Vũ Lâm Ký Sự

Chương 45



Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ bốn mươi lăm

THÀNH ĐÔ HỮU DANH TẦN GIA TRANG

PHONG ĐỘ PHIÊN PHIÊN NGỌC CÔNG TỬ

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Thành Đô có tiếng Tần gia,

Phong lưu công tử tài hoa hơn người.”

Lại nói, khi bị Kỷ Nhất Phàm tấn công, gã phu xe giả mạo ứng biến mau lẹ, sau khi quá chiêu mấy lượt đã đánh chết con ngựa kéo xe. Cỗ xe mất thăng bằng, lảo đảo muốn ngã. Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng kinh hãi thất sắc, đã định nhảy ra ngoài, nhưng đã bị Giang Thừa Phong nắm tay giữ lại. Chàng giữ hai nàng ngồi yên lại trong xe. Tình cảnh lúc này, bọn chàng ra ngoài không có lợi.

Trong khi đó, Kỷ Nhất Phàm đã nhảy ra khỏi xe, đang đứng đối diện với tên phu xe giả mạo. Gã cao giọng quát hỏi:

- Ngươi là ai? Thuộc phe phái nào? Lừa chúng ta ra đây là định giở trò gì?

Tên phu xe giả mạo cười nhạt nói:

- Hạng người như ngươi chưa đủ tư cách để hỏi ta.

Giọng điệu của hắn hết sức kiêu ngạo khiến cho Kỷ Nhất Phàm vô cùng tức giận. Bên trong xe, Lý Nhược Hồng cũng tức khí, khẽ bảo Giang Thừa Phong:

- Ngươi thử hỏi xem hắn thuộc phe nào?

Nàng cho rằng chàng là một nhân vật có thân phận đặc biệt. Một khi chàng đã lên tiếng thì chắc đối phương sẽ kính nể mà trả lời. Hoặc nếu không thì chàng sẽ có biện pháp buộc đối phương phải trả lời. Nhưng chàng đã lắc đầu, tỏ ý chưa muốn lộ diện lúc này. Chàng tuy là tù nhân của nàng, nàng có thể ra lệnh bắt chàng phải nghe theo. Nhưng những sự việc thuộc về ân oán giang hồ, nàng không có mấy kinh nghiệm nên cũng không tiện tác chủ, trước giờ vẫn cứ để mặc cho chàng xử lý. Lần này cũng vậy.

Bên ngoài, Kỷ Nhất Phàm và tên phu xe giả mạo kia đã bắt đầu khai diễn một trường quyết chiến. Họ Kỷ đã rút nhuyễn tiên ra, trong khi tên phu xe giả mạo kia vẫn sử dụng chiếc roi ngựa làm vũ khí. Hai người vũ lộng vũ khí trong tay, đánh ra những thế hết sức hiểm ác. Thế roi vun vút bao trùm cả nơi hai người đang đứng xem có vẻ vô cùng hung hiểm. Thật ra thì chỉ có Kỷ Nhất Phàm là cảm thấy hung hiểm. Còn gã phu xe giả mạo kia thì vẫn ung dung chiến đấu, kiến chiêu sách chiêu, thái độ nhàn nhã vô cùng, thỉnh thoảng còn buông ra những lời trêu chọc khiến cho họ Kỷ giận dữ quát tháo không ngừng.

Cũng ngay lúc ấy, từ phía xa có sáu kỵ mã đang phi đến như bay, để lại phía sau cát bụi mù trời. Lý Nhược Hồng không nén được lòng hiếu kỳ liền vén rèm lên xem, thì chợt nghe một giọng hung bạo quát hỏi:

- Tiểu tử kia. Ngươi có phải là bộ thuộc của công tử hay không?

