Vương Hầu Đại Hạ

Chương 49: Gió lạnh vạt áo



Dịch: Laoshu

Biên: Tiểu Duyên


***

Ánh trăng soi rọi qua lớp giấy chắn cửa sổ, hằn rõ bóng hình thích khách trên ấy. Cảm giác kiếm đâm vào thân thể tuyệt diệu đến mức khó có thể hình dung, tựa như khi đập vỡ một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ vậy, có thể thỏa mãn được tâm tình đang bị phá hoại của con người.

Ninh Thần không tự nhận mình là kẻ biến thái. Nhưng vì bảo vệ tính mạng, hắn cũng không ngại thể nghiệm cảm giác biến thái ấy một lần.

“Hự.”

Ngoài cửa vang lên một tiếng rên, là thanh âm của nữ tử, rất rõ ràng, không thể che giấu.

Ninh Thần không thích đánh nữ nhân, càng đừng nói đến chuyện động sát ý với nữ nhân. Chỉ có điều, nữ tử muốn mạng của hắn lại là ngoại lệ.

Sau một tiếng “cạch”, cửa phòng bị chiếc xe lăn mở toang. Ninh Thần lướt ra khỏi phòng; Mặc kiếm trong tay đâm về phía trước, mang theo cơ thể của nữ tử nọ tiến lên ba bước.

Bỗng nhiên, một mũi tên rợn người từ xa phóng tới trong nháy mắt, xảo diệu đến cực hiểm, khiến người ta không còn đường tránh né.

“Lại là ngươi!”

Con ngươi của Ninh Thần khẽ co rút, hắn thầm nổi cơn thịnh nộ. Đây đã là lần thứ ba rồi, quả thực dai dẳng không dứt mà.

Mặc kiếm khẽ xoay, mang theo cơ thể của nữ tử kia chắn ngay phía trước xe lăn. Chỉ nghe một tiếng “phập”, ánh tiễn trực tiếp đâm vào người, xuyên thủng cơ thể của ả.

Khoảng lặng của một cái chớp mắt này đã giúp Ninh Thần có cơ hội phản ứng. Tay trái bắt lấy mũi kiếm vừa xuyên qua cô ta, song lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cực lớn truyền đến, cả người hắn nhất thời bị đẩy lùi ba bước, tông vào cánh cửa đã bị hủy đi một nửa kia.

“Ọc…”

Ninh Thần khẽ rên, máu tươi từ ngực trái cũng theo đó ngấm ra, nhuộm đỏ cả mảng áo.

Đầu mũi tên xuyên một nửa vào cơ thể, cuối cùng cũng mất lực mà dừng lại, không thể tiến thêm tấc nào nữa.

Ninh Thần đổ mồ hôi lạnh khắp người. Một mũi tên này quá sức hung hiểm; hắn không phải Hạ Diệu Ngữ, không thể triệt để tiếp được một tiễn của kẻ này.

Đôi mắt của ả nữ nhân tử vong kia đã vô hồn, ả rũ rượi ngã xuống mặt đất.

Ninh Thần cũng rút mũi tên trong ngực ra, lòng thầm kinh hãi. Lúc nãy, nếu như không có nữ nhân này che chắn, người nằm dưới kia đã là hắn rồi.

“Kẻ này không thể giữ.”

Đến lúc này, Ninh Thần vẫn chưa hết toát mồ hôi lạnh sau lưng. Chỉ có người từng chính diện tiếp chiêu mới biết được tài bắn cung của kẻ ấy đáng sợ đến nhường nào.

Song, hắn phát hiện ra một điểm, cung tên của kẻ này nhiều nhất cũng chỉ bắn ra được ba mũi tên một lần.

Hơn nữa, kẻ này chưa từng lộ diện bao giờ.

