Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 13



Thang Chấp lần đầu tiên đi làm cùng Từ Thăng, xe dừng ở bãi đỗ xe ngoài một sân golf chừng hơn hai tiếng đồng hồ.

Sân golf không xa nhà, ở ngay dưới chân núi thôi, trống trải và râm mát.

Tài xế của Từ Thăng là một người đàn ông trung niên rất trầm tính và tháo vát, anh ta hạ cửa kính xe xuống một nửa, dựa lên ghế, ngồi đó không nói lời nào, mới đầu anh ta cũng không có ý định nói chuyện với Thang Chấp, Thang Chấp cũng không mở miệng. echkidieu2029.wordpress.com

Lúc trước mỗi lần cậu ra ngoài với Từ Thăng, đều là một tài xế khác đưa đi. Nhưng bây giờ, người tài xế đó chở Từ Khả Du đi vẫn không biết sống chết thế nào.

Xe tắt máy, Thang Chấp quay qua nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn thấy vách tường và cây cột trát vôi, nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Cơn gió mát nhè nhẹ luồn qua cửa sổ, Thang Chấp ngửi thấy mùi hương ẩm ướt của mùa xuân, lòng cậu rất điềm tĩnh, dường như chẳng nghĩ gì cả, chỉ đang đợi chờ. đọc truyenfull là chó

Khi Thang Chấp nhìn thấy một đàn chim bay qua bầu trời xanh, cậu nghe thấy tài xế nói với mình: “Thang tiên sinh, tối qua cảm ơn cậu.”

Thang Chấp quay đầu nhìn anh ta, tài xế nở một nụ cười thân thiện và thành thật với cậu: “Làm phiền cậu rồi.” sstruyen reup là chó

“Không có gì.” Thang Chấp cũng cười với anh ta.

Hai người lại yên lặng một lúc, tài xế gọi Thang Chấp một tiếng, hỏi cậu: “Tiểu thiếu gia tối qua vẫn ổn chứ?”

Thang Chấp thầm nghĩ một lúc mới nói: “Vẫn ổn, ngủ rất nhanh.”

“Tối qua trước khi về tôi có gọi cho quản gia, nhưng không liên lạc được.” Tài xế thấp giọng nói.

Dưới bóng râm che phủ đỉnh đầu xe, tài xế chau mày, vô cùng lo lắng mà nhìn Thang Chấp.

Thang Chấp đối mắt với anh ta vài giây, nói: “Hôm qua ông ấy bị ngã, tình trạng không ổn lắm, đưa đi bệnh viện rồi.”

Lông mày người tài xế nhíu càng chặt hơn, lát sau, anh ta mới nói: “Vậy trong nhà thiếu gia phải làm sao đây.”

Thang Chấp không biết nên đáp lại như thế nào, nên không nói tiếp.

Gió vẫn thoang thoảng trong xe, bãi đỗ xe bán lộ thiên giống như một cái bể cá, niềm âu lo của tài xế bơi quanh quẩn trong nước, vờn quanh người Thang Chấp, cả bể cá đều trở nên ưu sầu.

Thang Chấp rất muốn hút thuốc, nhưng trên người cậu không có thuốc cũng không có bật lửa, nhịn không được mà thở dài một hơi.

Hai người yên tĩnh một lúc, Thang Chấp quay đầu, nhìn tài xế đang lặng thinh, hỏi anh ta: “Anh trai, anh theo Từ tổng bao lâu rồi?”

Tài xế liếc cậu một cái, đáp “Mười bảy mười tám năm rồi”, rồi anh ta nói: “Khi cô ba vừa đưa tiểu thiếu gia về Tân Cảng, tôi đã lái xe cho cô ấy rồi.”

“Lúc đó…” Tài xế đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây, nhếch miệng cười, “Tiểu thiếu gia mới chỉ học tiểu học, tính tình rất tệ.”

Thang Chấp ngẩn ra, trong lòng từ từ suy xét, thầm nghĩ tính tình Từ Thăng bây giờ, hình như cũng không tính là tốt.

