Vũ Lâm Ký Sự

Chương 32



Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ ba mươi hai

LƯU HƯƠNG VIỆN GIỮA ĐƯỜNG BỊ CƯỚP

VÂY ĐỊCH NHÂN MAI PHỤC TỨ BỀ

Nguồn: Tàng Thư Viện

Gió nhè nhẹ thổi …

Hồ Phiên Dương rộng lớn bao la, nước trong xanh biếc, tuy chẳng có cuồng phong bạo vũ nhưng vẫn dậy ba đào.

Đoàn chiến thuyền hộ tống Giang Thừa Phong vẫn trực chỉ phương bắc. Thuyền lớn vững vàng, rẽ sóng lướt băng băng. Thủy lộ tuy cũng có nhiều thuyền bè qua lại, nhưng gặp phải chiến thuyền thì chẳng một ai dám cho thuyền đến gần, sợ sẽ mang vạ vào thân. Từ xưa đến nay, bình dân bách tính thì không thể nào nói lý với quan quân được. Vì thế mà đoàn thuyền tiến tới rất nhanh.

Bỗng một hôm, có một chiếc thuyền nhỏ cặp mạn chiến thuyền. Từ trên thuyền nhỏ, Công Tôn Long vội vã bước lên, xin gặp Giang Thừa Phong, sắc mặt buồn rầu ảo não, trông đầy vẻ lo lắng. Xem ra đã có đại sự gì phát sinh, mà là chuyện không hay. Quả nhiên, vừa nhìn thấy Giang Thừa Phong, lão đã quỳ ngay xuống, phục lạy, nói với vẻ thê thảm:

- Công tử. Thuộc hạ hành sự bất lực, đã phụ lòng tin tưởng của công tử, cúi xin công tử định tội.

Giang Thừa Phong xua tay nói:

- Huynh đệ không nên như vậy. Hãy mau đứng lên. Chuyện đâu còn có đó. Có việc gì thì hãy từ từ nói.

Lưu Quốc Hiên cũng vội hỏi:

- Công Tôn huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì?

Công Tôn Long cúi đầu nói:

- Thuộc hạ bất tài không làm tròn sứ mạng. Số hàng hóa do thuộc hạ phụ trách áp tải đã bị cướp mất rồi.

Lưu Quốc Hiên bật cất giọng cười khan:

- Ái chà! Lại có kẻ dám cả gan cướp đoạt hàng hóa trong tay bản cung ư? Kẻ nào mà to gan lớn mật đến vậy kia chứ? Lão phu cũng muốn xem thử bọn chúng ba đầu sáu tay như thế nào?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Huynh đệ hãy mau đứng dậy đi. Chuyện cũng chẳng có gì to tát, huynh đệ không cần phải tự trách mình.

Công Tôn Long vẫn cúi đầu nói:

- Thuộc hạ đã phụ lòng tin của công tử …

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Không sao đâu. Xưa kia có chuyện “Tái ông thất mã”. Chuyện đời họa phúc khó lường. Việc mất hàng hóa chưa hẳn đã là một điều không may. Biết đâu tuy mất của mà lại được người.

Lưu Quốc Hiên hỏi:

- Ý công tử là …

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Và sau đó Lưu Quốc Hiên cũng lẩm nhẩm gật đầu. Trước giờ chàng nói ra điều gì thì đó đều là mệnh lệnh. Thấy Công Tôn Long vẫn còn đang quỳ, chàng cúi xuống đỡ lão dậy, đoạn hỏi:

- Chuyện xảy ra như thế nào? Huynh đệ hãy bình tĩnh mà thuật lại cho ta rõ đầu đuôi sự việc.

Công Tôn Long buồn rầu nói:

- Trình công tử. Thuộc hạ được giao áp tải hàng hóa, đương nhiên lúc nào cũng luôn cẩn thận đề phòng. Mấy ngày đầu cũng yên bình, không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến khi thuyền vừa tiến vào địa phận Trường Giang, đi về phía đông chưa được bao xa thì lại xảy ra biến cố.

