Vu Sư

Chương 19



Trong phòng hội nghị của đội cảnh sát hình sự, Hoắc Minh Tri dùng bút lông dầu màu đỏ vòng ra bốn cái vòng đỏ trên bản đồ thành phố Hải Thị.

"Từ giờ trở đi, mọi người phối hợp với các đồn công an trực thuộc, dùng tốc độ nhanh nhất điều tra tất cả khách sạn, nhà trọ của bốn khu vực này, cùng với hết thảy các nơi có thể cư trú được. Tìm kiếm thông tin một thanh niên trong độ tuổi 25-30, chiều cao khoảng 1m78, giáo dưỡng rất tốt, nói năng khéo léo, có nhà trong thành phố này, từng có ký lục đều đi qua bốn địa phương khoanh vùng trên đây trong vòng hai tháng này."

"Dạ!"

"Đào Gan Ma, hiện tại ta liền tới tìm ngươi." Hoắc Minh Tri lấy súng ngắn cất vào dây lưng, nhanh chân bước ra khỏi cửa.

Ba tiếng sau toàn bộ lực lượng cảnh sát ở Hải Thị đều ra trận.

【 Ta vẫn còn ở trong thành phố này, các ngươi có thể tìm ra ta sao? 】

Gõ một dấu chấm câu cuối cùng, Quý Lãng liền nằm liệt ra trên ghế, thở mấy hơi rồi mới có sức lực đi xem thời gian, phát hiện đã là hai giờ chiều.

Hắn đã liên tục gõ chữ năm tiếng đồng hồ, khi toàn tâm gõ chữ còn chưa có cảm giác gì, nhưng lúc này dừng lại rồi mới thấy cánh tay cũng đơ cứng, mười ngón tê mỏi, cả người run rẩy như không còn chút sức lực nào.

Đối với Quý Lãng mà nói, quá trình gõ chữ chính là trải qua cơn ác mộng lại lần nữa. Nên để hạn chế cái thống khổ này nhiều nhất có thể, khi hắn viết lại câu chuyện, đều sẽ ép buộc bản thân mình viết một lèo cho xong, như vậy sẽ không cần phải trải qua thêm lần thứ ba.

Người khác chỉ hâm mộ tốc độ tay cùng linh cảm của hắn, lại không biết đằng sau tốc độ tay cùng linh cảm này là bất đắc dĩ cùng áp lực.

Nghỉ ngơi một lát, chờ ngón tay run rẩy hơi phục hồi lại chút, Quý Lãng lấy di động qua, theo thói quen nhìn lướt qua phần bình luận bên dưới.

【 cái gì chứ! "Ta vẫn còn ở trong thành phố này, các ngươi có thể tìm ra ta sao?" A a a a, quá kiêu căng. 】

【 quá kiêu căng +1, cảnh sát đâu, mau đi bắt hắn, tôi muốn báo cảnh sát, nhà hắn ở tiểu khu xx đường yy số nhà zz. 】 đây là địa chỉ mà Quý Lãng tùy tiện bịa ra trong sách.

【 a a a, tức chết tôi rồi, tên biến thái này phải chết! 】

【 biến thái này phải chết! 】

【 biến thái này phải chết! 】

......

Sau đó là không biết bao nhiêu spam xếp hàng kéo dài xuống dưới, Quý Lãng lật qua hai trang bình luận vẫn chỉ thấy cùng một nội dung này. Hắn cũng lười xem hết, buông di động ra, tháo mắt kính, theo thói quen định đi qua sô pha ở góc văn phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì tiêu hao tinh lực quá lớn, mỗi lần kết thúc xong hắn đều phải nằm xuống nghỉ ngơi mấy tiếng, tuy cho dù mệt đến mức nào đi nữa, hắn cũng không thể đi vào giấc ngủ một cách an ổn, nhưng ít nhất có thể giảm bớt mệt nhọc và làm cảm xúc thư giãn ra. Khi tỉnh lại thì mệt nhọc trên đôi tay cũng khôi phục lại được năm sáu phần.