Lần Trưởng Tôn gặp thích khách trước đây, hắn cũng từng hoài nghi. Khi ấy, nếu người này xuất đầu lộ diện ngăn cản thì hắn và Trưởng Tôn tuyệt đối không còn cơ hội sống sót nữa. Thậm chí, sau khi hắn tranh thủ thời cơ kéo Trưởng Tôn hòa vào đám đông chạy trốn, cũng không hề thấy mũi tên đòi mạng thứ hai xuất hiện.

Từ đủ manh mối trên có thể suy đoán rằng, có lẽ kẻ bắn tên đi lại và hoạt động bất tiện, một khi thoát khỏi tầm mắt của gã thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Thật trùng hợp, hắn cũng hoạt động rất bất tiện!

Song hắn lại có một chiếc xe lăn tuyệt hảo.

Ngay lập tức, chiếc xe lăn chuyển động. Bóng dáng Ninh Thần nhanh chóng lao về phía trước. Hắn không hề lo lắng rằng lúc này sẽ lại có mũi tên khác phóng tới. Mũi tên ấy mà, bắn một mục tiêu di động sẽ luôn gặp khó khăn.

Nữ nhân kia chết không uổng phí. Ít nhất thì từ mũi tên bắn xuyên tim người phụ nữ kia, hắn có thể nhận ra được phương hướng nó phóng tới một cách chuẩn xác vì mũi tên của kẻ này bắn quá nhanh. Nếu không nhờ ả, hắn sẽ phải ở dưới âm ty địa phủ mà phán đoán từ chính thi thể của bản thân rồi.

Trong cả Hoàng thành này, không có quá nhiều nơi đủ để nhìn bao quát Lăng Yên các. Vì vậy, từ phương hướng bay tới của mũi tên để định vị nơi bắn là không quá khó khăn. Điều duy nhất khiến hắn kiêng kỵ chính là nhân vật bảo vệ bên cạnh người này rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Dưới ánh trăng lạnh lùng, một bóng đen xẹt qua giữa màn đêm. Lục tiên sinh của Thư viện quả là một người thợ kỳ tài. Sau khi được thôi động chân khí, chiếc xe lăn thực sự nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Ninh Thần nhìn về Phật tháp trước mặt, đôi con ngươi xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.

Những người tin vào Phật ở Đại Hạ cực kỳ ít ỏi, mà bản thân hắn cũng không tin.

Phật nói về kiếp lai sinh, nhưng hắn càng để tâm đến kiếp này hơn.

Nếu như còn có kiếp sau, hắn hy vọng thiên hạ sẽ được thái bình.

Phật tháp rất cao, có ánh sáng nhưng không phải nến, mà là ánh trăng được phản chiếu qua viên Xá lợi.

Nghe nói đã từ rất lâu về trước, ở trên mảnh đất này, Phật giáo đã từng rất thịnh hành. Sau khi vị cao tăng thời đó viên tịch, rất có thể đã lưu lại Xá lợi.

Sự tồn tại của bảo tháp này còn lâu đời hơn cả lịch sử gầy dựng triều Đại Hạ. Tuy rằng Đại Hạ không tin Phật, nhưng cũng vẫn tu sửa tòa Phật tháp đã tồn tại cùng bao năm tháng này.

Chẳng mấy chốc, Ninh Thần đã đến dưới chân bảo tháp. Hắn nhìn lên trên, suy tính xem mình nên đi lên hay cứ đợi ở đây.

Cuối cùng, hắn vẫn quyết định đi lên. Nếu như kẻ kia chờ trên đó nguyên đêm, chẳng phải hắn cũng ngây ngốc ở đây chờ nguyên đêm à?

Hắn là thằng ngốc ư?? Hiển nhiên là không...

Cầu thang là thứ mà Ninh Thần ghét nhất. Thứ đồ như xe lăn này, dù gì cũng không phù hợp với việc trèo lên trèo xuống.

Phật tháp rất cao, đương nhiên bậc cầu thang cũng rất nhiều, cũng khiến cho hắn phải phung phí ra không ít khí lực.