Lưu Quốc Hiên nóng lòng hỏi:

- Biến cố gì thế? Có phải gặp phải bọn thủy khấu hay không?

Công Tôn Long cúi đầu nói:

- Vâng ạ. Lúc đó thuyền của thuộc hạ bị mấy chiếc thuyền lạ bao vây. Rồi có mấy chục tên thủy tặc nhảy sang tấn công định cướp hàng hóa. Đương nhiên là thuộc hạ phải chỉ huy các huynh đệ ra sức chống cự. Nhưng trong lúc bọn thuộc hạ đang cố sức đẩy lui địch nhân thì bỗng nhiên đáy thuyền bị đục thủng, nước tràn vào ào ạt. Thuộc hạ không còn cách nào khác, đành cho các huynh đệ bỏ thuyền bơi vào bờ tìm chỗ ẩn náu, rồi sau sẽ tìm cách điều tra tung tích kẻ địch. Thuộc hạ gấp rút về đây báo lại. Còn các huynh đệ vẫn còn ở lại theo dõi bọn chúng.

Lưu Quốc Hiên cười nhạt nói:

- Bọn này dám cả gan trêu vào bản cung, quả gan to bằng trời. Không cho bọn chúng nếm mùi không được.

Công Tôn Long hỏi:

- Công tử định thế nào ạ?

Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, đoạn hỏi:

- Công phu bọn chúng thế nào?

Công Tôn Long nói:

- Võ công của bọn chúng thì cũng chỉ bình thường thôi, chẳng có gì đáng kể. Chỉ có mấy tên cầm đầu là công phu tương đối khá, đáng vào hàng nhị lưu cao thủ.

Lưu Quốc Hiên ngạc nhiên hỏi:

- Kém thế ư?

Công Tôn Long lại nói:

- Nhưng khả năng thủy chiến của bọn chúng lại rất thuần thục. Thuộc hạ thất thủ cũng chỉ vì điểm này.

Lưu Quốc Hiên gật gù nói:

- Bọn chúng chỉ chuyên kiếm ăn trên mặt nước, dĩ nhiên là phải thuần thục thủy chiến rồi.

Giang Thừa Phong nói:

- Bản cung chưa có lực lượng nào thiện nghệ thủy chiến, thu phục được bọn chúng thì cũng rất tốt. Ta có thể lập thêm một viện ở địa phận Trường Giang, chuyên hoạt động trên sông nước.

Lưu Quốc Hiên nói:

- Đúng thế ạ. Vùng Giang Nam có nhiều sông lớn. Chúng ta không kiểm soát được thủy lộ thì cũng bất tiện lắm ạ.

Giang Thừa Phong lại hỏi:

- Nhưng không biết tính hạnh bọn chúng thế nào?

Lưu Quốc Hiên nói:

- Bọn chúng ác tích chưa được lưu truyền rộng rãi, chắc cũng không phải là hạng tà ác gì?

Công Tôn Long cũng nói:

- Trước nay thuộc hạ đã qua lại khúc sông đó nhiều lần rồi, nhưng cũng chưa từng nghe ai nói đến bọn thủy khấu này bao giờ.

Giang Thừa Phong gật đầu nói:

- Thế thì được.

Chàng liền cho gọi viên lãnh binh chỉ huy đội chiến thuyền đến căn dặn những việc cần phải làm. Gã vừa nghe nói hàng hóa của vương gia bị bọn thủy khấu cướp mất, tức thì nổi giận đùng đùng, lập tức đốc thúc tướng sĩ ba quân chuẩn bị sẵn sàng tiễu trừ thủy tặc. Hơn nữa, Giang Thừa Phong chỉ ra lệnh cho gã thống lĩnh quan binh bao vây xung quanh để hư trương thanh thế và không cho địch nhân có cơ hội tẩu thoát, việc lập công này rất dễ dàng nên gã tỏ ra vô cùng hăng hái.

