Vu Sư

Chương 1: Vu sư vào thành phố



Ban đêm, Hải Thị.

Ga tàu hỏa lại tiếp tục nghênh đón một đoàn lữ khách đến trạm, một đám người chen chúc như bầy ong vỡ tổ, trong đó có một thân ảnh nhỏ gầy hết sức bắt mắt làm cho mỗi người đi ngang qua ra đều không nhịn được quay đầu ghé mắt nhìn.

Đó là một cô gái ăn mặc trang phục dân tộc thiểu số, cao chừng một mét sáu.

Trang phục dân tộc thiểu số phần lớn màu sắc tươi tắn, quần áo của cô gái này tay nghề cực kỳ tinh xảo, đầy người đều là hình thêu và ngọc sáng, ở dưới đèn neon của nhà ga rực rỡ lấp lánh, vô cùng đột ngột lại cực kỳ xinh đẹp.

Vu Miểu Miểu từ trên người lấy ra tờ giấy của sư phụ, nhìn thoáng qua địa điểm trên tờ giấy, lại nhìn cảnh tượng mọi người vội vàng bốn, phía nhất thời không biết nên đi phía nào.

“Cô bé, con đang đợi người à?” chú bảo vệ quan sát Vu Miểu Miểu hồi lâu, ông phát hiện cô bé này ra khỏi cổng liền đứng bất động hơn nửa ngày rồi.

“Chào chú.” Vu Miểu Miểu thấy có người đi lại đây, lễ phép chào hỏi.

“Chào con, chào con.” chú bảo vệ thấy Vu Miểu Miểu trông vừa ngoan ngoãn đáng yêu, lại có chút giống con gái học cấp ba của mình, nên cười thêm phần thân thiết, “Chú thấy con ở chỗ này đứng im nửa ngày rồi, là chờ người hay là lạc đường thế?”

Cô gái nhỏ có khí chất khác hoàn toàn so với thành thị ồn ào náo nhiệt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra cô vừa đến thành phố không lâu.

“Không chờ người.” Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu, sau đó đem địa chỉ trong tay đưa qua, “cháu đi đến chỗ này.”

Chú bảo vệ cầm tờ giấy xem một cái: “Thanh Hồ khu à, đúng thật là có chút xa, đi tàu điện ngầm hơn cả giờ, đặc biệt vòng....."

Vu Miểu Miểu nghiêm túc lắng nghe.

“Cô bé, lần đầu tiên tới Hải Thị à?”

“Vâng.” Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu.

“Có người thân ở Hải Thị sao?”

“Có, chỗ này.” Vu Miểu Miểu chỉ vào tờ giấy nói.

“Vậy sao người thân con không tới đón thế?” chú bảo vệ không nhịn được mà lo lắng cho cô bé, lớn lên xinh đẹp, tính cách lại đơn giản, gần đây Hải Thị trị an không tốt, buổi tối xe lửa đến trạm sao lại không đi đón cơ chứ.

“Anh ấy không biết con tới. Con tới tìm anh ấy.” Vu Miểu Miểu giải thích.

“Không phải có điện thoại sao? Con gọi một cuộc cho nó tới đón con?”

“Gọi rồi, tắt máy.” Vu Miểu Miểu nói.

“Như vậy a……” Bảo vệ nghĩ nghĩ lại nói, “Con từ này đi qua, đổi 3 chuyến tàu điện ngầm còn phải đi thêm một vòng. Hay là con gọi xe đi, để tài xế trực tiếp đưa con đến cổng tiểu khu. Tuy rằng hơi đắt nhưng mà an toàn.”

“Dạ.” Vu Miểu Miểu lấy tờ giấy về, lễ phép hỏi, “Cho hỏi, gọi xe ở chỗ nào ạ?”

“Lại đây, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, chú dẫn con đi.”

Chú bảo vệ dẫn Vu Miểu Miểu đến cửa xếp hàng chờ taxi: “Từ chỗ này đi vào, con đi xếp hàng phía sau bọn họ, chờ lúc xe đến đi lên là được.”

