Vũ Lâm Ký Sự

Chương 41



Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ bốn mươi mốt

MAI LÂM LƯU THỦY YỂU NHIÊN KHỨ

BIỆT HỮU THIÊN ĐỊA PHI NHÂN GIAN

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Rừng mai theo bẵng nước trôi,

Có riêng trời đất, cõi người đâu đây.”

Lại nói, Tạ lão nói quanh một hồi lâu mà vẫn không nói vào chính đề, Giang Thừa Phong chỉ thầm cười khổ, đành hỏi:

- Thúc thúc vẫn chưa nói cho tiểu điệt biết nội dung mật lệnh của gia phụ.

Tạ lão nói:

- Dưới trướng của bản cung có đến trăm vạn binh mã cùng mấy vạn cao thủ, mà vùng Đại Mạc tuy rộng lớn nhưng lại hoang vu quá, sinh kế khó khăn, không được trù phú như cõi Trung Nguyên. Đại ca muốn đưa vài vạn người vào Trung Nguyên lập nghiệp. Sẵn hiền điệt vừa lập nên Thái Chính Cung đó, nên chúng ta cho rằng lúc này là cơ hội tốt nhất. Đại ca muốn hiền điệt cố thu xếp việc này sao cho thật êm thấm, không làm kinh động thiên hạ quần hùng.

Giang Thừa Phong hỏi:

- Việc này đã thỉnh thị thánh ý chưa?

Tạ lão nói:

- Sao mà thỉnh thị được. Việc này vô cùng trọng đại, phải giữ cho thật bí mật, nếu tiết lộ ra thì hậu quả khôn lường. Mấy vị Bá chủ ở Trung Nguyên mà biết được thế nào cũng la lối lên cho mà xem.

Giang Thừa Phong nói:

- Mọi người tưởng rằng việc này các vị lão nhân gia không biết ư? Ít nhất thì chúa thượng cũng đã biết rồi?

Tạ lão cả kinh hỏi:

- Sao … hiền điệt nói sao …

Lão kinh hãi biến sắc, không ngờ chuyện bí mật như vậy mà Tứ hải quân chủ lại biết được. Xem ra việc này cần phải suy tính lại cho kỹ càng, nếu không thì hậu quả khôn lường. Nếu để xảy ra hiểu lầm, rồi “thiên nộ nhân oán” thì không phải ai cũng có thể gánh chịu được. Thấy lão có vẻ lo lắng như thế, Giang Thừa Phong chỉ đành an ủi:

- Thúc thúc yên tâm. Theo tiểu điệt nhận thấy, chúa thượng dường như có vẻ ủng hộ việc này nếu như việc này do tiểu điệt làm chủ.

Tạ lão nói:

- Thì ý đại ca chính là muốn hiền điệt chủ trì việc đó đấy chứ. Nhưng hiền điệt có nhận lầm không? Việc này quan trọng lắm.

Giang Thừa Phong nói:

- Chúa thượng vừa cho phép tiểu điệt thành lập hành cung ở Trung Nguyên, đưa những người do gia phụ phái đến vào làm việc tại đấy. Vì vậy nên tiểu điệt mới biết rằng chúa thượng đã biết chuyện thúc thúc đưa người của bản cung vào Trung Nguyên.

Tạ lão thở phào nói:

- Thế thì hay lắm. Hiền điệt làm ta suýt đứng tim.

Giang Thừa Phong lại nói:

- Nhưng việc này phải hành động thận mật mới được. Nếu không … hậu quả sẽ khó thu xếp lắm đấy.

Tạ lão gật đầu lia lịa, nói:

- Đúng thế. Đúng thế. Việc này chúng ta hoàn toàn trông chờ vào tài năng của hiền điệt đấy. Chúng ta tuy không sợ gì các thế lực ở Trung Nguyên, nhưng bớt đi phiền phức vẫn hơn.

Giang Thừa Phong hỏi:

- Những người thúc thúc đưa vào đây hiện đang trú đóng ở đâu?