Sau khi viên lãnh binh phụng mệnh đi thu xếp công việc. Ba người còn tiếp tục bàn bạc, thảo luận phương lược thu phục bọn thủy tặc.

Đoàn chiến thuyền vẫn tiếp tục tiến về hướng bắc, chẳng bao lâu là đã đi vào địa phận Trường Giang.

Bọn thủ hạ của Công Tôn Long lập tức ra đón, trình báo những tin tức thám thính được. Hóa ra bọn thủy khấu này không có đồn trại mà chỉ trú đóng trong một trang viện nằm khuất nẻo bên bờ sông.

Sau khi tiến hành vụ cướp vừa rồi, bọn chúng cứ ở lỳ trong trang, chẳng hề ló mặt ra ngoài. Theo tìm hiểu từ dân địa phương, vùng này mấy năm nay vẫn yên bình, chưa hề xảy ra một vụ cướp bóc nào. Có lẽ bọn cướp này từ nơi khác đến.

Nhưng …

Bọn chúng có là ai, và từ đâu đến cũng mặc. Bọn chúng đã dám cả gan cướp đoạt hàng hóa từ trong tay Thái Chính Cung thì nhất định không thể bỏ qua. Vì uy danh của Thái Chính Cung, nhất định phải cho bọn chúng biết mùi, nhất định phải cho quần hùng thiên hạ biết đến thủ đoạn của Thái Chính Cung, để những chuyện như thế này từ nay về sau sẽ không còn tái diễn.

Ngay khi vừa đến nơi, các toán nhân thủ dưới quyền điều động của Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long lập tức kéo đến bao vây trang viện, nơi bọn thủy tặc đang ẩn náu. Trong lúc đó, các chiến thuyền dàn ra trên sông, khua chiêng đánh trống ầm ĩ. Xen lẫn với tiếng chiêng trống là tiếng reo hò của quân binh vang dậy cả mặt sông, thanh thế như trời long đất lở, thần sầu quỷ khiếp.

Lại nói, bọn người trong trang viện kia sau chuyến ăn hàng thắng lợi, vì lo sợ đối phương trả thù nên suốt ngày chẳng dám ló mặt ra, chỉ ở lỳ trong trang cùng nhau nhậu nhẹt ăn uống.

Bỗng nhiên, bọn chúng nghe bên ngoài có tiếng chiêng trống vang trời, tiếng hò reo dậy đất. Cả bọn ai nấy vừa kinh hãi vừa lo lắng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tất cả đều có cảm giác bất tường.

Lát sau, mấy tên phụ trách cảnh giới bên ngoài với thái độ vô cùng khiếp hãi đã bỏ cả vị trí chạy ngược vào trong trang. Rồi bọn chúng rỉ tai nhau rằng quan binh đã vây chặt bên ngoài, chận hết các ngả đường, kiếm tuốt cung giương, thanh thế rất là lừng lẫy. Vậy là cả bọn như đang nằm trong rọ, hết mong có đường đào tẩu.

Bọn đầu đảng nhận thấy tình thế nguy kịch, quyết định ra điều đình với quan binh để kéo dài thời gian, tìm cơ hội tẩu thoát.

Nhưng cả bọn chỉ vừa mới ra khỏi cổng trang viện thì đã bị chặn lại. Hàng trăm thanh y hán tử vũ khí sáng ngời, cờ quạt lọng tán dàn hàng nghiêm chỉnh. Bốn phía, thấp thoáng những toán cung thủ ẩn nấp sau các tàn cây bụi rậm, giương cung lắp tên sẵn sàng xạ tiễn. Cả bọn đã lọt vào giữa vòng vây.

