Vũ Động Càn Khôn

Chương 43: Tranh đoạt ấu tử Hỏa Mãng Hổ



- Ha ha, Lâm Động huynh đệ quả nhiên đủ hào khí!

Nhìn thấy Lâm Động rốt cục đã gật đầu, Ngô Vân cũng không nhịn được cười to một tiếng, khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

- Đến đây, để ta giới thiệu cho ngươi! Vị này chính là Mục Lăng Sa, là người của Mục gia trang, nàng là một người bạn tốt của ta. Hắc hắc, đừng nhìn nàng là nữ tử mà coi thường, nàng đã tiến vào Thối Thể Đệ bát trọng rồi, hơn nữa tiễn pháp cũng tốt vô cùng, có nàng hỗ trợ thì chúng ta cũng sẽ thoải mái hơn một chút!

Ngô Vân chỉ vào thiếu nữ trên thân cây, cười nói.

- Mục gia trang?

Lâm Động khẽ giật mình, nhưng cũng gật đầu. Mục gia trang ở trong vòng trăm dặm phụ cận Thanh Dương trấn cũng có chút thanh danh, hắn tự nhiên có nghe nói qua.

- Theo ta được biết thì ấu tử Hỏa Mãng Hổ có khoảng ba con, nếu như lần này đắc thủ thì cả ba người chúng ta mỗi người đều được một.

Ngô Vân cười nói.

- Bây giờ đã phân chia chiến lợi phẩm thì còn hơi sớm, Hỏa Mãng Hổ không phải là yêu thú bình thường. Cho dù là trọng thương, hơn nữa dù có đang yếu sức do sinh con thì chỉ e rằng chúng ta cũng rất khó chế phục, còn có thể có chút tổn thương.

Lâm Động lắc lắc đầu, trầm ngâm nói.

- Ha hả, yên tâm đi! Hỏa Mãng Hổ cũng không đáng lo, vấn đề chủ yếu chính là bọn Lôi Lực. Nếu như ta không nhầm thì Lôi Lực giờ đã bước vào Địa Nguyên cảnh rồi! Với thực lực này thì chỉ sợ hắn là đệ nhất nhân trong cuộc săn này!

Ngô Vân đang cười, chợt thở dài nói.

- Cứ tới đó xem sao đã.

Lâm Động gật gật đầu, nói.

Nghe vậy, Ngô Vân cũng gật đầu rồi nhìn Mục Lăng Sa đang trên thân cây. Thiếu nữ lền mạnh mẽ này nhảy xuống, nhìn Lâm Động, rồi nói:

- Đi theo ta!

Nói xong, nàng làm người dẫn đầu, nhanh chóng xông vào khu rừng tùng phía bên phải. Sau đó, Lâm Động cùng Ngô Vân cũng nhanh chóng đi theo.

Ba người chạy như bay trong rừng, ven đường đi cũng gặp không ít những người dự thi chuẩn bị cướp thân phận bài. Nhưng mà khi những tên này hơi có chút rục rịch thì bỗng nhiên có một mũi tên xé hư không bắn vào dưới chân bọn họ. Nhìn thấy cảnh này thì cả bọn đó đều rùng mình, bọn họ đều hiểu nếu chủ nhân của cây tiễn này thật sự muốn động thủ thì sợ rằng trên thân thể họ sẽ có một lổ máu.

Dựa vào tiễn pháp sắc bén của Mục Lăng Sa, dọc đường đi theo cũng không có ai dám ra tay xuất thủ với ba người họ nữa. Cho nên, sau khi mất hơn mười phút xuyên qua khu rừng thì tốc độ của Mục Lăng Sa mới chậm lại một chút, thân ảnh xinh đẹp linh hoạt lượn đến nấp sau một gốc đại thụ. Nhìn thân pháp như xe nhẹ chạy đường quen đến như vậy, thì hiển nhiên nàng cực kỳ quen thuộc khu rừng này.

- Tới rồi!

Ngô Vân thấp giọng nói với Lâm Động ở phía sau.

Nghe vậy, Lâm Động cũng khẽ đi tới trước mấy bước, khi nhìn về phía trước một lúc thì lập tức trở nên tập trung.

Trong tầm mắt của Lâm Động bây giờ là một mảnh rừng trống trải, ở đó đang có khoảng mười người tay cầm trường mâu bằng gỗ, dẫn đầu những người này đúng là Lôi Lực cùng với Tạ Doanh Doanh.