Gió trên đỉnh Phật tháp lại rất lớn, hai mắt của Ninh Thần nheo lại đôi chút. Cũng không biết từ khi nào hắn đã hình thành nên thói quen này.

Phía trước có hai người đang đợi, là một nam nhân, và một kẻ tàn tật.

Người đàn ông kia cầm một cây tiêu trong tay, khi nhìn thấy thiếu niên vừa đến thì nhíu chặt lông mày.

Kẻ tàn tật thì chật vật xoay người rồi nhếch mép cười, khuôn mặt xấu xí khó coi đến mức khiến người nhìn đều phải ghê tởm.

Gương mặt kỳ dị, tổ hợp cũng kỳ dị.

Ninh Thần tự nhủ, đã bị tật đến mức này rồi làm sao còn có thể đuổi kịp hắn và Trưởng Tôn được kia chứ.

Hắn chỉ là bị hai chân không thể cử động, mà kẻ trước mặt thì hình như chỉ có hai tay là có thể cử động.

Người như thế này mà còn luyện được khả năng bắn tên đến mức ấy, quả thực vô cùng đáng sợ.

Còn về tên nam tử cầm tiêu kia, từ đầu đến giờ Ninh Thần cũng không quá để ý. Tại đây, thứ có lực uy hiếp lớn nhất đối với hắn chính là cung tên trong tay kẻ tàn tật kia. Còn về nam tử cầm tiêu nọ, hắn không hề cảm nhận được khí tức áp bức trên người gã.

Võ giả cường đại, trừ khi đã đến cảnh giới Tiên Thiên, còn lại rất khó có thể che giấu đi khí tức của mình một cách triệt để. Càng là kẻ cường đại thì khí tức bức ép người khác càng mạnh mẽ.

Cây Thanh cung trong tay kẻ tàn tật kia quá mức nguy hiểm. Hắn không biết liệu suy đoán của bản thân có đúng hay không. Nếu như kẻ tật nguyền kia có thể bắn ra mũi tên với uy lực khủng khiếp như vậy một cách vô hạn, thì hôm nay không cần phải đánh đấm gì nữa.

Ninh Thần tập trung mọi sự chú ý của bản thân, chậm rãi rút Mặc kiếm từ phía sau chiếc xe lăn ra. Ngày hôm nay, hắn nhất định phải diệt trừ kẻ địch đáng sợ này. Hắn thực không muốn một ngày nào đó, bản thân bị một mũi tên vô thanh vô tức đâm chết bất đắc kỳ tử trên đường.

Sắc mặt của nam tử nọ cũng rất nặng nề. Gã có thể cảm nhận được nguy hiểm từ trong thanh kiếm của thiếu niên kia. Nơi này không phải đồng cỏ mênh mông, thực lực của gã suy giảm đi rất nhiều.

Đương trường, duy chỉ có kẻ tàn tật xấu xí nọ vẫn luôn cười, một nụ cười vặn vẹo, biến thái.

Đột nhiên, cung giương lên, gài tên, rồi mũi tên như ánh sao băng xẹt qua, chỉ trong nháy mắt đã ở ngay trước mặt.

Ninh Thần xoay kiếm ngăn cản. Sau một tiếng “keng”, mũi tên tóe lên tia lửa xẹt, bị Mặc kiếm chấn bay ra ngoài.

Kẻ tật nguyền càng cười xán lạn, khuôn mặt xấu xí càng vặn vẹo hơn, nhìn vào càng thêm dọa người.

Thần sắc Ninh Thần không đổi, mũi tên này không có chút uy hiếp đối với hắn.

Gió Bắc trên đỉnh tháp ngày càng lạnh, vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao soi rọi cả ba người, khiến cho trận đấu mang ý nghĩa ngươi chết ta sống này càng thêm ba phần lãnh ý.

Tên nam tử nâng tiêu lên, đặt bên miệng. Thấy vậy, Ninh Thần khẽ chấn động trong lòng, bất giác cảm thấy có gì đó không đúng. Thế là Mặc kiếm khẽ động, ép cơ thể của hắn bay lên.

