Vu Sư

Chương 25



Phòng làm việc, sáng sớm 8 giờ 30, cách giờ làm chính thức còn có nửa giờ.

Ngoại trừ ông chủ cùng bà chủ, bốn nhân viên còn lại của phòng làm việc đã toàn bộ đến đông đủ, còn tự phát tổ chức họp sớm lần đầu tiên từ khi cái phòng làm việc này thành lập.

Chủ đề cuộc họp là: 《 Làm như thế nào để bà chủ Vu Miểu Miểu cam tâm tình nguyện vào đại học 》

Đây là nhiệm vụ mà bốn người đều nhận được sáng nay, thời gian tuyên bố nhiệm vụ là rạng sáng hai giờ 36 phút, người tuyên bố là ông chủ Quý Lãng, địa điểm tuyên bố là nhóm chat Wechat của công ty.

Cái nhóm chat này là hai năm trước Đông Vĩnh Nguyên đã lập để tiện cho việc liên hệ công tác, thành lập xong, ngoại trừ hắn mỗi một đoạn thời gian sẽ gửi mấy thông tin liên quan đến hạng mục làm việc vào nhóm thì không còn gì cả, cơ bản chỉ là dùng để phát thông báo thôi. Rốt cuộc, trong nhóm chat này còn có cả ông chủ Quý Lãng nữa, mấy nhân viên muốn trò chuyện hay tán phét thì cũng nên đi mở nhóm chat khác, không ai có can đảm dám ăn nói lung tung ở chỗ này.

Bất quá, tuy cảm giác tồn tại của Quý Lãng trong cái nhóm chat này vô cùng mạnh mẽ, nhưng từ khi nhóm chat này thành lập tới nay, hắn chưa từng nói một câu nào trong này, mãi cho đến 2 giờ 36 phút rạng sáng hôm nay. Ông chủ nửa đêm mất ngủ, ngủ không được, vậy mà lại gửi ra một tin nhắn đầu tiên từ sau khi nhóm chat này thành lập tới nay.

Quý Lãng: 【 Mọi người nghĩ cách làm Vu Miểu Miểu tự nguyện đi đại học, tiền thưởng năm vạn. 】

Quý Lãng: 【 nhân tiện nhắc luôn, hôm nay là ngày cuối ghi nguyện vọng xét tuyển đại học. 】

Ngày cuối cùng? Nói cách khác, bọn họ chỉ có thời gian một ngày để hoàn thành nhiệm vụ này, không, nói cho chuẩn xác hơn, là không đến chín tiếng. Bởi vì bà chủ 9 giờ tới phòng làm việc, sau đó buổi chiều 5 giờ rưỡi sẽ cùng ông chủ đúng giờ rời đi.

"Bà chủ thoạt nhìn rất ngoan mà, không nghĩ tới cũng là một người không thích học tập." Bắc Phồn kinh ngạc nói.

"Cậu nhìn bộ dáng bà chủ xem tiểu thuyết đi, vừa thấy liền biết là người không thích học tập." Đan Tuấn Nghị làm ra vẻ hiểu biết.

"Đó thì có liên hệ gì?" Dịch Quan không hiểu.

"Căn cứ mười mấy năm kinh nghiệm đi học của tôi, cùng với thân phận một người đam mê tiểu thuyết thâm niên, tôi tổng kết ra một cái quy luật. Phàm là học sinh thích xem tiểu thuyết, đối với chuyện học tập đều có một loại địch ý hết sức bản năng." Đan Tuấn Nghị chắc chắn.

"Cái quy luật này cậu tham khảo là chính cậu chứ gì, đừng bôi nhọ cộng đồng yêu thích tiểu thuyết của chúng tôi, tôi cũng thích xem tiểu thuyết, nhưng tôi vẫn thi đậu đại học đấy thôi." Đông Vĩnh Nguyên đắc ý nói.

"Trường của anh tính là gì, ông chủ chúng ta chả phải tốt nghiệp trường Đại Học danh giá nhất cả nước đấy sao." Bắc Phồn từ sau khi cảm nhận được tình yêu như núi của ông chủ, từ đó liền biến thành fans não tàn, chỉ cảm thấy ông chủ nhà mình chỗ nào cũng tốt cả, ngay đến quầng thâm mắt đều thấy gợi cảm hẳn lên.

