Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 48



Từ Thăng nghe theo yêu cầu của Từ Hạc Phủ hoàn thành buổi ký kết thu mua.

Mười hai giờ bốn mươi phút trưa, anh từ Grand Rapids bay về.

Công việc đều đã làm xong xuôi, vì thế Từ Thăng dẫn cả luật sư và chuyên viên đàm phán về, Thang Chấp chủ động ngồi trong một góc nhỏ hẹp ở phía sau, ở nơi mà Từ Thăng nhìn không thấy, Từ Thăng có hơi lo âu và bất an. echkidieu2029.wordpress.com

Từ Hạc Phủ đã về Tân Cảng rồi, bố trí linh đường của Từ Nhân ở một gian bên cạnh nhà chính.

Dựa theo quy củ, lúc này đáng lẽ nên đưa tang, nhưng Từ Hạc Phủ nói, đợi Từ Thăng về trông giữ thêm một đêm rồi đưa tang cũng không muộn, thế là thi thể của Từ Nhân nằm trong quan tài thêm mấy chục tiếng đồng hồ.

Khi sức khỏe Từ Nhân còn tốt, bà đã từng thay Từ Hạc Phủ quản lý mấy công ty bất động sản.

Lúc đó Từ Thăng cũng thỉnh thoảng giúp mẹ làm việc, thời gian hai người ở bên nhau không ít.

Từ năm ngoái trở đi, mẹ anh bệnh tật liên miên, Từ Hạc Phủ muốn bà rút khỏi vị trí, cắt hết tất cả những thứ bà đang quản lý, chia ra cho các con cháu, sau đó chính thức đưa công ty vận tải đường biển và cảng mậu dịch cho Từ Thăng. đứa nào reup wattpad đều ko bằng súc vật

Từ Thăng rất bận, ngoại trừ những ngày đi thăm theo thông lệ, thì không có quá nhiều thời gian ở bên bà. Tính cách Từ Khả Du trước giờ đã quái gở, ít khi nói chuyện với Từ Thăng, sau khi mẹ bệnh, phần lớn thời gian cô đều ở trong phòng, hoặc là một mình ra ngoài đi dạo, không thường đến bệnh viện. Vì thế hai năm cuối đời của Từ Nhân rất cô đơn tịch mịch.

Tình cảm mà Từ Thăng dành cho mẹ, rất khó nói rõ.

Khi còn ở thủ đô, Từ Nhân là một người mẹ thờ ơ với con, hoặc là có hơi lãnh đạm, nhưng cũng có thể xem là một mẹ ruột tận chức; sau khi đến Tân Cảng, Từ Thăng bị Từ Hạc Phủ dẫn đến bên cạnh mình, Từ Nhân không có quyền lên tiếng, rất ít khi làm được gì cho Từ Thăng, nhưng mà Từ Thăng cũng chưa từng đổ lỗi cho bà. chỉ đọc tại wordpress Ếch Kì Diệu

Từ Thăng vốn cho rằng việc mẹ qua đời sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng khi máy bay cất cánh, Từ Thăng vẫn nảy sinh một chút đau lòng không thể biểu đạt, khó có thể phát tiết.

Cuộc nói chuyện cuối cùng của Từ Thăng và mẹ, là vào năm ngày trước.

Bà hỏi Từ Thăng: “Căn nhà mà ông ngoại con nói, thấy thế nào.”

Lại bỗng nhiên nói mình “muốn bế cháu”, “Không biết còn có thể nhìn thấy Khả Du tỉnh lại hay không”.

Từ Thăng trước giờ đều không biết an ủi người khác, vì thế chỉ lặng thinh. Từ Nhân cũng không nhắc lại nữa.

Sau khi hóa trị, Từ Nhân mua rất nhiều tóc giả, mỗi lần Từ Thăng gặp bà, bà đều dùng một bộ tóc khác nhau, không biết khi nhập quan đã dùng cái nào.

Bầu trời ngoài cửa cabin xanh đến trong vắt, cánh máy bay đảo qua những đám mây mỏng.

Từ Thăng nhìn chằm chằm cửa sổ, muốn đánh đuổi hết tất cả những cảm xúc không tốt trong lòng ra.

Những cảm xúc không nên có, ảnh hưởng đến lý trí, cũng không làm nên chuyện gì, nhưng mà trên máy bay không có chuyện gì để làm, không có tâm trạng làm việc, vì thế Từ Thăng tạm thời không thành công.

Qua một lúc, máy bay vào trạng thái bay bằng, mà chuyến bay còn tận mười mấy tiếng, Từ Thăng đứng dậy, quay đầu liếc Thang Chấp một cái.

Thang Chấp tối qua nhất định là ngủ không ngon, đầu dựa lên ghế, mắt nhắm chặt, môi hơi hé, trông rất ngốc nghếch.

Có không ít cấp dưới đang ở đây, Từ Thăng không nên biểu hiện quá rõ ràng.

Nhưng rất có thể là vì mẹ anh qua đời, vì bà vẫn đang cô độc nằm trong quan tài, đặt ở linh đường, Từ Thăng có chút khó kiềm chế được mà bước đến bên cạnh Thang Chấp, khẽ chạm vào vai cậu.

Thang Chấp mở mắt, Từ Thăng bị cậu nhìn thế mà giật mình, sau đó nói với cậu: “Thay thuốc.”

