Vu Sư

Chương 42



"Chính chỗ này, bên này có cái bậc thang, cẩn thận." Đông Vĩnh Nguyên dẫn đường cho cả nhà của dì mình đi về hướng phòng làm việc.

Chiều nay hắn đi sân bay đón dì dượng về nhà, sau đó lập tức liền thương lượng thời gian thi pháp với Vu Miểu Miểu. Thi triển bí thuật Vu tộc cũng không cần nơi quá rộng rãi gì, Vu Miểu Miểu lười chọn chỗ, liền bảo Đông Vĩnh Nguyên sau giờ tan tầm dẫn người trực tiếp tới phòng làm việc.

Đông Vĩnh Nguyên giúp Tang Thiên nâng xe lăn của dì lên, ánh mắt xẹt qua thân thể ốm yếu của dì dang hôn mê trên xe lăn, trong lòng không khỏi lên men một trận. Trách không được em họ và dượng vừa nghe có biện pháp có thể chữa khỏi cho dì liền kích động như vậy, chỉ mới nửa năm không gặp, thân thể của dì đã suy yếu đến không đứng lên nổi.

Khi Tang Thiên tiến vào khu công ty liền cảm giác được một luồng khí âm tà thật mạnh mẽ, lúc này đứng trước cửa phòng làm việc, linh lực trong thân thể lập tức bị luồng khí âm tà này kích thích run rẩy lên. Đây là lực lượng của Mộng Ma đó sao? Trách không được hiệp hội luôn muốn khống chế Mộng Ma trước, còn chưa thức tỉnh đã dày đặc khí âm tà như vậy, nếu thật thức tỉnh rồi, vậy nguy hại tất nhiên còn lớn hơn nữa.

Hắn lại quay đầu lại nhìn xem phản ứng của con trai nhà mình cùng Đông Vĩnh Nguyên, Tang Văn Hạo tựa hồ cũng cảm ứng được khí âm tà, khuôn mặt nhỏ hơi nhăn lại, Đông Vĩnh Nguyên lại tựa hồ không hề cảm giác, đang nhanh chóng tiến lên, mở cửa phòng làm việc.

"Bà chủ, chúng tôi tới rồi."

Đèn phòng làm việc sáng lên, Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng đang ngồi ở trên sô pha khu đọc sách chờ bọn họ. Nghe tiếng Đông Vĩnh Nguyên, hai người đứng dậy đi qua.

"Ông chủ, bà chủ, đây là dượng tôi Tang Thiên, đây là dì tôi." Đông Vĩnh Nguyên giới thiệu hai bên với nhau, "Dượng, đây là ông chủ con Quý Lãng, bà chủ Vu Miểu Miểu, cũng chính là Vu Sư lần này giúp dì dời lệ khí đi."

Đông Vĩnh Nguyên nhấn mạnh giới thiệu Vu Miểu Miểu.

Tang Thiên làm người dẫn đầu một phương, thái độ cũng tính đoan chính, Đông Vĩnh Nguyên giới thiệu xong, liền khách khí gật đầu chào hỏi: "Tôi là Tang Thiên, hội trưởng hiệp hội ở Ly Thị."

Quý Lãng mặt vô biểu tình nhìn quét qua bọn họ, liền dời tầm mắt đi. Vu Miểu Miểu gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Đông Vĩnh Nguyên xấu hổ lau mồ hôi, không khí lạnh thì cứ lạnh đi, Mộng Ma cùng cao tầng của hiệp hội gặp mặt, không có động thủ đã tính là hài hòa rồi.

"Bà chủ, có thể bắt đầu rồi sao?" Đông Vĩnh Nguyên thấy hai bên đều không có ý muốn hàn huyên, liền trực tiếp tiến vào chủ đề.

"Có thể, vật dẫn các người đã tìm được chưa?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Được rồi, tôi sẽ làm vật dẫn." Trả lời chính là Tang Thiên.

Vu Miểu Miểu gật gật đầu không hỏi nhiều, là một môi giới đủ tư cách, ấy nhầm, là Vu sư, chỉ cần minh xác hai bên đều hợp tác trên cơ sở bình đẳng tự nguyện để hoàn thành giao dịch là được, chuyện khác cô sẽ không hỏi quá nhiều.

Huống chi từ sau khi hai vợ chồng Tang Thiên tiến vào cửa, cô liền phát hiện thân thể dì của Đông Vĩnh Nguyên đã bị lệ khí ăn mòn tan nát, nếu còn không dời lệ khí đi, chỉ sợ sống không quá một năm.