“Thang tiên sinh…” Tài xế gọi cậu, đợi Thang Chấp nâng mắt nhìn mình, anh ta do dự hỏi, “Cậu vẫn sẽ tiếp tục ở đây chứ?”

Thang Chấp nghĩ một hồi mới nói: “Tôi cũng không biết.”

“Xem Từ tổng sắp xếp thế nào.” Thang Chấp thêm một câu.

Tài xế “Ồ” một tiếng, nói: “Tôi nghĩ, nếu như quản gia tạm thời không trở lại, nếu như cậu và A Lan có ở nhà, tiểu thiếu gia sẽ có thêm một người chăm sóc.”

Anh ta nói cứ như Từ Thăng là một đứa trẻ chẳng biết cái gì, chứ không phải là một người đàn ông trưởng thành chỉ lớn hơn Thang Chấp vài tuổi. Mặc dù năng lực tự gánh vác của Từ Thăng quả thật rất đáng gờm.

“Nhưng mà sáng nay, tôi gọi cho A Lan hỏi thiếu gia dậy chưa, cô ấy không bắt máy.” Tài xế lại buồn bực nói.

Thang Chấp thông báo muộn cho tài xế “Cô ấy hình như có việc phải về quê rồi”, chưa nói gì khác, ba chiếc xe golf rẽ vào bãi đỗ.

Chiếc xe đầu tiên chở Từ Thăng và Từ Hạc Phủ.

“Mau xuống xe.” Tài xế đóng cửa sổ, mở cửa bước ra ngoài, đi sang chỗ ngồi phía sau, mở cửa ra.

Thang Chấp cũng xuống xe, đứng ở bên cạnh.

Xe golf dừng bên cạnh xe của tài xế, Từ Thăng dìu Từ Hạc Phủ xuống.

Từ Hạc Phủ hơn tám mươi tuổi, nhưng giữ gìn sức khỏe rất tốt, vóc người cường tráng, giọng nói to rõ, nhìn có vẻ rất dồi dào tinh thần, nếu chỉ nhìn bên ngoài, so với người mẹ ngồi xe lăn của Từ Thăng, thì ông chỉ chừng hơn sáu mươi.

Từ Thăng đứng bên cạnh ông, thẳng lưng, nhìn rất cao lớn.

Quan hệ giữa Từ Hạc Phủ và Từ Thăng rất khó hình dung. Bởi vì Từ Thăng không giống những người khác, dù nhiều dù ít trông anh cũng có vẻ nịnh nọt Từ Hạc Phủ, cũng không thanh cao gì.

Ở bên ngoài thì nổi tiếng, ở Từ thị thì chức danh cả một chuỗi dài, người mà Từ Hạc Phủ cưng chiều nhất đáng lẽ phải là Từ Cẩn.

Nhưng cách mà Từ Hạc Phủ và những người xung quanh ông nhìn Từ Thăng, lại khiến Thang Chấp cảm thấy, Từ Thăng càng giống như người thừa kế mà Từ Hạc Phủ ngầm thừa nhận.

Người trên những chiếc xe golf phía sau cũng bước xuống, Từ Hạc Phủ không nhìn ra sau, họ cũng đứng đó không nói năng gì.

Từ Hạc Phủ nhìn Thang Chấp, hơi nhướng mày, hình như không nhận ra Thang Chấp, quay đầu hỏi Từ Thăng: “Trợ lý mới đây à?”

Từ Thăng ngẩn ra một lúc, sau lại nói: “Ông ngoại, đây là Thang Chấp.”

Thang Chấp không dám nhìn vào mặt Từ Hạc Phủ, nên cứ nhìn vào bàn tay đang rũ xuống của ông.

Làn da trên tay ông nhạt hơn tay Từ Thăng một chút, nếp nhăn rất sâu, hổ khẩu (*) và ngón tay đều có vết đồi mồi nhàn nhạt của người già, áo khoác chơi golf màu trắng che khuất cổ tay, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn bằng phỉ thúy.

