Vu Sư

Chương 9



Trên vai phải đang đau đớn như bị liệt hỏa bỏng cháy có dính một lá bùa màu vàng, trên lá bùa, màu đỏ chu sa ẩn ẩn loé lên ánh sáng như hình ngọn lửa. Hải Thị là thành phố gần biển, ban đêm gió lớn, nhưng lá bùa kia lại phảng phất như bị cái gì dán vào, gắt gao dính chặt trên vai hắn.

Đau, rất đau, Quý Lãng cắn răng không để chính mình phát ra âm thanh, bởi vì hắn biết đau đớn sẽ mau chóng qua đi. Lá bùa này tác dụng chỉ có năm giây, qua hết năm giây thì cảm giác bỏng cháy sẽ biến mất.

Năm giây sau, ánh sáng chu sa mờ, lá bùa từ trên vai Quý Lãng tróc ra, Quý Lãng đã đau đến mồ hôi đầy đầu lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang lớn lối đứng ở trước mặt hắn.

Hắn không biết người đàn ông này, thậm chí chưa từng tình cờ vào giấc mộng của người đàn ông này.

"Vì sao?" Quý Lãng lạnh lùng hỏi.

"Vì sao? Mày không biết xấu hổ còn hỏi vì sao? Hải Thị này một tháng qua chướng khí mù mịt, tất cả đều là nhờ mày ban tặng. Mày có biết gần đây bao nhiêu người đêm không thể ngủ, bao nhiêu ác linh từ trong bóng đêm bò ra tới hay không? Bao nhiêu người vô tội bị thương tổn hay không?" Người đàn ông trung niên hung tợn trừng mắt nhìn Quý Lãng, phảng phất như đang nhìn cái thứ tội ác tày trời gì đó, lời nói ra tất cả đều là chỉ trích nghe như vô cùng chính đáng.

"Lúc nãy ông vừa mới hỏi tôi, Hải Thị gần đây nhân tâm hoảng sợ, có phải là tôi giở trò quỷ hay không? Hiện tại lại khẳng định chính xác, nói tất cả đều là do tôi ban tặng." Ánh mắt Quý Lãng sáng quắc nhìn chằm chằm người nọ, cười lạnh nói, "Cho nên, kỳ thật ông cũng không biết chuyện này có phải có quan hệ gì với tôi hay không, chỉ là ông cảm thấy hẳn là có quan hệ, hoặc là nói, mặc kệ có liên quan gì với tôi hay không, trong mắt ông đều là do tôi, có đúng không?"

"Thì như thế nào?" Người đàn ông bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng lại không có một tia hoảng loạn, chán ghét nơi đáy mắt lại càng sâu.

Cái tên Mộng Ma này, quả nhiên am hiểu thăm dò suy nghĩ con người, mê hoặc nhân tâm.

"Nói cách khác ông căn bản không có chứng cứ, chỉ là giận chó đánh mèo, liền tìm tôi công kích." Quý Lãng nói.

"Mày là Mộng Ma, đứng đầu vạn ác, giết mày là chuyện sớm hay muộn."

"Tôi nhớ rõ hội trưởng hội Huyền Học đã nói với tôi rồi, chỉ cần tôi còn có lý trí, chỉ cần tôi không bị năng lực Mộng Ma hoàn toàn khống chế, tôi sẽ không bị xem như Mộng Ma thật sự. Giới Huyền học tu hành chính đạo, tuyệt không thương tổn người vô tội......"

"Không sai, nếu không phải giới huyền học chúng ta có quy định không được thương tổn người phàm, mày cho rằng lấy thân phận của mày, còn có thể sống đến bây giờ?" Người đàn ông quát lên.

"Vậy vừa rồi ông mới làm cái gì?" Quý Lãng hỏi, "Vì sao dùng lá bùa tổn thương tôi?"

"Mày cũng nói đó là lá bùa, trong giới chúng ta, lá bùa chỉ tổn thương ác quỷ tà vật. Nếu mày là người phàm, liền sẽ không bị thương." Nam tử nói.

"A, thì ra là thế, có thể bị lá bùa gây thương tích liền không phải người phàm, người bị thương đều là ác quỷ tà vật, cho nên cho dù tôi cầm lá bùa này đến hội Huyền Học của các người, tất nhiên cũng không đòi được công bằng." Quý Lãng tự giễu nói.

Người đàn ông không tỏ ý kiến, nhưng vẻ dửng dưng không hề sợ hãi trên mặt đã thuyết minh cho hết thảy.

