Vương Hầu Đại Hạ

Chương 40: Sương nóng đêm tuyết lạnh



Dịch: Tiểu Duyên

***

Giữa những đóa hoa tuyết rơi xuống, Ninh Thần và lão thái giám đang đứng đối diện nhau với khoảng cách hơn 10 bước chân. Sự chênh lệch thực lực thế này đã khiến trận chiến trong màn mưa tuyết hiện tại không có quá nhiều gây cấn.

Trong Võ đạo, trên Ngũ phẩm và dưới Ngũ phẩm là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt. Kể từ khi bước vào Võ đạo Tứ phẩm, tu vi của Ninh Thần khó mà tiến thêm bước nữa... cứ như bị một rãnh trời to tướng chặn ngang trước mặt.

Ninh Thần rút thanh Mặc kiếm sau lưng ra, ngưng tụ toàn bộ tinh thần. Một trận chiến này, ngoài sinh tử ra thì không còn gì khác quan trọng hơn cả.

Lão thái giám vẫn không lấy binh khí ra, chỉ dùng một bàn tay khô héo của lão mà vỗ xuống với sức nặng ngàn cân, khó mà chống đỡ nổi.

Đùng...

Chưởng và kiếm va chạm nhau; Ninh Thần lui lại liên tục. Hắn cấp tốc xoay nhanh Mặc kiếm, cắm xuống mặt đất hòng ngăn chặn thế lui. Để rồi ngay sau đó, Ninh Thần chợt dùng tay trái vỗ vào chiếc xe lăn của mình; tiếp theo, một đạo lưu ảnh đen kịt cắt ngang qua bầu trời đêm, vô thanh vô tức lướt tới lão thái giám.

“Trò mèo!”

Lão thái giám gằn giọng đáp trả; giữa tiếng chưởng kình gầm vang, lão cũng đã tiện tay đánh văng mớ ám tiễn kia đi.

Chiếc xe lăn của Ninh Thần lại động một lần nữa.

Một vầng hào quang ngân sắc dần ngưng kết tại thân kiếm. Trong chớp nhoáng, sương hoa chấn động, cuốn lên một cơn gió tuyết. Trong ánh kiếm, từng đạo bóng đen lại bắn ra lần thứ hai.

Lão thái giám giơ tay tiếp kiếm; sau khi bắt được thân kiếm, lão ta lập tức nghiêng người, né tránh những mũi ám tiễn vừa bay tới kia.

“Hây....”

Ninh Thần bèn quát to, tức giận thúc giục toàn bộ Chân nguyên trong cơ thể. Thân kiếm ép xuống, gây ra một tiếng nổ lớn. Xung quanh hai người, hoa tuyết bị chấn động mà tản mát ra tứ phía, thậm chí là bắn lên cao đến hơn một trượng.

“Làm càn!”

Bàn tay vừa bắt lấy thanh kiếm của lão thái giám ứa ra máu tươi; sắc mặt của lão cứ thế mà lạnh lẽo dần. Đồng thời, cánh tay còn lại của lão ta cũng đã ngưng tụ Chân nguyên xong, cuối cùng là đánh một chưởng ấn về phía bộ ngực của Ninh Thần.

“Ọc...”

Tuy nhiên, lão thái giám lại nhướng chặt mày khi thấy Ninh Thần ói ra một ngụm máu tươi. Không những thế, lão còn lùi cả người về sau, né tránh ngụm máu tươi này.

Nếu so sánh với người bình thường, lão thái giám cực kỳ chuộng sạch sẽ, thậm chí là có bệnh sạch sẽ đến mức cực kỳ nghiêm trọng.

Thế nhưng mà, vừa lúc lão thái giám lui lại, Ninh Thần cũng trợn trừng mắt lên. Bắt lấy cơ hội ngắn ngủi này, hắn không màng đến thương thế của bản thân mà vội dùng tay trái rút cây đao bổ củi ra. Ninh Thần dùng đao làm kiếm, xuất ra một chiêu mạnh nhất của mình với khoảng cách gần trong gang tấc thế này.

“Nhất vũ Phi hồng, Thiên địa Nhất kiếm!”

Kinh hồng Nhất kiếm - Thiên địa minh, chỉ trong gang tấc, cách xa một bước mà thôi - dù lão thái giám đây có mạnh mẽ đến nhường nào thì cũng không thể tránh khỏi một kiếm nhanh như phi hồng này. Bất đắc dĩ, lão đành buông bàn tay phải đang nắm chặt thanh Mặc kiếm ra, sau đó hoành tay về thủ ở trước người.