Giữa hàng nghi trượng trang nghiêm, một nhân vật có dáng vẻ văn sĩ, nhưng phong thái rất đường bệ đang ngồi chỗm chệ trên chiếc ghế có gắn bánh xe. Người này đầu đôi khăn lược, mình vận thanh y, ngoài khoác thanh bào, tay cầm quạt lông, sắc mặt trắng trẻo trông đầy vẻ nho nhã thanh kỳ, giữa hàng cung kiếm mà như đang ngồi trong thư phòng, khí độ rất tiêu sái ung dung.

Văn sĩ nhìn thấy cả bọn đi ra liền cười nhạt nói:

- Hay lắm. Cuối cùng thì các ngươi cũng đã chịu ló mặt ra. Ta chờ các ngươi cũng đã lâu lắm rồi đấy.

Một tên trong bọn, có vẻ là thủ lĩnh, vội tiến tới vòng tay hỏi:

- Chẳng hay các hạ là cao nhân phương nào, và vì duyên cớ gì mà lại kéo đại đội nhân mã đến vây bản trang?

Văn sĩ lạnh lùng nói:

- Hừ! Các ngươi đã làm chuyện gì còn không tự biết hay sao?

Tên thủ lĩnh vội nói:

- Tại hạ nhớ là trước nay chưa từng đắc tội với các hạ.

Văn sĩ khẽ nhếch môi, nói:

- Ta trông các ngươi cũng không phải là lũ khờ khạo, sao việc mới cách nay mấy ngày mà đã quên mất hết rồi? Hừ! Các ngươi đã dám cướp đoạt hàng hóa trong tay bản cung, quả là gan to bằng trời.

Cả bọn thủy tặc nghe nói thảy đều biến sắc. Tên thủ lĩnh run giọng hỏi:

- Vậy ra số hàng hóa đó là của các vị?

Văn sĩ nghiêm mặt nói:

- Thế các ngươi tưởng là của ai? Hừ! Các ngươi dám ngang nhiên gây hấn với bản cung, quả là định dùng tay che cả bầu trời. Tốt nhất là nên sớm tự xử đi. Đừng để bản cung phải động thủ thì còn khổ hơn là chết nữa đó. Bản cung trước nay đối với địch nhân chẳng nhân nhượng bao giờ.

Tên thủ lĩnh ấp úng nói:

- Các vị … các vị …

Văn sĩ tuyệt nhiên chẳng nhìn ngó gì đến hắn, đưa ánh mắt sắc lạnh hướng vào trong trang, cao giọng quát:

- Những tên còn lại bên trong nghe cho rõ đây. Nếu các ngươi không mau chóng chạy ra thì ta sẽ cho phóng hỏa đốt trang.

Sau tiếng quát, từ bên trong lại có mấy chục tên hối hả chạy ra, hợp với bọn bên ngoài cũng được khoảng một trăm, gần tương đương với số thanh y hán tử đang đứng dàn hàng xung quanh văn sĩ kia.

Văn sĩ tay phe phẩy quạt, ngửa mặt nhìn trời, chẳng để ý gì đến bọn chúng. Ngược lại, các thanh y hán tử cứ chăm chú nhìn cả bọn. Bọn thủy tặc ngơ ngác một lúc, rồi xúm nhau lại bàn bạc.

Hồi lâu, văn sĩ đưa mắt nhìn cả bọn, hỏi:

- Sao? Các ngươi đã quyết định được chưa? Nếu các ngươi tự tuyệt ngay tại đây thì ta sẽ cho các ngươi được chết toàn thây.

Tên thủ lĩnh bọn thủy tặc lại tiến ra, vòng tay hỏi:

- Các vị phải chăng là Thái Chính Cung?

Văn sĩ lạnh lùng nói:

- Phải.

Tên thủ lĩnh lại nói:

- Ở đây có đôi chút hiểu lầm. Tại hạ xin được giải thích.

Văn sĩ hừ lạnh nói:

- Các ngươi dám cướp đoạt hàng hóa trong tay bản cung mà chỉ nói một tiếng hiểu lầm là xong ư? Hừ! Đâu có dễ dàng như thế được.

