đám học trò cũng không dám thở mạnh một tiếng. Ông cúi người kiểm tra linh mạch của hai người, đều linh lực tràn đầy và ổn định, không có gì khác thường.

Lại là triệu chứng hôn mê này. Ông thở dài trong lòng, ba ngày hôn mê không giải thích được kia của Vong Cơ khiến ông lật tung tất cả sách cổ có liên quan đến các căn bệnh khó chữa trong Tàng Thư Các cũng không tìm ra cách, hiện giờ lại thêm Nguỵ Anh, thế này nên làm sao đây.

"Tiên sinh" nhìn bộ dạng bất tỉnh nhân sự của Nguỵ Anh, Giang Trừng kềm rồi lại nén, nhưng vẫn không nhịn được nói, "Tiên sinh có biết bọn hắn hiện giờ thế nào không?"

Một đám học sinh cũng dựng lỗ tai lên, ngay ngày học đầu tiên đã xảy ra chuyện, đây thật đúng là trước giờ chưa từng gặp.

Lam Khải Nhân lắc lắc đầu, nói: "Mạch tượng ổn định, linh lực tràn đầy, tính mạng không đáng ngại". Ông nhìn xuống hai người, thở dài, "Trước hết đem bọn chúng về phòng ngủ đi, nếu dự đoán không sai, qua mấy canh giờ nữa sẽ tỉnh".

"Nghe tiên sinh nói, chẳng lẽ cơn hôn mê này, trước đây đã từng xuất hiện?" Nhiếp Hoài Tang lắc lắc cây quạt, hiếu kỳ hỏi.

"Không sai" Lam Khải Nhân đáp, có chút bất đắc dĩ, "Hôn mê không giải thích được, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, tỉnh lại cũng không có gì khó chịu, không khác gì bình thường, nói ra thật xấu hổ, ta đến nay vẫn chưa tra ra được nguyên nhân".

"Tiên sinh", đúng lúc này, hai đệ tử Lam thị đi vào, thi lễ nói: "Chúng ta đến đưa hai vị công tử trở về".

Bọn họ chia nhau ra nâng hai người dậy, đệ tử đỡ Lam Trạm vừa đi được vài bước thì phát hiện mình không đi được nữa, hắn không tin lắm lại thử thêm vài lần, vẫn là đi không được, thật giống như có thứ gì đó túm chặt hắn lại.

"Sao thế này?" hắn kinh ngạc nói, "Tại sao đi không được?"

"Lại làm sao thế?" Lam Khải Nhân chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.

"Tiên sinh, chúng ta tựa như bị thứ gì đó túm chặt, không đi được".

Lúc này trùng hợp đệ tử đỡ Nguỵ Anh đứng lên đi được vài bước, tên đệ tử kia còn đang thử bước tới trước thì phát hiện chính mình lại có thể đi rồi.

Hắn quay đầu lại xem xét, đột nhiên ngầm hiểu, vội nói, "Tiên sinh, Nhị công tử giống như không thể cách Nguỵ công tử quá xa".

Lam Khải Nhân lại không khỏi túm mạnh mớ râu bảo bối của ông, đây là nói cái gì, cái gì mà kêu Vong Cơ không thể cách Nguỵ Anh quá xa.

Cuối cùng thử mấy bận, lúc này mới khiến ông không thể không tin, Vong Cơ thật đúng là không thể cách Nguỵ Anh quá xa, nhưng như thế thì không có cách nào đưa từng người về phòng ngủ riêng.

Ông không khỏi lại thở dài một hơi, trong khoảng thời gian ngắn này ông giống như thở hết tất cả những hơi thở dài còn chưa thở xong trong quá khứ, bất đắc dĩ mà nói, "Đưa bọn chúng đến phòng khách dành cho hai người vậy".

Nghe được lời này, hai tên đệ tử chần chờ một chút, mới lên tiếng: "Dạ". Rồi đỡ hai người đi ra ngoài.