“Vô lý! Tại sao ngươi lại có thể thi triển chiêu thức của Kiếm cung phụng?”

Lão thái giám nhíu mày, vội vàng quát to.

“Sát...”

Thân đao nhập thể, nhưng khi xuyên thấu qua cánh tay lại bị chân khí hùng hồn ngăn trở, khó mà tiến thêm được một tấc.

“Phun máu” đã thành công, Ninh Thần cũng không còn quan tâm đến nhiều chuyện khác. Hắn thúc giục chân khí trong cơ thể, chống Mặc Kiếm xuống đất, mượn lực để đẩy thân đao vào sâu hơn hai tấc nữa.

“Muốn chết à!”

Sắc mặt của lão thái giám sa sầm xuống; lão cũng không thể nào so đo việc Ninh Thần và Kiếm cung phụng có quan hệ lẫn nhau thế nào nữa, đành phải vung ngưng khí vào tay phải rồi chưởng mạnh về phía Khí hải nơi đan điền của Ninh Thần.

“Nếu không sống nổi, vậy thì đồng quy vu tận thôi.”

Trong mắt của Ninh Thần hiện lên một nét tàn nhẫn. Hắn không trốn, cũng không tránh; Mặc kiếm bắn thẳng ra, đâm vào Khí hải của lão thái giám như cách mà lão ta đang tấn công mình.

Tu vi của Ninh Thần không bằng lão thái giám, mà kinh nghiệm cũng thua kém hơn. Thậm chí, mức độ ảnh hưởng của vị trí tàn tật cũng nghiêm trọng hơn lão ta. Tuy nhiên, hắn có một đặc điểm mà dù lão thái giám có quất ngựa truy phong thì cũng không theo kịp.

Hắn không sợ chết, càng không quan tâm một thân tu vi này!

Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người chính là chuyện không biết. Sở dĩ con người sợ chết cũng chính vì không biết sau khi chết thì mình sẽ như thế nào. Nhưng Ninh Thần biết, vì hắn đã chết một lần. Thế cho nên, so với đại đa số mọi người thì hắn không sợ chết.

Về phần tu vi, thế lại càng dễ dàng hơn. Đâu ai có thể yêu cầu một người vừa mới tu hành mấy tháng là đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Tứ phẩm tiếc nuối phần tu vi này?

“Thằng điên này!”

Lão thái giám vô cùng tức giận. Lão ta không thể nào điên cuồng như Ninh Thần được, thế nên đành phải nhượng bộ.

Bàn tay đang chưởng về phía Khí hải của Ninh Thần lập tức chuyển hướng, chộp về phía thanh Mặc Kiếm; lão ta muốn ngăn cản một kiếm đồng quy vu tận này.

Ninh Thần chỉ hừ lạnh, mà tròng mắt của hắn ánh lên một vẻ tàn nhẫn sâu sắc. Vội đề thăng Chân khí đến đỉnh phong, hắn vận dụng toàn lực để đâm thanh Mặc Kiếm về phía đan điền của lão thái giám.

Keng...

Đao kiếm cùng động - một thanh đâm vào ngực, một thanh về phía đan điền. Lão thái giám dùng một tay chặn đao, một tay giữ lấy thanh kiếm. Từng giọt máu tươi chảy xuống, liên tục hòa vào lớp tuyết bên dưới.

Tiếng máu nhỏ giọt tí tách, nhưng khi vang lên trong đêm tuyết thế này lại nghe có vẻ khá nhỏ. Ninh Thần đã đánh rất hay rồi. Bằng vào thân thể Tứ phẩm tàn tật như vậy, hắn lại có thể gây ra vết thương như thế trên người của một vị cường giả Lục phẩm - dù bản thân hắn lại bị thương nghiêm trọng hơn nhiều,

Đao và kiếm đã khó lòng tiến sâu hơn, vì chân khí trong cơ thể lão thái giám đã khóa chặt lấy cả hai. Ninh Thần đành phải dừng lại quá trình liều mạng của mình.

Sau một khắc, lão thái giám nghiêm mặt, giận dữ mà thúc giục chân nguyên đến trạng thái bùng nổ. Lão muốn đánh ngay một chưởng để triệt để phế bỏ thiếu niên trước mặt.