Con lệ quỷ ăn mòn thân thể đối phương vô cùng hung tàn ngoan độc, khi tiêu tán còn đem một thân lệ khí cùng oán niệm rót vào hồn phách vợ của Tang Thiên. Có luồng oán niệm cường đại này kích thích, cho dù vốn dĩ là người thiện lương ôn nhu đến mấy, cũng sẽ thay đổi tính tình. Xem trạng thái hôn mê của bà hiện tại, hẳn là bị pháp thuật nào đó của Huyền môn phong ấn.

"Vật bắt đầu thôi, Oa Oa." Vu Miểu Miểu quay đầu lại hô một tiếng.

"Ha ha ha ha......" Một tràng cười sang sảng đột ngột vang lên trong phòng làm việc, dọa hết tất cả mọi người giật mình trừ Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng.

Tang Thiên còn đỡ, ít nhất là thân kinh bách chiến gặp qua vô số lệ quỷ hay ma tu, chỉ hơi nhíu nhíu mày. Bạn nhỏ Tang Văn Hạo cũng coi như trầm ổn, tuy rằng mặt hơi trắng một chút, chân run lên một chút, nhưng rất mau liền ổn định. Đông Vĩnh Nguyên là túng nhất, hắn là người duy nhất trong gia đình hắn từng gặp Oa Oa nguyền rủa, lại vẫn bị dọa hét ra tiếng.

"Hét cái gì mà hét, doạ Oa Oa sợ đó." Vu Miểu Miểu trừng mắt nhìn hắn, liếc một cái.

"......" Đông Vĩnh Nguyên vẻ mặt ủy khuất, này rốt cuộc ai dọa ai chứ?

Oa Oa nguyền rủa tung bước chân ngắn nhỏ vui sướng chạy tới, ngừng lại trước mặt Vu Miểu Miểu, nó tò mò đánh giá ba cái người xa lạ trước mặt, phát hiện đều là lần đầu tiên gặp mặt, vì thế vô cùng có lễ phép lại ha ha ha cười lên một lần.

Các người khoẻ chứ ~~

Ba người hoàn toàn không cảm ứng được Oa Oa đang nhiệt tình tiếp đón, lúc này Tang Thiên đã hoàn toàn trấn định lại, hắn không khỏi cẩn thận đánh giá Oa Oa, một lát sau kinh ngạc lên tiếng: "Linh thể của nó tựa hồ có chút tàn khuyết, nó không biết nói là nguyên nhân này sao?"

"Đúng, chờ tu bổ lại hoang toàn sẽ nói chuyện." Vu Miểu Miểu nói.

Đông Vĩnh Nguyên bừng tỉnh, hoá ra là vì linh thể tàn khuyết không nói được, cho nên mới luôn cười ha ha ha cười sao.

"Linh thể còn có thể tu bổ?" Là một đại sư huyền thuật, Tang Thiên cũng không biết còn có loại pháp thuật nghịch thiên này.

"Tang Thiên sư hình như rất tò mò với pháp thuật của Vu tộc chúng ta há." Vu Miểu Miểu cũng không muốn giải thích quá nhiều với đối phương.

"Xin lỗi." Tang Thiên ý thức được mình hỏi không ổn, lập tức xin lỗi.

"Nếu đã xác nhận được vật dẫn, như vậy chúng ta liền bắt đầu đi. Đầu tiên, tôi cần một giọt máu của ông." Vu Miểu Miểu trước tiên đưa ngân châm đã chuẩn bị sẵn qua.

Tang Thiên không do dự, nhận ngân châm liền chọc một chút vào ngón trỏ bên tay trái, động tác thống khoái lưu loát, Vu Miểu Miểu còn chưa kịp nói chuyện giá cả, Tang Thiên cũng đã đưa ngón tay dính máu đến trước mặt cô.

"Ờ mà, tôi quên chưa nói giá." Vu Miểu Miểu xấu hổ gãi gãi mặt.

"Vĩnh Nguyên có nói với tôi rồi, một phần mười tài sản. Ta lần này tôi lại đây, đem hết tất cả tiền mặt có thể huy động đến luôn." Lần này Tang Thiên đến đây đã chuẩn bị đủ.

Đông Vĩnh Nguyên lập tức nói tiếp nói: "Đúng vậy, để ở chỗ tôi này."