“Cảm ơn chú.” Vu Miểu Miểu mở cặp sách lấy ra một con búp bê vải tinh xảo, đưa cho bảo vệ, “Cái này tặng chú, chúc chú có giấc mơ thật đẹp.”

“Con bé này làm thật là đẹp.” chú bảo vệ cũng không từ chối, ông biết những đứa bé từ trong núi đi ra tính cách đơn thuần lại trực tiếp, nếu từ chối sẽ thương tâm. “Con là Miêu tộc sao?”

“Không phải, con là Vu tộc.” Nói xong, Vu Miểu Miểu mang theo cặp sách, đi tới xếp hàng.

“Ô tộc? 56 dân tộc có dân tộc này sao?” bảo vệ tùy tay đem búp bê vải bỏ vào túi áo, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Vu Miểu Miểu đợi trong chốc lát liền lên xe, cô đưa tờ giấy trong tay cho tài xế, tài xế nhìn thoáng qua không nói hai lời liền xuất phát.

Trên đường, Vu Miểu Miểu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đèn nê ông ngoài cửa sổ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm, cảm giác áp lực xa lạ hiện ra: “Nhìn không nhìn thấy ngôi sao.”

Từ trong nhà xuất phát, đầu tiên cô ngồi xe máy của chú Ngưu trong thôn đi đến huyện thành, lại từ huyện thành đi ô tô đường dài đến tỉnh thành, sau đó mua vé xe lửa đi đến Hải Thị, tổng cộng trên đường đi hơn 30 tiếng đồng hồ, để tới Hải Thị tìm vị hôn phu của cô.

Đại khái một tháng trước, sư phụ của cô chết già tại nhà, trước khi đi sư phụ đưa cho cô tờ giấy này:“Sư phụ từ nhỏ đã chọn cho con một mối hôn sự, việc này con cũng biết, Vu tộc của chúng ta từ trước đến nay đều là ở rể, không gả con gái đi. Vốn dĩ ta muốn chờ con thành niên, để cho người nhà kia đem con trai đưa tới cùng con thành thân.”

“ Mấy năm nay sư phụ bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cuộc đời của con là chính con quyết định, không thể bởi vì con là người cuối cùng của Vu tộc chúng ta mà hạn chế sự tự do của con. Cho nên hôn sự này, chính con làm chủ. Nếu con muốn cưới người con trai này về, con con cầm địa chỉ này đi tìm hắn, nếu không nghĩ đến việc cưới cậu ta, con liền cầm tín vật này đi tìm cậu ta đòi một số tiền. Lúc trước sư phụ cứu mạng của nó, bởi vì muốn nuôi cho con một một anh "vợ" nhỏ, ta cũng chưa lấy đồng tiền nào.

Vu Miểu Miểu đối với việc sư phụ qua đời cũng không quá khổ sở. Bọn họ là Vu sư, vốn thông âm dương, một năm trước cô đã thấy được hôm nay, hơn nữa ra đối với Vu sư chết mới chính là bắt đầu.

“Con khi đó mới 2 tuổi, người như thế nào mà nghĩ đến việc hôn sự của con?” Vu Miểu Miểu kỳ quái hỏi.

“Thật sự là tại đứa bé kia quá xinh đẹp, đen thui một cục cực kỳ khiến người khác thích, nếu con thấy nhất định cũng sẽ thích.”

“……” Vu Miểu Miểu.

Tộc Vu sư bọn họ, sùng kính màu đen, đi ra ngoài làm việc thích bọc bên ngoài quần áo một cái áo choàng màu đen, trong nhà nuôi thú cưng cũng chỉ chọn màu đen. Đặc biệt sư phụ của cô đối với màu đen đã tới trình độ si mê. Bất kể heo đen, chó đen, mèo đen, thỏ đen gì, chỉ cần đen đủ thuần sư phụ cô điều sẽ nhặt về nuôi cả.

Xem ra anh “vợ” nhỏ này của mình màu đen nhất định rất “đen”.