"Bị huyền thuật gây thương tích, tôi cho dù có bị ông tổn thương đến mức nào đi nữa, trên người cũng sẽ không để lại một chút vết thương vật lý nào, không có chứng cứ, thì cũng không có cách nào báo cảnh sát."

"Một thân tà khí này của mày, cảnh sát tới, cũng không biết là bắt ai đâu." Người đàn ông cười lạnh, cái tên Mộng Ma này vậy mà còn muốn báo cảnh sát bắt mình.

Hay thật đấy, bản thân hắn một tháng bị cảnh sát hỏi thẻ căn cước hết ba mươi lần, cảnh sát cho dù có tới thật, làm sao cảm thấy hắn là người tốt chứ.

"Xem ra tôi thật không có cách nào đối phó ông nhỉ." Quý Lãng nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh mắt trầm xuống.

"Đừng cho là tao không biết mày muốn làm cái gì. Mày thân là Mộng Ma, muốn đối phó tao ở trong mộng chứ gì. Nhưng chúng tao là người tu luyện, giấc mơ của tao cũng không phải là mày muốn vào là có thể vào, hơn nữa cho dù mày có thể vào thì như thế nào, tóm lại cũng chỉ là mộng, trời sáng, tao liền tỉnh lại, vẫn lông tóc vô thương như cũ." Người đàn ông khinh thường nói, "Hội trưởng của chúng tao nhân từ, nói mày chưa có hoàn toàn thức tỉnh năng lực Mộng Ma thì không tính là tà ma, không thể giết mày. Tao lần này tới đây cũng chỉ là nhắc nhở và cảnh cáo mày, nếu như mày lại không khống chế được mình, tiếp tục ảnh hưởng khí vận của Hải Thị, tao sẽ dùng trăm ngàn lá bùa Liệt Diễm Phù như ban nãy, đốt mày thành tro tẫn. Thống khổ khi bị liệt hỏa đốt cháy, vừa rồi mày có cảm thụ rõ ràng chưa?"

Cảnh cáo?

Âm khí nặng các người tới cảnh cáo, chỗ nào có tà ma lợi hại bò ra các người cũng tới cảnh cáo, Quỷ Môn sắp mở các người cũng tới cảnh cáo. Ta không thức tỉnh thành Mộng Ma các người tới cảnh cáo, ta thức tỉnh thành Mộng Ma các ngươi muốn giết ta.

Một đám ra vẻ đạo mạo, nếu các người thật sự chắc chắn đến mức đó, ta chính là nguồn gốc của vạn ác, vậy sao khi ta vừa mới sinh ra liền giết ta đi?!

Trong lòng Quý Lãng vô cùng tức giận, ánh mắt lại vô cùng an tĩnh, giống như đêm tối vĩnh vô chừng, không thấy một tia ánh sáng nào.

"Oa Oa nguyền rủa!" Lúc này, một tiếng gào to vang lên, tiếp theo là một đồ vật chạm lên bả vai Quý Lãng rồi bay ra tới.

"Ha ha, ha ha...... Ha ha, ha ha......"

Tiếng trẻ nhỏ cười quỷ dị đột ngột xuất hiện trong bóng đêm yên tĩnh.

Quý Lãng chăm chú nhìn lại, đó là một con búp bê vải vô cùng tinh xảo, nó mặc phục sức màu sáng có thêu thùa và đính hạt châu, đứng trên mặt đất cách mình không xa, hai cái chân ngắn nhỏ không ngừng di chuyển như đang khiêu vũ, chuỗi ngọc trên người lắc qua lắc lại, lộ ra một cảm giác yêu dị.

Quý Lãng nhận ra, đó là Oa Oa nguyền rủa mà ban ngày Vu Miểu Miểu đã đưa cho hắn xem.

"Thứ gì?" Nam tử làm sao từng gặp qua con búp bê kỳ quái thế này, theo bản năng lấy ra lá bùa, đề phòng lên.

"Ông cũng dám khi dễ tướng công tôi." Vu Miểu Miểu từ phía sau Quý Lãng đi ra, trong tay còn cầm gói xôi gà, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lúc này căng chặt, đáy mắt tất cả đều là lạnh lẽo.

"Mày là ai?" Người đàn ông bị ánh mắt lạnh băng của Vu Miểu Miểu dọa lui một bước.

"Lời ông vừa nói, tôi đã nghe thấy hết."

Kỳ thật Vu Miểu Miểu nghe được cũng không nhiều, khi cô nhận thấy khác thường chạy tới thì chỉ tới kịp nghe được câu cuối cùng của người đàn ông đang uy hiếp Quý Lãng, nhưng những lời này đã đủ làm cô phát tác.

