Vu Sư

Chương 46



Thưởng thức đủ các loại cơm, Hạng Ninh tiêu mất hơn 5000 đồng của Quý Lãng, còn gọi mấy thứ đồ vật hoa hoè loè loẹt, gọi đồ trong phạm vi đưa hàng thì không nói, một ít thứ nằm ngoài phạm vi đưa hàng, Hạng Ninh trực tiếp trả gấp mấy lần tiền shipper, cách nửa cái thành phố đem giao cho nó. Có một lần còn gọi cái lẩu, bởi vì cái lẩu quá nặng, dọn không được, vậy mà trực tiếp kêu người bày nồi mang bếp lò để cho nó ở cửa, nó liền nửa đêm ngồi xổm trước cửa biệt thự ăn.

Nhưng nó là quỷ, quỷ cũng chỉ ăn hương vị, còn đồ vật vẫn tồn tại. Nhưng mà Hạng Ninh cũng không hề hoảng hốt, lại gọi một người phụ việc tự do gần đó, gửi 50 đồng, bảo người lại đây dọn đi giúp nó.

Khi người phụ việc này nhận được đơn yêu cầu liền rất ngạc nhiên, hắn từng nhận được rất nhiều nhiệm vụ, có hỗ trợ mua đồ, có hỗ trợ tặng đồ, nhưng chưa bao giờ nhận được yêu cầu hỗ trợ đổ rác. Chờ hắn tới cửa biệt thự, chỉ thấy một cái lẩu đầy nước lẩu đỏ rực, bên trong đầy một nồi cá viên, rau xanh, thịt dê bò, nguyên liệu nhiều đến muốn tràn ra ngoài. Bên cạnh cái lẩu còn có một tờ giấy, dùng một cái chén dằn lên, phía trên viết: Xin phân loại rác trước khi đổ, cảm ơn.

Người phụ việc vẻ mặt ngơ ngác, nấu xong lại không ăn, người anh em này nấu cái lẩu trước cửa nhà mình chơi cho vui sao?

Hiện tại kẻ có tiền thật là càng ngày càng không hiểu đang nghĩ gì.

Quý Lãng đối với hành vi tiêu tiền của Hạng Ninh không có phản ứng quá lớn, rốt cuộc chút tiền ấy với hắn mà nói không tính là gì, có thể mua sự thanh tịnh thì cũng quá rẻ rồi. Nhưng là hiện tại là mùa hè, Hạng Ninh một ngày gọi tám bữa, Quý Lãng sợ đến lúc đó biệt thự sẽ bị những món đồ ăn dư lại chất thành đống, vì thế nhìn nhìn thời gian rồi cũng ghé qua một chuyến, vốn định kêu dịch vụ dọn dẹp đến mỗi ngày một lần, nhưng kết quả tới cửa vừa thấy, tên tiểu quỷ thông minh thật, rác rưởi đều được xử lý rồi.

Quý Lãng tức khắc hoàn toàn mặc kệ.

Nhoáng cái đã nửa tháng, lúc này Tang Thiên cũng đã tính toán xong toàn bộ tài sản của mình, đem một phần năm tài sản chuyển khoản cho Đông Vĩnh Nguyên, cũng gửi theo một con mèo đen đến.

Thu được tiền, ngày hôm sau Đông Vĩnh Nguyên liền đem thẻ ngân hàng cùng con mèo đen giao cho Vu Miểu Miểu.

"Sao lại có thêm con linh miêu thế này?" Ánh mắt Vu Miểu Miểu dừng trên cái lồng sắt Đông Vĩnh Nguyên xách theo kia.

Con mèo đen trong lồng sắt tựa hồ như đang ngủ, đôi mắt khép kín nghe được giọng của Vu Miểu Miểu liền mở ra ngắn ngủi một chút, sau liền lập tức khép lại.

"Tiểu Hạo cho cô." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Không phải là muốn lấy linh miêu gán nợ chứ, tôi nói với anh nha, quá đắt tôi cũng không lấy." Vu sư thích linh thú màu đen, trong đó mèo đen là được hoan nghênh nhất. Trước kia sư phụ cô cũng có nuôi một con mèo đen, nhưng đó cũng chỉ là một con mèo đen bình thường, chỉ là có màu lông đen nhánh liền làm cho người ta yêu thích mà thôi. Nhưng con mèo đen trước mắt này lại linh khí mười phần, cũng bởi vì vậy, Vu Miểu Miểu cảm thấy nếu giá thích hợp, thật ra cô cũng không ngại nhận.