Sư phụ đi rồi, Vu Miểu Miểu trên đời không còn thân nhân nào cả, vị hôn phu “đen” này tuy rằng chưa hề gặp qua mà chỉ tồn tại trong miệng sư phụ, nên Vu Miểu Miểu vô cùng mâu thuẫn. Hơn nữa, đây cũng coi như là là di nguyện lúc lâm chung sư phụ, Vu Miểu Miểu thấy cũng không có gì cho nên thi đại học xong, cô liền mang cặp sách tới Hải Thị.

“Cô gái nhỏ, tới rồi.” Xe taxi tới đích tài xế liền nhắc nhở Vu Miểu Miểu đang ngây người ở phía sau.

Vu Miểu Miểu mờ mịt nhìn thoáng bên ngoài qua cửa sổ, thanh toán tiền, xuống xe.

Xe taxi cũng không vào tiểu khu, mà là ngừng ở trước cửa tiểu khu, tiểu khu bất động sản quản lý vô cùng nghiêm khắc, không có thẻ gác cổng, lại không liên hệ được chủ nhân, Vu Miểu Miểu bị ngăn ở bên ngoài tiểu khu.

Vu Miểu Miểu như thế nào cũng không nghĩ tới muốn gặp vị hôn phu của mình lại khó như vậy, tức khắc sững sờ ở đó, một đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm bảo vệ ngăn cô lại, giống như như chỉ cần nhìn chằm chằm như vậy là bảo vệ có thể mềm lòng cho cô vào.

“ Cô gái à, cô đừng có nhìn tôi như vậy, ở đây chúng tôi có quy định không có sự cho phép của chủ nhân không cho vào. Cô hay là gọi cho bạn bè đi, gọi người đó ra đón cô.” bảo vệ bị cô nhìn chằm chằm có chút sợ hãi.

Không phải cậu nhát gan, thật sự là trời tối thui, một cô gái gái trắng toát như giấy, ăn mặc quần áo kỳ quái, đôi mắt đen láy nhìn thẳng chằm chằm vào cậu cũng không nói lời nào, còn tưởng là oan hồn nơi nào tới lấy mạng cơ.

“Nếu không…… Tôi để đồng nghiệp giúp cô tới cửa hỏi một chút? Cô tên là gì, cùng chủ nhà quan hệ là gì?” Bảo vệ hỏi.

“Tôi tên Vu Miểu Miểu, là vị hôn thê của anh ấy.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc trả lời.

“Vị…… Vị hôn thê? Cô gái nhỏ à, cô thành niên chưa vậy? Không phải là cô lừa cha mẹ tới gặp bạn trên mạng đó chứ?” Cậu biết hiện tại trên mạng có rất nhiều tra nam chuyên đi lừa gạt cô gái nhỏ đó.

Cái tên Quý Lãng này nghe thật là giống. Cho địa chỉ, để cô nương nhà người ta từ xa tới tìm, sau đó tắt máy điện thoại tìm không ra người. Quan trọng nhất chính là cô gái này đến vị hôn phu trông như thế nào cũng không biết. Lại nói, đầu năm nay, còn có người là vị hôn phu của thiếu nữ hay sao, khẳng định là chuyện ma quỷ gạt người trên mạng.

Vu Miểu Miểu không đáp, tiếp tục trông mong nhìn chằm chằm bảo vệ.

“Được rồi, tôi nhờ người gõ cửa giúp cho cô.” Bảo vệ nghĩ nghĩ, cùng lắm thì cậu đi theo cô gái này một lát, nếu thật là bạn bè qua mạng, cậu lập tức báo cảnh sát, dù sao cảnh sát ở ngay đường cái đối diện.

Bảo vệ cầm bộ đàm, gọi đồng nghiệp tuần tra trong tiểu khu nhờ anh ta đi gõ cửa giúp: “có người nào ở gần tòa nhà số 11, giúp tôi gõ cửa nhà 801, xem thử chủ nhà có ở nhà không?”