"Thống khổ do liệt hỏa đốt cháy, để tôi cho ông cảm thụ rõ ràng trước xem như thế nào?" Dứt lời, Vu Miểu Miểu nhét gói xôi gà trong tay vào tay Quý Lãng, sau đó hai tay chắp lại, kết ra một pháp ấn Vu tộc, trong mắt có ánh sáng loé lên, "Ta nhân danh Vu sư, nguyền rủa ngươi, phản phệ!"

"Nguyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa!"

Oa Oa nguyền rủa vẫn luôn cười to, khi giọng nói Vu Miểu Miểu rơi xuống, trong nháy mắt bỗng nhiên bắt đầu không ngừng lặp lại hai chữ "Nguyền rủa", hình ảnh này trong đêm đen quỷ dị cực kỳ.

Quý Lãng chỉ cảm thấy có làn gió gì từ bờ vai của hắn thổi qua, tiếp theo liền thấy người đàn ông vừa rồi còn vênh váo tự đắc bỗng nhiên la lên một tiếng, che bả vai lại kêu rên.

"A, a!! nóng, bỏng chết rồi." Tiếng kêu la ầm ĩ xuyên thấu tận trời, cư dân chung quanh sôi nổi mở cửa sổ nhô đầu ra xem xét xem chuyện gì.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Nhà ai đang giết heo sao?"

"Kêu thảm dữ."

"Có nên báo cảnh sát hay không?"

"......"

Năm giây sau, khi cơn cháy bỏng ngừng lại, người đàn ông đã trắng bệch một mặt, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, sợ hãi nhìn Vu Miểu Miểu: "Mày...mày dùng tà thuật gì?"

"Phản phệ!" Trả lời hắn chính là hai chữ lạnh lùng phun ra từ miệng Vu Miểu Miểu m.

"Nguyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa!" Trên mặt đất, Oa Oa nguyền rủa lại nhảy lên điệu vũ m.

"A!!!!" Đau đớn như bị lửa cháy thiêu đốt lại lần nữa đánh úp lại, người đàn ông theo bản năng dùng vai mình đập đập xuống mặt đất phảng phất như làm vậy có thể dập tắt ngọn lửa vậy. Nhưng đáng tiếc, lúc phù chú của hắn thiêu đốt Quý Lãng, ngọn lửa đó cũng vô pháp dập tắt. Cho nên giống như vậy, bất luận hắn làm cái gì, đều không thể cắt ngang được quá trình thiêu đốt.

Năm giây qua đi, Vu Miểu Miểu lại lần nữa nguyền rủa.

"Tôi sai rồi, dừng tay, xin tha mạng." Người đàn ông đã hoàn toàn khủng hoảng, không ngừng xin tha. Hắn ta trước nay không nghĩ tới, khi mình dùng phù chú đánh chết tà vật, tà vật sẽ cảm thấy như thế nào.

Khi Vu Miểu Miểu lần thứ tư kết ấn, một bàn tay duỗi lại đây đè tay cô lại.

"Tướng công?" Vu Miểu Miểu nghi hoặc nhìn phía Quý Lãng đang ngăn cản mình.

"Dừng tay đi." Quý Lãng nói.

"Vì sao chứ? Người này vừa rồi nói sẽ đốt anh trăm ngàn lần, em tất nhiên muốn trăm ngàn lần thực hiện nguyện vọng của hắn!" Lúc này mới ba lần, làm sao đủ.

"Có người tới." Quý Lãng nhắc nhở nói.

Người đàn ông này kêu thật sự quá thảm, mấy hộ gia đình chung quanh báo cảnh sát, lúc này bảo an đã chạy tới đây trước.

Hai phút sau, cảnh sát cũng lại đây.

"Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?" Cảnh sát mở đèn pin, đầu tiên là chiếu vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất kêu rên một chút, lại đi chiếu vào Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu, "Quý Lãng, lại là anh?."

Vị cảnh sát này là người quen, đúng là người đêm qua xử lý vụ án của Quý Lãng.

"Anh lại đánh người?" Quý Lãng trong đồn công an bọn họ cũng coi như là người quen cũ, lâu lâu đi trên đường, tên Quý Lãng này tóm được người liền đánh cho một trận, đánh xong rồi đi, nhưng những người bị hại cũng không biết sao lại đều nói là hiểu lầm, tất cả đều không dám kiện hắn ta. Thật làm hắn hận đến đến ngứa răng, chỉ hận tên Quý Lãng như một khối u ác tính trong xã hội như vậy, sao lại không có biện pháp thu thập chứ.

"Không có." Quý Lãng trả lời.