"Ai, chuyển đề, chuyển đề, năm vạn đồng tiền này rốt cuộc có muốn kiếm hay không?" Dịch Quan nhắc nhở nói.

"Đương nhiên là muốn!" Ba người còn lại trăm miệng một lời.

"Nhưng mà, làm thế nào mới có thể làm một học dinh không thích học tập thành nhiệt tình yêu thương học tập chứ?" Mọi người rơi vào trầm tư, đây chính là bận tâm của bậc cha mẹ trên khắp thiên hạ, hơn nữa hàng năm đều nhọc lòng mấy lần, kéo theo không biết bao nhiêu đề tài thảo luận, chỉ tiếc đến nay cũng chưa có giải pháp vạn năng.

"Ông chủ chỉ là nói làm cho bà chủ tự nguyện vào đại học, đâu có nói làm bà chủ thành yêu học tập đâu, chúng ta chỉ cần nghĩ cách làm cho bà chủ tự nguyện đi khai báo nguyện vọng vào đại học không phải là xong rồi sao." Đan Tuấn Nghị giải thích vấn đề cụ thể ra.

"Lời thì nói là như vậy, nhưng ngày hôm qua mọi người cũng thấy, bà chủ nghe lời ông chủ nhất, vậy mà hiện giờ ngay cả ông chủ cũng chưa thuyết phục được, chúng ta làm như thế nào thuyết phục đây?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

"Hay là chúng ta kể mấy chuyện thú vị ở đại học đi?" Bắc Phồn nói, "Bà chủ đã cố gắng gian khổ vượt qua mấy năm trung học, qua khỏi kỳ thi đại học, đại học mà so với cao trung, quả thực chính là thiên đường, người bình thường không thể nào không thích."

Ba người còn lại cũng thấy có lý, vì thế trong thời gian kế tiếp, bốn người liền bắt đầu hồi tưởng lại kỷ niệm thú vị mà mình đã trải qua ở đại học, hoặc là mình chưa trải qua nhưng cũng từng thấy qua. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc giờ làm việc cũng đến, Quý Lãng dẫn theo Vu Miểu Miểu, đúng giờ bước vào phòng làm việc.

"Chào mọi người." Vu Miểu Miểu thuần thục chào hỏi mọi người, cũng tự động tự phát chạy tới khu đọc sách quen thuộc dường như chỉ thuộc về cô.

Quý Lãng cũng vẫn đi lên phòng mình ở lầu hai giống thường lệ, chỉ là khi đi ngang qua khu làm việc, ánh mắt theo thứ tự lướt qua khuôn mặt bốn người một lần.

Bốn người hiểu ngầm, đồng thời nắm nắm tay gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ nỗ lực.

Quý Lãng lúc này mới vừa lòng, khẽ gật đầu, đi lên lầu.

Để cho có vẻ không quá mức rõ ràng, bốn người cũng không lập tức đi qua khu đọc sách tìm Vu Miểu Miểu nói trời nói đất, nói chỗ tốt của chuyện vào đại học này nọ, bọn họ vẫn chờ đến 10 giờ mới bắt đầu hành động.

Người thứ nhất lên sân khấu chính là Bắc Phồn, hắn đầu tiên làm bộ như bản thân làm việc mỏi mệt, đứng dậy hoạt động tay chân, sau đó bưng một ly nước trái cây đi dạo về khu đọc sách của Vu Miểu Miểu.

"Bà chủ." Bắc Phồn cười hì hì đem nước trái cây đặt lên trước mặt Vu Miểu Miểu, "Đọc lâu như vậy, khát không, uống chút nước trái cây đi."

"Cảm ơn." Vu Miểu Miểu cười cười, cúi đầu tiếp tục lật xem tiểu thuyết trong tay, cô đang đọc đến chỗ hồi hộp đây, không muốn bị người cắt ngang nha.