Tạ lão đáp:

- Ta thuê một trang viện cũng ở gần đây, để bọn họ tạm trú ở đó. Nếu hiền điệt cần điều động thì chỉ trong nửa khắc bọn họ sẽ có mặt tại đây.

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, lại hỏi:

- Sắp tới thúc thúc định sẽ ở lại Trung Nguyên hay trở về Đại Mạc?

Tạ lão đáp:

- Tùy ý hiền điệt thôi. Việc này đại ca đã giao phó hoàn toàn cho hiền điệt chủ trì. Hiền điệt quyết định thế nào ta cũng nghe theo hết.

Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói:

- Tạm thời thúc thúc hãy trở về Đại Mạc lo việc chuyển người vào Trung Nguyên. Hãy cố thu xếp sao cho sự việc bớt ồn ào đi. Có lẽ nên chia thành nhiều toán nhỏ để ít gây chú ý. Sau khi xong việc rồi, thúc thúc muốn ở lại Đại Mạc hay muốn vào Trung Nguyên là tùy ý thúc thúc.

Tạ lão nói:

- Nếu như đại ca không có việc gì cần đến ta thì ta sẽ vào đây giúp hiền điệt một tay. Bấy lâu nay sống an nhàn chán quá, nên nhân cơ hội này mà động thủ động cước một chút cho giãn gân giãn cốt mới được.

Nghĩ ngợi một chút, lão lại nói:

- Chắc là giờ này toán thứ hai đã lên đường rồi. Có lẽ ta phải lên đường ngay mới kịp. Hiền điệt có dặn thêm điều gì hay không?

Giang Thừa Phong nói:

- Tiểu điệt sẽ lập Nghi cung ở Tứ Xuyên. Vậy thúc thúc cứ đưa mọi người đến đây. Sắp tới vũ lâm sẽ đại loạn. Lương thực, khí giới, độc dược, hỏa khí … chắc cũng sẽ có lắm kẻ cần mua. Ở chỗ chúng ta có những thứ gì có thể bán được thì thúc thúc hãy cho chuyển đến đây luôn thể. Tiểu điệt nghĩ rằng sắp tới sinh ý của chúng ta sẽ càng thêm khả quan.

Tạ lão gật đầu, đã định bước đi, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi:

- À. Mà hiền điệt có điều gì cần nhắn với đại ca hay không?

Giang Thừa Phong nói:

- Nhờ thúc thúc nói lại với gia phụ là sau khi tiểu điệt thu xếp xong mọi chuyện sẽ hồi cung ngay. Tiểu điệt biết tự lo cho mình, gia phụ không nên quá lo lắng.

Tạ lão gật đầu nói:

- Được rồi. Mọi việc ở đây chúng ta trông cậy cả vào hiền điệt đấy.

Đoạn lão rảo bước đi ra, căn dặn bọn thủ hạ phải phụng sự thiếu chủ cho thật chu đáo, rồi tức tốc khởi hành trở về Đại Mạc ngay.

Phiêu Hương Tiểu Trúc nằm giữa một rừng mai.

Rừng mai trải rộng mênh mông. Cuối rừng mai là chân núi. Ngay sát chân núi, trên một ghềnh đá thủy lục tọa lạc một tòa trúc lâu cực kỳ tinh xảo và trang nhã, cửa son mái biếc, chạm trổ công phu …

Ngay dưới chân lầu, ở về phía tả là một hồ thiên nhiên hình bán nguyệt, nước hồ trong vắt. Phía hữu rải rác mấy cội mai già. Đứng từ xa đã có thể nghe ngây ngất một làn thanh hương, và thấy lòng lâng lâng một cảm giác thanh thoát u nhã, như vừa lạc bước vào cảnh thần tiên.