"Còn muốn giảo biện, người bị hại còn ở ngay đây đây." Cảnh sát chỉ vào người đàn ông nói.

"Cảnh sát Vương, nếu là tôi đánh, có bao giờ tôi phủ nhận chưa?." Quý Lãng mỉm cười nhìn phía viên cảnh sát, đồng thời không dấu vết kéo Vu Miễu Miễu đang muốn nói gì đó ra phía sau mình.

Cảnh sát Vương cảnh sát, hình như trong dĩ vãng mỗi lần Quý Lãng bị mang đến đồn công an, tuy rằng không thể định tội, nhưng chuyện đánh người thật ra hắn cũng chưa từng phủ nhận.

"Vậy các người đây là có chuyện gì?" Cảnh sát Vương hỏi.

"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Quý Lãng nhàn nhạt nói, "Chúng tôi tình cờ đi ngang qua nơi này, vị tiên sinh không biết tên họ gì này bỗng nhiên ngã xuống đất rống lớn lên, vừa rồi tôi còn nghĩ có phải hắn sinh bệnh gì hay không, đang định gọi 120 đây."

Cảnh sát Vương hồ nghi liếc mắt một cái nhìn Quý Lãng, ánh mắt đảo qua Vu Miểu Miểu: "Cô gái nhỏ, đúng như hắn nói vậy sao?"

"Ừm." Tuy Vu Miểu Miểu không hiểu vì sao Quý Lãng lại nói như vậy, nhưng trước mặt người ngoài, tất nhiên không thể làm mất mặt Quý Lãng. Ở bên ngoài phải cho tướng công mặt mũi, như vậy mới giúp nội bộ gia đình đoàn kết hơn.

"Vị tiên sinh này, đúng như hắn nói vậy sao?" Cảnh sát Vương quay đầu lại đi hỏi vị đương sự đang được bảo an nâng lên.

Người đàn ông bị Liệt Diễm Phù đốt cháy ba lần, tuy rằng chỉ ngắn ngủn có mười lăm giây, nhưng cái loại đau đớn đến tê tâm liệt phế này cơ hồ làm hắn muốn phát điên rồi.

"Đúng, đúng là cái dạng này." Chuyện của giới Huyền học không thể mang đi Cục Cảnh Sát, đây là ước định đã thành quy củ.

Huống chi, chuyện hắn ta tập kích Quý Lãng vốn dĩ không hợp quy củ trong hội Huyền Học Hội, hắn ta sở dĩ dám đến, là bởi vì Quý Lãng là Mộng Ma, bị phát hiện thì hiệp hội cũng chỉ thẩm tra rồi nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng nếu hắn ta vì việc này bị người khác đánh trở về, hiệp hội cũng sẽ không ra mặt giúp hắn.

"Thật đúng là bỗng nhiên phát bệnh?" Cảnh sát Vương hỏi.

"Đúng vậy."

"Bệnh gì? Cần chúng tôi đưa anh đi bệnh viện không?"

"Không, không cần, đây là bệnh cũ, phát tác xong thì tốt thôi."

"Cái bệnh này còn rất dọa người, xác định không có việc gì sao?"

"Không có việc gì."

"Cảnh sát Vương, nếu không có việc gì, chúng tôi có thể đi rồi sao?" Quý Lãng dò hỏi đúng lúc.

Cảnh sát Vương gật gật đầu: "Nếu không liên quan đến anh, vậy anh trở về đi."

"Được." Quý Lãng cười cười, cong lưng, không dấu vết đè lại tay Vu Miểu Miểu và nhặt lên Oa Oa nguyền rủa đã biến lại yên tĩnh ngay cạnh chân cảnh sát Vương.

"À còn......"

"Làm sao?" Tay Quý Lãng cầm Oa Oa nguyền rủa cứng đờ, trấn định nhìn phía cảnh sát Vương.

"Khụ...... Còn lúc nãy, vừa rồi hiểu lầm anh, thực xin lỗi." Cảnh sát Vương có chút xấu hổ xin lỗi.

Quý Lãng ngẩn ra, rồi sau đó tự giễu nói: "Không có việc gì, cũng không phải lần đầu tiên."

Nói xong, hắn cầm Oa Oa trong tay nhét vào trong lòng ngực Vu Miểu Miểu, rồi sau đó kéo cô rời đi.

"Hắc, cái tên này......" Vương cảnh sát nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại, mình hình như xác thật không phải lần đầu tiên hiểu lầm Quý Lãng.

"Vậy cũng không trách mình được, ai bảo hắn thường xuyên ẩu đá đánh nhau chứ." Nửa ngày, cảnh sát Vương nhỏ giọng lẩm bẩm.