"Bà chủ, cô đang xem quyển 《 Tiếng khóc đêm khuya 》hả? Quyển này chính là tiêu biểu nhất trong mấy tác phẩm kinh điển của ông chủ đó nha, vai chính là một người mẹ trẻ tuổi, mỗi ngày về nhà đều ngược đãi con của mình, ngoại trừ thương tổn vũ lực, còn tra tấn bằng ngôn ngữ nữa. Đứa con thật sự chịu không nổi, đi ra ngoài nói với thầy cô, hàng xóm, bạn bè, nói mẹ nó ngược đãi nó, nhưng không có bất cứ một người nào tin tưởng nó, hơn nữa còn đều chỉ trích đứa nhỏ này không hiểu chuyện. Bởi vì không có ai lại tin một người phụ nữ trẻ ôn hoà như vậy, lại là mẹ ruột của đứa trẻ nữa, lại đi ngược đãi con mình. Lúc mà tôi xem quyển sách này ấy, tôi tức muốn hộc máu, hận không thể chui vào trong sách đập chết cái bà mẹ tàn nhẫn này đi." Bắc Phồn càng nói càng đau lòng, "Ai da không được, hiện tại nghĩ lại thôi đã cảm thấy thật khó chịu."

"Tôi cũng tức lắm." Vu Miểu Miểu vừa lúc đọc đến đoạn đứa trẻ chịu không nổi ngược đãi, đi ra ngoài tìm kiếm trợ giúp, lại bị thầy cô bạn bè răn dạy ngược lại, "Nếu như có tôi ở trong sách, tôi sẽ bảo đứa nhỏ này đem tóc mẹ nó cho ta, sau đó dùng bí thuật tạo ra búp bê nguyền rủa, sau đó mỗi ngày dùng ngân châm, không, dùng đinh thép đâm bà ta m."

"Đúng vậy, đúng vậy." Bắc Phồn vừa phụ họa hùa theo hai tiếng, vừa nghĩ thầm, bà chủ nhỏ này thật là đáng yêu, còn dùng tóc, dùng bí thuật, nói giống như cô thật sự biết chế tạo búp bê nguyền rủa vậy.

"Nhưng mà nhớ lại, lúc tôi đọc quyển tiểu thuyết này tôi vẫn còn đang học đại học đấy." Bắc Phồn dựa thế chuyển đề tài vào chuyện đại học, "Lúc ấy ở đại học thật là vui vẻ, thật hoài niệm quá."

Nói xong, Bắc Phồn cố ý nhìn phản ứng của Vu Miểu Miểu, kết quả Vu Miểu Miểu đầu cũng không nâng, đang tiếp tục đọc sách.

Vậy mà không nói tiếp? Mình liền mạnh mẽ ép người gia nhập vậy.

"Bà chủ, cô cũng sắp vào đại học nhỉ, tôi nói cho cô biết, đại học chính là một chỗ rất thú vị nha. Tôi lúc trước......"

"Tôi không vào đại học." Vu Miểu Miểu ngắt lời Bắc Phồn.

"......" Tôi biết cô không vào đại học, nhưng mà cô có thể cho tôi một cơ hội để tôi đọc hết lời thoại kịch bản của mình không vậy?

"Tại, tại sao vậy? Đại học thật sự vui lắm, hoàn toàn không giống như cao trung nha, có thể làm rất nhiều chuyện thú vị." Bắc Phồn vội vàng nói.

"Chuyện thú vị? Ví dụ như?"

Bắc Phồn thấy Vu Miểu Miểu rốt cuộc có hứng thú, vì thế gấp không chờ nổi nói: "Ví dụ như tham gia đoàn thể trong đại học nè, như cùng nhau trốn học, như tham gia hội giao lưu, nhớ lại mối tình đầu trước đây của tôi, chính là gặp gỡ nhau trong hội hè giao lưu năm......"

"Tiểu Bắc, anh là đang cổ vũ tôi cắm sừng tướng công tôi sao?" Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.

Cắm, cắm sừng?!

Chết mợ, nói lộn đề rồi, xong.

"Tôi không phải có ý đó, giao lưu gặp gỡ không nhất định phải trở thành bạn trai bạn gái gì, mọi người vẫn có thể làm bạn bè bình thường mà, tóm lại mọi người cùng nhau đi ra ngoài chơi, sẽ rất vui vẻ. Chờ tốt nghiệp đại học xong, sẽ không tìm thấy cơ hội như vậy nữa đâu." Bắc Phồn trút hết lời phát ra từ phế phủ.

"Ờm." Vu Miểu Miểu trả lại một tiếng, tiếp tục cúi đầu lật tiểu thuyết, bộ dáng không có hứng thú biểu hiện quá rõ ràng.

Không khí nháy mắt tẻ ngắt.

Bắc Phồn há mồm mấy cái, cuối cùng cũng chưa nói được gì, xám xịt mặt trở về.

"Thế nào?" Ba người vây quanh lại.