Trên hồ nước biếc có bắc một chiếc cầu vòng xinh xinh bằng trúc xanh. Dưới cầu có đôi bạch nga, sắc lông đều trắng như tuyết, mào đỏ mỏ vàng, song song bồng bềnh trên sóng biếc lăn tăn. Cảnh sắc đẹp như tranh.

Trên ngôi tiểu lâu, rèm trúc đã được cuốn lên. Bên cửa song nổi bật hai bóng người, đều là tuấn nam tịnh nữ. Nam nhân vận y phục hoa lệ theo lối vương giả, dung mạo thanh tú, thần thái tuấn dật, khí vũ hiên ngang, nghi biểu đường bệ phi phàm, lại đượm nét phong lưu hào hoa. Nữ nhân vận một bộ hoàng y cung trang, tóc mây cất cao lên, làm lộ rõ gương mặt diễm kiều và dáng cách thùy mị cao quý. Đôi uyên ương kề cận bên nhau, tựa vào khung cửa sổ. Nàng ôn nhu ngoan ngoãn ngồi trong lòng chàng, cười nói như châu reo nhạc trỗi, nồng tình mật ý. Hai người chính là Giang Thừa Phong và Vương Bội Ngọc.

Sau bữa yến tiệc tẩy trần, Thúy Bình tiên tử giữ ý, đã lui vào trong để cho hai người được tự nhiên trò chuyện. Vả lại, vì Bạch Thiếu Lăng không dự tiệc nên nàng còn phải vào vấn an.

Đôi người ngọc đang nói cười vui vẻ, bỗng nhiên, Vương Bội Ngọc hơi cau đôi mày liễu, khe khẽ thở dài. Giang Thừa Phong hỏi:

- Nàng sao thế? Có gì không vui chăng?

Vương Bội Ngọc ngập ngừng nói:

- Thiếp … Hôm nay thiếp được vui vẻ bên chàng lại nghĩ đến ngày mai phải chia tay, trong lòng lại cảm thấy buồn. Thời gian trôi qua nhanh quá.

Phải đó. Mới đó mà đã gần nửa tháng trôi qua rồi. Thời hạn giao ước giữa hai người cũng sắp kết thúc, và đến lúc đó, nàng bắt buộc phải xa chàng. Mỗi khi nghĩ đến đó, nàng bỗng thấy buồn vô hạn.

Giang Thừa Phong mỉm cười:

- Trên đời có bữa tiệc nào mà lại không tàn chứ? Có được giây phút vui vẻ nào thì nên cố tận hưởng, không sẽ phải hối tiếc đấy.

Vương Bội Ngọc hỏi:

- Chàng … chàng không thể ở với thiếp thêm ít lâu nữa sao?

Giang Thừa Phong khẽ lắc đầu:

- Ta còn rất nhiều việc phải làm, không thể nấn ná lâu hơn nữa. Lần này ta vào Xuyên là có chút việc chứ không phải đi du sơn ngoạn cảnh. Nhưng vì gặp nàng nên công việc đến giờ chưa đâu vào đâu cả.

Vương Bội Ngọc thỏ thẻ nói:

- Thiếp xin lỗi vì đã làm phiền chàng.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, ôm nàng vào lòng, nói:

- Ta có trách nàng đâu.

Vương Bội Ngọc ngả người tựa sát vào ngực chàng. Hiện giờ nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Đúng như chàng đã nói, có được giây phút này, nàng nên cố tận hưởng, nếu không sẽ phải hối tiếc suốt đời. Ngồi trong lòng chàng, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, lòng lâng lâng một tình cảm không sao nói hết bằng lời.

Hồi lâu, nàng mới thỏ thẻ nói:

- Thiếp rất yêu chàng. Thiếp sẽ mãi mãi ghi nhớ bóng hình chàng. Thiếp biết phận mình, không dám mơ tưởng đến tình yêu của chàng. Thiếp chỉ dám ước mong rằng sau này chàng có thể đôi lần nhớ đến thiếp là thiếp mãn nguyện lắm rồi.