Khoảng chừng năm phút sau, trong bộ đàm truyền đến trả lời: “Chủ nhà không có ở đây.”

“Cô xem, người không ở đây, nếu không chốc lát cô lại đến? Hiện tại sắp 9 giờ rồi, 10 giờ anh ta khẳng định phải về ngủ. Nếu không cô đi ăn một chút gì trước, xíu nữa lại đến?” Bảo vệ đề nghị.

Vu Miểu Miểu trầm mặc một lát, xoay người đi về phía sau.

“Cô gái kia sao thế?” Một bảo vệ khác bây giờ mới từ bên cạnh đi lại đây.

“Có thể là tới đây gặp bạn bè trên mạng.” Bảo vệ trả lời.

“Tôi thấy không giống.”

“Sao vậy?”

“Vừa rồi lúc cô ấy tới, nhìn tôi liếc mắt một cái, ánh mắt kia trông lạ lắm.”

“Đó là bởi vì ông lớn lên hung dữ quá, con gái nhà người ta sợ hãi, không muốn nói chuyện với ông.”

Đồn công an cách một con đường, Quý Lãng chính mặt đen đang ghi chép.

“Người là cậu đánh à?” Cảnh sát hỏi.

“Đúng vậy.”

“Cậu nhưng được cái thành thật, nói, vì cái gì bỗng nhiên đánh người?”

“Nhìn nó khó chịu!” Quý Lãng nói.

“Nhìn người ta khó chịu? Cậu như thế nào mỗi ngày đều nhìn người ta khó chịu?” đồng chí cảnh sát nghe được cái cớ quen thuộc này của Quý Lãng, liền bị chọc giận, “Tôi nói với cậu, cậu đã không phải lần đầu tiên, cậu đã có án tích, người ta muốn kiện cậu, kiện một cái……”

“Án tích? Tôi có án tích sao?” Quý Lãng liếc cảnh sát một cái.

Đây mới là cái đáng giận nhất, tiểu tử này cũng thật tà môn, cách vài ngày tâm tình khó chịu sẽ ra đường cái lớn đánh người, nhưng cố tình mỗi lần ồn ào đến Cục Cảnh Sát, khổ chủ lại không báo án, làm cho cậu ta án tích một chút cũng không có.

“Lần này sẽ có.” đồng chí cảnh sát thật sự chưa từng gặp kẻ phạm tội nào kiêu ngạo như thế, quay đầu nhìn về phía đương sự bị đánh bầm dập mặt mũi, hỏi, “Đồng chí, cậu yên tâm, chuyện của cậu tôi nhất định……”

“Tôi…… Tôi không báo cảnh sát, tôi có thể đi chứ?” Người nọ có chút sợ hãi nói.

“Cậu nói cái gì? Cậu không nghe thấy lời cậu ta vừa rồi lời nói sao? Cậu ta đã thừa nhận đánh cậu!” Cảnh sát không dám tin tưởng nói.

“Tôi nên bị đánh, tôi tự tìm, đồng chí cảnh sát, tôi không báo cảnh sát, tôi có thể đi chưa?”

Quý Lãng xuy một tiếng bật cười, cũng không biết là đang trào phúng cảnh sát, hay là đang trào phúng người bị anh đánh.

Dù đồng chí cảnh sát khuyên bảo như thế nào, khổ chủ chết sống không muốn báo cảnh sát, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Lãng thong dong rời đi.

Ra khỏi đồn công an, Quý Lãng chuẩn bị đi qua đường cái về nhà, lúc đi đến chỗ giao nhau, đối diện đi tới là một cô gái mặc trang phục dân tộc. Cô gái kia toàn thân khí thế không khỏe, đầu tóc đen nhánh tết thành hai bím như hai cái bánh quay chèo, gương mặt trắng như tuyết, con ngươi đen nhánh lặng lẽ nhìn chằm chằm anh, dường như anh đã là vật sở hữu của cô.

Lại gặp quỷ?

A.

Dám đến gần như vậy, xem ra con quỷ này đạo hạnh không cạn đâu.