Lam Khải Nhân làm thế nào không biết vì sao bọn họ chần chờ, phòng khách dành cho hai người này của Lam gia, nhìn như bình thường, nhưng thật ra được chuẩn bị cho hai đạo lữ, nhưng hôm nay hai người bọn hắn không thể cách nhau quá xa, ngoại trừ phòng khách dành cho hai người này, cũng không còn lựa chọn nào khác.

Xảy ra sự việc này, buổi học hôm nay cũng không tiếp tục nổi nữa, Lam Khải Nhân chỉ có thể tuyên bố đi học chậm lại một ngày.

Nghe nói không cần đi học, đám học trò vừa nghe thấy vội vàng cáo biệt, nhanh chóng đuổi theo hai đệ tử Lam gia, vì thế khi bọn họ đem hai người vào sắp xếp xong xuôi, vừa mở cửa ra thì thấy bên ngoài lố nhố một đám người.

Đệ tử Lam gia:....

Đám học trò:....

Đúng lúc này, một thân ảnh màu vàng làm như ngại ngùng, bắt đầu thu mình lại trong đám người.

Đệ tử Lam gia:....

Đừng làm như chúng ta không nhìn thấy, áo choàng Kim Tinh Tuyết Lãng dễ thấy như thế, cho dù Kim Tử Hiên Kim công tử ngươi chui rúc trong đám người chúng ta cũng thấy được.

Kim Tử Hiên lúc này cũng ảo não không thôi, chẳng hiểu sao nhất thời hăng máu lên đi theo mọi người tới đây, một trong hai nhân vật chính còn cố tình là người Vân Mộng Giang thị.

Bản tính gã cao ngạo, cực kỳ bất mãn đối với mối hôn sự mà bản thân gã không đồng ý, nên liên quan đến Vân Mộng Giang thị cũng bất mãn theo, đã vậy hôm nay còn xem một trận ồn ào của Vân Mộng Giang thị.

Giang Trừng rõ ràng cũng thấy hành động của gã, quay đầu hừ lạnh một tiếng.

Kim Tử Hiên thấy động tác của Giang Trừng, trong lòng tuy khó chịu, nhưng cũng không thể nói gì, rốt cuộc là gã đuối lý trước.

"Chư vị công tử, hai vị công tử cần phải nghỉ ngơi". Cứ đứng chặn ở đây cũng không phải là cách, sau khi bọn hắn xoay người đóng cửa cẩn thận, thì nói với đám học trò, hy vọng có thể thuyết phục được bọn họ lui về.

"Hai vị, Nguỵ Anh là đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị ta, là sư huynh của ta, ta không yên tâm để hắn một mình ở đây".

Hai đệ tử Lam gia:....

Một người? Nhị công tử cũng ở đó thì sao.

Rất hiển nhiên Giang Trừng bỏ qua y, nói tiếp: "Ta không nhìn thấy thì không yên tâm".

Tiếp theo mọi người bắt đầu xôn xao lên.

"Chúng ta xem một chú" "Nhanh chút là được, sẽ không chậm trễ bọn hắn nghỉ ngơi" "Chỉ một chút thôi" v.v...

Thấy bọn họ như vậy, hai đệ tử này cũng không biết nói cái gì nữa, đành phải để cho bọn họ đi vào xem một chút.

Vì thế căn phòng vốn dành không khách không lớn lắm, lập tức đầy nghẹt.

Mọi người nhìn thoáng qua, chỉ thấy Nguỵ Anh ở trong, Lam Trạm ở ngoài, hai người nằm sát nhau, không khỏi cảm khái một phen Lam nhị công tử bình thường không thích người khác đụng vào thế mà có một ngày nằm gần vào một người như vậy, Nguỵ huynh sau khi tỉnh lại đoán chừng sẽ lạnh đây, vì thế cũng thấy mãn nguyện mà rời đi.

Người đi trà lạnh, ào ào một đám người, cuối cùng chỉ còn lại có bốn mống.

Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang, hai đệ tử Lam gia, bốn người đối mặt nhìn nhau, không tự chủ mà nhìn về phía hai người đang ngủ say trên giường, trong lòng có chút bi thương.