Kỷ Nhất Phàm cùng tên phu xe chỉ mới đánh nhau được mấy chiêu, hãy còn chưa phân thắng bại, chợt thấy bọn này rầm rộ kéo đến liền lập tức dừng tay lùi lại. Nghe hỏi, Kỷ Nhất Phàm đắc ý đáp:

- Tại hạ chính là Phó Tổng giáo luyện trong phủ của Tần công tử.

Một giọng khác lạnh lùng tiếp:

- Tần công tử đó là tên chó chết nào vậy? Những nhân vật có ít nhiều danh khí ở Thục Trung ta đều có biết, sao ta chưa từng nghe qua cái tên này?

Một giọng lạnh lẽo lại vang lên:

- Đã là hạng chó chết thì ngươi chưa nghe là phải rồi.

Kỷ Nhất Phàm tức giận nói:

- Tần công tử là một nhân vật rất có danh vọng ở đất Thành Đô này, ai ai cũng đều nghe danh. Còn các ngươi là bọn vô danh tiểu tốt phương nào, sao dám buông lời miệt thị Tần công tử?

Một tiếng cười nhạt, và tiếp theo đó là một giọng nói âm trầm:

- Hạng chó chết này để lại trên thế gian cũng chẳng ích gì, chỉ thêm chật đất. Mau xử hắn đi.

Lời vừa dứt, một đại hán râu rậm từ trên lưng ngựa đã phóng xuống đất, rồi bóng người thấp thoáng, một đạo hàn quang lóe lên, chụp xuống đầu Kỷ Nhất Phàm. “Choang” một tiếng. Họ Kỷ đã vung nhuyễn tiên đánh bật đơn đao của đại hán ra. Nhưng gã cũng thấy hổ khẩu tê rần, phải thối lui hai bước.

Đại hán râu rậm cười nhạt nói:

- Hảo. Không ngờ ngươi cũng có được mấy miếng võ giữ nhà. Ta quả đã khinh thường ngươi.

Kỷ Nhất Phàm thấy đối phương công phu thâm hậu, không khỏi kinh hãi, hỏi:

- Các hạ là cao nhân phương nào?

Đại hán râu rậm liếc mắt nhìn về phía cỗ xe, rồi lạnh lùng nói:

- Đối với hạng người như ngươi có lẽ ta không cần phải báo danh tính. Ngươi cứ tận lực thi triển công phu đi.

Thấy đại hán này võ công lợi hại, tiên hạ thủ vi cường, vừa nghe nói vậy, Kỷ Nhất Phàm đã tung người phi lên, nhuyễn tiên trong tay vạch một đạo hàn quang sáng quắc cuốn vào giữa ngực đại hán.

Thế nhưng, đại hán kia đã kịp hoành đao chống đỡ. “Choang” một tiếng đinh tai nhức óc. Kỷ Nhất Phàm lại bị đánh bật lại, phải thối lui về phía sau mấy bước, hổ khẩu tê rần đau nhức khôn tả. Trong khi đại hán kia vẫn an nhiên đứng vững như trụ đồng. Kỷ Nhất Phàm kinh hãi thầm nghĩ:

- Nội lực của tên này không phải tầm thường. Ta không nên dùng sức với hắn.

Nghĩ đoạn, gã vung nhuyễn tiên lên múa tít mấy vòng, rồi bất ngờ bổ xuống đỉnh đầu đại hán râu rậm.

Đại hán bật cười ha hả, hoành thân sang trái rồi bất thần xông thẳng về phía trước, thanh đao trong tay ánh lên một đạo hàn quang chiếu thẳng vào giữa ngực đối thủ. Thế đao quá nhanh, lại cực kỳ hung hiểm, Kỷ Nhất Phàm không kịp thu roi về ngăn đỡ, mà cũng không kịp hoành thân hay lui lại tránh né, đành nhắm mắt chờ chết. Xem ra lần này gã khó bề thoát khỏi nạn nhất đao phân thây.

Giữa lúc ấy, chợt có tiếng hô:

- Đao hạ lưu nhân.