Tại vị trí trung ương của đám người là một yêu thú cao hơn khoảng một trượng. Toàn thân con yêu thú này được che kín bởi bộ lông đỏ như lửa, phần đầu của nó là một cái đầu hổ rất là hung ác và bạo ngược, cái đuôi của nó đang quấn tròn quanh lưng một cách linh hoạt, lưỡi rắn đang thò ra thụt vào nhìn qua giống y như một hỏa mãng vậy.

Hình dáng này rất giống Hỏa Mãng Hổ mà Lâm Động đã nhìn thấy trên Yêu Thú Giám, chỉ có điều con Hỏa Mãng hổ vốn rất uy phong lẫm lẫm thì giờ phút này lại giống như bất lực vô cùng. Từng luồng máu tươi không ngừng trào ra từ trong cơ thể, làm cho cả mảnh đất đều nhuộm đỏ một màu máu. Mà sau khi nhìn thấy thương thế của Hỏa Mãng Hổ như vậy, Lâm Động mới hiểu được vì sao Ngô Vân lại nói rằng Hỏa Mãng hổ không có gì để đáng lo cả.

Với thương thế như vậy, chỉ sợ cho dù không có ai xuất thủ thì sớm muộn gì nó cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Bọn Lôi Lực hiển nhiên biết rõ điều này cho nên chỉ phát ra công kích nhằm mục đích thăm dò, chứ không có ý định giao thủ thật sự với nó. Dù sao thì Hỏa Mãng Hổ cũng sánh ngang với cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, nếu như dồn ép quá dẫn đến việc nó liều chết phản kích, thì cũng không phải là việc hay ho gì.

- Ấu tử Hỏa Mãng Hổ ở trên phiến đá trên núi kia!

Ngô Vân nhìn Lâm Động nói.

Ánh mắt Lâm Động lập tức nhìn về phiến đá trên núi sau Hỏa Mãng Hổ, quả nhiên nhìn thấy trên tảng đá đó có ba con tiểu thú cả người còn đầy máu, thậm chí còn chưa mở mắt đang lăn qua lăn lại, dường như đang muốn cố đứng dậy.

- Quả nhiên là ấu tử!

Nhìn thấy cảnh này thì cho dù Lâm Động vốn rất bình tĩnh cũng không nhịn được mà nóng mắt lên. Nếu như hắn có thể có được một con ấu tử thì Lâm gia hắn sau này cũng có nhiều hơn một cao thủ Thiên Nguyên Cảnh. Đối với Lâm gia thì việc này sẽ giúp họ mạnh lên không ít.

- Hắc hắc, ta nói đúng chứ? Bây giờ làm sao đây?

Nhìn thấy thần sắc của Lâm Động, Ngô Vân cười hắc hắc.

- Cứ chờ Mãng Hỏa Hổ tắt thở đã!

Lâm Động hít sâu một hơi, chờ sau khi thanh tỉnh lại thì thấp giọng nói. Nếu tên đại gia hỏa kia mà không chết thì rất khó mà đắc thủ được.

- Ừ...

Đối với đề nghị này của Lâm Động thì Mục Lăng Sa đồng ý, lập tức gật gật đầu.

- Đến lúc đó thì ta sẽ xuất thủ ngăn cản bọn Lôi Lực, Mục Lăng Sa âm thầm giúp ta bức lui những người khác. Ngô Vân, ngươi liền động thủ bắt lấy ấu tử! Nếu như đắc thủ thì lập tức rút đi, sau đó đi đến hội họp tại địa phương ban nãy.

Lâm Động liếm liếm môi, nói.

- Chỉ một mình ngươi?

Nghe vậy thì Ngô Vân cả kinh. Nhóm Lôi Lực bên kia có cả mười người, hơn nữa bản thân Lôi Lực cũng đã có thực lực Địa Nguyên cảnh. Nếu như chỉ một mình Lâm Động thì sẽ chống đỡ được bao lâu chứ?

- Yên tâm, ta không có cậy mạnh đâu!

Lâm Động khoát tay áo, cười nói.

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Động, Ngô Vân ngẩn người, bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một ý niệm làm cho hắn hoảng sợ, nhưng mà ý niệm này vừa mới xuất hiện thì đã bị hắn bóp chết ngay.

- Cứ theo lời hắn nói đi. Ngươi chỉ cần cẩn thận Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh là được rồi. Còn những người khác ta sẽ giúp ngươi ngăn lại!

Mục Lăng Sa cũng có chút kinh ngạc nhìn Lâm Động, nhưng lại không nghi ngờ mở miệng nói.