Nói xong Đông Vĩnh Nguyên lấy cái thẻ ngân hàng ra, đưa cho Vu Miểu Miểu.

"Một phần mười tài sản đều ở bên trong?" Không phải Vu Miểu Miểu hoài nghi, chủ yếu là trong một thời gian ngắn như vậy, cho dù Tang Thiên có thể tính ra toàn bộ tài sản của bản thân, cũng không thể một lúc lấy ra được hết tiền như vậy chứ.

"Không phải, còn lại một ít bất động sản còn chờ đánh giá, chờ đánh giá xong, tôi sẽ lại chuyển tiếp cho cô." Một phần mười tài sản cũng không phải là một con số xác thực. Hơn nữa toàn bộ tài sản của một người rốt cuộc có bao nhiêu, có lẽ trước khi đánh giá, bản thân người kia cũng không rõ ràng lắm.

Nếu nói như vậy, có vẻ như hoàn toàn có thể nói dối, bịa ra một con số nào đó, bớt được một số tiền, rốt cuộc dù cho có đưa thiếu thì Vu Miểu Miểu cũng sẽ không biết. Nhưng Tang Thiên không làm như vậy, một là vì tự trọng của hắn không cho phép hắn làm ra loại hành vi lừa gạt này, hai là hắn biết pháp thuật Huyền môn có bao nhiêu ảo diệu. Vu Miểu Miểu có lẽ không thể biết tài sản của hắn rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng cô ấy thu được có đủ tiền hay không, nhất định có thể thông qua phương pháp nào đó biết được.

"Được rồi, nhưng mà tôi muốn theo lệ thường nhắc nhở một chút, chỉ có thu được toàn bộ tiền, tôi mới có thể cung cấp dịch vụ sau khi giao dịch nha." Lời này của Vu Miểu Miểu ý tứ thực rõ ràng, nếu không trả tiền, khế ước bị phế thì chớ có trách tôi.

"Yên tâm." Tang Thiên bảo đảm nói.

Vu Miểu Miểu lúc này mới vừa lòng nhận thẻ ngân hàng, quay đầu liền giao cho Quý Lãng, vẻ mặt chân chó nói: "Tướng công, cho nè, tiền em kiếm về sau đều để anh quản."

"......" Quý Lãng nhìn chằm chằm ánh mắt kinh ngạc của đám người nhà họ Tang, giật giật khóe miệng nhận lấy thẻ ngân hàng.

"Rồi, bắt đầu đi." Vu Miểu Miểu cúi đầu kêu Oa Oa một tiếng, "Bày trận."

"Ha ha ha ha......" Oa Oa nguyền rủa lại cất lên một tràng cười sang sảng, hai cánh tay ngắn nhỏ mở ra 180 độ, vui sướng xoay vòng tại chỗ, đại khái xoay bốn năm vòng xong thì chợt ngửa đầu, phun ra một cụm khí màu đen.

Cụm khí này chậm rãi giãn ra trên không trung, cuối cùng hóa thành một trận đồ phức tạp.

"Nhỏ máu của ông vào đi thôi." Vu Miểu Miểu nói.

Tang Thiên đang muốn nhỏ máu, kết quả cúi đầu vừa thấy, phát hiện cái giọt máu mình vừa rồi chọc xuống ngón tay lúc này đã khô lại, không có biện pháp, chỉ có thể cầm ngân châm chọc thêm một lần nữa.

Vu Miểu Miểu chột dạ dời tầm mắt đi, cô hẳn là nói giá cả xong mới đưa người ta ngân châm, cũng không đến mức để người ta phải chọc hai lần.

Tang Thiên bóp ra một giọt máu tươi, nhỏ vào trung tâm trận đồ, máu tươi nhỏ xuống, trong nháy mắt chạm phải pháp trận liền tạo nên một tầng sương màu hồng nhàn nhạt, luồng sương này tan đi, máu tươi liền bị hấp thu.

"Tốt." Vu Miểu Miểu đi qua, bàn tay bám vào phía trên trận pháp, "Lát nữa tôi sẽ khởi động khế ước, lực lượng của khế ước sẽ liên kết vào trên thân thể các người, các người đừng chống cự là được."

"Chờ một chút." Tang Thiên bỗng nhiên lên tiếng gọi Vu Miểu Miểu lại, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên.