Tiếng hô của nam nhân từ bên trong cỗ xe phát ra, đương nhiên là của Giang Thừa Phong. Đại hán kia vừa nghe tiếng hô, ứng biến mau lẹ, liền nghiêng thanh đao một chút, sống đao chém mạnh vào ngực Kỷ Nhất Phàm. Gã tuy thoát chết, nhưng lực đạo quá mạnh đã khiến gã ngã lăn ra bất tỉnh.

Lúc này, bọn đại hán kia đều đã nhảy khỏi lưng ngựa xuống đất, rồi đồng hướng vào phía cỗ xe cung kính nói:

- Bọn tại hạ phụng mệnh nghênh tiếp đại giá công tử.

Lý Nhược Hồng nãy giờ vẫn chưa hết hiếu kỳ, vừa định bảo Giang Thừa Phong hỏi xem chủ nhân của bọn chúng là ai thì đã nghe chàng nói:

- Các người về nói lại với Lỗ huynh là thịnh ý của Lỗ huynh ta xin tâm lĩnh. Hiện ta đang có nhiều cấp sự. Xin được hẹn lại vài hôm nữa.

Bọn đại hán kinh hãi sửng người:

- Sao … công tử …

Bọn họ đều kinh hãi không hiểu do đâu mà chàng lại nhận ra được lai lịch của bọn họ, cũng như của chủ nhân bọn họ. Nãy giờ bọn họ chưa hề xưng danh tính, và chàng cũng chưa nhìn ra ngoài lần nào. Bọn họ muốn ẩn dấu thân phận để mời chàng đi, mục đích là để chàng không biết lai lịch bọn họ, tránh hậu hoạn nếu như công việc bất thành. Nhưng nay thì không được nữa rồi.

Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, chưa biết nên quyết định thế nào cho phải thì lại nghe chàng nói:

- Muốn liên lạc với ta thì có thể thông qua Thanh Dương Cung. Nếu Lỗ huynh có việc cần gặp ta thì có thể phái người đến túc trực tại Thanh Dương Cung. Ta sẽ cố thu xếp công việc. Chậm nhất là ba ngày nữa sẽ có tin phản hồi.

Bọn đại hán cung kính vâng dạ. Chàng lại nói:

- Nếu không còn việc gì nữa thì các ngươi có thể lui. À. Mà con ngựa kéo xe đã chết mất rồi. Các ngươi hãy để lại cho ta một con ngựa vậy.

Bọn đại hán vâng dạ, để lại một con ngựa rồi kéo nhau rút lui, nhanh chóng chẳng kém lúc xuất hiện. Lúc này, nơi đây không còn người lạ, Lý Nhược Hồng đã có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Nàng hỏi:

- Bọn kia là người thuộc phe nào thế?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Bọn chúng là thủ hạ của Lỗ huynh.

Lý Nhược Hồng cau mày nói:

- Ta đâu có điếc. Chuyện đó vừa nghe ngươi nói khi nãy thì ta đã biết rồi. Nhưng Lỗ huynh của ngươi là nhân vật thế nào?

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười:

- Trong khắp thiên hạ này chỉ có một người duy nhất mà tiểu sinh phải gọi là Lỗ huynh mà thôi.

Lý Nhược Hồng vẫn không nghĩ ra, tức giận gắt:

- Ngươi úp mở như vậy ta làm sao biết được. Ngươi mà không chịu nói rõ là ta sẽ cho ngươi một trận đó.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, nhưng vẫn chưa chịu nói rõ, khiến Lý Nhược Hồng rất bực tức, liên tục hăm dọa chàng. Thỉnh thoảng, chàng vẫn trêu nàng như thế, gọi là thay đổi không khí, bồi dưỡng cảm tình. Vân Tuyết Nghi lịch duyệt giang hồ hơn, nên sau một lúc ngẫm nghĩ thì cũng đã nghĩ ra. Nàng thỏ thẻ hỏi:

- Ca ca. Có phải là Tây phương Bá chủ hay không? Tiểu muội nghe nói Tây phương Bá chủ cũng ở họ Lỗ.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Đúng rồi đấy. Hiền muội quả là kiến văn quảng bác.