Giang Thừa Phong khẽ thở dài, nói:

- Tội gì nàng lại làm vậy?

Vương Bội Ngọc cương quyết nói:

- Trái tim thiếp đã dành trọn cho chàng rồi. Suốt đời này không thể chia sẻ cho ai được nữa.

Giang Thừa Phong đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng mượt cùng thân hình ngà ngọc, dịu dàng nói:

- Năm sau ta sẽ cố thu xếp để đến thăm nàng. Được chứ?

Vương Bội Ngọc mừng rỡ nói:

- Vâng. Thiếp sẽ đợi chàng.

Giang Thừa Phong lại nói tiếp:

- Chỗ ở của nàng ta có ý sửa sang lại. Nàng thấy sao?

Vương Bội Ngọc cúi đầu đáp:

- Thiếp xin nghe theo lời chàng.

Giang Thừa Phong lại nói:

- Cái tên Hoàng Cúc Lâu nghe không được hay. Ta có phong hiệu là Nghi vương. Vậy ta sẽ đặt tên mới cho nơi đó là Nghi cung. Ta sẽ xem Nghi cung là hành cung của ta, và nàng sẽ là Nghi cung cung chủ. Nàng thấy sao?

Vương Bội Ngọc đáp:

- Dạ. Thiếp xin nghe theo lời chàng.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Giây lâu, chàng lại nói:

- Nàng không nên vì ta mà giữ mình quá khuôn phép. Cốt sao nàng sống vui vẻ là ta cũng cảm thấy vui rồi. Nàng không cần phải từ bỏ những sở thích trước đây của mình. Ta chẳng thích làm ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, và cũng chẳng chấp nê những lễ nghi thế tục. Nàng cứ tự nhiên làm những gì nàng thích.

Vương Bội Ngọc ngượng ngùng đỏ mặt, nói:

- Nhưng thiếp …

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Giờ đây, nếu nàng thích thì có thể bắt ta đem nhốt vào mật thất. Ta không trách nàng đâu.

Vương Bội Ngọc đỏ bừng mặt, thẹn thùng nói:

- Thiếp không dám đâu. Không dám đâu.

Giang Thừa Phong bật cười xòa. Chàng cúi xuống hôn nhẹ vào má nàng. Đôi người ngọc tiếp tục thủ thỉ tâm tình cho đến khi hoàng hôn rủ bóng.

Nói về Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đã theo lời dặn của Giang Thừa Phong, mang ngọc bài của chàng tìm đến trang viện của Diêm Thương Tài Thần Đường Thái Bạch. Nhìn thấy ngọc bài, Đường Tài Thần tiếp đãi hai nàng vô cùng chu đáo như đối với người thân trong gia đình.

Thế nhưng, trong Đường gia trang hai nàng lại không hề quen biết một ai. Diêm Thương Tài Thần lại là một đại thương nhân, công việc doanh thương vô cùng bận rộn, nên phần lớn thời gian hai nàng đành thơ thẩn dạo bước trong hoa viên, chờ đợi Giang Thừa Phong trở về.

Cả hai nàng lúc nào cũng lộ vẻ u sầu ảo não, trong lòng luôn lo lắng đến sự an nguy của Giang Thừa Phong. Mặc dù Đường Tài Thần đã cho bày nhiều trò vui, mong giúp cả hai khuây khỏa, bớt đi thương nhớ, nhưng vẫn chẳng thể nào làm vơi bớt được nỗi lo lắng in sâu trong lòng hai nàng.

Thời gian cứ thế trôi qua …

Một buổi sớm, cũng như mọi khi, hai nàng đang cùng thơ thẩn dạo bước trong hoa viên thì chợt thấy Đường Tài Thần đi tới. Cả hai vội nép sang bên, cúi mình vái chào. Đường Tài Thần mỉm cười nói:

- Sao? Nhị vị cô nương vẫn u sầu như mọi khi ư?