Bắc Phồn chậm rãi lắc đầu: "Bà chủ đối với những chuyện trong đại học, một chút cũng không có hứng thú."

"Quả nhiên năm vạn đồng không phải dễ kiếm." Dịch Quan nói.

"Kế tiếp là ai đi?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

"Tôi đi." Đan Tuấn Nghị đứng lên, cầm món ngon mà mẹ già nhà mình gửi qua bưu điện đến đây đi về hướng Vu Miểu Miểu, "Bà chủ, đây là món bò nấu đậu tự tay mẹ tôi làm nha, đặc biệt ăn ngon, cô nếm thử đi."

"Cảm ơn anh, cũng cảm ơn dì." Vu Miểu Miểu vô cùng lễ phép nói lời cảm tạ.

"Đừng khách sáo, nếu cô thích ăn thì cứ nói với tôi, tôi nói mẹ tôi lại làm thêm cho cô." Đan Tuấn Nghị hào phóng nói.

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được." Vu Miểu Miểu tuy thích ăn, nhưng cô không quen phiền toái người khác.

"Có là cái gì, năm đó khi tôi thi đậu đại học, mẹ tôi vui đến mức bày tiệc ba ngày ở trong thôn luôn, gặp ai cũng hạnh phúc nói, tôi là niềm kiêu hãnh của bà." Đan Tuấn Nghị căng da đầu liên hệ thịt bò nấu đậu của mẹ mình với chuyện thi đại học.

Ai da, tình tiết này nếu như viết vào kịch bản, nhất định sẽ bị ông chủ mắng cho máu chó đầy đầu, hỏi hắn có phải logic bị chó ăn mất rồi hay không.

Đan Tuấn Nghị rút kinh nghiệm từ Bắc Phồn, không chờ Vu Miểu Miểu phản ứng mà tự mình mạnh mẽ kéo Vu Miểu Miểu vào: "Bà chủ à, bà chắc là sắp vào đại học, đại học chính là một nơi rất vui nha, không giống cao trung chút nào đâu. Không cần mỗi ngày làm bài tập, không cần mỗi tháng đều thi cử, đi học muốn ngủ thì ngủ, thầy cô chưa bao giờ quản mình. Không muốn đi học thì trốn học, ở ký túc xá chơi game, thật là quá sung sướng, đúng là thời thanh xuân a."

Vu Miểu Miểu nghiêm túc nghe, sau đó hỏi lại một câu: "Nghe cũng khá tốt, nhưng mà nếu không vào đại học, làm mấy chuyện đó không phải càng tiện hơn?"

"......" Đan Tuấn Nghị, đã chết.

Hai người ra quân đầu tiên liền thất bại, cả bốn người trong phòng làm việc bị đả kích, rốt cuộc là không đúng chỗ nào chứ, mấy thứ bọn họ nói đó không phải là thứ mọi người thích nhất sao? Sao bà chủ lại thờ ơ vậy chứ?

"Dịch Quan?" Đông Vĩnh Nguyên nhìn về phía Dịch Quan, chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Hay là đợi chút, liên tiếp đi hai lần rồi, lại đi nữa thì bà chủ sẽ có tâm lý phản nghịch." Dịch Quan nói.

"Cũng đúng." Đông Vĩnh Nguyên gật gật đầu, "Vậy qua giờ cơm trưa lại tìm cơ hội."

Khi lời này của Đông Vĩnh Nguyên rơi xuống, di động của bốn người đồng thời vang lên một tiếng, lấy di động ra vừa thấy, chỉ thấy trong nhóm chat công ty bỗng nhiên hiện lên một cái tin tức.

Quý Lãng: 【 Sao rồi? 】

Chỉ có hai chữ, nhưng lực sát thương cực lớn.

"Ông chủ giục rồi, tôi có dự cảm, nếu như chuyện này không thành công, năm vạn tiền thưởng bay mất là chuyện nhỏ, một đoạn thời gian kế tiếp chúng ta sẽ sống thực thê thảm." Đan Tuấn Nghị thật cẩn thận nói.

"Tôi đi đây!" Ông chủ đã bắt đầu thúc giục tiến độ, ai còn không biết xấu hổ mà đi ăn cơm trưa.

Dịch Quan vén tay áo, sải bước đi về hướng khu đọc sách, gương mặt hơi trẻ con tràn đầy ý cười, nhiệt tình chào hỏi Vu Miểu Miểu: "Bà chủ......"

