Vũ Lâm Ký Sự

Chương 35



Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ ba mươi lăm

BÁCH HOA CUNG KẾT GIAO HUYNH MUỘI

THẤY MỸ TỬU THÁI LÃO MỪNG VUI

Nguồn: Tàng Thư Viện

Lại nói, khi Lý Nhược Hồng quan tâm hỏi han, Giang Thừa Phong giả vờ không hiểu ý nàng muốn nói, khiến nàng càng thêm thẹn thùng. Trong lúc đó, Bách Hoa công chúa bỗng hỏi xen vào:

- Giang công tử. Chàng đã ra được ngoài này. Thế còn bọn tỳ nữ phụ trách canh giữ chàng, hiện giờ chúng thế nào rồi?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ngồi uống rượu trong đại điện.

Bách Hoa công chúa thảng thốt:

- Sao ạ? Bọn chúng lẽ nào không chịu lo canh giữ chàng mà lại có thể ngồi đó uống rượu được ư?

Giang Thừa Phong cười nói:

- Ta đã lên tiếng mời, bọn họ từ chối sao được.

Bách Hoa công chúa ấp úng nói:

- Chàng … chàng …

Lý Nhược Hồng cũng nói:

- Ngươi đã làm gì bọn chúng? Xem ra ngươi cũng phong lưu lắm đấy chứ.

Giang Thừa Phong mỉm cười:

- Về khoản ấy tiểu sinh không hay dùng, chứ nếu đem so sánh với Hoa huynh đệ thì … tiểu sinh vẫn trên hắn một bậc cơ đấy.

Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói:

- Chuyện đó có gì hay ho đâu mà ngươi cũng khoe khoang?

Lão nhân nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng:

- Tiểu huynh đệ. Khí chất phong độ của tiểu huynh đệ thật hiếm có, chắc chắn gia thế không nhỏ. Chẳng hay danh tính là gì?

Giang Thừa Phong nói:

- Tiểu sinh họ Giang. Chẳng hay tiên sinh xưng hô thế nào?

Lão nhân cười nói:

- Lão phu họ Thái, tên Quảng Long, đã ẩn cư ở thành Bạch Đế mấy chục năm nay rồi. Cá tính lão phu cô độc và rất khác thường, chẳng giống ai cả. Nhưng hôm nay vừa gặp tiểu huynh đệ là có thiện cảm ngay. Lão phu bất quá lớn hơn tiểu huynh đệ vài tuổi. Tiểu huynh đệ cứ gọi lão phu là Thái lão ca được rồi.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Thế ra lão ca ca chính là Thiên Cực lão nhân danh lừng võ lâm mấy mươi năm trước. Vậy nếu tiểu đệ không lầm thì tiền đại chủ nhân của Bách Hoa Cung chắc hẳn phải là Địa Sát Tiên Cơ?

Lão nhân họ Thái gật đầu nói:

- Đúng thế. Không ngờ chúng ta đã ẩn cư mấy chục năm rồi mà hiền đệ vẫn còn nhớ đến tệ danh.

Giang Thừa Phong nói:

- Oai danh Thiên Nam Địa Bắc tiểu đệ sao không biết được. Chỉ vì việc của tiểu đệ mà đã khiến cho lão ca ca phải nhọc công. Tiểu đệ vô cùng cảm kích.

Lão nhân cười ha hả nói:

- Chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, hiền đệ bất tất phải khách sáo. Nếu hôm nay ngu huynh không đến đây thì làm sao kết giao được với hiền đệ. Lát nữa chúng ta phải tìm nơi uống một bữa say túy lúy mới được.

Lão nhân vẻ mặt rất hớn hở, giọng cười hùng hậu sảng khoái cho thấy lão đang vui sướng thật lòng.