Quý Lãng một tay vịn lưng ghế sô pha đang muốn nằm xuống, bỗng nhiên ánh mắt hắn ngừng trên mu bàn tay của chính mình.

Hình ảnh cô gái nhỏ nâng bàn tay hắn lên, đặt xuống một nụ hôn chúc phúc cùng với xúc cảm mềm mại ấm áp đột ngột hiện ra.

"Nhân danh Vu sư, chúc phúc."

Đó là lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm nhận được chúc phúc, cái loại cảm giác này không thua gì sáng sớm thức dậy thần thanh khí sảng sau một đêm không mộng mị.

Do dự một lát, Quý Lãng bỗng nhiên đổi ý, hắn về bàn làm việc cầm di động, mở cửa đi về hướng dưới lầu.

"Ông chủ?!" Bốn người Đông Vĩnh Nguyên thấy Quý Lãng từ trên lầu xuống dưới, ai cũng đầy mặt kinh ngạc.

Không đúng nha, mỗi lần ông chủ gõ chữ xong, không phải đều nghỉ ngơi bốn năm tiếng mới xuống sao, sao hôm nay mới viết xong đã xuống rồi?.

"Ông chủ, sao ngài xuống đây rồi?" Dịch Quan thấy sắc mặt ông chủ nhà mình còn kém hơn bất cứ khi nào trong quá khứ, nhịn không được quan tâm nói, "Sao ngài không ở trên lầu nghỉ ngơi một lát hẵng xuống."

"Đói bụng." Ánh mắt Quý Lãng theo bản năng dời về phương hướng khu đọc sách, thấy Vu Miểu Miểu đang nhanh chóng chạy tới, ánh mắt hơi hơi chớp động.

"Thực xin lỗi ông chủ, em đi cho mua đồ ăn liền đây." Nghe vậy, Đông Vĩnh Nguyên lập tức chạy ra bên ngoài.

Làm ở phòng làm việc này hơn hai năm, hắn đương nhiên biết mỗi lần kết thúc một quyển sách mới, Quý Lãng sẽ vừa mệt vừa đói, lúc trước hắn đều tính toán thời gian, canh giờ đi mua cơm về, để Quý Lãng vừa tỉnh dậy là có ngay cơm canh nóng hổi để ăn.

Nhưng hôm nay Quý Lãng có chút không ra bài theo kịch bản, không thèm ngủ mà trực tiếp xuống lầu, nên lúc này hắn mới chưa chuẩn bị.

"Tướng công, anh xuống lầu rồi! Vậy mà Đông Đông gạt em, nói mỗi lần anh viết xong sách mới đều phải ở trên lầu ngủ một giấc mới xuống dưới được, bảo em đừng đi lên quấy rầy anh." Vu Miểu Miểu đi đến bên cạnh Quý Lãng, có chút ảo não nói, "Sớm biết vậy em đã không ăn cơm trưa rồi, đợi anh xuống cùng nhau ăn luôn."

"Không có việc gì." Quý Lãng vịn lan can, nhấc chân bước xuống một bậc thang cuối cùng, bởi vì thân thể tiêu hao quá mức, cho nên hơi lảo đảo một chút.

Vu Miểu Miểu hoảng sợ, theo bản năng liền duỗi tay ôm lấy cánh tay Quý Lãng, ôm một cái cô mới đột nhiên phát giác, cánh tay Quý Lãng lại đang ẩn ẩn run rẩy.

"Tướng công." Vu Miểu Miểu lập tức liền đau lòng.

Quý Lãng muốn rút tay về nhưng lại không thể rút được, hắn quay đầu nhìn về phía Vu Miểu Miểu, vừa muốn mở miệng bảo cô buông ra, thân thể lại bị cô vừa đỡ vừa kéo đi về phía trước.

"Chúng ta đi qua bên kia đi." Không cho cự tuyệt, Vu Miểu Miểu đỡ Quý Lãng đi về hướng khu đọc sách cách đó không xa.

Ba người Bắc Phồn đều có chút lo lắng cho trạng thái thân thể của Quý Lãng, nhưng thấy Vu Miểu Miểu đang chăm sóc, cũng không tiện đi theo qua.

