Vong Tình Cốc

Chương 40: Tuyệt chiêu thái ất thần công



Hàn Tùng Bá đánh tiếng:

- Nữ tiền bối và Lục tiểu thư định đến đâu lại bị bọn ác đạo bao vây ở ngọn đồi này?

Mộc Trầm Hương khe khẽ giọng:

- Bản nương và Lục tiểu thư đang trên đường đi tìm Hàn thiếu hiệp đây.

Biết ngay có chuyện quan trọng, Hàn Tùng Bá hỏi mau:

- Nữ tiền bối và Lục tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì cấp bách chăng?

- Hiện nay Thiên Linh giáo chủ và đồng bọn sắp kéo tới Địa Ma cung cùng Địa Ma Vương Triệu Võ mở ra trận đấu tranh hùng ngôi vị bá chủ võ lâm, Hàn thiếu hiệp cũng nên nhân cơ hội này tới đó một phen trước cứu lấy Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn luôn cả tám vị Chưởng môn nhân, sau đó trả mối gia thù, chẳng hiểu thiếu hiệp định lẽ nào?

Nghe qua chuyện Thiên Linh giáo và Địa Ma cung tranh hùng tâm hồn Hàn Tùng Bá phấn chấn lên. Chàng đáp ngay:

- Lời của nữ tiền bối rất chí lý, nhưng đến bao giờ hai ác đạo này phó hội nữ tiền bối có rõ chăng?

- Kỳ hạn của Thiên Linh giáo và Địa Ma cung là bảy ngày tính đến nay chỉ còn bốn hôm nữa là ngày bọn chúng phó hội tại sân trường Địa Ma cung.

Ngẫm nghĩ phút giây Hàn Tùng Bá gật đầu:

- Như thế tại hạ sẽ tới Địa Ma cung dự trận này không thể bỏ qua cơ hội được, nhưng thời gian còn những bốn hôm tại hạ sẽ có đủ thời giờ luyện một tuyệt chiêu.

Mộc Trầm Hương ngạc nhiên:

- Hàn thiếu hiệp định luyện tuyệt chiêu gì?

- Tuyệt chiêu “Thái Ất huyền công” nữ tiền bối ạ.

Mộc Trầm Hương sửng sốt lên:

- Hàn thiếu hiệp bảo “Thái Ất huyền công” của lão đại kỳ nhân Thái Ất Tà Thần à?

Hàn Tùng Bá gật đầu:

- Đúng vậy nữ tiền bối.

- Hàn thiếu hiệp tìm ở đâu được pho bí kíp “Thái Ất huyền công” này? Thái Ất Tà Thần đã chết từ lâu rồi.

Nhớ lại lời dặn dò của Thái Ất Tà Thần, Hàn Tùng Bá không dám nói rõ sự thật.

- Vâng! Tại hạ đã tìm được bí kíp Thái Ất huyền công trong một hang đá, định luyện chiêu này tựu thành mới có thể đương đầu nổi hai lão đại ác ma Thiên Linh giáo chủ và lão Địa Ma Vương Triệu Võ nữ tiền bối ạ.

- Nhưng còn một điều khó khăn cho tại hạ là phải tìm một đỉnh cao sơn vắng tuyệt bóng người và phải có người đứng làm hộ pháp trong thời gian luyện công ba ngày đề phòng những kẻ gia thù hoặc bọn hắc đạo tới phá quấy.

Mộc Trầm Hương hăm hở:

- Chuyện này Hàn thiếu hiệp khỏi phải lo âu, hiện nay đã có bản nương và Lục tiểu thư đây rồi, bọn ta sẽ sẵn sàng đứng làm hộ pháp trong ba ngày cho thiếu hiệp tựu thành chiêu thức “Thái Ất huyền công” có được chiêu ấy thiếu hiệp sẽ chẳng còn kiêng sợ một ai nữa.

Hàn Tùng Bá vui mừng:

- Vâng. Tại hạ xin đa tạ nữ tiền bối và Lục tiểu thư, nhưng không hiểu gần nơi đây có ngọn cao sơn nào không nữ tiền bối.

Mộc Trầm Hương trỏ tay về phía trước:

- Cách đây chừng hơn một trăm dặm có dãy núi Phục Long, trong sâu có mấy ngọn núi cao quanh năm không có bóng người lui tới, Hàn thiếu hiệp lên đỉnh cao nhất luyện công rất an toàn.

- Vâng. Thế chúng ta cùng đi.

Ba người một nam, hai nữ sau trước trổ thuật khinh công đi nhanh như ba vẹt mây dưới bầu trời.

Tới dãy núi Phục Long mặt trời đã đứng bóng, bọn Hàn Tùng Bá nhắm mấy ngọn núi cao nhất trong sâu phóng lên.

Không bao lâu ba người đã lên tới đỉnh núi cao nhất trong ba ngọn cao hơn.

Hàn Tùng Bá, Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng ngồi xuống đám cỏ xanh nghỉ ngơi một lát.

Lục Cẩm Hồng cứ mải nhìn Hàn Tùng Bá định nói với chàng câu chuyện gì đó nhưng rồi lại thôi.