Giang Ngôn ngồi bên cạnh hình như muốn nói gì đó, Từ Thăng quay đầu liếc cậu ta. Giang Ngôn theo Từ Thăng nhiều năm, giữa hai người rất ăn ý, Từ Thăng vừa liếc cậu ta, cậu ta lập tức im bặt.

Thang Chấp chớp mắt mấy cái, tỉnh táo lại một chút, không nói gì, đứng dậy, cầm lấy túi băng gạc và thuốc, cùng Từ Thăng đi ra phòng nghỉ phía cuối tàu bay.

Phòng ngủ một bên là giường, một bên là sô pha màu vàng. Thang Chấp ngồi trên sô pha, đặt túi thuốc xuống. Từ Thăng đóng cửa lại, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Thang Chấp đã bày hết đồ ra rồi.

Từ Thăng thừa nhận mình không am hiểu mấy thứ thủ công, giúp Thang Chấp gỡ băng, Thang Chấp đau đến mức nhíu mày mấy lần, cuối cùng ngăn Từ Thăng lại: “Để tôi tự làm.”

Từ Thăng chỉ còn chút nữa là xong, nên không để ý đến cậu, cuối cùng cũng thành công gỡ băng gạc ra.

Thang Chấp rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn một ít, còn thở ra một hơi.

Từ Thăng ngước mắt nhìn cậu, cậu lập tức nở nụ cười với anh.

Thang Chấp mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi, vết thương cũng đã lành lại nhiều, Từ Thăng vô cùng không thành thạo giúp cậu sát trùng, rồi thay băng gạc mới. Thang Chấp ngoan ngoãn nói với Từ Thăng: “Cám ơn.”

Từ Thăng đáp “Không cần”, nhìn thấy Thang Chấp chống tay lên sô pha, tiến gần về phía anh, đôi môi đỏ hồng cũng đến gần thêm một chút.

Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp muốn hôn mình, nên anh nhắm mắt lại, từ từ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người Thang Chấp, đợi thêm mấy giây nữa, nụ hôn của Thang Chấp áp trên khóe môi anh, sau đó liền rời đi.

Từ Thăng mở mắt ra, nhìn thấy Thang Chấp đang ở nơi cách anh rất gần, nhìn anh, ánh mắt vô cùng quan tâm.

“Tối qua anh không ngủ phải không.”  Thang Chấp thấp giọng hỏi anh, “Bây giờ có muốn ngủ một chút không.”

Từ Thăng hỏi cậu: “Sao em biết tôi không ngủ.”

Khi anh ngủ không được cũng không trằn trọc qua lại, còn tưởng là Thang Chấp không biết.

Tối qua Thang Chấp có mấy lần ngủ rồi tỉnh lại trong vòng tay của anh. Anh hoài nghi là lực mình ôm Thang Chấp từ phía sau, và tần suất hít thở đã lộ ra dấu vết.

Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là vì Thang Chấp rất để ý đến anh.

“Tôi không muốn ngủ.” Từ Thăng lại nói với Thang Chấp.

Thang Chấp nhìn anh, lát sau, tiến tới dỗ dành Từ Thăng, thương lượng với anh: “Ngủ một xíu thôi.”

Vì sự quan tâm và quý trọng của Thang Chấp dành cho mình, Từ Thăng cảm thấy đắc ý, anh sờ gò má Thang Chấp, nhưng lại không nói gì.

Bọn họ không nên ở riêng trong phòng quá lâu.

Thang Chấp ngồi cùng Từ Thăng một lúc, cảm thấy nên đi rồi, liền nói: “Tôi ra ngoài trước đây.”

Cậu đứng dậy quay đi, chỉ được hai bước, đã bị Từ Thăng giữ cổ tay, kéo cậu ngồi lên chân anh.

Tay Từ Thăng đặt trên eo Thang Chấp, để Thang Chấp hoàn toàn ngồi trong lòng mình, thấp giọng nói “Không được”.

Giọng điệu anh rất bình tĩnh, nhưng mà lời nói ra lại chẳng có chút chín chắn và ổn trọng, cái tay đang giữ Thang Chấp lộ ra một chút bướng bỉnh và quái đản, giống như Từ Thăng đã sở hữu được tất cả rồi.

Từ Thăng ghé sát đến Thang Chấp, hôn lên miệng cậu, không mang theo quá nhiều tình dục, có lẽ gọi là đang tìm đến cảm giác yêu thích và ấm áp thì đúng hơn.

Thang Chấp bỗng nhiên có chút rụt rè muốn rút lui.

Bởi vì Từ Thăng có thể sẽ nhanh chóng kết hôn, thứ mà anh có, anh trải qua đều gấp bội lần Thang Chấp, thậm chí anh cũng không thích Thang Chấp, luôn cảm thấy Thang Chấp ngu ngốc, phần lớn thời gian anh dỗ dành cậu, hoặc là dịu dàng với cậu, đều là ở trên giường, cũng chỉ là tốt hơn người khác một chút mà thôi.

Thang Chấp vốn không còn nhiều tình cảm và ấm áp để có thể cho người khác nữa rồi.

Nhưng Thang Chấp cảm thấy mình không còn cách nào khác, so với những thứ khác, dường như cậu càng hy vọng bây giờ Từ Thăng có thể vui vẻ.