Vân Tuyết Nghi được chàng khen sung sướng đỏ mặt, nói:

- Có đâu. Tiểu muội chỉ biết Tây phương Bá chủ họ Lỗ thôi, chứ không biết lai lịch cũng như chưa được gặp mặt lần nào. Nghe nói trước giờ Tây phương Bá chủ chỉ mới xuất hiện trong giang hồ có một lần hồi Phong Thiền Đại hội gần hai chục năm trước. Đó là một nhân vật rất thần bí.

Nói đến đây, nàng chợt nhớ đến những câu chuyện hào hùng năm xưa mà sư phụ đã kể cho nghe. Sư phụ nàng cũng là một trong những người đã từng tham dự sự kiện Phong Thiền Đại hội, cuộc hội họp của các đại nhân vật trong giang hồ để phân chia địa bàn. Đương nhiên, sư phụ nàng cũng như đại đa số những người khác đều chỉ đến xem nhiệt náo. Chỉ có các phương Bá chủ ở Trung Nguyên như Đông Phương Bá chủ, Tây Phương Bá chủ, Nam Phương Bá chủ, Đông Hải Bá chủ mới là nhân vật chính.

Giang Thừa Phong nói:

- Lỗ huynh tên là Lỗ Trọng Hùng, lĩnh Tây phương Bá chủ, kiêm lĩnh giáo chủ Bách Độc Giáo, là môn đệ của Thượng Thiên Thánh Đế Bách Độc Chân Quân. Lỗ huynh địa vị tôn cao, đâu cần phải xuất hiện trong giang hồ làm gì, mọi việc cứ giao cho bọn thủ hạ dưới trướng lo liệu là được rồi.

Lý Nhược Hồng trước giờ chưa từng nghe nói đến danh hiệu Tây phương Bá chủ nên cũng chẳng hiểu đó là nhân vật thế nào. Nàng liền hỏi:

- Người đó là ai vậy? Địa vị so với ngươi thì thế nào?

Giang Thừa Phong nói:

- Nếu chỉ luận về địa vị, Bát phương Bá chủ đều ngang hàng nhau. Tây phương Bá chủ ngang hàng với gia phụ. Nhưng Trường Thanh Cung thực lực hùng mạnh hơn Vạn Thánh Cung nhiều. Do vậy mà Tây phương Bá chủ cũng có phần trọng nể tiểu sinh. Còn nếu như chỉ xét giới hạn trong cõi Trung Nguyên, Minh đế phải tôn trọng Tây phương Bá chủ chứ Tây phương Bá chủ không cần phải tôn trọng Minh đế. Như thế cô nương đã hiểu Tây phương Bá chủ là nhân vật thế nào rồi chứ?

Lý Nhược Hồng gật gù nói:

- Như vậy là địa vị của y rất tôn cao?

Giang Thừa Phong đỡ lời:

- Bát phương Bá chủ và Cửu Thiên Đại Đế là những nhân vật đứng đầu thiên hạ, chia nhau quản trị chính sự và giang hồ các cõi.

Lý Nhược Hồng lại nói:

- Chuyện đó cho qua đi. Giờ ta muốn biết do đâu mà ngươi biết bọn kia là thủ hạ của Tây phương Bá chủ? Ngươi có nhìn thấy bọn họ đâu?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói:

- Không nhìn thấy, nhưng nghe thấy. Công phu của bọn môn hạ Bách Độc Giáo rất đặc biệt, chú ý một chút là sẽ nhận ra ngay. Cũng như các môn hạ Trường Thanh Cung, dù cho ở cách xa mười dặm tiểu sinh cũng nhận ra ngay.

