Vũ Lâm Ký Sự

Chương 28



Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ hai mươi tám

THẢO PHẠT THÔNG THIÊN BÀN KẾ SÁCH

ĐỊNH BỀ CHIÊU DỤ TRIỆU LƯU THÀNH

Nguồn: Tàng Thư Viện

Lại nói, sau khi Lưu Quốc Hiên xin được thay mặt Giang Thừa Phong tiếp kiến Lưu Thành, được chàng đồng ý, lão liền xin cáo lui, định đi tiến hành ngay. Nhưng Giang Thừa Phong đã giữ lại, nói:

- Việc đâu còn có đó. Huynh đệ bất tất phải gấp. Chúng ta còn một việc quan trọng cần phải bàn bạc thêm.

Lưu Quốc Hiên bật cười nói:

- Dạ. Thuộc hạ quả là nóng nảy. Có việc gì xin công tử cứ dạy.

Giang Thừa Phong hỏi:

- Lúc nãy huynh đệ có nói là bọn Thông Thiên Giáo chưa hay tin trú sở cũng như các toán tiếp viện của chúng đã bị dẹp tan?

Lưu Quốc Hiên gật đầu nói:

- Dạ. Chắc là vì bọn chúng quá tự phụ vào thực lực của mình nên chẳng thèm bố trí nhân thủ lo việc liên lạc. Vì thế mà đến giờ vẫn chưa hay biết gì. Nhưng thuộc hạ đã cho loan truyền tin tức trong thành rồi. Thuộc hạ cố ý phao tin rằng đại đội nhân mã của bản cung đã dẹp tan Đông, Nam nhị đường của Thông Thiên Giáo, sắp sửa kéo xuống Nam Xương để tận diệt đám tàn dư còn lại.

Ngẫm nghĩ giây lát, lão lại nói:

- Có lẽ chỉ nội ngày mai là cả thành sẽ biết tin này. Đến lúc đó bọn Thông Thiên Giáo chắc phải một phen kinh hoàng khiếp đảm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================

Giang Thừa Phong nói:

- Nếu bọn chúng tự biết thân mà rút lui thì tốt. Các huynh đệ sẽ khỏi phải khổ chiến. Nhưng như vậy thì ân đức của bản cung đối với bọn Lưu Thành sẽ chẳng đáng gì, chưa đủ khiến cho y kính phục.

Lưu Quốc Hiên hỏi:

- Vậy công tử định thế nào ạ?

Giang Thừa Phong nói:

- Huynh đệ hãy điều động nhân thủ giám sát mọi hành động của bọn Thông Thiên Giáo. Nếu như bọn chúng vẫn án binh bất động thì cứ để mặc đó. Nhưng nếu thấy bọn chúng rục rịch định rút lui thì hãy tiến hành tập kích.

Lưu Quốc Hiên vâng dạ nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi. Theo binh pháp thì đúng là nên làm như vậy. Truy đuổi bọn địch đang rút lui dễ dàng hơn nhiều so với tấn công bọn địch đang cố thủ, và cũng ít tốn xương máu hơn.

Giang Thừa Phong nói:

- Nhưng cần nhớ là không nhất thiết phải tận diệt hết bọn chúng, cốt sao gây được tiếng vang là được rồi.

Lưu Quốc Hiên nói:

- Dạ. Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy. Dù có giết sạch bọn này cũng chưa chắc đã mang lại lợi lộc gì, mà chỉ làm hao tổn xương máu các huynh đệ mà thôi. Chúng ta không nên làm những việc vô ích.

Giang Thừa Phong gật đầu nói:

- Vậy hãy cứ thế tiến hành. Sắp tới ta còn nhiều việc phải làm, cũng không nên lần lữa ở đây mãi.

Lưu Quốc Hiên nói:

- Dạ. Thuộc hạ hiểu rồi. Thuộc hạ sẽ cho thi hành ngay. Nếu như không còn việc gì khác thì thuộc hạ xin được cáo lui?