Mộc Trầm Hương bảo:

- Đêm nay vào giờ Dần trăng mới mọc, Hàn thiếu hiệp hãy nên chọn giờ đó luyện chiêu, mọi chuyện đã có bản nương và Lục tiểu thư rồi. Giờ thiếu hiệp hãy chọn một nơi nằm tịnh dưỡng cho đầy đủ tinh thần mới có thể tựu thành nhanh chóng được.

- Vâng!

Hàn Tùng Bá tìm một hốc đá vào nằm trong đó nhắm mắt lại dưỡng thần.

Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng chia nhau kẻ đi tìm thịt rừng, người tìm nước suốt lát sau cùng trở lại.

Mộc Trầm Hương bắt được một con chồn hương, nàng dùng đá lửa châm củi nướng cho vàng bay mùi thơm phưn phức.

Trời đã về chiều, Hàn Tùng Bá tỉnh giấc đi tìm suối tắm rửa trở lên đỉnh núi. Ba người cùng ngồi lại ăn con chồn nướng với lương khô của Mộc Trầm Hương mang theo.

Hoàng hôn xuống.

Cảnh sắc núi đồi mờ ảo đẹp mơ màng.

Trời tối hẳn, Hàn Tùng Bá ngồi tựa lưng vào vách núi định thần chờ lúc trăng lên sẽ luyện chiêu.

Lục Cẩm Hồng ngồi bên cạnh Hàn Tùng Bá không ai nói được lời nào chỉ có giờ phút này rất căng thẳng, nàng không muốn làm bận rộn chàng.

Vầng trăng từ từ nhô lên gieo ánh sáng khắp cả núi đồi.

Hàn Tùng Bá đứng lên tiến tới một gộp đá ngồi xếp bằng trên mặt cỏ, song chưởng đưa lên ngực ngửa về phía trước, mắt nhìn thẳng, mồm đọc câu khẩu quyết tuyệt chiêu “Thái Ất huyền công” ba lần, rồi theo phương cách Thái Ất Tà Thần chỉ dạy khởi đầu vận chân khí...

Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng mỗi người đứng trấn một phương mắt nhìn sang các ngọn đồi kế cận quan sát làm hộ pháp cho Hàn Tùng Bá.

Thời khắc nặng nề trôi đi...

Vầng trăng dần dần lên cao. Gió núi từng chập thổi vì vèo tạt vào vách đá.

Sương khuya xuống nhiều làm cảnh sắc núi đồi mờ ảo hơi lạnh bốc thấu xương.

Hàn Tùng Bá vẫn tiếp tục ngồi luyện công. Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng vẫn đứng hai phía làm hộ pháp.

Hai nàng quan sát thật kỹ từng vật nhỏ ở dưới chân núi vì sợ bọn hắc đạo phóng lên đỉnh núi bất ngờ không kịp trở tay.

Qua đêm thứ nhất cuộc luyện chiêu “Thái Ất huyền công” của Hàn Tùng Bá an toàn không có chuyện gì xảy ra.

Đêm thứ hai vầng trăng vừa mọc Hàn Tùng Bá, Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng đã có mặt trên đỉnh cao sơn.

Hàn Tùng Bá tiếp tục luyện công, Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng đứng làm hộ pháp.

Vào lúc trời chưa khuya hẳn. Mộc Trầm Hương phát giác có hai chiếc bóng bí mật tại ngọn núi phía kia phóng xuống thung lũng.

Hai chiếc bóng bí mật dừng lại ngẩng mặt nhìn lên chỗ Mộc Trầm Hương đang đứng.

Sau đó hai chiếc bóng này ghé tai nhau thì thầm những gì không rõ.

Trong lòng phát sinh ra mối nghi ngờ, Mộc Trầm Hương quay sang Lục Cẩm Hồng đứng cách vài trượng:

- Lục tiểu thư, có hai chiếc bóng đen đứng phía dưới thung lũng kia, tiểu thư có nhận ra chưa?

Lục Cẩm Hồng đáp thầm:

- Tiểu nữ đã trông thấy rồi, nhưng chẳng rõ đây là bọn người nào sao lại lọt vào núi vào giờ này.

Mộc Trầm Hương thấp giọng:

- Cứ theo bản nương suy đoán có lẽ hai chiếc bóng bí mật kia, nếu không là người của Thiên Linh giáo thì cũng là bọn môn đồ của Địa Ma cung.

- Theo nữ tiền bối nghĩ bọn chúng tới đây vào đêm khuya để làm gì?

- Có thể hai chiếc bóng bí mật này là những tên đệ thám đi rảo tìm kẻ địch của chúng chứ chẳng còn là gì nữa.

- Thế bọn chúng đang đi tìm nữ tiền bối?

- Chắc hẳn bọn chúng đi tìm bản nương và Hàn thiếu hiệp chứ chẳng còn là ai nữa.

Lục Cẩm Hồng lo âu:

- Lời nhận xét của nữ tiền bối rất chí lý. Như thế bây giờ chúng ta phải đối phó cách nào?