"Meo?!" Mèo đen bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vu Miểu Miểu phẫn nộ kêu một tiếng, phảng phất cảm nhận được Vu Miểu Miểu ghét bỏ nó.

"Là cho cô, không cần tiền. Tiền thù lao còn lại đều ở trong cái thẻ này." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Không lấy tiền thì tôi cũng không nhận, vô công bất thụ lộc." Vu Miểu Miểu cự tuyệt nói.

"Sao lại nói là vô công bất thụ lộc chứ, cô đã cứu dì tôi, chính là cứu mạng dượng cùng với em họ tôi, cho nên hai người bọn họ mới trả thù lao cho cô. Tiền trong thẻ ngân hàng là tài sản của dượng tôi, con mèo này xem như gia tài của em họ tôi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Vu Miểu Miểu bị Đông Vĩnh Nguyên dẫn lòng vòng một hồi có hơi ngơ ngác: "Sao lại nghe có vẻ có lý rồi nhỉ?"

"Vốn dĩ là vậy mà, con mèo này bà chủ cứ yên tâm nhận đi, cũng vừa lúc Vu sư các cô không phải đều thích mèo đen sao?" Vu sư thích mèo đen, là Tang Văn Hạo nói cho hắn.

Vu Miểu Miểu lại đi liếc mắt xem xét con mèo đen kia một cái, có chút động tâm. Mèo đen và Oa Oa nguyền rủa vốn là cặp đôi vô cùng xứng với Vu sư, Oa Oa nguyền rủa có thể tự mình luyện chế, nhưng linh thú mèo đen thì phải xem cơ duyên. Tuy nói cô không nhất định phải tìm một con mèo đen ý tưởng, nhưng có mèo đen thì sau này ra cửa sẽ có hình tượng hơn nha.

"Vậy được, con mèo này tôi nhận vậy. Anh nói với em họ của anh, về sau nếu hắn có việc cần tôi giúp, tôi cũng sẽ không chê tiền tiêu vặt của hắn ít đâu." Vu Miểu Miểu lấy tiền là ấn theo một phần mười tài sản của đương sự mà lấy, nói cách khác, đương sự càng có tiền, thì thù lao cô thu được sẽ càng nhiều. Cho nên trong tình huống bình thường, Vu Miểu Miểu sẽ không nhận nhờ vả của mấy đứa nhỏ tuổi, vì trên người chúng chỉ có tiền tiêu vặt. Rất có khả năng cô cố sức nửa ngày, cuối cùng thu được còn chưa đến một ngàn đồng. Con số đó đã là số mà sau Tết Âm Lịch, chúng nó mới vừa nhận tiền mừng tuổi rồi đó.

"Được." Đông Vĩnh Nguyên tươi cười đồng ý.

"Đưa mèo cho tôi, thẻ ngân hàng anh cầm đi đưa tướng công đi." Vu Miểu Miểu nhận cái lồng sắt chứa con mèo, tò mò nhìn.

"Thẻ đưa ông chủ hả?"

"Đúng rồi, tôi kiếm tiền cho tướng công xài mà." Vu Miểu Miểu hiển nhiên nói.

Đông Vĩnh Nguyên hơi nao nao, đột nhiên liền nghĩ tới buổi tối hôm đó nửa tháng trước, khi dượng hắn gửi số tiền ban đầu, bà chủ hình như cũng là vừa nhận thẻ ngân hàng trong tay mình, liền quay đầu đưa cho ông chủ. Mà ông chủ hình như cũng thật sự nhận luôn.

Ông chủ đã giàu như vậy rồi, vậy mà còn lấy tiền của vợ, hai người đang chơi trò chơi bao dưỡng hả?

"Được, vậy tôi liền cầm đi đưa cho ông chủ, cũng vừa lúc có hợp đồng cần ông chủ ký." Đông Vĩnh Nguyên cầm thẻ ngân hàng xoay người trở về bàn làm việc của mình, sau đó lại cầm hợp đồng cần Quý Lãng ký tên đi về hướng lầu hai.