Nhưng đúng lúc này, thân thể của lão thái giám bỗng nhiên lảo đảo đi. Chân khí trong người lão chợt bị trì trệ trong một thoáng, suýt nữa là té ngay xuống đất.

“Tại sao lại như vậy?”

Lão thái giám thoáng kinh ngạc, trong lúc hốt hoảng này lại muốn thúc giục chân nguyên lại lần nữa - nhưng cũng đã quá muộn rồi.

“Hây a...”

Ninh Thần buông bàn tay đang cầm kiếm ra, mà xoay chưởng rồi thúc giục luồng chân khí cuối cùng. Hắn đột ngột vỗ một chưởng về phía chuôi của thanh Mặc Kiếm. Sau một tiếng “phập” vì thân kiếm nhập thể, thanh Mặc Kiếm đã đột phá được bức màn phòng ngự của lão thái giám, để rồi cắm thẳng vào đan điền.

“A...”

Một tiếng rống dài thống khổ vang lên, Khí hải của lão thái giám bị sức mạnh trên thân kiếm chấn nát. Chân khí của lão ta chảy loạn cả lên, trong khi máu tươi liên tục trào ra từ miệng.

“Chết tiệt...”

Lão thái giám vô cùng đau đớn, trở tay ấn một chưởng vào ngực Ninh Thần.

Ầm...

Ninh Thần bay ngược ra ngoài, rơi xuống nền tuyết; máu tươi chảy dài từ cơ thể hắn ra ngoài.

“Tại sao lại... Tại sao ta lại bị...”

Ánh mắt khó tin của lão lại không thể nào xóa đi sự thật tàn khốc ngay lúc này. Lão thái giám liên tục lui về phía sau, mà thanh đao bổ củi vẫn đang nằm trong cánh tay trái của lão, trong khi Mặc kiếm vẫn đang yên vị cắm vào đan điền của bản thân. Máu tươi chảy xuôi từ người lão, liên tục nhuộm đỏ tuyết trắng dưới chân.

“Ặc...”

Ninh Thần cảm giác ngực mình đau nhói, thế là tiếp tục nôn thêm một ngụm máu thứ hai. Hắn dõi mắt nhìn về phía trước, cũng biết rõ là lão thái giám đã xong đời.

Thanh Mặc kiếm vừa đâm vào đan điền của lão ta đã được hắn tẩm thuốc độc. Lúc này, Khí hải của lão ta đã bị phế đi, chân khí tán loạn, thế nên thuốc độc càng dễ thẩm thấu vào cả cơ thể hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão thái giám bị trì hoãn đi một nhịp trước đó là do thanh đao bổ củi của hắn có tẩm thuốc mê...

Lão già kia đã lui ra phía sau hơn mười bước, rốt cục mới ngã gục xuống nền tuyết trắng. Trước khi đứt hơi, lão vẫn còn trừng hắn bằng ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận và cả hối hận.

Ninh Thần giãy dụa bò lên chiếc xe lăn. Sau đó, hắn nhìn thoáng qua con ngựa trắng nhỏ cách đó không xa, để rồi khàn giọng quát, “Giả chết quần què, tới đây nhanh lên.”

Khung cảnh bên ngoài ngôi nhà đã đượm đầy nét hoang toàn vì trận chiến của hai người. Cũng may, gió tuyết đêm nay rất lớn, không những có thể che giấu đi thanh âm đánh nhau, mà còn có thể khỏa lấp mùi máu tươi trên nền tuyết trắng.

Không thể để thi thể của lão thái giám ở lại đây. Do đó, dĩ nhiên Ninh Thần gọi con ngựa trắng nhỏ đến là để làm tay bốc vác. Chẳng lẽ cứ để một người tàn tật như hắn đi khiêng xác chết à?

Tuy con ngựa trắng nhỏ cũng không muốn, nhưng cũng không dám phản kháng. Cuối cùng, nó đành phải cam chịu việc Ninh Thần khiêng xác của lão thái giám lên lưng nó.

Xử lý hiện trường xong, Ninh Thần và con ngựa trắng lần lượt đi vòng ra khu vực phía sau của ngôi làng. Khi cảm giác cách ngôi làng đã đủ xa, hắn tùy tiện tìm một chỗ trống, đào một cái hố to rồi chôn lão thái giám xuống dưới.

Không thể nào dựng bia cho lão ta được, vì hắn tin rằng lão thái giám này còn có đồng bọn khác, cũng như hắn từng tin rằng sẽ có người đuổi giết mình vì bức thư kia.