Vân Tuyết Nghi buồn rầu nói:

- Ca ca bị ả ma nữ kia bắt đi. Bọn tiểu nữ làm sao vui được ạ? Bá bá có thể giúp bọn tiểu nữ dò xem hiện giờ ca ca có được bình an không ạ?

Đường Tài Thần trầm ngâm nói:

- Việc này là giao ước riêng giữa Giang hiền điệt với người ta, lão phu cũng không tiện can thiệp vào. Nhưng mà nhị vị cứ yên tâm đi. Với bản lĩnh của Giang hiền điệt, sẽ không có chuyện gì đâu.

Vân Tuyết Nghi thở dài nói:

- Nhưng bản tính của ca ca tốt quá. Lại dễ tin người. Tiểu nữ chỉ lo ca ca chịu thiệt thòi mà thôi.

Đường Tài Thần cười nói:

- Đó lại là ưu điểm của Giang hiền điệt đấy chứ. Chính vì ưu điểm đó mà Giang hiền điệt luôn chiếm được cảm tình của người khác.

Vân Tuyết Nghi nói:

- Chính vì thế mà tiểu nữ mới lo cho ca ca. Chỉ sợ ca ca lỡ sa chân, không thể nào trở về được nữa.

Đường Tài Thần cười nói:

- Giang hiền điệt tự biết lo cho bản thân mà. Nhị vị cô nương cũng không nên quá lo lắng mà hao tổn tinh thần. Hạn kỳ giao ước cũng đã sắp hết. Rồi nhị vị cũng sẽ gặp lại Giang hiền điệt thôi mà.

Lão ngắm nhìn hai nàng một lượt, rồi lại cười nói:

- Nhị vị không nên quá lo buồn mà có hại đến sức khỏe. Khi Giang hiền điệt trở về mà thấy nhị vị thế này sẽ buồn lắm đó.

Nhìn cả hai đều ngượng ngùng cúi mặt, lão lại cười nói:

- Thúy Bình tiên tử vừa gửi thư đến mời nhị vị cô nương đến thăm Phiêu Hương Tiểu Trúc. Lão phu đã cho sắp xếp xa mã. Nhị vị hãy mau chuẩn bị, rồi lão phu sẽ phái người hộ tống nhị vị đến tận nơi.

Vân Tuyết Nghi ngập ngừng nói:

- Nhưng mà … ca ca đã dặn bọn tiểu nữ là … không được đi đâu, phải ở đây chờ ca ca quay về mà?

Đường Tài Thần cười nói:

- Lão phu thấy nhị vị lúc nào cũng có vẻ buồn rầu, thôi thì hãy nên ra ngoài một chuyến cho khuây khỏa. Biết đâu khi đến Phiêu Hương Tiểu Trúc sẽ gặp được Giang hiền điệt ở đấy. Vì nếu không thế thì làm sao Thúy Bình tiên tử lại biết nhị vị đang ở đây mà gửi thư đến mời?

Vân Tuyết Nghi lộ sắc mừng rỡ, lắp bắp hỏi:

- Bá bá không gạt tiểu nữ chứ?

Đường Tài Thần bật cười:

- Lão phu gạt nhị vị làm chi. Thôi mau vào chuẩn bị đi.

Cả hai lập tức chạy vào trong lo liệu thu xếp hành trang. Đường Tài Thần đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe lớn sang trọng để hai nàng lên đường, do đích thân viên Ngoại sự Tổng quản của Đường gia trang dẫn theo mười vệ sĩ hộ tống. Cỗ xe lăn bánh, chạy băng băng ra phía ngoại thành.

Cỗ xe chạy qua nhiều cung đường quanh co khúc khuỷu, cuối cùng đã dừng lại trước một mai lâm. Cả hai đồng kêu lên mừng rỡ khi chợt trông thấy Giang Thừa Phong đang đứng bên vệ đường chờ đợi.