Trong văn phòng, Quý Lãng lấy hợp đồng Đông Vĩnh Nguyên đưa lại đây lật lật mấy cái, xác định không có gì vấn đề liền ký tên, kết quả hắn mới vừa khép hợp đồng lại, liền thấy Đông Vĩnh Nguyên lại đưa tiếp một cái thẻ ngân hàng.

Quý Lãng khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên.

"Bà chủ đưa, nói cô ấy kiếm tiền đều cho anh xài."

Ai, có vợ thật tốt, cũng không biết đời này mình có thể cưới được một cô vợ kiếm tiền về cho mình xài hay không nữa...... Không được, không thể nghĩ vậy, tưởng tượng đến đó liền cảm giác không muốn nỗ lực làm việc nữa.

Quý Lãng giật mình, không nhận tấm thẻ ngân hàng kia: "Là khoản còn lại mà dượng cậu gửi đến?"

"Đúng vậy." Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.

"Cậu đem tiền trong thẻ chia làm hai phần, một phần gửi vào trong thẻ tôi, một phần gửi vào thẻ Vu Miểu Miểu." Quý Lãng nói.

Năm phút sau, Đông Vĩnh Nguyên đem thẻ ngân hàng còn nguyên cầm lại xuống dưới, đồng thời trên mặt hiện ra một loại biểu cảm vô cùng phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét, càng có bi phẫn.

"Bang" một cái, Đông Vĩnh Nguyên hung hăng quăng cái hợp đồng lên bàn làm việc của mình, tựa như đang phát tiết cái gì, dọa cho Bắc Phồn ngồi bên cạnh giật mình nhảy dựng.

"Anh làm gì vậy?" Bắc Phồn hỏi hắn.

"Nghẹn." Đông Vĩnh Nguyên căm giận nói.

"Nghẹn thì đi uống nước đi, quăng đồ làm gì? Cẩn thận không làm bay mất linh cảm của em, em tìm anh liều mạng à." Bắc Phồn uy hiếp nói.

Đông Vĩnh Nguyên hết chỗ nói rồi, nghỉ một lát, cũng thật đúng là cầm cái ly đi rót nước, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, uống nước xong, hắn cảm giác tựa hồ thật sự không còn nghẹn nhiều như lúc trước nữa. Cảm giác tốt lại một chút, lúc này hắn mới đi đến khu đọc sách bên kia tìm Vu Miểu Miểu.

"Bà chủ, cho tôi xin số tài khoản ngân hàng của cô đi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Làm gì?" Vu Miểu Miểu đang cầm cái thịt khô dỗ con mèo đen trong lồng sắt, nghe vậy xoay người lại, con mèo đen kia thấy Vu Miểu Miểu thất thần, móng vuốt hơi giơ ra, định cào vào tay Vu Miểu Miểu.

"Cẩn thận!" Đông Vĩnh Nguyên cả kinh.

Vu Miểu Miểu lại phảng phất như sớm biết, tay sau co rụt lại, nháy mắt tránh khỏi.

Đông Vĩnh Nguyên hoảng sợ: "Con mèo này sao lại hung dữ như vậy? Em họ tôi rõ ràng nói nó rất ngoan ngoãn mà."

"Có lẽ là vừa rồi tôi ghét bỏ nó, bị nó nghe thấy, đang tức giận đó." Vu Miểu Miểu nói.

"Meo ~~" mèo đen miêu kêu một tiếng, mặt mèo hất lên, vẻ mặt khinh thường.

"Xem ra đúng thật là giận rồi." Đông Vĩnh Nguyên lúc này cũng đã nhìn ra.

"Anh hỏi tôi tài khoản ngân hàng làm gì? Gửi tiền cho tôi hả?" Vu Miểu Miểu hỏi tiếp Đông Vĩnh Nguyên.

"Đúng vậy." Đông Vĩnh Nguyên gật gật đầu, "Ông chủ kêu tôi lấy số tiền trong thẻ vừa rồi, gửi một nửa vào tài khoản cho cô."