Thuốc độc trên Mặc kiếm và thuốc mê trên thanh đao bổ củi đã được máu tươi của lão thái giám hòa tan gần hết, mà hắn cũng chỉ tìm được mỗi một lượng nhỏ dược vật thế này từ đám sơn tặc kia. Nếu tiếp tục bị truy sát, hắn sẽ phải đối diện với phiền toái đau đầu hơn rồi.

Loại trừ đi lựa chọn quay về, vì từ khi lấy được bức thư kia, hắn cũng chỉ có thể đi thẳng về phía Bắc. Đừng nói đến chuyện vì đại nghĩa dân tộc, nếu mất đi cái mạng nhỏ này, tất cả những chuyện xung quanh đều chỉ là vô ích.

Hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía Bắc, mãi cho đến khi giết sạch đám người truy sát mình mới thôi.

Bắc Hành sẽ không thay đổi, mà điều khác biệt duy nhất là hắn từng tự nguyện đi về phương Bắc trước đó, đi một cách tùy tiện, đi mà không có mục đích. Nhưng hiện giờ, hắn không thể không tiến về phía Bắc.

Thật không may, hắn cũng không biết rốt cuộc thì lão thái giám có bao nhiêu đồng bọn. Nói cách khác, hắn không rõ kẻ đứng sau lưng lão thái giám đã phái ra bao nhiêu người để truy lấy bức thư này.

Hy vọng rằng, lão thái giám này là kẻ mạnh nhất trong số đó!

Gió tuyết càng lúc càng lớn! Xem ra, lại giống như đêm trước rồi. Chôn xong lão thái giám, Ninh Thần bèn trở về làng. Hiện tại, hắn cần phải nghỉ ngơi, rất cần.

Đẩy cửa phòng ra, gã hán tử kia và nàng thiếu nữ trong nhà vẫn đang ngủ say, duy chỉ có bà lão kia là đã thức giấc. Cụ nhìn Ninh Thần, há miệng ra nhưng chẳng nói gì cả.

Ninh Thần cười gượng, chào bà lão một cái rồi mệt nhọc nằm xuống giường.

Chân khí trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao gần như hết sạch; Ninh Thần cũng không dám ngủ, mà tĩnh tâm dẫn dắt từng luồng chân khí còn sót lại để chữa trị thương thế. Hắn vẫn còn sống - thế là tốt lắm rồi. Hai chưởng của lão thái giám đã chấn thương hầu hết các bộ phận nội tạng của hắn. Cũng may, lão ta đã bị thuốc mê và thuốc độc ảnh hưởng trước khi ra tay. Vì trong lúc vội vàng mà không thể ngưng tụ toàn bộ lực lượng và vì tu vi của cả hai dù có chênh lệch nhưng không phải chênh lệch kiểu một trời một vực, không thì chính là lão thái giám đã chôn xác cho hắn rồi, thay vì thực tế như hiện nay.

Biết là thương thế rất nặng, tuy nhiên, hắn vẫn phải lên đường lúc bình minh.

Nếu ở lại chỗ này, có lẽ sẽ dẫn đến một trường tai nạn cho cả ngôi làng. Hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Đêm trôi qua rất nhanh; lúc bình minh, Ninh Thần thu dọn đồ đạc cá nhân xong thì mở lời cáo biệt. Sau khi từ chối lời giữ lại nhiệt tình của gã hán tử kia, hắn tiếp tục lên đường.

Trên giường hắn ngủ có một gói bạc nhỏ, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hán tử cưới vợ, bớt một chút, mua chút đồ cưới cho thiếu nữ cũng đủ rồi.

Đây là bạc trắng mà hắn lấy từ đám sơn tặc kia. Ninh Thần chỉ chọn một ít mảnh bạc vụn không có bất kỳ ấn ký nào, như vậy cũng sẽ không mang đến bất cứ phiền toái gì cho gia đình của gã hán tử kia.

Hắn vội vàng chạy trốn, thế nên không thể ở lại hỗ trợ gã hán tử ấy sửa chữa túp lều cỏ bên ngoài ngôi nhà.

Có đôi khi, Ninh Thần cũng cảm giác vô cùng bất lực. Dường như từ khi trọng sinh đến thế giới này, hắn vẫn luôn chạy trốn.