Giang Thừa Phong nói:

- Được rồi. Huynh đệ hãy đi lo liệu công việc.

Lưu Quốc Hiên cung kính nói:

- Dạ. Thuộc hạ sẽ thu xếp mọi việc thật chu đáo. Xin công tử hãy yên tâm. Mà công tử cũng nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho sức khỏe mau hồi phục. Sự an nguy của công tử có quan hệ rất lớn đến đại cuộc đấy ạ.

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu:

- Ta hiểu rồi. Huynh đệ cứ yên tâm đi lo liệu công việc.

Lưu Quốc Hiên cung kính vâng dạ, đã định lui ra, nhưng rồi chưa thấy yên tâm, lão lại quay vào nói thêm:

- Công tử thân phận tôn quý, xin hãy bảo trọng ngọc thể, đừng bao giờ xem nhẹ sức khỏe của mình.

Ý lão muốn nói chàng không nên chiều chuộng Lý Nhược Hồng một cách quá đáng như thế. Nhưng chàng lại có cách nhìn của mình. Nếu không như thế, quan hệ giữa hai người đã không được tốt như hiện nay. Chàng khẽ gật đầu nói:

- Tự ta sẽ có chủ trương. Huynh đệ cứ yên tâm đi lo liệu công việc, không cần phải lo lắng về việc của ta.

Chàng đã nói vậy rồi, Lưu Quốc Hiên chỉ đành kính cẩn vâng dạ, rồi vái chào lui ra, đi lo liệu công việc. Lão là phận thần tử, việc riêng tư của đấng quân thượng không nên can thiệp quá nhiều, chỉ có thể nhắc nhở mà thôi.

Không gian tứ bề tĩnh mịch. Bên tai chỉ còn nghe thấy những tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền bì bõm. Còn lại một mình trong phòng, chàng chợt cảm thấy cô đơn. Chàng lặng lẽ nằm yên trên giường, ngẫm nghĩ về công việc.

Mãi suy tư, chàng không kịp nhận ra là Lý Nhược Hồng đã quay lại. Nàng khẽ vỗ vai chàng hỏi:

- Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì mà trông có vẻ đăm chiêu thế? Mau nói ta nghe.

Giang Thừa Phong giật mình vội nói:

- Tiểu sinh có nghĩ gì đâu.

Lý Nhược Hồng cười nói:

- Ngươi đừng mong giấu được ta. Ta thấy rõ ràng mà.

Giang Thừa Phong ngập ngừng nói:

- Tiểu sinh … tiểu sinh nằm tịnh dưỡng tại đây, chợt nghĩ đến lúc còn ấu thơ bị bệnh được mẫu thân đêm ngày cận kề lo lắng chăm sóc, chẳng quản khó nhọc sớm khuya. Mới thấy tấm lòng từ mẫu thương con vô bờ bến, vĩ đại vô cùng.

Lý Nhược Hồng hỏi:

- Ngươi đi xa lâu ngày mà không sợ mẫu thân lo lắng hay sao?

Giang Thừa Phong buồn rầu khẽ nói:

- Gia mẫu đã bất hạnh qua đời khi tiểu sinh vừa lên bốn tuổi.

Lý Nhược Hồng chợt nghĩ đến việc chàng mồ côi mẹ từ bé, thiếu thốn tình thương từ mẫu, nên khẽ chép miệng nói:

- Tội nghiệp. Thế phụ thân ngươi có yêu thương ngươi không?

Giang Thừa Phong gật đầu nói:

- Gia phụ rất yêu thương gia mẫu và tiểu sinh. Suốt đời gia phụ chỉ một lòng yêu thương gia mẫu, không chịu nạp thêm phi tần, không như Minh đế có cả tam cung lục viện, mấy nghìn mỹ nhân đêm ngày hầu hạ. Sau khi gia mẫu qua đời rồi. Gia phụ quyết ở vậy nuôi nấng tiểu sinh nên người.