"Tướng công nói hả? Vì sao?" Vu Miểu Miểu vừa nghe là Quý Lãng dặn, tức khắc tò mò.

"Tướng công cô nói, cô kiếm tiền đều cho hắn xài, vậy hắn kiếm tiền cũng cho cô xài." Đông Vĩnh Nguyên vừa nói, vừa chịu đựng mùi cẩu lương ngập mồm, ghen ghét nói, "Dượng tôi trả thù lao có một nửa là ông chủ kiếm, không phải sao? Cho nên một nửa này ông chủ muốn chuyển cho cô."

"Thật sao?!" Đôi mắt Vu Miểu Miểu tạch một phát liền sáng, khóe miệng kéo cong lên sắp đến mang tai.

"Đúng vậy, không chỉ có tiền này, về sau ông chủ bán bản quyền sách, cũng sẽ gửi đến tài khoản của cô." Dạ dày Đông Vĩnh Nguyên hơi căng lên, bỗng nhiên lại cảm thấy nghẹn, sớm biết vậy vừa rồi uống thêm nhiều điểm nước chút mới qua đây.

"Được, vậy tôi cho anh số tài khoản nha." Vu Miểu Miểu lần này đáp ứng rất thống khoái, vừa lúc trong album di động của cô cũng có hình chụp thẻ ngân hàng, trực tiếp tìm ra rồi gửi WeChat cho Đông Vĩnh Nguyên.

Gửi xong rồi, Vu Miểu Miểu còn cầm di động ngồi nơi đó cười ngây ngô, thật vui nha, không biết khi tướng công nhận được thẻ ngân hàng mình đưa, có phải cũng vui vẻ như thế này hay không, hắc hắc hắc ~~~

Đông Vĩnh Nguyên thật sự chịu không nổi, thậm chí có chút hối hận sao mình lại tự đến đây một chuyến, sớm biết vậy chứ nhắn qua WeChat xin số tài khoản không phải được rồi sao, làm gì mà phải dấn thân qua để người ta dùng cẩu lương nhét cho một miệng.

Đông Vĩnh Nguyên đi trở về bàn làm việc, người còn chưa kịp ngồi xuống, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên lại nhắn cho hắn thêm một tin qua WeChat.

Bà chủ: 【 anh gửi tiền cho tôi nhanh lên nha, chiều nay tôi muốn đi mua mấy thứ cho khai giảng, dùng tiền tướng công mua mới được. 】

Đông Vĩnh Nguyên dừng một chút, sau đó cầm lấy ly nước trên bàn hung hăng ực một cái hết nửa ly, trả lời lại một chữ: 【 OK. 】

Người nhà họ Tang sớm đã trở về Ly Thị, thù lao là sau khi Tang Thiên định được giá, trực tiếp gửi tới tài khoản ngân hàng của Đông Vĩnh Nguyên, cho nên tấm thẻ này kỳ thật là thẻ của Đông Vĩnh Nguyên. Nghe Vu Miểu Miểu yêu cầu, Đông Vĩnh Nguyên lập tức liền đăng nhập ngân hàng online, chuyển tiền qua cho Vu Miểu Miểu.

Đó là một khoản tiền không phải nhỏ, Vu Miểu Miểu nhận được tiền, gấp không chờ nổi liền đi ra ngoài tiêu xài. Cô dạo quanh khu thương mại vài vòng, mua được rất nhiều đồ, phảng phất bỗng nhiên vô cùng có hứng thú mua sắm.

Cũng là tiêu tiền, nhưng sao mà xài tiền của tướng công mình lại thấy vui vẻ như vậy nhỉ?

Vu Miểu Miểu càng dạo càng vui vẻ, thậm chí còn mua luôn thật nhiều đồ dùng cho con thú cưng mèo đen mới vừa nhận được, mặc dù nó vẫn còn rất ghét mình. Đang nghĩ ngợi tới xem còn có cái gì có thể mua, thì thẻ ngân hàng bỗng nhiên lại có thêm hai giao dịch chuyển khoản, một là mấy trăm vạn còn một là mấy ngàn vạn.

Đây...... Đây cũng là tiền tướng công kiếm? Mình vừa mới dạo ra ngoài mua được ít đồ, tướng công lại kiếm thêm được tiền rồi?