- Đa tạ!

Lâm Động mỉm cười, cũng không nói thêm nữa, mà quay đầu nhìn vào trong rừng.

Tình hình của Hỏa Mãng Hổ lúc này đã vô cùng thê thảm rồi. Đối mặt với sự khiêu khích của đám người Lôi Lực, nó chỉ có thể đuổi theo chung quanh. Nhưng nó càng đuổi theo thì máu tươi càng chảy ra nhiều hơn, tới một lúc sau thì ngay cả phần bụng cũng đã bị bung ra.

Phịch!

Thương thế này hiển nhiên là một loại thương tổn trí mạng, bởi vậy Hỏa Mãng Hổ chưa chạy được bao lâu thì đã gầm lên một tiếng tuyệt vọng, rồi ngã ầm xuống đất.

Thấy Hỏa Mãng Hổ rốt cục cũng đã ngã xuống đất tắt thở thì trong mắt đám người Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh cũng hiện lên vẻ mừng khôn xiết, ánh mắt tham lam lập tức nhìn về ba con ấu tử ở trên phiến đá trên núi. Thân hình bọn hắn liền động, xông lên trên đó.

- Động thủ!

Ngay lúc bọn Lôi Lực lướt đi thì Lâm Động cũng quát khẽ một tiếng. Bàn chân nhấn lên mặt đất một cái đã bắn ra ngăn cản hai người Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh lại.

Vèo!

Lâm Động vừa lướt ra, thì khuôn mặt vốn xinh đẹp của Mục Lăng Sa cũng dần trở nên băng lãnh. Rất nhanh nàng đã giương cung lên, bắn ra từng mũi tên vun vút phá không, ngăn trở đám gia hỏa ở phía sau Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh lại.

- Lâm Động!

Biến cố thình lình xảy ra như vậy cũng làm cho cả Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh cả kinh, mà sau khi nhìn thấy người cản đường thì sắc mặt bọn họ cũng trở nên vô cùng khó coi. Lôi Lực cười lạnh, dẫm mạnh chân lên mặt đất thì thân thể đã bay vút lên, từ trên cao đánh xuống một quyền thẳng vào Lâm Động. Một quyền này này mang theo kình phong sắc bén, làm cho không khí bị xé rách ra, phát ra tiếng ô ô vang lên.

- Chính ngươi đã tự đưa mình tới cửa thì đừng trách ta không khách khí!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh đang không ngừng to lên trong đồng tử của mình. Qua khí thế của một quyền này thì hắn cũng nhận ra Lôi Lực đã bước vào Địa Nguyên Cảnh rồi. Dù một người có tu vi Thối Thể Đệ cửu trọng đụng phải quyền này thì cũng phải bị trọng thương hộc máu.

- Lâm Động, cẩn thận, tránh mau!

Lúc này thì Ngô Vân đã phóng thẳng đến phiến đá đó, nhưng thấy một cảnh này thì lập tức biến sắc, liền quát lên.

Nhưng mà, Lâm Động cũng không hề ý đến tiếng quát của Ngô Vân. Hai mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lôi Lực, hai chân khẽ lui ra sau nửa bước, năm ngón tay nắm lại thành quyền rồi tung ra. Sau đó lập tức va chạm nặng nề với một quyền sắc bén kia của Lôi Lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhìn thấy Lâm Động cư nhiên lựa chọn lấy cứng đối cứng, sắc mặt Ngô Vân bỗng tái hẳn lại. Nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị động thân đi cứu Lâm Động, thì cũng đột nhiên nhìn thấy, sau khi quyền phong tương giao thì không ngờ lại là Lôi Lực bị chấn lui ra, cước bộ hơi lảo đảo rơi xuống đất rồi lùi lại mấy bước, thậm chí thiếu chút nữa thì đã bị ngã xuống đất.

Cả mảnh rừng trống vốn đang huyên náo thì đột nhiên tĩnh lặng lại. Cho dù là Tạ Doanh Doanh cũng khẽ che miệng lại, bộ dáng không thể tin nổi khi nhìn thấy cảnh này. Lôi Lực đã bước vào Địa Nguyên Cảnh cư nhiên bị một quyền của Lâm Động đánh lui!

- Con bà nó…chẳng lẽ tên gia hỏa này thật sự đã bước vào Địa Nguyên cảnh sao?

Ngô Vân ngây người nhìn bóng hình của Lâm Động. Ý niệm đáng sợ lúc nãy, đến giờ phút này đã được xác minh rồi…