Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 27: Lộc động đình có âm mưu



Lộc Động Đình vừa đi vừa suy nghĩ, không biết ngày mai vị kia có đem lại cho mình cái gì thú vị không.

Vừa nghĩ thế đi được vài bước Lộc Động Đình đã đem chuyện này ném tới sau đầu quên mất. Sáng hôm sau Lộc Động Đình đi học, vừa vào lớp thấy mọi người đều nhìn chính mình, mang theo đủ loại ánh mắt, từ thương hại, sợ hãi, tò mò cho đến vui vẻ khi người gặp họa. Có chút khó hiểu nhưng đối với Lộc Động Đình cũng chẳng có gì cảm giác, hắn lại không thích tò mò, nếu có chuyện gì sớm muộn cũng biết, đều không ảnh hưởng.

Cứ như vậy cả buổi sáng chẳng có chuyện gì xảy ra, cho đến lúc tan học. Lộc Động Đình chưa ra đến cửa thì trong phòng đã tuôn vào gần chục người, mỗi người đều cầm theo gậy gộc. Theo sau là một đám đông đứng chen chúc ở cửa chính cùng cửa sổ, náo nhiệt phi phàm.

Đi đầu người đi tới trước mặt Lộc Động Đình, giơ trên tay gậy gộc chỉ vào Lộc Động Đình liền mắng chửi:

“D M M! mày có nhớ tao là ai không? Hôm nay tao đập chết mẹ mày!”

Lộc Động Đình nghe vậy ra vẻ bừng tỉnh, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó trả lời:

“Không nhớ, nhưng lời này nghe quen quen.”

Người tới đúng là tay mới lưu manh, hôm qua bị Lộc Động Đình làm nhục trước đám đông còn bị đá một phát dưới háng. Đến bây giờ vị này nhìn thấy Lộc Động Đình dưới háng đều theo bản năng co rút, cũng như ẩn ẩn đau đớn, không biết là vì tâm lý hay thật sự đau.

Trưa hôm qua về nhà, tay mới lưu manh nằm trên giường dưỡng thương cả nửa ngày. Tới chiều tối mới cảm thấy tốt hơn, nhưng đi lại va va đập đập vẫn như là cảm giác còn chút đau đớn.

Cố nhẫn nhịn chạy đi kêu gọi mấy người anh em, hôm nay sẽ dần Lộc Động Đình một trận nhừ tử để báo thù lập uy, sau đó mỗi ngày dần một trận. Đối với Lộc Động Đình đời này hắn sẽ không quên, nhất là cái ánh mắt tìm thấy đồ chơi thú vị ấy hắn càng phẫn hận khó quên. Đời này hắn chưa từng hận ai cho đến khi gặp Lộc Động Đình, có thể nói Lộc Động Đình cho dù hóa thành tro hắn cũng không nhận ra.

Nhưng bây giờ gặp mặt Lộc Động Đình lại dùng cái kia ánh mắt, ánh mắt nhìn thấy đồ chơi mới thú vị mà nhìn hắn, nói không nhớ hắn là ai.

Hại hắn mất hết mặt mũi, lại hại hắn đau đớn vô cùng, sau đó quay đầu lại quên mất hắn là ai. Đây quả thực là trần trụi sỉ nhục, tay mới lưu manh cho rằng Lộc Động Đình nói dối.

Hắn cho rằng Lộc Động Đình cố tình nói như vậy để làm nhục hắn. Tức giận tới trán nổi gân xanh, tay run run, tay mới lưu manh hét lớn “A…!” rồi vụt gậy vào Lộc Động Đình.

“A…!” lại là tiếng thét của các bạn nữ.

Lộc Động Đình nhanh giơ tay trái lên đón đỡ, bởi vì đang cầm cặp cho nên hắn dùng cặp đón đỡ một gậy này, chân cũng nhanh chóng đá vào háng của tay mới lưu manh.

Lại là một tiếng hét thảm, kịch bản không khác gì ngày hôm qua, tay mới lưu manh lại gà bay trứng vỡ ôm háng nằm rên rỉ. Những người anh em của tay mới lưu manh sợ ngây người, không biết làm gì.

Lộc Động đình cũng không ngớ ngẩn, cầm lên băng ghế lền ném thẳng vào mấy người đứng trước. Sau đó lao nhanh theo, nhân lúc những người này đón đỡ băng ghế thì một chân đạp vào băng ghế.

Vốn đang ngây người bị băng ghế bay đến, vừa mới đón đỡ còn chưa kịp lấy lại thăng bằng thì cảm thấy phía trước truyền đến lực lớn. Không gian cũng không rộng rãi để lùi, anh em của tay mới lưu manh phần lớn đều ngã ngửa.

Lộc Động Đình lại bước thêm bước nữa, nhanh chóng giơ chân đạp liên tục vào háng bốn năm người, chỉ có một người kịp thời lăn ra chỗ khác tránh được thảm cảnh. Lại mấy tiếng hét thảm mấy trận gà bay trứng vỡ, thêm năm người nằm ôm háng rên rỉ.