Trong khi đó, Bách Hoa công chúa đứng lặng giây lâu. Bên ngoài đã có lão già họ Thái án ngữ, chạy ra thì không thể được rồi. Còn bên trong lại có Giang Thừa Phong đứng đó, xem ra cũng khó bề vượt qua. Hơn nữa, lòng cảm mến của nàng đối với chàng hiện giờ lại càng tăng thêm mấy phần, khiến nàng quyến luyến không nỡ rời xa chàng. Nàng trầm ngâm suy nghĩ, mong tìm ra biện pháp lưỡng toàn. Sau một lúc lâu, nàng chợt quay sang Giang Thừa Phong thỏ thẻ nói:

- Giang công tử. Thiếp rất cảm mến chàng. Chàng … chàng có thể nhận thiếp làm tiểu muội hay không?

Giọng nói của nàng trong trẻo êm dịu, âm hưởng nhu hòa, khiến lòng người ngây ngất. Nhưng xem ra đối với Giang Thừa Phong lại chẳng có chút ảnh hưởng. Chàng vẫn đứng yên dõi mắt đăm đăm nhìn về phía xa xa. Còn nàng thì cứ trố mắt nhìn chàng chờ đợi, trong lòng rất hồi hộp.

Hồi lâu, Giang Thừa Phong mới quay sang nhìn nàng, mỉm cười nói:

- Tiểu huynh đến giờ vẫn chưa biết phương danh của hiền muội?

Vừa nói chàng vừa chìa tay ra. Bách Hoa công chúa vô cùng mừng rỡ, hai tay vội nắm lấy bàn tay chàng, giữ chặt trong lòng, khẽ nói:

- Thiếp … ơ … tiểu muội tên gọi Vân Tuyết Nghi, xin ra mắt ca ca.

Giang Thừa Phong gật đầu nói:

- Đứng ở đây nói chuyện không tiện chút nào. Thái lão ca lại đang muốn uống rượu. Sao hiền muội không mời mọi người vào cung?

Bách Hoa công chúa Vân Tuyết Nghi vội nói:

- Vâng. Vâng. Xin mời mọi người vào trong.

Nói rồi nàng quay mình đi trước. Ba người bọn Giang Thừa Phong cũng lững thững theo sau, cùng đi đến đại điện.

Vừa bước vào đại điện, Vân Tuyết Nghi bỗng giật mình kinh hãi khi trông thấy mấy tên hoàng y thiếu nữ được nàng giao cho việc canh giữ Giang Thừa Phong hiện đang ngồi bên bàn tiệc mà nàng đã tiếp đãi Giang Thừa Phong lúc trước, dáng vẻ đã rất say sưa, vậy mà cả bọn vẫn còn đang tiếp tục rót rượu uống, cười đùa với nhau, giọng nói lè nhè. Nàng tức giận quát hỏi:

- Các ngươi đang làm gì thế?

Cả bọn tuy đang say sưa, nhưng khi nghe tiếng quát cũng giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy Vân Tuyết Nghi thì hết sức sợ hãi, sụp lại nói:

- Xin … xin công chúa tha tội.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Đây là do tiểu huynh đã chuốc cho bọn họ uống say, hiền muội đừng trách bọn họ tội nghiệp.

Vân Tuyết Nghi nhìn cả bọn nói:

- Nể lời ca ca, ta tạm tha cho lần này, nhưng không được tái phạm.

Cả bọn mừng rỡ vái lạy tạ ơn. Vân Tuyết Nghi lại nói:

- Thôi được rồi. Các ngươi mau đi nghỉ đi.

Cả bọn vâng dạ dắt dìu nhau lui ra. Đợi cả bọn đi khuất, Vân Tuyết Nghi mới quay lại nói:

- Bọn nữ tỳ của tiểu muội thật chẳng ra gì, thật đáng xấu hổ. Để tiểu muội đi làm vài món để tiếp đãi mọi người.

Nói đoạn nàng quay mình đi vào trong hậu sảnh, để xuống nhà bếp. Lý Nhược Hồng bỗng nói:

- Để ta theo giúp Vân cô nương.

