Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 26: Một chút quá khứ của lộc động đình



Lộc Động Đình kêu gọi Taran Zhu một tiếng sau đó cũng không quay đầu hướng về phía tàn phá đại điện đi. Taran Zhu còn đang trong sự khiếp sợ trước những lời của Lộc Động Đình, chợt nghe Lộc Động Đình kêu gọi liền vội vội vàng vàng đuổi theo dẫn đường.

Đi vào trong đại điện, lại là đến trăm ánh mắt nhìn chính mình, trong từng ánh mắt có u oán, có sợ hãi, có khiếp đảm. Điều này làm Lộc Động Đình thấy thực quen thuộc, ngày xưa thời còn đi học, có rất nhiều học sinh cá biệt thích kéo bè kéo cánh đánh nhau. Những người này thường cảm thấy mình rất uy phong, thích bắt nạt bạn cùng trường, thậm chí còn có không ít đi trấn lột hoặc đòi tiền “bảo kê”.

Đôi khi vì thị uy, bọn họ sẽ thường nhìn bất kỳ ai và kiếm chuyện “Mày nhìn gì? Mày nhìn đểu tao hả”. Sau đó liền có cớ gây sự đánh người, phần lớn đều sợ hãi vì bọn họ kéo bè kéo lũ rất đông, đôi khi gặp nhóm khác thì sẽ hẹn nhau đi đến đâu đó kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Người sợ hãi thì không dám nói với người lớn, vì phần là mất mặt xấu hổ, phần là bị đe dọa sợ bị bắt nạt nhiều hơn. Không sợ hãi thì phần lớn cũng đều là thành phần bất hảo, kéo bè kéo lũ đánh nhau lộ chuyện đối ai cũng không phải là cái tốt. Đôi lúc giáo viên biết nhưng có thể là vì không có cách nào, cũng có thể là vì sợ mất thành tích, thậm chí có nhiều trường hợp nhà trường cố giấu nhẹm.

Điều này dẫn tới thành phần bất hảo càng ngày càng nhiều, học sinh cá biệt dần dần thành lưu manh giang hồ vườn du côn rừng. Không ai nhắc nhở, không ai chế tài, nếu không thể tự tỉnh lại thì dần dần phạm tội càng ngày càng lớn, cuối cùng không ít người sẽ kết thúc là bị pháp luật chế tài. Những người chưa bị chế tài đôi khi lại càng sùng bái “giang hồ” đều cho rằng giang hồ chính là như vậy, nói chuyện nghĩa khí, nói chuyện anh em.

Nhưng lại đâu biết rằng giang hồ vốn dĩ không phải là thành phần bất hảo phá làng phá xóm. Thuở xưa giang hồ chính là chỉ những người thực sự đi giang hồ, đi qua sông qua nước, họ có cách hành xử và những quy luật riêng cho những người cùng là giang hồ. Phần lớn không có người giang hồ nào phá làng phá xóm hết, người giang hồ phạm tội cũng là người giang hồ đuổi bắt.

Không chỉ người thường, người giang hồ cũng không bao giờ chấp nhận thành phần phạm pháp cả. Giang hồ không có nghĩa là không tuân pháp luật, chỉ là thật nhiều người “hiệp dùng võ phạm cấm” mà thôi.

Lại nói, thời Lộc Động Đình đi học, internet chưa phát triển mạnh mẽ, cũng không phải mỗi người đều cầm một chiếc smartphone cúi đầu. Smartphone thực tốt thực có lợi nhưng tiếc là lại sinh ra một chủng người mới, người cúi đầu, chủng người này không còn có thể nhìn được cái gì khác ngoài màn hình điện thoại.

Thời ấy giải trí chủ yếu phụ thuộc vào băng từ và đĩa, thậm chí còn không có MP3, con cháu gia đình thực giàu có liền bằng vào walkman để khẳng định đẳng cấp. Nhưng lại nói thịnh hành nhất giải trí phải là băng đĩa phim, nhất là các loại phim xã hội đen Hồng Kông.

Học sinh vốn có nhân sinh quan thế giới quan chưa phát triển đầy đủ, lại bị phim ảnh xã hội đen tiêm nhiễm. Xem phim cũng chỉ thấy nhiệt huyết xưng huynh gọi đệ, giang hồ đâm chém lại các đại ca lại có tiểu đệ theo hầu, đều cảm thấy rất uy phong.