Cô vẫn còn đang nghĩ nghĩ, chợt nhận được tin nhắn Wechat Đông Vĩnh Nguyên WeChat gửi lại đây: 【 Bà chủ, hai khoản tiền mới chuyển vừa rồi, một là tiền nhuận bút tháng này của ông chủ, còn một là phí bản quyền thu theo kỳ hạn. 】

Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn nhìn hồi lâu, bỗng nhiên lập tức không còn ham mê mua sắm gì nữa, cô xách theo một đống túi giấy về phòng làm việc.

"Bà chủ, mua cái gì vậy?" Mấy người trong phòng làm việc đang uống trà chiều, thấy Vu Miểu Miểu xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, nhịn không được tò mò lên hỏi.

Vào đại học nha, có rất nhiều thứ phải mua. Bọn họ lúc trước khi vào đại học, thật hận không thể cái gì cũng mua mới hết.

"Mua một ít đồ cho hôm khai giảng, còn có một ít đồ ăn." Nói xong Vu Miểu Miểu bày đồ ăn ra, chia cho mọi người, "Thêm bánh cho trà chiều nè."

"Cảm ơn bà chủ." Mọi người nói cảm ơn xong liền cầm đi chia, Đông Vĩnh Nguyên cũng định đi theo, lại bị Vu Miểu Miểu kéo góc áo lại.

Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, biết bà chủ có việc muốn hỏi mình, vì thế chủ động hỏi: "Bà chủ, có chuyện gì hả?"

Vu Miểu Miểu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Đông Vĩnh Nguyên ngồi lại đây, chờ Đông Vĩnh Nguyên ngồi xuống xong, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Đông Đông, tướng công một tháng đại khái kiếm được bao nhiêu tiền vậy?"

"Ông chủ một tháng kiếm bao nhiêu tiền hả?" Đông Vĩnh Nguyên nhíu nhíu mày, sao bà chủ lại hỏi cái vấn đề này chi vậy, chẳng lẽ là muốn xem xem ông chủ có giấu quỹ đen không ư? Nếu như vậy, mình không thể nói quá cụ thể, nhưng cũng phải biểu hiện ra ông chủ rất có tiền.

"Cái này khó nói chính xác lắm, phải xem ông chủ có mở sách mới hay không. Nếu như có, vậy tiền bán quyền đọc sách mới rồi còn tiền đọc giả thưởng, thu nhập sẽ tương đối cao, nếu không mở sách mới, thì tiền kiếm được từ mấy sách cũ cũng còn rất khả quan. Hơn nữa còn tiền bản quyền, sách của ông chủ lúc nào cũng bán bản quyền rất chạy, rất nhiều công ty làm phim nước ngoài đều tới hỏi, nhưng mà ông chủ lại có nhiều yêu cầu lắm, cho nên tuỳ theo tâm tình mà ông chủ có bán hay không. Nhưng túm lại một năm cũng bán được ít nhất một hai cái, một bản quyền ít nhất cũng đến hai ngàn vạn. Gần đây sách của ông chủ có một quyển mới được dựng thành phim điện ảnh, hình như quay cũng xong rồi, đang chuẩn bị chiếu, phỏng chừng sau khi công chiếu sẽ có một lượng người đọc mới đến trang web đọc sách, nói như vậy tiền nhuận bút sẽ tăng thêm một đợt."

"Ngoại trừ mấy cái này, ông chủ còn có rất nhiều bất động sản, bên quản lý bất động sản nói ông chủ hình như không có cho ai thuê cả, nhưng thời buổi này giá nhà tăng từng ngày ấy mà. Có một lần hình như tôi có thấy ông chủ còn mua cổ phiếu, cái cổ phiếu này thì càng khó nói nha, tôi cũng không biết ông chủ mua cổ phiếu nào nữa. Nhưng nếu mua có lời, một tháng ít gì cũng được mấy trăm vạn. Còn nữa......"

"Còn nữa......" Giọng Vu Miểu Miểu có chút phát run.