Rồi nàng cũng lập tức đi theo Vân Tuyết Nghi vào trong. Trong đại điện giờ chỉ còn lại Giang Thừa Phong cùng Thái lão.

Lúc này, trên bàn vẫn còn lưu lại bình rượu mà lúc nãy bọn nữ tỳ uống dở. Nhìn thấy rượu, tửu hứng nổi lên, Thái lão không chút ngại ngùng, mà cũng chẳng hề khách sáo, liền ngồi ngay xuống chụp lấy bình rượu đưa lên miệng tu ừng ực. Giang Thừa Phong ngồi xuống đối diện lão, khẽ mỉm cười.

Uống sạch bình rượu, lão mới ngẩng mặt lên, thấy Giang Thừa Phong đang nhìn lão mỉm cười, liền nói:

- Ôi. Ngu huynh nhất thời cao hứng, uống sạch hết không còn một giọt rượu nào. Thật là ngại quá.

Giang Thừa Phong cười nói:

- Lão ca ca không cần khách khí. Tiểu đệ không hay uống rượu, chỉ sợ sẽ làm lão ca ca mất cả tửu hứng.

Thái lão hỏi:

- Hiền đệ không thích uống rượu ư?

Giang Thừa Phong chưa kịp trả lời thì có giọng cười trong trẻo vang lên:

- Ca ca không thích uống rượu thì lão nhân gia có thể uống thỏa thích, khỏi sợ bị giành mất phần.

Lúc này, Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đã trở lại, trên tay mang mấy đĩa thức ăn, đem đặt lên bàn. Thái lão trừng mắt nhìn Vân Tuyết Nghi, nói:

- Con nha đầu này nói vậy mà nghe được à. Lão phu uống rượu một mình thì còn gì hứng thú nữa?

Vân Tuyết Nghi tươi cười nói:

- Vậy chứ suốt mấy chục năm nay lão nhân gia không phải vẫn uống rượu một mình hay sao?

Thái lão trợn mắt nói:

- Lúc trước khác, bây giờ khác, sao có thể so sánh với nhau được. Ví như ngươi được gặp Giang hiền đệ rồi, giờ lão phu lại không cho ngươi gặp Giang hiền đệ nữa thì ngươi có chịu được không?

Vân Tuyết Nghi chu miệng nói:

- Lão nhân gia nói kỳ quá.

Thái lão cười ha hả:

- Lão phu nói vậy có gì đâu mà kỳ. Hay là lão phu đã nói trúng tim đen của nha đầu ngươi rồi phải không?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Lão ca ca. Thôi thì để tiểu đệ liều mình bồi tiếp lão ca ca vui say một bữa thỏa thích. Nhưng chỉ một lần này thôi đó.

Thái lão cười ha hả nói:

- Vậy mới được chứ. Tiểu nha đầu, trong Bách Hoa Cung của ngươi có loại rượu gì ngon mau đem ra đây để lão phu cùng Giang hiền đệ vui say một bữa.

Vân Tuyết Nghi nói:

- Trong cung có mấy vò Bách Hoa Tửu trăm năm do tiên sư để lại. Để tiểu điệt mang ra cho mọi người thưởng thức.

Thái lão khoái chí cười tít mắt:

- Được được. Thứ rượu do sư phụ ngươi để lại hẳn phải là tuyệt phẩm. Vừa mới nghe nói thôi là con sâu rượu trong người lão phu đã ngọ nguậy rồi.

Vân Tuyết Nghi nói:

- Nhưng mà lão nhân gia phải hứa là không được ép ca ca uống say quá đó.

Thái lão gật đầu lia lịa, nói:

- Được rồi. Được rồi. Ngươi hãy mau đem ra đây.