“Vút…”

Một mũi tên lại bay tới chặn đường, khiến hắn không thể không thu kiếm về ngăn lại.

Ngay sau đó, một tiếng tiêu trầm thấp mà u ám vang khắp Phật tháp. Âm thanh tà mị khiến tâm trạng người nghe bỗng chốc rơi vào trầm luân.

Ma âm nhiếp hồn, đánh thẳng vào nội tâm. Tay phải của Ninh Thần khẽ xoay, dùng Mặc kiếm đâm thẳng vào chân mình không chút lưu tình. Nhưng chính cảm giác đau đớn truyền lên này đã xua tan đi cảm giác u ám mê man trong đầu.

Song, chính trong phút chốc ấy, một đạo tiễn quang còn chói lóa hơn cả ánh trăng nháy mắt phóng tới, hàn phong từ đuôi mũi tên vù vù, rất kích thích tinh thần.

“Chính là chờ ngươi đấy!”

Ánh mắt Ninh Thần chợt lạnh đi. Hắn không hề né tránh, mà cơ thể lại hướng thẳng về trước. Với một tiếng “roẹt”, một bóng ô màu đen bung tỏa, bao trùm lấy tiễn quang chói mắt kia.

“Ầm”

Một tiếng nổ ghê người vang lên, ánh tiễn bắn vào chiếc ô đen gây ra sóng âm khủng khiếp. Ba người đương trường chỉ cảm thấy một cỗ đau nhức nơi hai tai, khí huyết trong cơ thể không ngừng quay cuồng nhộn nhạo.

Chiếc xe lăn bị cỗ lực lượng ghê gớm này chấn lui ba trượng, khó khăn lắm mới có thể dừng lại được. Chiếc ô đen cũng bị phá hủy triệt để, tạo thành một lỗ hổng lớn. Song, uy lực đáng sợ của mũi tên kia cũng bị tiêu tan hoàn toàn, vô lực rơi xuống.

Ninh Thần không hề cảm thấy đau lòng. Hắn dùng tay trái rút phần cơ quan cố định chiếc ô đen ra khỏi xe lăn, sau đó tùy ý vất sang một bên.

Thứ này chỉ cần về Thư viện kêu Lục lão đầu lắp lại là được, chẳng có gì phải đáng tiếc cả.

Có thể chặn được một tiễn này là hắn đã lời rồi.

Cấu tạo cơ quan trên xe lăn là do hắn đề xuất, phương pháp thiết kế và nguyên liệu thì do Lục lão đầu chuẩn bị. Cả hai đều chẳng hợp với câu “chính nhân quân tử”, cho nên, tác dụng lớn nhất của chiếc xe lăn chính là ám khí và bảo mệnh.

“Được rồi, cơ quan hay tính kế cũng đã dùng hết, ai cũng không còn nợ ai. Tiếp theo chúng ta hãy bắt đầu lại, đấu một cách công bằng đi.”

Ninh Thần di chuyển xe lăn lên trước ba trượng, đạm nhạt nói.

Gã nam tử bước lên trước, thu hồi cây tiêu trong tay, kế đó bèn rút ra một thanh loan đao từ sau lưng. Gã lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mặt, tiếp nhận lời khiêu chiến này.

“Hảo hán.”

Ninh Thần tán thưởng một câu, Mặc kiến trong tay khẽ rung; hạt sương ngưng kết, mang theo một tia hàn ý nhàn nhạt.

Hắn thích hành động của một chính nhân quân tử kiểu này.

Gã nam tử động thân trước; một ánh đao tựa ánh trăng mang theo sát ý sắc bén vung lên. Gã hiểu rõ sở trường của mình, thứ sở trường vốn dĩ không được tính là sở trường.

Trong ba người tại đây, gã nhanh nhất.