Vu Miểu Miểu quay đầu lại, cũng giơ lên một gương mặt tươi cười giống như Dịch Quan, hỏi: "Tiểu Quan hả, anh tới đây thuyết phục tôi vào đại học bằng cách nào đây?."

"......" Dịch Quan.

"Tôi nói cho anh biết nha, tôi không đi, nếu anh còn khuyên, tôi có thể tức giận nga." Vu Miểu Miểu cười khanh khách nói.

"...... Tôi... tôi đi trở về." Dịch Quan xuất sư chưa khỏi cửa đã chết trước, ủ rũ cụp đuôi trở về khu làm việc. Từ lúc bước ra ngoài đến khi trở về, hắn tổng cộng mới nói bảy chữ, mà tổng hợp lại chính là, "Bà chủ tôi đi trở về".

Trở về, trở về cái quỷ á, cậu định đi xin nghỉ sao?

Ba người nhìn Dịch Quan, vẻ mặt khinh bỉ: "Vô dụng."

Dịch Quan khóc không ra nước mắt: "Bà chủ đã nhìn ra ra ý đồ của chúng ta rồi, vậy làm sao bây giờ, cảm giác rất khó thành công."

Lúc này di động lại vang lên một chút, mọi người cúi đầu xem, chỉ thấy trong nhóm lại thêm một cái tin nhắn.

Quý Lãng: 【 Trả lời! 】

Lại là hai chữ, nhưng ngữ khí hoàn toàn bất đồng với câu trước, bốn người cả kinh, lúc này mới nhớ tới, bọn họ vừa rồi vậy mà chưa trả lời câu hỏi của ông chủ. Lập tức một đám lấy di động ra, bắt đầu trả lời tin.

Bắc Phồn: 【 Đông Tử nói để ảnh làm. 】

Dịch Quan: 【 Đông Tử nói để hắn làm. 】

Đan Tuấn Nghị: 【 Đông Tử nói để hắn làm. 】

Đông Vĩnh Nguyên với tốc độ đánh chữ chậm một nhịp: "Mẹ nó, vậy mà cả đám hố tôi?"

Ba người còn lại vẻ mặt xin lỗi: "Dù sao chỉ còn mỗi anh, cố lên! Tiền thưởng là của anh cả thôi."

Ta khinh!

Đông Vĩnh Nguyên không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể căng da đầu trả lời tin nhắn: 【 Ông chủ, qua giờ trưa em liền hành động. 】

Quý Lãng: Ừ, không tồi.

Không tồi?? Ông chủ vậy mà khen hắn?!

Xem ra lần này không thành công liền xả thân, bằng không ông chủ sẽ đến trong mộng tìm hắn mất.

Lúc này, trong một cô nhi viện bỏ hoang ở thành Tây, Hứa Uy đang cùng chính sư phụ Hứa đại sư của mình giải thích tình huống đột ngột phát sinh tối hôm qua.

"Sư phụ, chính là chỗ này." Hứa Uy giới thiệu nói, "Ngày hôm qua con và hai vị đạo trưởng của Di Hòa Quan tới nơi này bắt quỷ đồng tử, vốn dĩ đã vây được quỷ đồng tử rồi, nhưng đến cuối cùng nó lại bỗng nhiên biến mất vào không. Chúng con tìm hồi lâu, cái gì cũng không tìm được, quỷ đồng tử biến mất hoàn toàn, ngay cả chút quỷ khí tàn dư chung quanh cũng không có, đặc biệt kỳ quái."

"Lúc ấy phương vị của ba người các con đứng như thế nào?" Hứa đại sư hỏi.

"Con lúc ấy đứng ở chỗ này, Thanh Huyền đạo trưởng cùng Nhất Huyền đạo trưởng, hai người đứng m ở chỗ này, với nơi này." Hứa Uy nhất nhất chỉ ra.

"Không có góc chết, quỷ đồng tử nếu bị vây vào đây không có khả năng chạy trốn được." Hứa đại sư nói.

"Chúng con cũng nghĩ như vậy." Hứa Uy nói, "Con quỷ đồng tử này đầy người huyết quang, còn nhỏ nhỏ mà oán khí ngập trời, phỏng chừng là sinh thời từng gặp chuyện gì không tốt, cho nên sau khi chết liền không thể nhìn nổi mấy đứa trẻ khác sống tốt. Nó ắt là chuyên môn hút tinh huyết trẻ nhỏ, cách nơi này không xa có một cô nhi viện, đã có mười mấy đứa con nít bị nó hút rồi."