"Rốt cuộc tôi đã biết vì sao mỗi lần kết thúc một quyển sách mới, ông chủ đều phải ngủ một giấc rồi mới có thể xuống lầu." Đan Tuấn Nghị thở dài, xem trạng thái vừa rồi của ông chủ đi, phảng phất như sắp té xỉu bất cứ lúc nào.

"Tuy rằng em cũng rất hâm mộ tốc độ tay của ông chủ, nhưng cũng không cần phải cố đến như vậy." Bắc Phồn nói.

"Đúng vậy, làm gì phải vội vàng kết thúc cho xong chỉ trong một ngày chứ, hôm sau viết tiếp cũng được mà." Dịch Quan nói.

Tuy rằng khi hắn theo dõi những bộ tiểu thuyết đang viết, cũng hận không thể bắt tác giả một hơi viết cho xong, nhưng nhìn thấy trạng thái không còn chút sức lực nào của Quý Lãng, hắn bỗng nhiên cảm thấy cứ từ từ đọc cũng được.

Bên này, Vu Miểu Miểu đỡ người đến khu đọc sách ngồi xuống, liền chạy tới gian uống nước rót một ly nước ấm mang về.

"Tướng công, anh uống miếng nước trước đi." Môi Quý Lãng đều khô đến tróc da ra, nhìn là biết vô cùng khát nước rồi.

Quý Lãng trầm mặc nhìn chén nước kia, cũng không nhận.

"Tướng công?"

"Tay run, cầm không được." Quý Lãng lên tiếng nói.

"Vậy em đút anh uống nha?" Vu Miểu Miểu cầm ly nước sắp đưa qua, Quý Lãng nhíu mày, ghét bỏ quay đầu đi.

Cái cô gái này, đêm qua chẳng phải rất có mắt nhìn hay sao? Sao hôm nay đột nhiên lại mờ mịt như vậy?

"Thôi được rồi, tôi lên trên lầu nghỉ ngơi." Quý Lãng có chút bực bội đứng dậy, lại muốn lên lầu.

"Anh không phải nói anh đói bụng sao?" Vu Miểu Miểu lo lắng nói, "Cơm nước xong hẵng trở lên nghỉ ngơi, bằng không đã đói bụng còn khó chịu, anh làm sao nghỉ ngơi cho tốt được."

"Đau đầu, không sức ăn." Quý Lãng nói.

Mình đã nói đến mức đau đầu rồi, lúc này cũng phải nghĩ ra đi chứ.

"Anh lại đau đầu?"

Quý Lãng đứng bất động.

"Vậy......" Vu Miểu Miểu thật cẩn thận nhìn Quý Lãng, "Em làm thêm một lần nữa giống như đêm qua, được không?"

Cuối cùng cũng nghĩ tới.

Sắc mặt Quý Lãng mới vừa chuyển biến tốt đẹp, chợt liền đen lại. Cái gì mà "làm thêm một lần nữa giống như đêm qua"? Lời này nghe sao kỳ cục như vậy chứ. Nhưng kỳ cục thì kỳ cục, Quý Lãng cũng không lên tiếng phản đối, tiếp tục làm như muốn rời đi.

Vu Miểu Miểu vốn lanh lợi, lúc này làm sao không nhìn ra được tướng công đang ngượng ngùng cơ chứ, không lên tiếng phản đối chẳng phải chịu rồi sao.

"Tướng công, vậy anh ngồi xuống trước đi." Vu Miểu Miểu lôi kéo Quý Lãng, một lần nữa ngồi vào sô pha.

Quý Lãng ỡm ờ ngồi xuống.

"Tình huống hiện tại của anh còn muốn nghiêm trọng hơn đêm qua nữa, nên chúc phúc trên mu bàn tay có lẽ không đủ hiệu quả đâu, em....Em có thể chúc phúc ở trên trán không?" Vu Miểu Miểu mở đôi mắt đen to ngập nước, tha thiết nhìn Quý Lãng, ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng một chút chột dạ.