Lý Nhược Hồng nói:

- Phụ thân ngươi thật đúng là một người chung tình. Ngươi với mẫu thân ngươi may mắn lắm đấy.

Giang Thừa Phong khẽ thở dài nói:

- Chỉ có điều, gia phụ đối với tiểu sinh lại rất nghiêm khắc. Tiểu sinh sở dĩ rời cung lưu lạc giang hồ là vì không muốn bị gia phụ buộc phải làm một việc mà bản thân tiểu sinh không muốn.

Lý Nhược Hồng hiếu kỳ hỏi:

- Phụ thân ngươi đã buộc ngươi làm chuyện gì mà đến nỗi ngươi phải trốn đi. Ngươi đã quen sống trong nhung lụa, lưu lạc giang hồ chịu đựng khổ nhọc quả không phải là chuyện dễ dàng.

Giang Thừa Phong thở dài nói:

- Gia phụ buộc tiểu sinh phải nạp phi. Người bảo tiểu sinh đã đến tuổi lập gia thất nên đưa ra một bản danh sách các công nương quận chúa, ái nữ của các vương hầu bắt tiểu sinh phải chọn lựa, tuyển lấy mươi người tiến cung. Nhưng rất tiếc là tiểu sinh lại không thích ai cả. Vì thế mà tiểu sinh đã rời cung.

Lý Nhược Hồng cười nói:

- Người ta toàn là công nương quận chúa hay thiên kim tiểu thư thuộc dòng dõi thế gia vọng tộc mà ngươi lại chê ư?

Giang Thừa Phong khe khẽ lắc đầu, buông nhẹ tiếng thở dài. Rồi chàng lại trầm tư hồi lâu. Lý Nhược Hồng bỗng hỏi:

- Phụ thân của ngươi là Đại Mạc Bá chủ. Vậy chức danh Đại Mạc Bá chủ đó là như thế nào?

Giang Thừa Phong nói:

- Thiên hạ chia làm Cửu Thiên, do Cửu Thiên Đại Đế cai quản triều chính, Bát Phương Bá chủ thống lĩnh giang hồ. Gia phụ được hưởng thánh ân, lập Trường Thanh Cung, lĩnh Đại Mạc Bá chủ, kiêm lĩnh cả đế vị, cai quản toàn cõi Đại Mạc. Vương hầu các trấn cũng như thủ lĩnh các bộ tộc, long đầu các bang phái trong khắp cõi Đại Mạc đều thuộc quyền thống lĩnh của gia phụ. Chỉ cần gia phụ truyền dụ xuống là có thể huy động được hàng vạn cao thủ, bách vạn đại quân.

Lý Nhược Hồng ngạc nhiên nói:

- Vậy thì phụ thân ngươi có kém gì Hoàng đế đâu chứ.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Không chỉ vậy. Gia phụ là người quyền uy nhất trong cả Cửu Thiên Đại Đế và Bát Phương Bá chủ, cho dù là Vĩnh Lạc Hoàng đế của Minh triều ở Trung Nguyên cũng không thể sánh bằng. Muốn điều động bách vạn đại quân, hàng vạn cao thủ giang hồ thì đến ngay cả Minh đế cũng không thể làm nổi đâu. Hơn nữa, bách vạn đại quân đó là bách vạn kỵ binh, toàn thể đều là kỵ binh đó nha. Vả lại, trong Cửu Thiên chỉ có Trung Nguyên là có chức danh Hoàng đế, còn các nơi khác, mỗi nơi lại có những tước hiệu riêng, không nơi nào giống nơi nào.

Lý Nhược Hồng nghe chàng nói những điều kỳ lạ trước giờ chưa hề biết, càng thêm hiếu kỳ, liền hỏi ngay:

- Khác nhau thế nào? Ngươi hãy nói rõ hơn đi.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Khi nãy cô nương không cho tiểu sinh nói nhiều, còn giờ thì …

Lý Nhược Hồng hờn giận quay mặt đi, nói:

- Ngươi không muốn nói thì thôi.