Tên thủ lĩnh vẫn cố nói:

- Bọn tại hạ vốn không biết số hàng hóa đó là của quý cung …

Văn sĩ ngắt lời:

- Dù các ngươi có biết hay không cũng vậy. Đã mạo phạm bản cung thì không thể nào tha thứ được.

Một tên trong bọn thủy tặc chợt cao giọng nói:

- Chúng ta sợ gì các ngươi mà phải tự tuyệt? Đôi bên cứ đánh nhau một trận. Bất quá đến chết là cùng.

Văn sĩ cười nhạt nói:

- Các ngươi dám mạo phạm bản cung, đâu thể để cho các ngươi chết một cách dễ dàng như thế được. Ta phải khiến các ngươi chịu cảnh đau đớn cùng cực, sống không bằng chết, như thế mới đáng với tội mà các ngươi đã gây ra.

Tên kia bật cười ha hả nói:

- Các ngươi có bản lãnh gì thì cứ việc giở hết ra. Đừng giở trò dọa nạt mất công. Chúng ta không sợ đâu.

Văn sĩ trầm giọng nói:

- Ta đã cho các ngươi một cơ hội được chết yên lành, thế mà các ngươi không biết tận dụng thì đành phải chịu theo số mạng vậy.

Nói đoạn, lão liền khẽ phất nhẹ chiếc quạt đang cầm trên tay một cái. Ngay lập tức, từ khắp bốn phía, hàng loạt tên bay ra ào ạt như mưa bấc. Các cung thủ đều là tay thiện xạ, tuy không được trăm phát trăm trúng, nhưng khi bọn họ bắn ra một trăm phát thì ít nhất cũng có được bốn năm mươi phát trúng đích, nhất là khi đối phương lại tập trung cả vào một chỗ như thế này.

Bọn thủy tặc tưởng đâu song phương sẽ đường trường giao chiến nên đã rút vũ khí ra cầm sẵn trên tay, dàn thành một vòng cung, sẵn sàng động thủ. Nhưng có ngờ đâu lại gặp phải trận loạn tiễn, nên đã gục ngã hơn hai phần, chỉ còn lại một phần vội vã chạy vào trong trang ẩn lánh. Các thanh y hán tử cũng không xông tới chặn đường mà chỉ rượt theo hạ thủ những kẻ chậm chân.

Trận chiến chỉ diễn ra trong khoảnh khắc là đã kết thúc. Toàn trường ngổn ngang những thân người nằm la liệt, cũng lên đến bảy tám mươi tên. Chỉ có điều, phần lớn bọn chúng chỉ bị thương chứ không chết. Chúng trơ mắt nhìn các thanh y hán tử đến khiêng chúng đi, nghĩ đến thảm cảnh sắp bị hành hạ mà phát rùng mình.

Nhưng bọn thanh y hán tử chỉ băng bó vết thương cho cả bọn, rồi trói chúng lại, sau đó lại khiêng đi, quăng tất cả vào một nơi tối tăm ẩm thấp, để mặc mấy mươi người nằm chồng chất lên nhau.

Còn những tên chạy thoát vào trang thì định dựa vào những chỗ kín đáo, chắc chắn sau các dãy nhà để cố thủ, mong qua hết ngày hôm nay, chờ đến lúc đêm xuống, nhờ bóng tối mà tìm lối đào sinh.

Nhưng chưa được bao lâu thì chợt thấy có hàng đống cỏ khô từ bên ngoài ném vào. Chúng liền nghĩ ngay đến việc đối phương sắp phóng hỏa đốt trang. Nếu như việc đó xảy ra thì e rằng cả bọn chẳng một ai thoát chết.

Tên thủ lĩnh nhìn đám thủ hạ, chợt thở dài nói:

- Chúng ta chỉ mới đánh cướp có một lần mà đã gặp phải cảnh này, âu cũng là số trời. Đúng là quả báo nhãn tiền. Giờ chỉ còn cách duy nhất là ta ra chịu tội, cầu xin bọn họ tha cho các huynh đệ.