"Mấy cái tôi nói thật ra chỉ là những phần mà tôi biết thôi, có thể sẽ còn những khoản mà tôi không biết, dù sao thì chỉ cần biết ông chủ rất có tiền là được." Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy mình thật sự là một trợ lý ưu tú, nói như vậy, bà chủ khẳng định không thể tra ra tiền riêng của ông chủ được, "Tuy rằng ông chủ hai ba tháng mới mở sách mới một lần, nhưng chỉ cần sách viết xong, đăng lên trên mạng thì ngày nào cũng có người xem. Cho nên ông chủ cho dù cả ngày chả làm cái gì cũng có tiền từ từ chạy vào tay."

"Chả làm cái gì cũng có tiền từ từ chạy vào tay?" Sắc mặt Vu Miểu Miểu đều đã đổi.

"Đúng vậy, nhưng mà nếu thời gian dài không mở sách mới, thì lượng fans cũng khẳng định bớt dần, tiền nhuận bút cũng sẽ thấp xuống."

Những lời này Vu Miểu Miểu đã không còn nghe nổi, trong đầu cô hiện tại vẫn luôn xoay quanh câu Đông Vĩnh Nguyên vừa nói kia, tướng công nhà cô cho dù không làm gì cả, mỗi ngày cũng có tiền vào tay?

Vu Miểu Miểu vẫn luôn cảm thấy mình rất có khả năng kiếm tiền, nhưng mà nếu so với tướng công, cô chính là đồ vô dụng không hơn không kém.

Tướng công không làm gì mà vẫn có thể có tiền vào tay, nếu như cô không làm gì, chắc cũng chỉ có thể ngồi không tiêu tiền.

Không được, không thể như vậy. Hiện giờ tiền tướng công kiếm đều cho cô xài, bản thân cô bây giờ thật giàu có, nhưng tướng công lại xài tiền của cô kiếm được, vậy chả phải tướng công nghèo kiết xác rồi sao? Nhất định không thể để tướng công lâm vào cảnh khốn cùng.

"Đông Đông, tôi muốn kiếm tiền, anh có biện pháp nào không?" Vu Miểu Miểu nghĩ tới nghĩ lui, cô kiếm tiền cũng chỉ có thể dựa vào một thân vu thuật này của mình.

Tuy cô có thể tự mình đi ra ngoài tìm kiếm mục tiêu kiếm tiền, nhưng cô đi tìm mục tiêu là phải dựa vào tìm kiếm năng lượng xấu, đối phương càng tuyệt vọng, năng lượng xấu càng nhiều, thì càng có thể làm cho cô chú ý. Nhưng người càng tuyệt vọng, thì không có ý nghĩa là người ta càng có tiền nha.

Lần trước cái cô Hàn Mộng kia có 300 vạn tài sản cũng đã là khách hàng nhiều tiền thứ nhì mà cô từng giao dịch. Khụ, người có tiền nhất chính là dượng của Đông Vĩnh Nguyên. Nhưng chính tiền của hai người bọn họ cộng lại cũng không bằng tướng công cô bán một cái bản quyền.

Quả thực là là túng thiếu.

Cho nên cô mới nghĩ đến Đông Vĩnh Nguyên, Đông Vĩnh Nguyên là nằm vùng của hiệp hội nha, hắn khẳng định biết người trong Huyền môn kiếm tiền như thế nào.

"Bà chủ, bà chủ đã có tiền như vậy rồi, cần gì phải liều mạng kiếm tiền chi nữa?" Đông Vĩnh Nguyên thật sự khó hiểu, tiền một cái bản quyền của ông chủ cũng đủ để hắn xài cả đời, nếu như hắn có được số tiền này, phỏng chừng đời này cũng không cần nỗ lực nữa. Nhưng sao bà chủ nghe qua chuyện này lại có bộ dáng như bị kích thích ấy, ngược còn quyết chí tự cường đi lên?

"Tôi muốn nỗ lực kiếm tiền cho tướng công xài." Vu Miểu Miểu nắm nắm tay.

Đông Vĩnh Nguyên chỉ cảm thấy trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một tấn cẩu lương, đột ngột không kịp phòng ngừa ập xuống chôn vùi hắn.

Thật là mẹ nó đủ rồi, hai vợ chồng các người hôm nay rốt cuộc muốn khoe ân ái bao nhiêu lần mới chịu ngừng nghỉ chứ!!!.