Cỗ xe vừa dừng lại, Vân Tuyết Nghi đã bật mở cửa xe, nhảy ngay xuống đất, lao nhanh đến bên Giang Thừa Phong, nắm chặt tay chàng, tíu tít hỏi:

- Ca ca. Ca ca có sao không? Tiểu muội nhớ ca ca quá đi.

Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi:

- Hiền muội hỏi tiểu huynh có sao là sao?

Vân Tuyết Nghi đỏ mặt nói:

- Tiểu muội hỏi nghiêm chỉnh mà.

Giang Thừa Phong cười nói:

- Vậy hiền muội xem thử tiểu huynh có bị làm sao không?

Vân Tuyết Nghi ngước mắt nhìn chàng. Ánh mắt nàng cũng lập tức dừng lại nơi chiếc vòng thép trên cổ chàng. Nàng liền hỏi:

- Ca ca. Chiếc vòng đó là sao? Sao ca ca lại đeo nó thế?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Có gì đâu. Tiểu huynh là tù nhân nên phải bị xích lại chứ sao? Nhưng rồi Vương cô nương thương tình nên đã cho gỡ bỏ sợi xích đi, tiểu huynh chỉ còn phải đeo chiếc vòng này mà thôi.

Vân Tuyết Nghi đưa tay sờ chiếc vòng, xuýt xoa nói:

- Tội nghiệp ca ca. Chắc là ca ca đã phải chịu khổ nhiều? Ả ma nữ đó đã làm gì ca ca thế ạ? Ca ca có bị sao không?

Giang Thừa Phong cười nói:

- Tiểu huynh không sao thật mà. Hiền muội nếu không yên tâm thì cứ kiểm tra thử đi. Xem tiểu huynh có sao không?

Vân Tuyết Nghi chẳng chút ngại ngùng, lập tức soát xét toàn thân Giang Thừa Phong một cách thật kỹ lưỡng, kiểm tra cả trong lẫn ngoài đến khi đã chắc chắn rằng chàng vẫn chưa bị làm sao, nàng mới yên tâm, tươi cười nói:

- May quá. Ca ca vẫn bình yên. May mà ả ma nữ kia chưa làm gì ca ca hết. À. Mà ả ta đâu rồi ca ca? Sao ca ca lại ở đây?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Hiền muội nói ai?

Vân Tuyết Nghi sịu mặt nói:

- Thì … ả ma nữ đó chứ ai?

Giang Thừa Phong cười nói ;

- Vương cô nương ấy à. Nàng đã về chỗ của mình rồi. Còn tiểu huynh vì được Thúy Bình tiên tử mời, không tiện từ chối nên mới đến đây. Tiểu huynh xin lỗi đã khiến cho hiền muội lo lắng nhiều.

Vân Tuyết Nghi cúi đầu nói:

- Ca ca đừng xin lỗi tiểu muội. Đây là lỗi của tiểu muội. Tiểu muội nên xin lỗi ca ca mới phải. Chỉ tại tiểu muội đã làm liên lụy ca ca, khiến ca ca phải chịu khổ. Tiểu muội … tiểu muội …

Giang Thừa Phong nhẹ đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, an ủi:

- Có gì đâu. Hiền muội không nên nói thế mà. Và hiện giờ tiểu huynh cũng đâu có sao đâu?

Lúc này, Lý Nhược Hồng đã bước xuống xe, đang đứng lặng lẽ nhìn chàng. Chàng cũng nhìn nàng, hỏi:

- Lý cô nương. Cô nương không sao chứ?

Lý Nhược Hồng ngập ngừng nói:

- Ta … ta không sao. Ngươi … ả ta có làm gì ngươi không?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Cám ơn cô nương. Tiểu sinh không sao. Cô nương có cần đến kiểm tra như Vân muội hay không?

Lý Nhược Hồng thoáng đỏ mặt, vừa ngượng ngùng vừa có vẻ bối rối. Trong lòng nàng cũng rất muốn chạy đến bên cạnh chàng. Nhưng nàng lại ngại ngùng không dám.