Vân Tuyết Nghi chạy vào trong, lát sau khệ nệ ôm ra một vò rượu khá lớn, chừng độ hai mươi cân. Thái lão vừa nhìn thấy là đã vội chạy ngay đến tranh xách vò rượu, mang đặt lên bàn. Vừa mở niêm phong thì mùi rượu đã xông ra nức mũi. Đây quả là một loại giai tửu hiếm có.

Thái lão ngửa mặt hít mấy hơi dài khoan khoái. Lão nghiêng vò rượu rót vào chung của lão trước, rồi mới rót vào chung của mọi người. Đoạn lão nâng chung, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó còn chép miệng ra chiều khoan khoái.

Trong khi đó, Giang Thừa Phong chỉ nâng chung rượu đưa lên môi từ từ nhấm nháp từng ngụm một, chậm rãi thưởng thức tửu vị. Cả Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng cũng đều làm như vậy.

Vân Tuyết Nghi trông thấy cách uống rượu của Thái lão như thế, không nhịn được cười, nói:

- Lão nhân gia. Loại rượu quý như thế này mà lão nhân gia lại uống như thế thì làm sao thưởng thức được tửu vị.

Thái lão trừng mắt nói:

- Nha đầu ngươi biết gì mà nói. Lão phu đã từng tuổi này rồi, uống rượu sợ còn nhiều hơn các ngươi uống nước. Mấy chục năm nay đã từng thử qua biết bao nhiêu thứ rượu. Chỉ cần ngửi hơi rượu thôi là cũng đã biết ngon dở thế nào rồi, cần gì phải nhấm nháp phiền phức như các ngươi.

Đoạn lão quay sang Giang Thừa Phong hỏi:

- Thế nào? Loại rượu này rất tuyệt phải không?

Giang Thừa Phong gật đầu nói:

- Loại Bách Niên Bách Hoa Tửu này quả thật cũng khá đặc sắc.

Thái lão ngạc nhiên hỏi:

- Chỉ khá đặc sắc thôi ư?

Giang Thừa Phong hỏi:

- Vậy chứ lão ca ca thấy sao?

Thái lão đáp:

- Lão phu trước nay chưa từng được nếm qua loại rượu nào tuyệt hảo như thế này. E là đến cả Bồ Đào mỹ tửu cũng khó sánh bằng.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Bồ Đào mỹ tửu thông thường thì quả là không thể sánh bằng, nhưng với loại thượng hạng, nguyên là cống phẩm của Ba Tư thì có chỗ đặc biệt hơn.

Thái lão ngạc nhiên hỏi:

- Rượu Bồ Đào cũng có loại thượng hạng được dùng làm cống phẩm nữa ư? Nếu như hiền đệ đã nói thế thì khi nào có dịp ngu huynh sẽ vào Hoàng cung kiếm một ít uống thử xem hương vị của nó như thế nào.

Giang Thừa Phong nói:

- Với loại thượng phẩm này thì trong Tử Cấm Thành cũng không có đâu. Minh đế bạc đức, Phù Thánh Đế việc gì phải tiến cống cho y. Thứ này hiện không có nhiều, ngay cả ở Ba Tư cũng rất khó kiếm, mỗi năm chỉ sản xuất được một ít, vừa đủ để phụng tiến lên Thánh Cung mà thôi.

Thái lão ngơ ngác hỏi:

- Phù Thánh Đế là ai? Thánh Cung là gì?

Giang Thừa Phong hỏi:

- Lão ca ca trước giờ chưa nghe nói đến ư?

Thái lão lắc đầu nói:

- Chưa nghe bao giờ.

Giang Thừa Phong nói:

- Phù Thánh Đế là một trong số Cửu Thiên Đại Đế, phụng thánh mệnh cai quản cõi Ba Tư, cũng như Minh đế chịu mệnh mà làm Hoàng đế ở cõi Trung Nguyên vậy. Còn Thánh Cung là nơi đấng chí tôn ngự trị, là chủ quản của Tam Thiên Cửu Giới thiên hạ bát hoang, và cũng là nơi định đoạt thiên mệnh.