Giang Thừa Phong cười nói:

- Cô nương đừng giận. Tiểu sinh có lỗi, xin chịu phạt. Cô nương muốn biết chuyện gì tiểu sinh sẽ nói cho nghe.

Lý Nhược Hồng quay lại nhìn chàng, hỏi:

- Ta muốn hỏi chuyện gì ngươi cũng đều trả lời hết phải không?

Giang Thừa Phong gật đầu nói:

- Vâng. Nếu như tiểu sinh biết.

Lý Nhược Hồng hỏi:

- Vậy Cửu Thiên là gì?

Giang Thừa Phong đáp:

- Trung Nguyên, Đông Doanh, Tây Tạng, Đại Mạc, Tây Vực, Quan Ngoại, Thiên Trúc, Ba Tư, Hồi địa.

Lý Nhược Hồng lại hỏi:

- Cửu Thiên Đại Đế là gì?

- Đông Thiên, Tây Thiên, Minh Thiên, Bắc Thiên, Chiêu Thiên, Hiếu Thiên, Bảo Thánh, Hiển Thánh, Phù Thánh.

- Ai đứng đầu Cửu Thiên?

- Tứ hải quân chủ.

- Tứ hải quân chủ là ai?

- Là một nhân vật trong truyền thuyết, cai quản cả thiên giới và nhân gian, đúng với câu: Thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn. Người nào được dịp triều kiến Tứ hải quân chủ là có phúc phần lớn lắm đấy.

- Vậy ta có cơ hội được triều kiến Tứ hải quân chủ hay không?

- Có.

- Bao giờ?

- Rồi cô nương sẽ biết.

Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:

- Ta muốn biết ngay bây giờ. Ngươi phải nói cho ta biết. Hừ! Nếu không … nếu không thì …

Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi:

- Nếu không thì sao?

Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói:

- Thì ta sẽ phạt ngươi phải làm nữ nhân. Sao? Ngươi nói cho ta biết, hay là chấp nhận làm nữ nhân?

Giang Thừa Phong ra vẻ sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại cười cười. Mỗi khi bị nàng dọa thì chàng đều làm ra vẻ như vậy, cốt ý để nàng vui. Đoạn chàng nhìn nàng hỏi:

- Cô nương nhớ Bạch công tử ở Trường Bích Trang chứ?

Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ đó chính là Tứ hải quân chủ?

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Nàng lại nói:

- Ta thấy Tứ hải quân chủ sao còn trẻ quá, lại quá hiền hậu, chẳng có phong thái đế vương gì cả.

Giang Thừa Phong bật cười nói:

- Tứ hải quân chủ là đấng thống lĩnh cả Thiên giới và nhân gian chứ đâu phải là đế vương. Tiểu sinh không biết Tứ hải quân chủ bao nhiêu tuổi rồi. Nhưng khi tiểu sinh mới chào đời, gia phụ đã có dịp cùng Tứ hải quân chủ chinh chiến Tây Vực, và khi đó trông Người cũng chẳng khác hiện giờ bao nhiêu.

Lý Nhược Hồng ồ lên nói:

- Thật vậy ư?

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Chợt Lý Nhược Hồng ngồi xuống bên giường, đưa tay nhẹ vuốt tóc chàng, cười nói:

- Giờ không hỏi những chuyện thiên hạ nữa. Ta hỏi sang chuyện của ngươi vậy. Ngươi đường đường là một vị vương gia, cao sang quyền quý, vậy có định cưới tam thê tứ thiếp hay không?

Giang Thừa Phong ngẩn người nói:

- Chuyện này …

Lý Nhược Hồng hỏi gấp:

- Chuyện này thế nào?

Giang Thừa Phong thở dài:

- Tiểu sinh buộc phải lập ít nhất là ngũ phòng. Một là vương phi và bốn là thứ phi. Còn cung tần thì không hạn định, nhưng cũng không được ít quá. Điển lệ bắt buộc như vậy. Và ý gia phụ cũng muốn thế.