Giờ này bên tay mới lưu manh chỉ còn hai người, một người không trúng băng ghế nên không bị đánh ngã, một người vì xa hơn một chút nên lăn ra tránh thoát không bị Lộc Động Đình dẫm trứng.

Cả hai thấy Lộc Động Đình như vậy hung tàn, nói đánh liền đánh, còn chuyên môn đá vào dưới háng. Chỉ chớp mắt đều có sáu người nằm ôm háng rên rỉ, còn hai người căn bản chỉ dám giơ gậy đề phòng Lộc Động Đình.

Lộc Động Đình dẫm trứng xong nhanh chóng nhặt lên băng ghế quay đầu nhìn về phía “còn sống” hai người. Thấy được hai người sợ hãi đề phòng, Lộc Động Đình cảm thấy mất vui, liền thả xuống băng ghế quay đầu nhặt lên cặp sách.

Lộc Động Đình thả băng ghế lại thảm những người đang nằm trên đất. Vốn dĩ bị Lộc Động Đình dẫm trứng còn đang nằm rên rỉ, giờ lại bị Lộc Động Đình thả băng ghế rơi xuống, quả thực là họa vô đơn chí.

Lộc Động Đình cũng không để ý vấn đề này, biết hắn cũng sẽ thả, thậm chí còn có thể cố ý ném xuống.

Cầm cặp sách đi ra cửa, đoàn người xem náo nhiệt tự động tác ra một lối đi. Hôm qua chỉ có một ít người nhìn thấy, nghe kể lại không khác gì truyền thuyết. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Lộc Động Đình đánh người, quả thực là hung tàn vô nhân tính. Những cái kia giang hồ vườn du côn rừng đánh nhau cũng chỉ là gậy gộc đấm đá vào người, nghiêm trọng nữa là đâm chém nhau đều được triều đình bế đi hết rồi.

Làm gì có kiểu nào hung tàn như Lộc Động Đình, chuyên đánh vào dưới hàng. Giết người bất quá cũng chỉ là thọc chỗ này chém chỗ kia, Lộc Động Đình đánh như vậy là muốn hủy hoại cả đời, sống không được chết không xong.

Lại nữa là, đánh dưới háng như Lộc Động Đình, chỉ cần là đàn ông đều cảm thấy đáng sợ, mà không phải chỉ đàn ông, là giống đực đều thấy đáng sợ. Chỉ nghe tiếng thét đều thấy đũng quần lạnh run, thử hỏi nếu thực sự bị một đá như vậy, là cái gì cảm giác.

(Tác giả hồi sinh viên, ở ký túc xá, ký túc xá là hỗn hợp phòng nam và phòng nữ cùng tòa nhà, cũng là 2 trường khác nhau. Tác giả hồi ấy mê chơi lắm, lỡ dại húp luôn 4 cô trường khác trong ký túc, lúc đầu còn giấu được mặc dù thận hơi đau. Nhưng sau phần là vì thận không chịu nổi, càng nhiều là kinh tế không chịu nổi, tác giả vừa làm đồ án tốt nghiệp thuê vừa chép tranh cho phòng tranh vẫn không chịu nổi. Cuối cùng bị lộ ra, tác giả bị 4 cô bắt ngay tại phòng ký túc… đầu khâu 4 mũi, khắp người bầm dập, răng cửa bị mẻ ¼, dưới háng bị một đá. Tác giả thề lúc bị đá trên người không một chút nào cảm thấy đau hết, tất cả nỗi đau nó dồn vào trứng hết. Cả người cứ lâng lâng như bay trên trời vậy, còn có ảo giác như là nhìn thấy chính mình nằm trên sàn nữa.)

Cũng không quay đầu lại Lộc Động Đình nói:

“Được rồi, trò này chán quá, khi nào mấy đứa nó dậy nhớ bảo tao chơi chán rồi, đừng đến làm phiền tao nữa.” – Nói xong tiếp tục bước đi, để lại cho đám người một bóng dáng.

Lộc Động Đình bình thường không có gì nổi bật nhưng trong trường trước nay đều là nhân vật phong vân, đơn giản vì hắn đủ hung tàn độc ác. Dù sao biết Lộc Động Đình đều trước nay không muốn cùng hắn xung đột, mặc dù không phải học sinh cá biệt, nhưng đánh nhau lại cũng không ít nói nhiều cũng không phải.

Mà Lộc Động Đình đã ra tay đánh nhau thì cực kỳ tàn nhẫn, không gãy răng cũng là hộc máu, lại thực lì đòn, nếu đối thủ quá đông hắn sẽ chỉ bắt lấy một người đánh, đánh cực kỳ ác, như muốn đánh chết người. Bởi vậy hầu hết các thành phần bất hảo lâu năm đều không gây chuyện với Lộc Động Đình.