Không phải sợ, sư phụ nói cả Vu tộc chỉ còn lại có mỗi mình là Vu sư cuối cùng, chỉ cần mình không thừa nhận, không ai có thể biết được mình đang muốn lợi dụng hôn tướng công đâu.

Quý Lãng nghe xong, quả nhiên hơi do dự, hắn vẫn thường không thích thân cận với người khác quá nhiều, mu bàn tay đã là cực hạn, hiện tại còn muốn hôn lên trán?

Vu Miểu Miểu thấy mặt Quý Lãng có chút giãy giụa, sợ hắn thật sự phản đối, cũng không đợi Quý Lãng đồng ý, trực tiếp rướn người lên, khi Quý Lãng còn chưa kịp phản ứng lại, một nụ hôn liền dừng ở chỗ giữa mày Quý Lãng.

Quý Lãng đầu tiên là cảm giác được ấm áp ngay giữa mày, tiếp theo liền nghe được giọng nói mềm nhẹ của Vu Miểu Miểu: "Nhân danh Vu sư, chúc phúc."

Theo đó, lực lượng quen thuộc kia liền từ giữa mày tràn ngập ra, giảm bớt một thân mỏi mệt của hắn.

Quý Lãng ngơ ngẩn nhìn Vu Miểu Miểu, trong lúc nhất thời không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, mà đôi mắt Vu Miểu Miểu lại đang cố tình né tránh, trong lòng cô không nhịn được thấy ảo não.

Không xong rồi, vừa rồi vội vã lợi dụng hôn tướng công, quên đọc chú ngữ trước, hy vọng tướng công không phát hiện ra.

Lực lượng của Vu sư là sinh ra cùng với chú ngữ, tối hôm qua khi cô hôn lên mu bàn tay cũng niệm chú ngữ trước, nhưng vừa rồi, cô lại hôn người trước.

"Khụ ~~" một tiếng ho nhẹ từ bên cạnh truyền đến, hai người nhìn lại, chỉ thấy Đông Vĩnh Nguyên xách theo một cái hộp đồ ăn, vẻ mặt cổ quái đứng ở phía sau hai người.

"À ừm, em cũng không muốn quấy rầy hai người, nhưng mà....mì sợi để lâu sẽ nở ra bở lắm, không ăn nhanh còn bị đóng mỡ nữa." Đông Vĩnh Nguyên sợ Quý Lãng quá đói, cho nên mua mì có nước cho dễ ăn, lại dễ tiêu hóa.

Quý Lãng thấy Đông Vĩnh Nguyên, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt bắt đầu chuyển âm u.

Vu Miểu Miểu ước gì lúc này có người xuất hiện dời đi sự chú ý của Quý Lãng, cô chạy tới nhận mì sợi, đưa đến trước mặt Quý Lãng: "Tướng công, mau ăn đi nè."

Quý Lãng xác thật rất đói bụng, nhận đũa liền cúi đầu ăn.

Cơm nước xong, Quý Lãng lại trở về trên lầu, nghỉ ngơi hai ba tiếng đồng hồ mới lại lần nữa xuống lầu. Chỉ là hắn mới vừa đi đến cửa thang lầu, liền nghe được mấy người phía dưới đang phẫn nộ ồn ào mới nhau.

"Sao bỗng nhiên lại khóa hết rồi?"

"Ngay cả bản lậu cũng không có, toàn bộ bị khóa đường dẫn hết rồi."

"Sao lại như vậy, ông chủ viết xuất sắc như thế, vất vả như thế, nói khóa là khóa sao."

"Làm sao vậy?" Quý Lãng lên tiếng hỏi.

" Ông chủ?" Bắc Phồn lòng đầy căm phẫn nói, "Quyển sách ngài mới vừa viết bị trang web khóa mất rồi."

Quý Lãng nghe xong cũng không phản ứng gì quá lớn, hắn viết quyển sách đó vốn là đề tài nhạy cảm, việc bị trang web khóa lại cũng nằm trong dự kiến của hắn.

"Khóa thì khóa thôi." Quý Lãng không thèm để ý nói.