Lý Nhược Hồng có vẻ hứng thú, nói:

- Ngươi nghe cách nào mà hay vậy? Có bí quyết gì không? Chỉ cho ta với.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười:

- E là không được đâu. Khả năng này, ngoài những hiểu biết đặc biệt ra thì ít nhất cũng phải có công phu tu vi trên giáp tử mới có thể nhận biết được. Cô nương cố gắng luyện công thêm chừng năm sáu chục năm nữa, đến khi nội lực đã đạt trên giáp tử rồi thì tiểu sinh sẽ hướng dẫn cho.

Lý Nhược Hồng hứ một tiếng, nói:

- Đợi đến lúc đó thì ta đã thành bà già mất rồi, mà cũng chẳng biết có còn sống được đến lúc đó không nữa.

Nàng chợt trừng mắt nhìn chàng, đoạn nói tiếp:

- Ngươi cũng chỉ chừng bằng tuổi ta thôi. Ngươi đã luyện tập được thì sao ta lại không luyện tập được chứ?

Giang Thừa Phong cười nói:

- Tiểu sinh là ái tử của một vị Bá chủ, đương nhiên là phải khác người thường. Tiểu sinh từ nhỏ đã được gia phụ đích thân rèn dạy, sau lại được Tứ Hải Quân chủ thân truyền tuyệt nghệ cho, nên mới có được như ngày hôm nay đấy chứ.

Lý Nhược Hồng hừ lạnh một tiếng, hỏi sang chuyện khác:

- Sao lúc đầu ngươi nhận biết được là sắp có biến cố xảy ra? Ta có thấy triệu chứng nào khả nghi đâu?

Giang Thừa Phong nói:

- Tại cô nương không để ý đấy thôi. Triệu chứng quá rõ ràng mà.

Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói:

- Ta có thấy gì khả nghi đâu nào? Vân cô nương. Cô nương có thấy gì lạ không?

Vân Tuyết Nghi lắc đầu nói:

- Tiểu muội mỗi khi ở bên ca ca là luôn cảm thấy yên tâm, nên chẳng chú ý gì đến chuyện ngoài cả.

Lý Nhược Hồng hứ một tiếng. Giang Thừa Phong mỉm cười giải thích:

- Khi chúng ta ra khỏi tửu lầu, Kỷ Nhất Phàm vẫy tay gọi xe. Thông thường, thể lệ của bọn phu xe là xe nào đậu hàng đầu thì được đón khách trước, sau đó mới đến những xe kế tiếp. Trong khi đó thì chiếc xe ta đang đi đây đậu gần cuối hàng, mà hắn vọt xe ra, không tên phu xe nào dám phản đối. Đó là một điều bất thường. Lúc hắn ghìm cương cho ngựa dừng lại, hắn chỉ chống một tay mà tung người xuống xe nhẹ nhàng, chứng tỏ nội công hắn cũng khá cao thâm. Đó là hai điều bất thường. Khi hắn ra roi cho ngựa chạy, tay không vung lên mà chiếc roi co lại rồi vươn ra như con rắn, tên phu xe bình thường làm sao có được khả năng đó. Đó là ba điều bất thường.

Ngbe chàng giải thích thì mọi chuyện cũng đều không có gì là khó hiểu, cả hai gật gù tỏ ýđã thông suốt. Và khi nghe chàng đề cập đến Kỷ Nhất Phàm, Lý Nhược Hồng liếc mắt qua cửa sổ nhìn gã đang nằm lăn lóc trên mặt đất, hỏi:

- Gã đó thì ta xử lý thế nào?

Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi:

- Cô nương còn có ý định đến Tần gia trang hay không?

Lý Nhược Hồng nói:

- Nếu như không có việc gì gấp thì đến đó cũng được. Ta cũng muốn xem thử cái gã Tần công tử đó thật ra là hạng người thế nào.

Giang Thừa Phong nói:

- Vậy thì phải cứu tỉnh gã họ Kỷ thôi.