Lý Nhược Hồng hỏi:

- Còn ý ngươi thế nào?

Giang Thừa Phong nói:

- Đã là điển lệ, lại thêm ý muốn của gia phụ thì không thể khác được. Tiểu sinh đành phải tuân theo thôi. Nhưng ít nhất khi lập vương phi cũng phải là người được tiểu sinh yêu mến. Còn lại thì … sao cũng được.

Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:

- Ngươi đúng là một nam tử bạc nhược yếu đuối, chẳng có một chút khí phách nam nhi nào cả. Hừ! Ta coi lầm ngươi rồi.

Giang Thừa Phong ngẩn người hỏi:

- Sao cô nương lại nói vậy?

Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói:

- Ngươi hãy tự hiểu lấy. Cái đồ … Hừ! Ta không dư hơi đâu mà ở đây nói chuyện với thứ người như ngươi.

Đoạn nàng quày quả bỏ đi.

Lại nói, bọn Lưu Thành cùng quần hùng đến trợ chiến đang ngồi quây quần trước đầu thuyền vừa ngắm trăng vừa trò chuyện. Mọi người cùng bàn bạc việc đương cự Thông Thiên Giáo, việc công bố dã tâm của Thông Thiên Giáo ra khắp giang hồ, cũng như việc liên kết hào kiệt bốn phương kháng ma vệ đạo.

Ai nấy đều bàn tán sôi nổi, và đồng nhất trí rằng chỉ có Thiếu Lâm Tự là có đủ uy tín đứng ra hiệu triệu quần hùng. Duy chỉ có bọn người Lưu Thành vì có tâm sự riêng nên có vẻ thờ ơ, không tham gia cuộc bàn luận.

Một lão già cao gầy, tuổi quá ngũ tuần, mình mặc thanh bào, đầu đội mão nho sinh, dung mạo thanh nhã chợt nhận thấy vẻ thờ ơ của Lưu Thành. Lão liền khẽ hắng giọng, rồi lên tiếng hỏi:

- Lưu lão đệ. Lão đệ đang nghĩ gì thế?

Lưu Thành nghe lão hỏi đột ngột, giật mình ngơ ngác, đáp:

- Ơ! Tiểu đệ có nghĩ gì đâu, sao Thành huynh lại hỏi thế?

Lão nhân vừa lên tiếng chính là Thanh Hà Bảo chủ Thành Đại Hồng ở Tương Tây. Lão là thân phụ của Thanh Sam Kiếm Khách Thành Thế Kiệt. Lão ta đưa mắt chăm chú nhìn Lưu Thành, trầm giọng nói:

- Ta thấy lão đệ dường như đang có việc gì lo nghĩ?

Một lão nhân ngồi đối diện với Thành Đại Hồng chợt lên tiếng:

- Thành bảo chủ hỏi một câu thật dư thừa. Lưu lão đệ đang gặp cảnh gia biến, gia trang bị địch nhân cướp mất, phải lưu lạc bên ngoài, thử hỏi không lo buồn sao được. Chúng ta cần tìm cách gì giúp Lưu lão đệ mới phải.

Lão nhân này thân hình cũng gầy gò như Thành Đại Hồng, nhưng người có hơi thấp hơn một chút, đầu nhẵn thín, hói đến độ không còn một sợi tóc nào, huyệt thái dương gồ cao chứng tỏ lão là một ngoại gia cao thủ. Chỉ có điều, ngoại gia cao thủ thường phải có thân hình lực lưỡng, bắp thịt săn chắc, còn lão này lại quá gầy gò, nhìn không giống cao thủ chút nào. Nếu như không phải là người quen biết, mọi người khó thể tin rằng lão ta chính là một lão quái vật khét tiếng đất Điền Tây.