"Mười mấy đứa con nít?" Trong mắt Hứa đại sư trong mắt chợt loé lên, quỷ hồn trẻ nhỏ, vì khi chết tuổi còn nhỏ, còn rất ngây thơ, đều sẽ lựa chọn đầu thai, không ở lại nhân gian. Nhưng quỷ hồn của đứa bé có thể ở lại nhân gian thì không có chỗ nào mà không phải nguy hiểm. Bản thân trẻ nhỏ đã chưa trưởng thành, dương khí không đủ, thực dễ dàng hấp thu khí âm tà, sau khi chết càng như thế, dễ dàng hấp thu lệ khí hơn cả những quỷ hồn trưởng thành rất nhiều.

Con quỷ đồng tử này liên tiếp hấp thu tinh huyết mười mấy hài tử, chỉ sợ là cực kỳ nguy hiểm.

"Đúng vậy, viện trưởng cô nhi viện kia là một người thường, cũng không biết mấy chuyện ma quỷ này, là một sự đệ tục gia của Thanh Huyền đạo trưởng đến cô nhi viện làm người tình nguyện mới phát hiện vấn đề của mấy đứa trẻ trong đó, lúc này mới cầu đến Di Hòa Quan." Hứa Uy nói.

Hắn và Thanh Huyền đạo trưởng là đệ tử Huyền môn cùng bối phận, hai người đi ra ngoài săn quỷ có khi tình cờ gặp được, dần dà liền thành quan hệ bạn bè không tồi. Thanh Huyền cũng biết quỷ đồng tử lợi hại, vì để ngừa vạn nhất, liền hẹn hắn đến trợ trận.

"Những đứa trẻ bị hút tinh huyết đó giờ như thế nào?" Hứa đại sư hỏi.

"Thanh Huyền đạo trưởng đã giúp bọn nhỏ trừ bỏ quỷ khí, nhưng mà tinh huyết hút đi thì vô pháp bù lại, bọn nhỏ đều suy yếu, sợ là cần phải tịnh dưỡng một thời gian." Hứa Uy nhíu mày nói.

Mấy đứa trẻ đó đều là cô nhi, đã rất đáng thương rồi, không nghĩ tới còn bị quỷ đồng tử theo dõi, tối hôm qua hắn không nên mềm lòng tạo cơ hội cho quỷ đồng tử chạy trốn, hẳn phải nghe Thanh Huyền, trực tiếp đánh tan linh thể con quỷ đồng tử kia đi.

"Vậy cũng tốt rồi." Hứa đại sư ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra trên mặt đất trong chốc lát, tựa hồ như đang tìm cái gì, bỗng nhiên, hắn duỗi tay nhặt một hòn đá trên mặt đất lên, sau đó liền dùng hòn đá này vẽ lên trên sàn.

Chỉ chốc lát sau, một đồ án phức tạp quỷ dị liền lộ ra.

"Sư phụ, đây là cái gì?" Hứa Uy hỏi.

"Hẳn là trận pháp nào đó." Hứa đại sư nói, "Vừa rồi ta cảm ứng được trên mặt đất có một năng lượng siêu nhiên nào đó không giống với chúng ta, cũng không giống với quỷ khí, ta liền theo luồng năng lượng này vẽ lại, vậy là thành cái trận pháp này. Xem ra, quỷ đồng tử này không phải chạy thoát, mà hẳn là được người nào cứu đi."

"Chẳng lẽ kia quỷ đồng tử lại là được người nuôi dưỡng?" Hứa Uy kinh hãi nói, nuôi quỷ chính là tối kỵ của toàn bộ giới huyền học, một khi bị phát hiện, liền sẽ bị toàn bộ giới huyền học không thể tha thứ.

"Chúng ta cần biết rõ cái trận pháp này là loại hình trận pháp gì trước đã." Ánh mắt Hứa đại sư sáng ngời nhìn chằm chằm trận pháp trên mặt đất, "Ta tu hành đã mấy chục năm, có thể nói, đối với trận pháp hay phù chú của các môn các phái đều hiểu một ít, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy loại trận pháp này."

"Đây là trận pháp tà tu, chúng ta sao có thể đi nghiên cứu chứ, sư phụ người không biết cũng không kỳ quái." Hứa Uy nói.