Ngẫm nghĩ giây phút Mộc Trầm Hương bảo Lục Cẩm Hồng:

- Giờ Lục tiểu thư hãy đứng trên này làm hộ pháp cho Hàn thiếu hiệp bản nương xuống để gặp hai tên này xem có đúng như điều dự đoán hay không?

- Vâng!

- Lục tiểu thư cho dù bản nương có xảy ra chuyện gì dưới thung lũng tiểu thư vẫn phải hộ pháp cho Hàn thiếu hiệp đừng rời khỏi ngọn núi này.

- Vì sao thế nữ tiền bối?

- Vì chúng ta phải đề phòng quỷ kế “Điệu Hổ Ly Sơn” của bọn hắc đạo, có thể bọn chúng dẫn dụ bản nương và Lục tiểu thư rời khỏi ngọn núi này, để chúng dễ dàng ám hại Hàn thiếu hiệp. Tiểu thư đã rõ chưa?

- Đúng vậy. Nữ tiền bối quả thật cao kiến.

- Lục tiểu thư hộ pháp, đừng quên nhìn về phía sau, bởi bọn chúng sẽ bất ngờ xuất hiện tiểu thư sẽ không kịp trở tay và nếu có chuyện gì bất trắc, tiểu thư nhớ thét lên cho bản nương biết quay trở lại nơi này.

- Vâng!

Dặn dò Lục Cẩm Hồng xong Mộc Trầm Hương bằng một thân pháp cực kỳ nhanh lẹ từ trên đỉnh núi phóng xuống chỗ hai chiếc bóng đang đứng thầm thì.

Thiếu phụ có ý định tới ngay chỗ bọn này trước khi chúng phát giác để xem chúng thuộc ma đạo nào - Thiên Linh giáo hay Địa Ma cung.

Nhưng khi Mộc Trầm Hương vừa tới lưng chừng núi thì hai chiếc bóng bí mật kia cũng vừa cất mình phóng đi.

Bọn chúng vượt lên ngọn núi phía trước mắt.

Mộc Trầm Hương khẩn cấp trổ khinh công đuổi theo hai chiếc bóng bí mật.

Thế nhưng khi thiếu phụ lên tới đỉnh núi thì hai chiếc bóng bí mật kia đã biến dạng đi đằng nào rồi.

Mộc Trầm Hương dừng lại trên đỉnh núi quét mắt tìm hai chiếc bóng bí mật.

Một lúc không tìm được bọn chúng nơi đâu cả, Mộc Trầm Hương định xuống chân núi lùng sục nhưng sợ trúng vào quỷ kế của đối phương nên đành quay trở lại.

Lục Cẩm Hồng hỏi ngay:

- Nữ tiền bối, hai chiếc bóng bí mật đâu rồi. Nữ tiền bối có gặp bọn chúng hay không?

Mộc Trầm Hương lắc đầu:

- Hai tên lạ mặt này quả thật là quỷ quyệt, khi bản nương vừa lên ngọn núi kia thì bọn chúng mất dạng rồi, ta cũng định đuổi theo bọn chúng nhưng sợ trúng vào quỷ kế nên trở lại đây.

Lục Cẩm Hồng ưu tư:

- Nữ tiền bối, chuyện xảy ra như thế, rồi chuyện gì sẽ xảy ra trong thời gian sắp tới đây?

Ngập ngừng giây phút, Mộc Trầm Hương đáp:

- Hàn thiếu hiệp còn phải luyện công thêm một đêm nữa mới tựu thành chiêu “Thái Ất huyền công” qua đêm mai bản nương và Lục tiểu thư khi làm hộ pháp phải hết sức đề phòng mới được.

- Nữ tiền bối lo ngại bọn cao thủ Thiên Linh giáo hoặc Địa Ma cung đêm mai sẽ tới đây quấy phá cuộc luyện công của Hàn tiểu huynh à?

- Đúng vậy, vì vậy qua đêm bản nương và Lục tiểu thư cần phải đề phòng nghiêm mật hơn nữa để bảo vệ cho Hàn thiếu hiệp trong cuộc luyện công được an toàn. Tiểu thư có thấy đúng như thế không?

- Lời nữ tiền bối rất chí lý, chính tiểu nữ cũng vừa nhận ra như thế, vì nếu hai chiếc bóng bí mật kia là bọn dọ thám của Thiên Linh giáo hay Địa Ma cung đã phát giác ra chỗ Hàn tiểu huynh luyện công rồi, chắc chắn đêm mai hoặc nội ngày mai chúng sẽ kéo tới đây quấy phá chứ chẳng không đâu.

- Thế bây giờ chúng ta cứ chờ Hàn thiếu hiệp mãn giờ luyện công cho thiếu hiệp rõ, sau đó tìm cách sao an toàn cho đêm mai.

- Vâng!

Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng tiếp tục đứng làm hộ pháp lại càng đề phòng nghiêm ngặt hơn trước.

Bởi do sự xuất hiện của hai chiếc bóng bí mật vừa rồi khiến cho tình hình vô cùng căng thẳng. Hai nàng đều hiểu bọn Thiên Linh giáo hay Địa Ma cung tới đây bất cứ lúc nào.