Mọi người đối với lão có vẻ rất kính trọng. Trong bọn, lão là người có danh vọng cao nhất. Lão vốn là một nhân vật hữu danh mấy mươi năm về trước, địa vị chẳng kém chưởng môn Cửu đại môn phái. Lão thích được gọi là Thương Sơn Điếu Tẩu, vì lão cư ngụ ở Thương Sơn, lại dùng một cầu câu làm vũ khí, lâu dần thành tên, còn tên thật của lão là gì thì chẳng mấy ai nhớ nữa.

Mọi người nghe lão nói đều gật đầu, công nhận lão nói có lý. Tất cả bàn ra tán vào một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm ra được phương sách nào hữu dụng. Cuối cùng, cả bọn đành quyết định sau khi thương thế hồi phục sẽ lên đường đến Tung Sơn cầu kiến Không Hư đại sư, phương trượng Thiếu Lâm Tự, xin trợ giúp.

Thành Thế Kiệt ngồi bên thân phụ, nghe mọi người bàn ra tán vào hồi lâu, không nhịn được liền nói xen vào:

- Sao mọi người không tính đến việc nhờ nhân vật đã tiếp trợ chúng ta hồi lúc đánh nhau với bọn Thông Thiên Giáo ấy?

Thành Đại Hồng nghe ái tử nói vậy, lắc đầu nói:

- Việc của giới võ lâm chúng ta sao lại nhờ đến bọn quan binh được. Nếu làm vậy thì sau này còn mặt mũi nào mà nhìn anh hùng thiên hạ nữa chứ?

Ngay khi ấy, từ phía sau có một giọng cười nhạt:

- Chà. Khẩu khí lớn lắm.

Thành Đại Hồng giật mình vội quay lại nhìn, thấy đó là một hán tử trung niên vận thanh y, mắt hổ mũi lân, mặt tím sạm, râu ngắn bó cằm, tướng mạo hiên ngang oai dũng. Lão liền trầm giọng hỏi:

- Các hạ là ai?

Thanh y hán tử đưa mắt nhìn Thành Thế Kiệt, rồi lại nhìn Thành Đại Hồng, sau đó mới cất giọng trầm trầm:

- Tư chất của lệnh công tử còn hơn túc hạ nhiều. Hèn gì mà hành tẩu giang hồ mấy mươi năm vẫn chẳng có danh tiếng gì.

Thành Đại Hồng nghe nói thì tức giận đến đỏ mặt tía tai. Lão dù gì cũng là cao thủ nhất lưu trong võ lâm, được đồng đạo nể vì, mà giờ lại bị xem là hạng vô danh tiểu tốt, chẳng có danh tiếng gì, thử hỏi sao không tức giận cho được. Nhưng thanh y hán tử không thèm để ý đến lão, nhìn mọi người hỏi:

- Trong các vị đây, vị nào là Lưu trang chủ?

Lưu Thành vội đứng dậy vòng tay nói:

- Lão phu chính là Lưu Thành. Chẳng hay các hạ tìm lão phu có việc gì?

Thanh y hán tử đổi giọng hòa hoãn, nói:

- Tệ thượng muốn gặp trang chủ, mời trang chủ theo bản nhân.

Lưu Thành gật đầu nói:

- Vâng. Chẳng biết các hạ xưng hô thế nào?

Thanh y hán tử đáp:

- Bản nhân cũng ở họ Lưu, trang chủ cứ gọi là Lưu chấp sự.

Lưu Thành vòng tay nói:

- Lão phu rất hân hạnh được quen biết Lưu chấp sự.

Lưu chấp sự nói:

- Xin mời trang chủ theo bản nhân.

Lưu Thành nói:

- Vâng. Xin Lưu chấp sự đi trước.

Thanh y hán tử khẽ gật đầu, rồi quay mình bước đi, chẳng thèm nhìn ngó gì đến bọn quần hùng đang hiện diện. Mọi người có vẻ bất mãn, nhưng vì nghĩ rằng đang ở trên thuyền của người ta, đành phải nhẫn nhịn, không muốn sinh chuyện rắc rối.