"Con nha, ta nói con cái gì cũng được, chỉ có tính cách quá mức cương trực, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát. Công pháp tà tu tuy rằng không thể tu luyện, nhưng nếu con không thèm học một chút nào, không xem, cũng không hiểu, về sau gặp phải bọn họ, chỉ có con thiệt hại thôi." Hứa đại sư thở dài nói.

"Đệ tử tin tưởng vững chắc, tà không thắng chính." Hứa Uy lớn tiếng nói.

"Cổ hủ!" Hứa đại sư biết cái thằng nhị đệ tử này của mình là một đứa cố chấp, may mà tư chất không tồi, huyền thuật cũng không tồi, phần lớn tà tu nó cũng có thể ứng phó được, bằng không hắn sợ phải rầu thúi ruột.

Hứa đại sư dùng di động chụp lại trận pháp mình mới vừa vẽ theo, chuẩn bị đem về chậm rãi nghiên cứu.

"Ta đi về trước xem xem trận pháp này có nguồn gốc ở đâu, các con trong khoảng thời gian này tạm thời cố gắng chú ý động tĩnh của quỷ đồng tử, đừng để nó hút được tinh huyết mấy đứa bé nữa." Hứa đại sư nói.

"Dạ." Hứa Uy cùng cùng hai vị đạo trưởng Thanh Huyền, Nhất huyền đáp. Trong khoảng thời gian này, ai có rảnh rỗi liền đi cô nhi viện một chuyến, để ngừa con quỷ đồng tử kia lại xuất hiện.

Phòng làm việc, buổi chiều, 1 giờ rưỡi.

Hy vọng cuối cùng, Đông Vĩnh Nguyên, rốt cuộc chuẩn bị ra tay. Hắn cầm đạo cụ mình chuẩn bị trước lên, trong tiếng cổ vũ thầm lặng của ba người còn lại trong phòng làm việc, nâng bước đi về hướng khu đọc sách.

Hắn vừa đi đến gần, Vu Miểu Miểu liền nhìn lại đây, mặt đầy ý cười nói: "Rốt cục cũng tới anh."

"......" Cũng đúng, buổi sáng ba thằng ngốc kia đi liên tiếp nhau như vậy, chỉ cần bà chủ không ngốc cũng biết mục đích chuyến đi này của mình là cái gì. Nhưng cho dù có là như thế, cũng phải căng da đầu làm thôi.

"Ủa, bà chủ cô chờ tôi hả? Tìm tôi có việc?" Đông Vĩnh Nguyên ra vẻ không biết.

"Không, là anh tìm tôi có việc mới đúng, phải không?"

"Bị bà chủ nhìn ra rồi, ha ha ha, vậy tôi nói thẳng luôn nha." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Là như vầy, chốc lát nữa tôi có hẹn người tới phỏng vấn, hay là bà chủ đi đến bên chỗ bàn làm việc của tôi ngồi đỡ một chút đi, tôi cần dùng khu đọc sách này để phỏng vấn người mới."

Vừa nói, Đông Vĩnh Nguyên còn đem sơ yếu lý lịch trong tay giơ qua cho Vu Miểu Miểu nhìn nhìn.

Vu Miểu Miểu sửng sốt, không phải tới thuyết phục mình vào đại học sao?

"Được." Vu Miểu Miểu cầm quyển tiểu thuyết đang đọc dở đi đến vị trí bàn làm việc của Đông Vĩnh Nguyên, cô đi không được trong chốc lát, người phỏng vấn người liền tới cửa.

Phỏng vấn không được bao lâu, bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi cọ ồn ào.

"Vừa rồi ông mới vừa nói điều kiện của tôi rất phù hợp, tôi viết truyện cũng mới mẻ độc đáo, rất có ý tưởng. Nếu như ông đã không muốn tuyển tôi, vậy gọi điện thoại kêu tôi tới phỏng vấn làm gì, ông thế này không phải là muốn chơi tôi sao?" Người đến phỏng vấn lớn tiếng la lên.

"Xin anh bớt kích động đi, chủ yếu là trên cái sơ yếu lý lịch này của anh, không có viết bằng cấp nha." Thanh âm Đông Vĩnh Nguyên cũng lớn lên.