Chàng còn định nói thêm gì đó, nhưng bỗng ngừng lời, ra vẻ như đang lắng nghe chuyện gì đó. Lý Nhược Hồng ngạc nhiên nói:

- Lại có chuyện gì nữa vậy?

Giang Thừa Phong nói:

- Không chuyện gì đâu. Chỉ là gã họ Kỷ kia đã sắp tỉnh lại. Vậy là đỡ phải mất công cứu chữa cho gã.

Lý Nhược Hồng hừ khẽ một tiếng, nói:

- Gã ta lúc đầu ra vẻ ta đây như thế mà sau lại không chịu nổi một đòn của đối thủ, thật tệ hết chỗ nói.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười nói:

- Lát nữa khi gã tỉnh lại, hai người đừng nói gì về những chuyện vừa xảy ra nhé. Cứ nói là bọn kia không bị ai đánh đuổi cả mà chỉ tự động bỏ đi thôi.

Lý Nhược Hồng hừ lạnh:

- Ngươi muốn bọn ta nói dối ư?

Giang Thừa Phong mỉm cười:

- Không phải nói dối, mà chỉ không nói hết sự thật thôi. Đúng là bọn kia đâu có bị ai đánh đuổi, phải không nào?

Lý Nhược Hồng khẽ hừ lạnh, nhưng không thể bài bác được. Nàng chuyển ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lúc này, Kỷ Nhất Phàm đã từ từ tỉnh lại. Gã mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh, rồi nhảy phắt dậy. Gã vốn chỉ bị chấn động mạnh, kinh mạch bế tắc khiến phải bất tỉnh, nhưng không bị thương gì cả. Hay nói đúng hơn là gã chỉ bị nội thương rất nhẹ, sau một lúc là khí lực đã hồi phục khiến gã tỉnh lại.

Gã ngơ ngác nhìn quanh, thấy cỗ xe vẫn còn đó, liền vội hỏi:

- Giang huynh đệ, nhị vị cô nương. Tam vị không sao chứ?

Giang Thừa Phong nói:

- Vẫn bình thường. Túc hạ không sao chứ?

Kỷ Nhất Phàm nói:

- Không sao. May mà vẫn toàn mạng. Nhưng bọn kia đâu cả rồi?

Giang Thừa Phong nói:

- Nãy giờ tiểu sinh không có nhìn ra bên ngoài. Không phải túc hạ đã đánh đuổi bọn chúng đi sao?

Kỷ Nhất Phàm nói:

- Nói ra thật hổ thẹn. Tại hạ không chịu nổi một chiêu của hắn, còn sống được đã là may, làm sao mà có được khả năng đó?

Giang Thừa Phong nói:

- Hay là bọn họ nghe túc hạ nói đến vị Tần công tử của túc hạ, vì nể vị đó mà buông tha cho chúng ta.

Kỷ Nhất Phàm gượng cười nói:

- Bọn họ mắng cả tại hạ và Tần công tử đều là … là lũ chó chết thì làm sao vì nể Tần công tử mà buông tha cho chúng ta được. Chắc cũng phải có nguyên nhân gì đó chứ. Mà sao ở đây lại có con ngựa thế này?

Giang Thừa Phong nói:

- Giờ không phải là lúc tìm hiểu nguyên nhân. Nơi này không nên ở lâu. Chúng ta cần sớm rời khỏi đây.

Kỷ Nhất Phàm gật đầu khen phải, vội thắng con ngựa vào cỗ xe thay cho con ngựa vừa chết, rồi nhảy lên băng ghế phía trước, đánh cỗ xe đi. Trước giờ gã chưa từng đánh xe, nhưng giờ buộc phải làm vì chẳng lẽ lại bảo Giang Thừa Phong hay hai vị cô nương kia đánh xe. Mà trong bọn cũng chỉ có mình gã là biết đường lối.