Một tên trong bọn có vóc dáng cao gầy nói:

- Đại ca đừng nói thế. Nếu có chết thì tất cả cùng chết.

Cả bọn đồng thanh nói:

- Phải đó.

Tên thủ lĩnh lắc đầu nói:

- Không được. Nếu như tất cả chết hết rồi thì gia quyến chúng ta biết tính sao?

Cả bọn lặng người nhìn nhau, chẳng biết nói sao. Tên thủ lĩnh lại nói:

- Nếu như trong các huynh đệ ở đây, ai may mắn sống còn thì hãy thay các huynh đệ đã hy sinh mà chăm lo cho gia quyến của họ.

Một tên trông cũng có vẻ khí khái hiên ngang, cao giọng nói:

- Đại ca. Để đệ thay đại ca ra chịu tội.

Tên thủ lĩnh lắc đầu nói:

- Không được đâu. Ở đây ta là người cầm đầu. Nếu như ta không ra chịu tội thì bọn họ sẽ không tha cho mọi người đâu.

Tên cao gầy bỗng nói:

- Đại ca mà ra chịu tội một mình thì chưa chắc bọn họ đã chịu tha cho các huynh đệ. Để đệ đi cùng đại ca.

Tên có vẻ hiên ngang cũng nói:

- Phải đó. Để đệ cùng đi với đại ca.

Tên thủ lĩnh nói:

- Không được …

Nhưng tên cao gầy đã ngắt lời:

- Chúng ta đã cùng thề đồng sinh cộng tử, không thể để cho đại ca một mình đi vào chỗ chết được.

Đột nhiên, từ trên đầu tường đối diện có tiếng cười ha hả:

- Khá lắm. Có nghĩa khí lắm.

Mọi người giật mình ngước mắt nhìn lên, chợt thấy nhân vật vận y phục văn nhân màu xanh, tuổi trạc ngũ tuần, có dáng vẻ nho sinh, dung nghi đoan chính, râu ba chòm đen nhánh, áo mũ sạch sẽ tề chỉnh, trên tay cầm quyển sách, tuy không có vẻ đường bệ nhưng lại toát lên một phong thái thanh nhã phóng khoáng. Người này bọn họ đã gặp một lần lúc cướp đoạt hàng hóa.

Lão nho sĩ đứng trên đầu tường nhìn xuống, nói:

- Lão phu thấy các ngươi có nghĩa khí như vậy nên cũng có chút cảm tình, mặc dù chính các ngươi đã cướp đoạt hàng hóa do lão phu phụ trách áp tải. Thôi được rồi. Nếu ba người các ngươi đã quyết định ra chịu tội thì lão phu cũng đành vì các ngươi mà đi xin với công tử gia. Lão phu không dám nói quyết là có thể bảo toàn mạng sống cho các ngươi, nhưng ít ra cũng có thể cứu mạng bọn huynh đệ của các ngươi, những tên còn lại ở đây và cả mấy chục tên đang bị giam dưới thuyền nữa.

Tên thủ lĩnh ngạc nhiên hỏi:

- Vậy ra bọn họ vẫn còn sống ư?

Lão nho sĩ đứng trên đầu tường nói:

- Đương nhiên. Đại Tổng quản đã bảo là không cho bọn chúng được chết một cách nhẹ nhàng mà.

Tên thủ lĩnh khẽ rùng mình, vội vòng tay nói:

- Nếu tiên sinh có thể cứu mạng được các huynh đệ thì bọn tại hạ xin vô vàn cảm tạ. Ba huynh đệ tại hạ dù có chết cũng cam lòng.

Lão nho sĩ gật đầu nói:

- Lão phu sẽ cố gắng hết sức.

Tên thủ lĩnh lại vòng tay cảm tạ. Đoạn ba người bọn họ vượt tường theo lão nho sĩ ra bên ngoài.