"Thật tức chết mà." Tuy Quý Lãng không thèm để ý, mấy người khác lại tức giận bất bình như chính sách của mình bị khóa vậy.

"Các người hôm nay viết xong hết kịch bản rồi hả?"

Quý Lãng đột nhiên vừa hỏi, sắc mặt ba người đang tức giận bỗng liền xám như tro tàn. Ôi mẹ ơi, bọn họ chỉ lo cùng với đám đồng chí trong diễn đàn người đọc phân tích cốt truyện mới, làm gì có tâm tư sửa kịch bản?

"Sáng mai, nộp lên bàn tôi." Nói xong, Quý Lãng xoay người hướng đi về phương hướng khu đọc sách, định kêu Vu Miểu Miểu cùng nhau về nhà.

"Dạ, dạ em biết rồi." ba người kinh hỉ đáp lời, không nghĩ tới ông chủ vậy mà lại thả cho bọn họ một con ngựa.

Lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng đập cửa.

"Cảnh sát Hoắc, anh lại tới tìm Tiểu Bắc sao?" Thấy người tới, Đông Vĩnh Nguyên lên tiếng hỏi.

"Không phải, tôi tới tìm Quý Lãng." Hoắc Minh Tri nói.

Nghe được tên của mình, Quý Lãng xoay người, nhìn về phía cửa.

Hoắc Minh Tri cũng thấy Quý Lãng, lập tức đi đến bên trong, ngừng ở trước người Quý Lãng ước chừng hai mét, mở miệng nói: "Tôi đến đây để nói với cậu lời cảm tạ, tôi bắt được Lâm Uy rồi."

Quý Lãng sắc mặt bất biến, ra vẻ không biết: "Anh bắt ai liên hệ gì đến tôi."

"Xin lỗi, tôi chưa nói rõ ràng. Lâm Uy mà tôi bắt, chính là Đào Gan ma." Hoắc Minh Tri giải thích nói.

"Cái gì?!" Bốn âm thanh kinh hô đồng thời vang lên, đúng là bốn người Đông Vĩnh Nguyên. Bốn người lúc này mặt mày kinh ngạc đến há hốc mồm, tất cả đều chạy ra tới, không dám tin tưởng nhìn Hoắc Minh Tri, đồng thời đầu óc bắt đầu chuyển động nhanh, tràn đầy nghi vấn.

Vì sao bỗng nhiên lại bắt được Đào Gan Ma? Bắt được rồi thì thôi, sao Hoắc đội lại đến đây nói muốn cảm tạ ông chủ bọn họ chứ?

"Liên quan gì đến tôi chứ?" Quý Lãng hỏi.

Hoắc Minh Tri cười cười, tiếp tục nói: "Có thể bắt được Đào Gan Ma, ít nhiều gì cũng nhờ công cậu phân tích. Trong quyển sách của cậu có nói, Đào Gan Ma vì muốn làm quỹ đạo hoạt động của bản thân mờ mịt đi, cho nên khi chọn mục tiêu sẽ cố ý chọn ở nơi hoàn toàn không có liên quan gì đến địa điểm thường trú của mình. Hải Thị rất rộng lớn, địa điểm gây án của hắn lại phân tán khắp nơi, hơn nữa hắn trước khi gây án phải chuẩn bị rất nhiều thứ, không có khả năng sẽ hoàn thành tất cả chỉ trong vòng một ngày. Cho nên hắn sau khi xác định mục tiêu, nhất định sẽ loanh quanh ở địa phương mà mục tiêu sinh hoạt để quan sát một thời gian, như vậy hắn nhất định phải trọ ở đâu đó gần nơi đó."

"Vì không làm cho người khác hoài nghi, hắn nhất định chọn một nơi ở hợp pháp, ấn theo ý này, tôi liền tra xét hết tất cả khách sạn, nhà trọ, chung cư cho thuê ngắn hạn ở gần khu vực gây án, mau chóng liền xác định được Lâm Uy."