"Thì sao chứ? Ông có phải kỳ thị tôi bằng cấp thấp hay không? Tôi bằng cấp thấp thì sao, tôi mới tốt nghiệp cao trung thì thế nào? Ông cũng đã xem qua sách tôi viết rồi, truyện tôi viết trên mạng cũng đâu ít, tiền bán thôi cũng trên dưới mấy trăm vạn. Hiện giờ có bao nhiêu người tốt nghiệp đại học có thể kiếm được nhiều tiền hơn tôi chứ." Người đến phỏng vấn cố gắng cãi, "Tôi tới là tới phỏng vấn làm biên kịch, kịch bản tôi viết hay là được, vì sao còn phải xem bằng cấp."

"Tôi đã xem qua tiểu thuyết của anh rồi, cũng rất thích cốt truyện trong đó, nói thật bản thân tôi còn từng lì xì tiền thưởng cho chuyên mục của anh đấy thôi. Nếu phòng làm việc này là của tôi, tôi khẳng định tuyển anh, nhưng này phòng làm việc này không phải của tôi. Ông chủ chúng tôi đã nói, muốn vào phòng làm việc của chúng tôi, cần phải tốt nghiệp đại học chính quy. Anh xem, phỏng vấn đều là lựa chọn của cả hai bên, anh vì yêu thích ông chủ chúng tôi cho nên lựa chọn phòng làm việc của chúng tôi, chúng tôi rất cảm tạ, nhưng anh không thể cưỡng ép ông chủ chúng ta nhất định phải chọn anh......"

"Thôi ông nói vậy là kỳ thị quá rõ ràng rồi, thì sao chứ, chẳng lẽ không có bằng cấp đại học chính quy, thì không xứng vào cửa lớn phòng làm việc các người sao?" Người đến phỏng vấn giả còn lớn tiếng hơn nữa.

"Sao anh cứ mãi nhắm vào tôi vậy? Phòng làm việc chúng tôi thông báo tuyển dụng một vị trí, chọn ra được 600 sơ yếu lý lịch, trong đó 500 cái đều là người tốt nghiệp đại học chính quy rồi, tôi tại sao lại không chọn một người bằng cấp cao hơn chứ. Anh biết có bao nhiêu người thích ông chủ chúng tôi, muốn tới phòng làm việc chúng tôi làm không? Nếu không phải tự anh không điền trình độ học vấn của anh vào sơ yếu lý lịch, tôi nhất định không có gọi anh đến phỏng vấn." Đông Vĩnh Nguyên cũng phát hỏa.

"Hừ, tôi sẽ đi khiếu nại ông."

Người đến phỏng vấn nổi giận đùng đùng bỏ đi, Đông Vĩnh Nguyên hiển nhiên cũng tức không nhẹ, hắn chống eo đi trở về khu làm việc, nhìn mọi người tức giận bất bình nói: "Người này đúng là có bệnh, tôi có nói cái gì đâu, tự nhiên liền phát hỏa. Mà nói nữa, đầu năm nay xuất gia làm hòa thượng còn phải có bằng cấp chính quy, ông chủ chúng ta định ra một tiêu chuẩn như vậy trên thông báo tuyển dụng thì làm sao? Kiếm được tiền, ha, kiếm được tiền ghê gớm sao, kiếm nhiều hơn ông chủ chúng ta sao? Ông chủ chúng ta thiếu tiền sao? Ông chủ chúng ta chỉ thích sinh viên đấy, thì làm sao?"

"......" Mọi người không nói nên lời.

Đông Tử à, lời này của anh, có phải trực tiếp quá rồi hay không. Hơn nữa, người vừa rồi tới phỏng vấn còn không phải là quản lý nhân sự của công ty IT ở phía trước sao? Anh cũng không sợ ngày nào đó bà chủ ra cửa đụng mặt à.

Vu Miểu Miểu ngơ ngẩn nhìn Đông Vĩnh Nguyên, ngay khi Đông Vĩnh Nguyên chột dạ sắp không chịu nổi, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên đứng dậy, thịch thịch thịch chạy hướng trên lầu.

"Sao vậy?" Quý Lãng nghi hoặc nhìn Vu Miễu Miễu bỗng nhiên xuất hiện.

"Em muốn kê khai nguyện vọng xét tuyển." Vu Miểu Miểu vẻ mặt kiên định.

Trách không được tướng công ngày hôm qua vẫn luôn nói muốn cô đi học đại học, hoá ra là anh ấy thích nữ sinh viên.