Lúc ở Hoàng cung Đại Hạ, hắn vì cái mạng nhỏ của mình mà nghĩ biện pháp xuất cung. Giờ đã ra khỏi cung, hắn vẫn phải tiếp tục chạy trốn vì tánh mạng của bản thân.

Ngựa trắng nhỏ vẫn mặt dày mày dạn đi theo phía sau. Ninh Thần cũng mặc kệ nó. Tuy ngựa này khá nhỏ, nhưng nếu đói bụng thì cũng có thể giết lấy thịt.

Đương nhiên, ngựa ta không biết suy nghĩ của tên ‘con người’ trước mặt này. Bằng không, nó nhất định sẽ tung một vó vào hắn ngay lập tức.

Thế giới bên ngoài, trời rộng đất dày. Một người, một ngựa vẫn miệt mài hành tẩu giữa bầu trời trắng xóa. Cả hai cứ như hai con kiến nhỏ, dẫu ai muốn tìm ra tung tích của bọn họ cũng không hề dễ dàng.

Vì lẽ đó, Ninh Thần cũng không quá lo lắng về chuyện này.

Trong cơn gió tuyết, một người tàn tật và một con ngựa nhỏ trắng vẫn đi cùng nhau. Chẳng ai nói ai điều gì; họ rất ít mở lời, mà cũng không thể mở lời.

Đùng...

Đúng lúc này, từ vùng trời phương Bắc, một luồng ánh sáng hoàng kim phóng thẳng lên bầu trời. Từ vị trí ấy, từng dòng khí tức thần thánh đang lan ra, xua tan đi mây đen ở phía chân trời, cũng xua tan luôn gió tuyết ngập trời.

Thiên tượng đột ngột thế này khiến cả phương Bắc phải khiếp sợ. Có vô số ánh mắt nhìn về nơi này với đầy vẻ kinh ngạc chất chồng.

Ninh Thần nhướng mày, tự hỏi chẳng lẽ lại có người bước vào Tiên thiên ư? Từ khi nào mà cường giả Tiên thiên lại trở nên rẻ bèo như thế.

Con ngựa trắng cũng hoảng sợ trước cảnh tượng chấn động này, suýt nữa mà mềm nhũn cả vó.

Một lát sau, Ninh Thần lại lắc đầu. Đó hẳn là không phải có người bước vào Tiên thiên. Luồng sáng hoàng kim kia thiếu đi khí tức của nhân loại - đó chỉ là một vật chết mà thôi.

Trong bầu trời đầy phong tuyết này, người ở gần cột sáng nhất lại chính Ninh Thần và con ngựa trắng giữa miền hoang dã vắng vẻ.

Xe lăn chuyển bánh, ngựa trắng khởi hành, cùng tiến về cột sáng.

Ai nấy đều có lòng tò mò, Ninh Thần cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, Ninh Thần đi không nhanh lắm, cả con ngựa trắng nhỏ cũng đi không nhanh. Tuy tò mò, nhưng hắn cũng không nhiệt tình lắm.

Tuy nhiên, ngoại trừ Ninh Thần ra, toàn bộ võ giả phương bắc đều dần kích động điên cuồng. Thiên tượng như thế, ắt hẳn là món dị vật xuất thế kia vô cùng quý giá.

Trăm năm trước, khi Thiên thư xuất thế từ lòng đất, dị tượng cũng rất giống với ngày hôm nay.

Đáng tiếc, dị tượng lúc ấy xuất hiện ở phương Tây, cuối cùng đã rơi vào tay Vĩnh Dạ Thần Giáo như nhiều người từng đoán trước.

Ngàn năm qua, Đại Hạ hùng mạnh như thế, nhưng cũng chỉ nắm giữ được một quyển Thiên thư mà thôi. Do đó, ngoại trừ thực lực ra, muốn chiếm lấy đồ tốt trong di tích cổ thì chỉ có thể dựa vào vận khí.

Dường như Ninh Thần lại có phần vận khí này, vì di tích cổ kia nằm gần với hắn nhất. Đáng tiếc, ngoại trừ tò mò ra, hắn thật sự không mấy nhiệt tình. Trong cơn gió tuyết, một người và một ngựa đi không nhanh lắm, nhưng do ở vị trí cần đến khá gần nên dù có tốc độ vô cùng chậm đi chăng nữa thì cũng dần dần gặp được vùng đất vừa hiện ra dị tượng do dị bảo xuất thế kia tạo nên.