"Hắn là đối tượng duy nhất rõ ràng có nhà ở Hải Thị, công việc của hắn cũng không cần đi công tác, nhưng trong hai tháng trở lại đây, đều ở nhiều khách sạn trong thành phố Hải Thị. Đồng thời hắn còn có một người bạn gái, từng bị bệnh viêm gan. Mà bạn gái của hắn sau khi chữa khỏi bệnh viêm gan xong, ở trong ký lục của bệnh viện vẫn thấy cô ta thường lui tới khám và chữa bệnh cả một thời gian dài. Sau đó tôi tìm được bạn gái kia của hắn, trong túi cô ta có tìm được một lọ thuốc viên, đã đưa đi kiểm nghiệm. Tuy hết quả DNA còn chưa có, nhưng đã xác định được bên tỏng có thành phần gan người."

"Các người phá án như thế nào, tôi không có hứng thú." Quý Lãng nói.

"Phải không? Tôi còn tưởng rằng, cái câu cuối cùng trong quyển sách của cậu đó, là nói cho tôi nghe ấy chứ." Hoắc Minh Tri cười nói.

Quý Lãng cười lạnh một tiếng: "Tự mình đa tình."

"Tự mình đa tình thì tự mình đa tình, tóm lại không có cậu hỗ trợ, chúng ta sẽ khôngbắt được Đào Gan Ma nhanh như vậy." Hoắc Minh Tri tiếp tục nói, "A, đúng rồi, sách của cậu bị khóa rồi. Tình tiết quá nhạy cảm, suy xét đến ảnh hưởng toàn cục, cần phải khóa lại. Nhưng mà bên phía đội cảnh sát hình sự chúng tôi cũng có một khoản gọi là phí chuyên gia cố vấn, tầm khoản năm vạn đồng, tuy rằng ít hơn tiền nhuận bút của cậu, nhưng có còn hơn không, đúng không?."

"Ai là cố vấn của mấy người." Quý Lãng không vui nói.

"Xem ra cậu không muốn nhận rồi, không sao cả, tôi mang đến trang web lì xì phiếu bá vương cho cậu cũng vậy thôi. Cậu cũng không thể bởi vì tôi lì xì tiền thưởng mà ngay cả chuyên mục của mình cũng đóng luôn." Hoắc Minh Tri cười.

"......" Quý Lãng.

"Tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng tôi vẫn muốn đại diện cho toàn bộ đội hình cảnh cùng với bốn người bị hại, nói với cậu một tiếng cảm ơn." Hoắc Minh Tri nói.

"Tôi nói lại lần nữa, tôi viết câu chuyện này là tự tôi muốn viết, không có liên hệ gì với mấy người." Quý Lãng lại lần nữa nhấn mạnh.

"Tôi hiểu rồi, cậu là vì Đào Gan Ma động đến người bên cạnh mình chứ gì. Lời cảm ơn tôi đã nói rồi, tôi còn phải về tiếp tục thẩm vấn, đi trước đây." Nói xong, Hoắc Minh Tri xoay người rời đi.

"Nhảm." Lại còn cái sắc mặt tự cho là đúng kia nữa.

Quý Lãng xoay người, đang muốn kêu Vu Miểu Miểu cùng nhau rời đi, liền thấy Bắc Phồn bỗng nhiên vọt tới trước mặt hắn, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.

Quý Lãng theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng vẫn chậm, Bắc Phồn khóc lóc ôm chặt hắn, gào lên: " Ông chủ, không nghĩ tới anh lại là vì em sao? Lại vì em mới đi đối phó với Đào Gan Ma sao? Mẹ em còn chưa đối xử với em tốt như ông chủ nữa. Hu hu hu, ông chủ, em đảm bảo với anh, sau này em nhất định sẽ làm việc thật tốt, thật nghiêm túc, cả đời cũng không từ chức, cả đời làm công cho ông chủ. Cho dù có như vậy, em cũng không đủ báo đáp cho ông chủ......"

"Buông ra!" Quý Lãng tức đến mặt đều đen.

Hết người kia rồi đến người này, tất cả đều bị tâm thần hoang tưởng, tự mình đa tình.