Thái lão hiếu kỳ hỏi:

- Hiền đệ nói chỉ có Tam Thiên mà sao lại có đến Cửu Thiên Đại Đế thế?

Giang Thừa Phong nói:

- Cửu Thiên này là nói ở thiên hạ, Cửu Thiên Đại Đế cai quản chín cõi trong thiên hạ, gọi là Cửu Thiên. Còn Tam Thiên là ba tầng trời, thuộc Thiên giới.

Thái lão hỏi:

- Vậy Tam Thiên đó là gì?

Giang Thừa Phong đáp:

- Tiên Thiên, Hậu Thiên, Thượng Thiên do Tam Thiên Thánh đế chưởng quản, chia nhau tra xét mọi sự ở nhân gian. Tiên Thiên Thánh đế quản về công tội trong quá khứ. Hậu Thiên Thánh đế quản về sự thưởng phạt trong tương lai. Còn Thượng Thiên Thánh đế coi giữ thiên mệnh.

Thái lão lại hỏi:

- Vậy còn Cửu Giới?

Giang Thừa Phong nói:

- Thánh giới, Thần giới, Tiên giới, Phật giới, Minh giới, Âm giới, Không giới, Hạ giới và U Minh Giới. Hạ giới là cõi nhân gian. U Minh Giới là Cửu U Địa Phủ, nơi Cửu U Diêm Quân ngự trị. Còn lại được gọi chung là Thiên giới.

Thái lão ồ lên nói:

- Hiền đệ kiến văn quảng bác quá nhỉ.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, trong khi Vân Tuyết Nghi nhìn chàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Ngay lúc đó, Lý Nhược Hồng chợt nghĩ ra một chuyện, liền nhìn Giang Thừa Phong hỏi:

- Loại rượu thượng phẩm mà ngươi nói đó phải chăng là thứ mà chúng ta đã được uống ở Trường Bích Trang khi trước?

Giang Thừa Phong gật đầu nói:

- Chính nó đó.

Lý Nhược Hồng nói:

- Quả thật nó có một phong vị rất đặc biệt, uống qua một lần là nhớ mãi.

Vân Tuyết Nghi nắm lấy bàn tay Giang Thừa Phong, nũng nịu nói:

- Nghe ca ca nói tiểu muội sao lại muốn thưởng thức quá đi?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Sau này hiền muội theo tiểu huynh về cung thì thiếu gì trân phẩm cho hiền muội thưởng thức. Ngay cả thứ Bồ Đào mỹ tửu thượng phẩm đó trong cung cũng có một ít, do Phù Thánh Đế gửi tặng.

Vân Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:

- Ca ca. Phải chăng ca ca là một vị vương giả?

Giang Thừa Phong chưa kịp đáp thì Lý Nhược Hồng đã đỡ lời:

- Phải rồi. Bản thân hắn là một vị vương gia đó. Mà trong giang hồ địa vị của hắn cũng không phải nhỏ. Hắn chính là chủ nhân của Thái Chính Cung.

Thái lão chợt ồ lên, nhìn Giang Thừa Phong hỏi:

- Hiền đệ là chủ nhân của Thái Chính Cung?

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, hỏi lại:

- Lão ca ca cũng đã nghe đến danh hiệu Thái Chính Cung?

Thái lão gật đầu nói:

- Gần đây ngu huynh nghe thiên hạ đồn đãi rất nhiều.

Giang Thừa Phong hỏi:

- Lão ca ca đã ẩn cư mấy chục năm nay, sao lại có thể nghe được những lời thiên hạ đồn đãi?

Thái lão cười nói:

- Ngu huynh tuy ẩn cư nhưng cái bụng của ngu huynh lại không chịu để yên. Hễ bỏ rượu vài ngày là không chịu nổi.