Lại chẳng mấy ai thấy được làm xã hội đen chắc chắn không có tiền đồ, các đại ca hay tiểu đệ trước phim đều thật uy phong. Cho đến cuối phim không một ai có kết quả tốt, không phải bị chém chết cũng là thân nhân bị giết, cuối cùng cũng là một người cô đơn.

Lại cũng chỉ thấy kéo bè kéo lũ làm bang phái, làm đại ca giang hồ uy phong, đánh người chém người oai thực, nhưng lại không biết “chưa đánh người thì mặt đỏ như vang, đánh xong thì mặt vàng như nghệ”.

Quay lại nói đến Lộc Động Đình vì sao thấy gấu trúc người ánh mắt quen thuộc, bởi vì hắn từng gặp ánh mắt này ở các bạn giang hồ vườn du côn rừng lúc bị công an bắt đi nhìn hắn.

Lộc Động Đình cũng không làm gì nhiều, chỉ là giúp đỡ họ một phen khiến công an mời họ đi nghỉ tại nhà đá mà thôi.

Số là, Lộc Động Đình tính vốn lãnh, đối với những gì không liên mình và thân nhân ra thì không quan tâm lắm. Vốn việc giang hồ vườn du côn rừng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Lộc Động Đình nên hắn chẳng thèm để ý.

Chỉ là có một lần Lộc Động Đình thực may mắn trúng thưởng, một bạn trẻ muốn lấy Lộc Động Đình ra để lập uy. Hôm đó Lộc Động Đình như thường tan học đi về nhà, nhưng vừa ra đến cửa lớp thì bị một học lớp bên cạnh chặn đường. Vốn là học sinh dở lại mê ăn nhậu chơi bời, xem người trong giang hồ cũng muốn học Trần Hạo Nam, liền gia nhập bầy đàn, trở thành một tay mới lưu manh.

Lộc Động Đình dừng lại, khó hiểu nhìn vị này xa lạ bạn cùng trường kiêm tay mới lưu manh, nói thật thì trong lớp Lộc Động Đình cũng không nhận thức mấy người, đừng nói là lớp khác.

“Nhìn gì mà nhìn, thằng kia, mày nhìn đểu tao à?”

Lộc Động Đình bừng tỉnh, thì ra đây là trong truyền thuyết “nhìn gì mà nhìn”, cảm thấy thực thú vị, Lộc Động Đình nghiêng đầu tràn đầy hứng thú nói:

“Nhìn mi thì làm sao?”

“Mày muốn đánh nhau à? D m m(viết tắt cho đỡ tục nhỉ)! Tao chém chết mẹ mày giờ.”

Lộc Động Đình trong lòng vui vẻ, nhếch miệng cười nói:

“Mi đánh không lại tau a, nếu đánh nhau mi kiểu gì cũng thua thảm thôi.”

Xung quanh người nghe vậy cười vang, cũng không biết cười Lộc Động Đình hay cười bạn học đang tập tành giang hồ. Ai cũng biết cho dù Lộc Động Đình đánh thắng thua cũng là bị dây dưa không thôi, hơn nữa chưa chắc Lộc Động Đình đánh thắng được.

Dù sao giang hồ vườn du côn rừng phần lớn đều là triệu hồi sư, đánh nhau chưa bao giờ đánh một mình, đều là kêu gọi một tiếng các anh em cùng nhau xông lên. Cho dù có đánh được hôm sau cũng sẽ kêu gọi đông người hơn hồ bằng cẩu hữu trở lại phục thù, một lần không đủ cũng phải đến mỗi ngày một lần.

Nói chung dính vào cũng coi như là phiền toái vô cùng, ngoài cách tìm một đại ca khác mời rượu giảng hòa không còn cách nào khác.

Chỉ là vì Lộc Động Đình luôn bàng quan, nên cũng không ai biết hắn đáng sợ, dù sao cũng là loại người muốn thi bao nhiêu điểm liền được bao nhiêu điểm. Có câu nói “không có văn hóa thật đáng sợ”, nhưng cũng có câu nói “có văn hóa thật đáng sợ”.

Không sợ lưu manh liền sợ lưu manh có văn hóa, Lộc Động Đình không phải lưu manh nhưng hắn đáng sợ không thua gì lưu manh có văn hóa.

Vì sao lại như vậy, đơn giản là vì có văn hóa mà thôi. Rõ ràng lưu manh không đánh sợ, lưu manh có văn hóa mới là đáng sợ, như vậy lưu manh vẫn là lưu manh, đáng sợ chính là có văn hóa. Lộc Động Đình có văn hóa vì vậy Lộc Động Đình đáng sợ, còn bởi vì điều kiện gia đình còn tính tạm được, văn hóa của Lộc Động Đình lại càng cao hơn.