Nhưng bởi vì cả vùng chỉ có một ít trường học, tiểu học có thật nhiều, cấp hai thì chưa đến một phần tư, lên cấp 3 toàn huyện chỉ có một trường. Muốn đi học nhiều chỗ phải đi thật xa, mỗi năm lại có thêm nhiều học sinh mới từ các nơi đến học. Cho nên có lúc xui xẻo, Lộc Động Đình lại bị lấy ra lập uy như vừa rồi, cũng như vậy Lộc Động Đình lại đánh vài trận sau đó lại rở lại bình thường.

Lại qua ngày hôm sau, ra cổng trường Lộc Động Đình lại gặp thật nhiều người chặn lại, nhìn qua cũng phải đến hai chục người, hơn gấp đôi hôm qua, tất nhiên Lộc Động Đình không nhớ hôm qua bao nhiêu người.

Các nạn nhân hôm qua lại triệu hồi các đồng bạn khác, thề muốn cho Lộc Động Đình cũng phải chịu nhục nhã và đau đớn gấp vạn lần chính mình đã chịu.

Lộc Động Đình tuy rằng không nhớ hôm qua chính mình đá trứng những ai, nhưng hắn cũng đoán được đàn người này chính là những tên ngốc bị đá trứng hôm qua đến báo thù.

Cảnh này Lộc Động Đình đối phó không ít, thực ra khá đơn giản, bởi vì người quá đông đánh hắn cùng lúc chỉ 3 đến 4 người là cao nhất. Đừng nhìn bọn giang hồ vườn du côn rừng này cầm gậy gộc nhiều có khoe khoang chơi dao, nhưng trừ khi hăng máu hoặc rượu vào, còn lại mười phần không dám thực sự đâm.

Như vậy chỉ cần để ý ai là chim đầu đàn, sau đó thật nhanh tóm được rồi cứ hướng chết mà đánh, chỉ cần không chết mọi chuyện đều đơn giản. Thậm chí Lộc Động Đình biết bởi vì hắn đi học sớm tuổi dưới 16 có chết người đều không phải chuyện khó giải quyết.

Trong đầu nghĩ đến chuyện luật trẻ vị thành niên, Lộc Động Đình lại nhìn đám giang hồ vườn du côn rừng. Sau đó đi đến kết luận đám này phần lớn là cấp 3, như vậy hẳn là trên 16 tuổi cả rồi. Một chút ý tưởng từ trong đầu lóe qua, Lộc Động Đình giả vờ kinh hoảng sợ hãi rồi nói với đám giang hồ:

“Dạ, em chào mấy anh! Em biết em sai rồi em có một ít tiền để bồi thường, mong mấy anh đừng đánh em.”

Nói rồi từ trong cặp lục ra một tờ năm mươi nghìn, run rẩy hai tay đi qua đưa cho một người có vẻ như là cầm đầu. Đám giang hồ vườn du côn rừng xôn xao, vây xem nhóm người cũng ồn ào bàn tán. Thấy Lộc Động Đình biết sợ hãi còn biết nộp tiền, cầm đầu đều rất vừa ý, mấy anh em kia đều bị Lộc Động Đình đánh. Đến chính mình ra mặt đều không cần đánh Lộc Động Đình đã sợ hãi nhận sai, cảm giác chính mình thực uy phong.

“Không được, đánh nó đi, hôm quá nó đánh bọn tao như vậy làm sao mới năm chục nghìn với xin lỗi mà tha được.” – Một người nạn nhân hôm qua bị Lộc Động Đình đá trứng nhảy ra nói.

“Đúng, đấm chết mẹ nó đi…!”

“Phải đấm một trận, còn đá trứng nó nữa!”

…..

Các nạn nhân khác nghe nói cũng mở miệng ủng hộ, cái khác không quan trọng, quan trọng là Lộc Động Đình phải bị đá trứng.

Cầm đầu nghe nói vậy có chút không vui, nhưng lại nghĩ, anh em giang hồ cần phải nghĩa khí, Lộc Động Đình đánh anh em của mình nên phải bị đánh. Nhưng Lộc Động Đình biết sợ hãi chính mình, cho chính mình mặt mũi lại còn cống tiền nữa. Năm chục nghìn có thể mua mười lăm nghìn rượu còn lại mua lòng heo luộc, là thoải mái anh em nhậu rồi, đem hắn đánh cũng có vẻ không nghĩa khí.

Nghĩ đến đây liền lớn tiếng nói với Lộc Động Đình:

“Chú mày cũng coi như biết điều, anh là không muốn đánh chú mày, nhưng chú mày đánh anh em của anh. Anh thực sự khó xử, thôi thì để anh em của anh đánh chú mày một trận, anh đảm bảo chúng nó chỉ đánh mày một trận thôi.”

“Được rồi! Chúng mày đánh nó một trận đi, nhớ là một trận thôi.” – Nói xong cũng không chờ Lộc Động Đình nói gì, liền kêu gọi anh em đánh Lộc Động Đình.