Đông Vĩnh Nguyên hiểu ngầm, chỉ vào phòng hồ sơ nói: "Dượng, dượng đi ra phía sau cửa kia đi."

Gật gật đầu, Tang Thiên lại nhìn về phía con trai mình, "Tiểu Hạo, ba vào đó xong con liền giải phù chú trên người mẹ con xuống, nên nói như thế nào, con phải biết đúng không."

"Dạ." Tang Văn Hạo lúc này đã đỏ mắt, nhưng vẫn nghe lời nói gật gật đầu.

Vu Miểu Miểu nhướng mày, hiển nhiên hai cha con nhà này không đem toàn bộ tình hình thực tế nói cho đương sự. Tang Thiên sở dĩ muốn trốn đi, là sợ trong chốc lát khế ước khởi động, vợ ông phát giác lệ khí chuyển dời đến trên người ông, sẽ không đồng ý.

Hai cha con này thật ra rất biết lợi dụng sơ hở, quá trình ký kết khế ước chỉ nhấn mạnh rằng hai bên đương sự chỉ cần hoàn toàn tự nguyện muốn trao đổi đồ vật là được, còn hai bên giao dịch cũng không cần biết đối phương là ai.

Tang Thiên thấy con trai gật đầu, liền không do dự nữa, xoay người đi vào phòng hồ sơ. Sau khi hắn đóng cửa phòng hồ lại, Tang Văn Hạo đi đến bên người mẹ của mình, lấy từ trong quần áo của mẹ hắn ra một lá bùa.

Trong nháy mắt phù chú rời cơ thể, một luồng lệ khí huyết quang mạnh mẽ phóng lên cao.

Đông Vĩnh Nguyên tu vi thấp, tức khắc đã bị lệ khí kia làm kinh hãi đến liên tiếp lui ba bước. Mà Quý Lãng vẫn luôn trầm mặc phảng phất như không thèm để ý đối thứ gì cũng không khỏi hướng bên này nhìn lại. Hắn rốt cuộc có chút hiểu được ánh mắt người khác nhìn hắn rồi, bởi vì người phụ nữ trên xe lăn này, khuôn mặt vốn đang thanh tú suy nhược, sau khi phù chú rời khỏi có thể, bỗng nhiên liền trở nên âm trầm dữ tợn lên.

Loại dữ tợn này cũng không phải là do ngũ quan của bà xảy ra cái gì biến hóa, mà là một loại biến hoá trên khí chất, chính là cái loại mà chỉ cần vừa thấy bà, là có thể cảm giác được nguy hiểm cùng âm lãnh. Đây ước chừng chính là diện mạo của người vừa thấy liền biết không phải người tốt trong truyền thuyết.

Bản thân mình trong mắt người khác cũng là cái dạng này sao? Trách không được cứ bị tra thẻ căn cước.

Đôi mắt khép kín của dì Đông Vĩnh Nguyên chậm rãi mở ra, một luồng huyết quang lẫn tức giận từ đáy mắt chợt loé lên rồi biến mất, sau đó như bị thứ gì cưỡng chế đè ép xuống. Bà tựa hồ có chút mờ mịt nhìn thoáng qua chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người con trai của mình: "Tiểu hạo, đây là đâu?"

"Mẹ, ngày hôm qua không phải nói với mẹ rồi sao? Chúng ta tìm được một Vu sư, có biện pháp rút lệ khí trên người mẹ ra rồi." Tang Văn Hạo nhẹ giọng giải thích với mẹ mình.

"Vu sư?" Ánh mắt dì Đông Vĩnh Nguyên lại chuyển hướng về Vu Miểu Miểu, cùng với trận pháp quỷ dị đang không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay Vu Miểu Miểu, "Em là Vu sư?"

Vu Miểu Miểu gật gật đầu nói: "Tôi bắt đầu thi pháp, một lát bà đừng chống cự."

Nhắc nhở xong, Vu Miểu Miểu bắt đầu vận chuyển vu lực rót vào trận pháp, tiếp theo trận pháp được khởi động. Trong nháy mắt trận pháp được khởi động, hai bên trái phải mắt trận tung ra một luồng sương đen lộng lẫy, ngay sau đó sợi dây màu đen mảnh được phân ra, một trước một sau liền gắn vào trên người hai vợ chồng Tang Thiên.

Khi đường dây này nhập thể, trong lòng dì của Đông Vĩnh Nguyên liền hiện ra một cảm giác quái dị, tựa hồ có người đang hỏi bà có nguyện ý giao ra lệ khí trong linh hồn hay không.