Thấy Lộc Động Đình căn bản không sợ lại còn cười nói cùng hắn, tay mới lưu manh thực tức giận, đây là lần đầu hắn lập uy lại bị Lộc Động Đình xem như trò đùa, xung quanh tiếng cười giống như đang cười nhạo hắn vậy.

Tự nghĩ chính mình bị Lộc Động Đình nhục nhã, nếu không đánh Lộc Động Đình một trận thì làm sao có mặt mũi nói là người giang hồ.

Càng nghĩ càng giận, tay mới lưu manh mắng một tiếng “D M M!” rồi tiến lên dùng nắm tay hết sức tung đấm về phía mặt Lộc Động Đình.

Không ít bạn học nữ thét chói tai, Lộc Động Đình đứng yên hơi ngiêng đầu một chút, giống như né tránh chậm nên vẫn bị đánh trúng trên má. Chỉ có Lộc Động Đình biết hắn cố ý như vậy, cú đấm mục tiêu là mắt trái của Lộc Động Đình, hắn không thích bị đấm bầm mắt nên nghiêng đầu đế cú đấm trúng vào má.

Bị đấm trúng, Lộc Động Đình nhếch miệng cười, vừa rồi hắn vừa ngiêng đầu vừa hơi ngửa đầu ra sau cho nên cũng không bị thương. Cái hăn cầm chỉ là lý do thôi, đối với Lộc Động Đình, lần này hắn chơi vui sau đó không bị ai dây dưa liền thực tốt.

“Đến tau” – Lộc Động đình nói xong đôi tay đã chụp vào tay của tay mới lưu manh sau đó giật mạnh một cái về phía mình.

Tay mới lưu mang vùa mới dốc toàn lực, còn chưa kịp thu lực thu tay về đã bị Lộc Động Đình bắt lấy giật vè phía trước liền loạng choạng lao về phía Lộc Động Đình.

Lúc này Lộc Động Đình thật nhanh đã mạnh một chân từ dưới lên, ngay giữa háng của tay mới lưu manh. Phải biết rằng Lộc Động Đình là con của nông dân, khác không nói quanh năm suốt tháng giúp đỡ trong nhà làm nông liền không có sức lực yếu.

Lộc Động Đình đá này một đá, nếu đá vào trên đầu cũng là đủ cho não chấn động, đá vào trên người mặc dù không đến mức gãy xương nhưng cũng là đau đớn khó nhịn, vị này tay mới lưu manh liền may mắn hưởng trọn một đá vào dưới háng.

“Á……….!” Gà bay trứng vỡ.

Một tiếng hét thảm có thể nghe được từ các cả cây số. Tay mới lưu manh chỉ biết hét thảm rồi ôm háng ngã gục.

“A …a …a!” vây xem nữ sinh có không ít hét lên che mặt, đều cảm thấy thật xấu hổ, cùng có chút phỉ nhổ Lộc Động Đình, làm sao có thể đá vào chỗ đó, thật xấu hổ.

Nhưng không hiểu vì sao càng xấu hổ lại càng muốn xem, không ít nữ sinh hiếu kỳ tò mò vì sao nam sinh lại phản ứng mạng như vậy khi đánh vào chỗ đó.

Nghe tiếng hét thảm, chỉ cần là giống đực đều cảm thấy có một luồng khí lanh thổi qua dưới háng, theo bản năng kẹp chặt hai chân, da gà cùng tóc gáy đều dựng ngược. Trừ một số ít người chứng kiến còn lại đều là không hiểu vì sao, quả thực một tiếng hét thảm vạn vật cộng minh.

Lộc Động Đình mới không để ý cái gì, dù sao đánh xong rồi hắn cần phải về nhà, vì vậy liền nhìn về phía trước, chờ những người khác mở ra một lối đi nhỏ. Thì hắn mới bước đi, cũng không thèm nhìn bạn trẻ tay mới lưu manh, thậm chí còn đạp lên “xác chết” của người ta mà đi qua.

Mọi người nhìn theo bóng Lộc Động Đình đi xa dần, lại quay lại nhìn vị kia may mắn người đang nằm dưới đất náo nhiệt bàn tán. Không lâu sau có hai bạn cùng lớp của tay mới lưu manh nhìn không nổi nữa mới dìu vào trong lớp, đặt lên bàn nằm nghỉ tạm.

Phần lớn người thấy không có gì thú vị để xem cũng dần tan đi.