Nói đến đây, lão đưa tay vỗ vào bụng bình bịch, rồi cười nói:

- Cái bụng này nó làm khổ ngu huynh rất nhiều. Nó ham uống rượu quá, bao nhiêu cũng không đủ. Cứ lâu lâu là ngu huynh lại phải xuống trấn thành mua rượu mang về trữ để uống từ từ.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Mấy mươi năm nay, số vò rượu bỏ không chắc cũng phải chất cao như núi?

Thái lão cả cười nói:

- Đúng thế. Đúng là thế đấy.

Vân Tuyết Nghi cũng nói:

- Tiểu muội cũng nghe người thiên hạ bàn tán rất nhiều về Thái Chính Cung. Họ ca ngợi Thái Chính Cung võ công tuyệt đỉnh, uy danh hiển hách, là thế lực hùng mạnh nhất, và cũng thần bí nhất võ lâm hiện nay. Tiểu muội rất vui mừng khi có được một vị ca ca là đại anh hùng.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Chỉ sợ tiểu huynh không được là đại anh hùng như hiền muội nói.

Vân Tuyết Nghi nắm chặt bàn tay chàng, nói:

- Không. Không. Ca ca quả thật là một vị đại anh hùng, đại hào kiệt.

Lý Nhược Hồng cười hỏi:

- Thế còn cô nương thì sao?

Vân Tuyết Nghi ngượng ngùng nói:

- Tiểu muội … trước mặt thì người ta gọi tiểu muội là Bách Hoa công chúa, nhưng sau lưng lại gọi là Bách Hoa yêu nữ.

Lý Nhược Hồng hỏi:

- Sao bọn chúng lại gọi cô nương là Bách Hoa yêu nữ? Vậy mà cô nương cũng bỏ qua cho bọn chúng ư?

Vân Tuyết Nghi ánh mắt long lanh, khẽ thở dài nói:

- Biết sao bây giờ? Chỉ tại tiểu muội rất thích các nam nhân xinh đẹp. Hễ gặp ai vừa mắt là lại bắt mang về cung. Đến khi chán mới thả họ ra. Tuy tiểu muội chưa từng ra tay giết ai, nhưng số người bị tiểu muội làm hại cũng không phải ít.

Đoạn nàng quay sang Giang Thừa Phong, nói với giọng buồn buồn:

- Ca ca là một vị vương gia, một đại anh hùng. Còn tiểu muội chỉ là một yêu nữ trong chốn võ lâm, thật không xứng với ca ca.

Giọng nói của nàng nghe thật đáng thương. Cả Lý Nhược Hồng cũng sinh lòng tội nghiệp. Giang Thừa Phong đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, khẽ nói:

- Hiền muội là tiểu muội của tiểu huynh thì đã là một vị công chúa thật sự rồi. Có gì mà xứng với không xứng?

Ngừng lời một lát, chàng lại nói tiếp:

- Nhưng thân phận của tiểu huynh chưa tiện tiết lộ ra ngoài cho người võ lâm biết. Hiền muội và Thái lão ca nên giữ kín giúp cho.

Vân Tuyết Nghi khẽ gật đầu. Thái lão thấy chuyện không vui, liền nói sang chuyện khác. Lão nhìn Giang Thừa Phong hỏi:

- Hiền đệ bảo trong cung có một ít Bồ Đào mỹ tửu thượng phẩm, sao lúc đầu lại nói ngay cả trong Tử Cấm Thành cũng không có?

Thái lão quả là con sâu rượu, nói tới nói lui cũng không ra ngoài chủ đề mỹ tửu. Lúc này lão vẫn còn nhớ đến Bồ Đào mỹ tửu thượng phẩm mà Giang Thừa Phong mới nói đến khi nãy. Nếu như trong Tử Cấm Thành mà có thượng đẳng mỹ tửu, lão không ngại đột nhập Hoàng Cung, trộm mỹ tửu uống..