Nam tử nọ rất giỏi sử dụng thanh đao của bản thân. Người trên thảo nguyên bọn họ, từ nhỏ đã sở hữu một thanh loan đao thuộc về mình. Theo năm tháng lớn lên, nó cũng trở thành người bạn mật thiết nhất.

Đối diện với thanh loan đao đòi mạng, Ninh Thần giơ kiếm lên bổ tới, vô cùng đơn giản mà thuần túy, không hề có bất kỳ chiêu thức nào hết.

Ấy vậy mà, chính một kiếm đơn giản này, hay đúng ra phải gọi là một đao, lại khiến thần sắc của nam tử nọ biến đổi trầm trọng, để rồi chợt phát hiện bản thân bất luận thế nào cũng không tránh né khỏi.

Gã không biết rằng, đây là một chiêu kiếm sở trường của thiếu niên này. Trước ngực bị vạch một đường, ngay chính tử huyệt.

Ninh Thần đã bổ củi liên tục ở thư viện trong hơn hai tháng ròng rã. Một đao này đã bổ xuống cả hàng ngàn, hàng vạn lần, quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm…

Gã nam tử không tránh được, chỉ có thể hoành đao chặn lại. Đao kiếm chạm nhau phát ra một tiếng “choang”, đất dưới chân cả hai lún xuống ba phân.

Một đạo hắc ảnh cắt qua khoảng cách giữa hai người, đôi con ngươi của nam tử nọ co rút, xẹt qua một tia khó tin.

“Ngươi... ngươi...”

Gã nam tử ngã xuống, thanh ám tiễn trước ngực vẫn đang run rẩy. Gã không hiểu nổi, lúc nãy chẳng phải đã nói, bắt đầu lại từ đầu, đấu một cách công bằng ư?

“Tên ngốc! Ta lừa người thôi.”

Khóe miệng Ninh Thần lạnh lùng cong lên, mở miệng nói.

Hà cớ gì phải đấu công bằng. Ngươi chết, ta sống, đây mới chính là công bằng.

Thế giới loài người, điều không thể tin tưởng nhất chính là kẻ địch. Rõ ràng biết là địch nhân mà còn đi tin tưởng, chẳng phải kẻ ngốc thì là gì?

“Giờ thì, chỉ còn lại hai chúng ta. Ngươi nói xem, chúng ta nên giải quyết thế nào đây?”

Ninh Thần điều khiển cho xe lăn tiến về trước vài bước, nhìn chằm chằm kẻ tàn tật trước mặt, lạnh giọng nói.

Trận chiến còn lại gần như đã không còn gì hồi hộp nữa. Cung tiễn dù sao cũng vẫn là thứ vũ khí công kích tầm xa. Với khoảng cách gần nhường này, hắn sẽ không tạo bất cứ cơ hội nào cho kẻ kia có thể giương cung được.

“Ha Ha.”

Kẻ tàn tật cười một cách cổ quái, không cầu xin tha mạng, cũng không bắn mũi tên trong tay ra. Cánh ta phải của kẻ này bám vào lan can bảo hộ trên đỉnh tháp, vận công chấn gãy lan can rồi ngửa ra sau, cơ thể cứ như vậy rơi xuống dưới như một con diều đứt dây.

“Người Triệu gia sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm ngươi.”

Kẻ rơi xuống ấy không hề có bất kỳ lưu luyến gì với thế giới này nữa, chỉ có giọng nói như một lời nguyền rủa kia cứ vang vọng trong đêm mãi không dứt.

Ninh Thần khẽ nheo mắt. Hắn không biết cái gì mà người của Triệu gia, nhưng hắn biết hôm nay hắn đã có thể sống sót.

Hạt Xá lợi trên Phật tháp vẫn phản chiếu ánh sáng ôn hòa. Phật nói, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, nhưng liệu có từng nghĩ qua, nếu như hắn bỏ đao xuống thì cũng chỉ có thể thành quỷ mà thôi.

Vẫn là câu nói ấy, nếu còn có kiếp sau, hắn hy vọng thiên hạ được thái bình.