Vườn Hoa Mùa Đông

Chương 10



Tại sở cảnh sát, tin tức bị đăng trong đêm lập tức lên độ hot, đánh bên tập đoàn Nam Phong trở tay không kịp, đến khi bọn họ muốn đè vụ này xuống cũng rất khó.

Quan chức cấp cao ở Sở cảnh sát dù có một số người cùng tiểu thư tập đoàn Nam Phong, là mẹ của Nam Công Thành có quan hệ.

Nhưng chắc chắn cũng sẽ có người không thích việc cậy thế này, cho nên khi tổ trinh sát đăng báo cáo xin phép, lập tức được nhanh chóng phê duyệt, các quy trình đều được mở đèn xanh.

Cả Sở cảnh sát đều tỉnh táo lên, quy trình bắt giữ đều đâu vào đấy tiến hành.

Cho nên khi mẹ của Nam Công Thành phản ứng lại, thì con trai của cô ta đã bị bắt giữ về sở cảnh sát cùng hai viên bom.

Cộng thêm ghi âm bị phát tán trên mạng, cho dù ghi âm là làm giả, nhưng không thể phủ nhận hai viên bom này là từ phòng Nam Công Thành tìm thấy.

Hiện tại Đan Trường Lê từ bộ môn xử lý chất nổ, chuyển qua cảnh sát điều tra.

Buổi sáng, cấp trên hiện tại của Đan Trường Lê là Vương Kỳ, tìm Đan Trường Lê dự tính đưa vụ án này cho hắn.

Nhưng Đan Trường Lê lập tức từ chối, nghe thấy Đan Trường Lê từ chối, Vương cảnh sát có chút bất ngờ.

Bởi vì, do vụ án này mà Đan Trường Lê phải tránh nổi bật mà chuyển bộ môn, hiện tại có thể tiếp nhận vụ án, nhưng lại từ chối tiếp nhận.

"Tôi có tiền khoa trái lệnh bắt giữ, sợ bên người nhà.." Đan Trường Lê giải thích.

Vương cảnh sát nghĩ cũng có lý, nên quay đầu đưa vụ án này cho người khác tiếp nhận.

Lúc này, Đan Trường Lê đột nhiên nhận được tin nhắn, mở ra thấy của Vân Yến gửi đến, hắn nhìn lên đồng hồ hiển thị sắp vào học, nhấn mở tin nhắn.

[Trên tin tức, không lẽ.. Là anh Lê làm? ]

Đan Trường Lê sửng sốt nhìn tin nhắn, lúc này hắn giống như thấy vẻ mặt xinh đẹp không có biểu cảm của thiếu nữ hiện lên sự rối rắm.

Buồn cười trước tưởng tượng của bản thân, Đan Trường Lê vội vàng soạn tin nhắn giải thích: [Không phải, tôi đều nói chỉ là nói giỡn, đừng nói em đang hoài nghi tôi nha, một đêm hôm qua tôi đều ở ký túc xá, có thể đi hỏi bảo vệ.]

Đan Trường Lê gửi xong tin nhắn, đợi một lát đều không thấy hồi âm, nhìn lại thời gian mới phát hiện đang trong giờ học.

Đang lúc Đan Trường Lê mở công văn chuẩn bị làm, thì điện thoại vang lên thông báo, mở lên là trả lời của Vân Yến.

[Em tin tưởng Đan cảnh sát.]

Đằng sau còn có hình mèo con đang mỉm cười, Đan Trường Lê ngơ ngẩn nhìn mèo con, sau đó nhếch mép cười, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, nhấn gửi đi: [Nếu tôi nhớ không nhầm, hiện tại bạn nhỏ đang đi học? ]

Sau khi tin nhắn gửi đi, kế tiếp không có tin nhắn nào khác, Đan Trường Lê bất đắc dĩ bật cười.

Cảm thấy công việc hôm nay cũng không chán chường như vậy rồi.

* * *

Bên này Vân Yến đúng là bị tin nhân của Đan Trường Lê làm chột dạ, với lại cô giáo cũng cùng lúc kêu nàng đi lên giải bài toán.

Đến khi tan học, trên đường trở về Vân Yến còn giúp bà lão đi qua ngã tư đèn đỏ, thuận đường đưa đồ giúp ông lão, cũng lễ phép từ chối mấy bác trai bác gái giới thiệu con trai con gái..

Đan Trường Lê trên đường về thấy Vân Yến đang cố gắng từ chối việc giới thiệu bạn trai bạn gái, buồn cười mà ngồi trong xe nhìn ra.

Lúc Vân Yến tránh thoát sự nhiệt tình của nhóm bác trai bác gái, quay đầu lại là thấy Đan Trường Lê đang trong xe, mở cửa sổ vẻ mặt buồn cười nhìn nàng.

"Anh rốt cuộc xem bao lâu rồi?" Vân Yến đi lại hỏi.

"Cũng không có bao lâu, từ lúc em bị bọn họ kéo lại giới thiệu bạn trai bạn gái." Đan Trường Lê cười một tiếng: "Em thật đúng là được hoan nghênh, cư nhiên còn bị giới thiệu bạn gái."

"Nhìn lâu như vậy cũng không giúp em giải vây, cũng không biết tại sao mấy bác gái lại có thể giới thiệu con gái họ cho em nữa." Vân Yến bình tĩnh nói.

Đan Trường Lê lại càng buồn cười, hắn không phải người thích cười, đa số thời gian đều như có tâm sự nặng nề, nhưng là dưới ánh hoàng hôn hôm nay, hắn lại cười rất vui sướng.

Vân Yến cả người đều nghi hoặc mà nhìn Đan Trường Lê cười, không thể hiểu được có cái gì mà vui như vậy.

"Ha ha.. Lên xe đi, tôi chở em trở về." Đan Trường Lê rốt cuộc cùng dừng lại, nói.

"Em cảm ơn." Vân Yến gật đầu nói, đi vòng qua bên kia ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn.

"Không có gì, chỉ là tiện đường thôi." Nói, Đan Trường Lê khởi động xe chở Vân Yến trở về.

Đến khi đưa Vân Yến về đến nhà, Đan Trường Lê lấy một điếu thuốc lá, bật lửa hít một hơi thật sâu rồi thổi ra.

Sương khói tràn ngập, che giấu đi đôi mắt sắt bén kia, chỉ còn điểm đỏ cháy lên giữa sương khói.

Chờ hút nửa điếu thuốc, Đan Trường Lê mở cửa sổ ra, tiếp tục lái xe trở về.