(*) hổ khẩu: phần thịt giữa ngón trỏ và ngón cái

Thang Chấp quan sát vân ngọc trên chiếc nhẫn, nghe thấy giọng Từ Hạc Phủ từ vị trí song song với mình.

“À…” Từ Hạc Phủ chậm rãi nói, “Là Từ Khả Du…”

“Sao lại dẫn nó ra ngoài?” Ông hỏi Từ Thăng, “Bác cả tìm cho con mấy người trợ lý, con không chọn được ai à?”

Từ Thăng không lập tức trả lời ngay, Từ Hạc Phủ lại nói: “Thôi bỏ đi, trợ lý của con, nên để con tự quyết định.”

“Nhưng mà…” Thang Chấp cảm thấy Từ Hạc Phủ đang nhìn mình, tim bắt đầu thắt chặt lại, không biết mình có cần ngẩng đầu nhìn ông không.

Đột nhiên Từ Hạc Phu bật cười, vỗ vai Từ Thăng, nói: “Rốt cuộc vẫn là con giống ông nhất.”

Thang Chấp nghĩ hình như Từ Hạc Phủ hiểu lầm gì đó, cậu cảm thấy Từ Thăng tìm mình làm trợ lý là có dụng ý gì đặc biệt.

Nhưng Từ Thăng không phủ nhận, hàm hồ “Vâng” một tiếng.

“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Từ Hạc Phủ thu tay về, cũng không cười nữa, thấp giọng bàn giao với Từ Thăng vài chuyện công việc, quay đầu liếc người nào đó đằng sau.

Người đó lập tức ngoắc tay với tài xế của Từ Hạc Phủ, tài xế lái xe đến bên cạnh ông.

Sau khi xe Từ Hạc Phủ rời đi, Từ Thăng vẫn chưa để ý đến Thang Chấp, tự ngồi vào xe.

Tài xế đóng cửa cho anh, ngẩng đầu nhìn Thang Chấp, cậu mới mở cửa xe vào ngồi.

Xe chạy được một lúc, Từ Thăng vẫn yên lặng, Thang Chấp đoán anh đã ngủ rồi, nhưng nhớ lại cuộc đối thoại kỳ lạ của Từ Hạc Phủ và Từ Thăng ban nãy, không được yên lòng lắm, nhìn vào gương chiếu hậu, tìm trái tìm phải chọn góc độ, muốn xem thử Từ Thăng đã dậy chưa.

Vẫn chưa tìm thấy mặt Từ Thăng trong gương, đã nghe thấy giọng anh: “Cậu đang làm gì vậy.”

Thang Chấp bất động.

“Đến bệnh viện.” Từ Thăng lại nói.

Tài xế nghe xong liền bật xi nhan, rẽ sang đường khác.

Thang Chấp muốn đặt câu hỏi, nhưng chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào.

Qua một lúc, Từ Thăng gọi tên Thang Chấp.

“Từ tổng.” Thang Chấp lập tức quay đầu nhìn Từ Thăng.

Từ Thăng đang dựa lưng ra sau, cằm hơi hất lên, rũ mắt nhìn Thang Chấp quay đầu, tay còn đặt lên tay vịn ghế, nhíu mày: “Quay lên đi.”

Dáng vẻ anh nhìn không được vui cho lắm, chắc là thấy cử chỉ của Thang Chấp quá mạnh, rất đường đột và không đoan chính, nhưng so với lúc đứng bên cạnh Từ Hạc Phủ thì hình như nhiều thêm một chút cá tính.

“Ò.” Thang Chấp quay đầu lại.

“Cậu…” Từ Thăng dừng lại vài giây, tiếp tục nói, “Những lời chủ tịch Từ nói lúc nãy, cậu nghe thấy rồi chứ.”

Thang Chấp do dự trả lời: “Nghe thấy rồi.”

“Mấy ngày này cứ đi theo tôi…” Từ Thăng nói, “Cho đến khi Giang Ngôn xuất viện.”

“Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần đi theo là được rồi.”