Bà đương nhiên là nguyện ý, mười mấy năm qua, bà bị lệ khí này tra tấn sống không bằng chết, một ngày có gần hai mươi tiếng đồng hồ là bị phù chú áp chế đến hôn mê, mỗi thời mỗi khắc bà đều muốn thoát khỏi lệ khí trên người. Cho nên cơ hồ kho cảm ứng được câu hỏi này, bà theo bản năng đồng ý.

Trận pháp cảm ứng được tâm ý của dì Đông Vĩnh Nguyên, mắt trận lại chớp sáng lên một cái, đầu sợi dây đen liên kết với cơ thể bà không ngừng to lên lại to lên, một luồng lệ khí mang theo sương đỏ bị một rút ra từng chút một từ trong linh hồn của bà.

Thấy một màn này, Đông Vĩnh Nguyên cùng Tang Văn Hạo đều kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, cũng tới giờ khắc này bọn họ mới hoàn toàn tin, hoá ra bí thuật của Vu tộc thật sự có thể rút lệ khí trong sinh hồn ra.

Theo từng lệ khí rút ra, dì Đông Vĩnh Nguyên cảm nhận được một sự nhẹ nhàng chưa bao giờ có, cảm xúc táo bạo và hung hăng thị huyết trước nay phải cần hao phí rất nhiều công sức áp chế, phảng phất trong nháy mắt liền biến mất. Sau đó, bà phát hiện ra có điều dị thường.

"Tiểu Hạo, ba con đâu?" Dì Đông Vĩnh Nguyên m kinh ngạc nhìn về phía bốn phía, không thấy thân ảnh của chồng mình đâu, thời điểm như thế này, Tang Thiên sao có thể không có mặt được.

"Ba bị Tề hội trưởng kêu đi đột xuất rồi." Tang Văn Hạo nói lý do đã chuẩn bị sẵn.

"Đúng vậy, Hải Thị có tà tu hại người, chúng con tìm hồi lâu cũng không tìm được đối phương, Tề hội trưởng biết dượng lại đây, liền tìm hắn giúp gấp một chút." Đông Vĩnh Nguyên cũng phụ họa nói, thậm chí còn đưa ra một cái cớ nhìn có vẻ khá hợp lý.

Dì Đông Vĩnh Nguyên nhíu mày, ánh mắt nhìn phía một đầu khác của sợi dây khí màu đen: "Vậy đầu bên kia là ai?"

Tang Văn Hạo cùng Đông Vĩnh Nguyên đồng thời cứng đờ, không ai dám nói tiếp.

"Vu sư...... Em gái, em có thể nói cho tôi, một đầu còn lại của sợi dây này chính là ai không?" Dì Đông Vĩnh Nguyên hỏi Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, liền thấy Đông Vĩnh Nguyên cầm di động, dùng ký tự lớn nhất đánh ra một hàng chữ, đưa cho cô xem: 【 mau hoàn thành khế ước. 】

Vu Miểu Miểu thở dài, nói đúng sự thật: "Là tướng công của bà."

Vu Miểu Miểu kêu Quý Lãng là tướng công mãi thành quen, gọi chồng người khác cũng cũng theo bản năng dùng hai chữ tướng công.

"Bà chủ." Đông Vĩnh Nguyên liền nóng nảy.

"Kêu cái gì mà kêu, anh không nhìn thấy trận pháp bị đứng lại rồi sao." Vu Miểu Miểu chỉ vào một cụm lệ khí đang bay là đà phía trên trận pháp, nói, "Dì của anh đã sớm đoán được, trong lòng sinh nghi, không muốn hoàn thành hoán đổi lệ khí. Tôi đã nói rồi, khế ước muốn thành công, cần phải hai bên tự nguyện, hiện giờ một bên đổi ý, tôi cũng không có biện pháp nào ép buộc dời đi."

Dừng một chút, Vu Miểu Miểu lại nhấn mạnh nói: "Nhưng mà, tiền vẫn phải trả nga."

Trận pháp cô đều đã mở, vu lực cũng hao tổn rất nhiều, khế ước mặc kệ có thành hay không, người môi giới vẫn phải thu phí. Quan trọng nhất chính là, thẻ cô đã đưa cho tướng công rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà đòi về lại.

Ừ, thêm một cái này, về sau khi nói giá phải thêm điều kiện này vào.