Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 395: Ai công bằng với ta




Hàn Thanh Thu vừa về đến phủ đa nghe thấy Nhiếp Chính Vương phi đã đến, nàng ta im lặng một lúc: “Mời.”
Thương Mai đưa Tiểu Khuyên và Đao lão đại vào, Hàn Thanh Thu thấy Thương Mai, bèn hành lễ theo quy củ: “Thiếp thân tham kiến Nhiếp Chính Vương phi.”
“Phu nhân miễn lễ!” Thương Mai nhìn nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta có chút lạc lõng, sắc mặt ửng hồng, có mùi rượu, chắc là đã uống chút rượu.
“Mời Vương phi ngôi!” Hàn Thanh Thu nói.
“Phu nhân uống rượu rồi sao? Ta muốn uống vài ly với phu nhân.” Mộ Dung Khanh ngôi xuống rồi hỏi.
Hàn Thanh Thu ngơ ra: “Rượu?”
“Đúng vậy, có chút mệt mỏi, uống rượu vào tối nay ngủ cho ngon.” Thương Mai cười chân thành nói.
Hàn Thanh Thu vội sai người chuẩn bị rượu và đồ nhắm, quản gia đích thân đi lo liệu.
Rượu này là rượu quế rất dễ uống, hương thơm vừa đủ lại thiên về ngọt.
Thương Mai uống một ly, thấy Hàn Thanh Thu bất động, bèn nói: “Phu nhân không cho ta mặt mũi sao?”
Hàn Thanh Thu miễn cưỡng cười: “Tửu lượng của thiếp thân không được tốt.”
“Uống đi.” Thương Mai nhàn nhạt nói.
Hàn Thanh Thu đành phải cầm ly rượu lên uống, nàng ta không muốn uống là vì trước đó đã uống vài ly rồi, hơn nữa Hạ Thương Mai đến đây không có ý tốt, nàng ta muốn duy trì sự tỉnh táo.
“Không biết hôm nay Vương phi đến đây...”
“Uống rượu!” Thương Mai đích thân rót rượu cho nàng ta: “Muốn tìm một người uống rượu, biết phu nhân vẫn chưa ngủ, nên đã đến tìm phu nhân uống rượu.”
Hàn Thanh Thu nói: “Là vinh hạnh của thiếp thân.” Nhưng mà, nàng ta lại vô cùng bất an.
Bị Thương Mai liên tục rót vài ly, sự không tự nhiên của nàng ta mới biến mất.
Thương Mai đặt ly rượu xuống, hỏi một cách thờ ơ: “Đúng rồi, nghe nói tối nay phu nhân đã đến phủ công chúa.”
Sắc mặt Hàn Thanh Thu khẽ cứng đờ, cảnh giác nhìn Thương Mai: “Vâng, Vương phi biết rồi sao?”
“Ngươi vừa đi thì ta đến, không biết phu nhân đến phủ công chúa làm gì? Nghe Cầm Chi nói ngươi có chuyện muốn nói với công chúa, nhưng gặp công chúa lại không nói gì” Thương Mai hỏi.
Hàn Thanh Thu thấy cô hỏi thẳng như vậy, cũng không tiện né tránh: “Đúng vậy, thiếp thân nghe nói công chúa xảy ra chuyện, muốn đến thăm người.”
“Ta còn nghe nói, ngày mai Hoàng thái hậu triệu ngươi vào cung.” Thương Mai lại hỏi.
Hàn Thanh Thu đặt ly xuống, nhìn Thương Mai: “Vương phi, người có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa, thiếp thân cũng nghe không hiếu.”
Thương Mai nói: “Nguyên nhân Hoàng thái hậu triệu ngươi vào cung, chắc ngươi cũng nghĩ đến rồi nhỉ?”
Hàn Thanh Thu lắc đầu: “Thiếp thân không dám đoán bừa.”
Thương Mai cười: “Nhất định là Hoàng thái hậu sẽ bảo ngươi hòa ly với Tiêu Kiêu.”
Hàn Thanh Thu kinh ngạc, nàng ta biết ý đồ của Hoàng thái hậu, nhưng kinh ngạc là vì Hạ Thương Mai lại nói thẳng đuột ra như vậy.
“Ngươi bằng lòng không?” Thương Mai nhìn nàng ta hỏi.
Hàn Thanh Thu không trả lời, lại hỏi ngược lại Thương Mai: “Mục đích Vương phi đến đây tối nay là để khuyên thiếp thân sao?”
“Không, ta chỉ muốn hỏi ngươi có bằng lòng hay không thôi.” Thương Mai nói.
Hàn Thanh Thu nói: “Nếu Vương phi đã hỏi thẳng, vậy ta sẽ nói thẳng, ta không bằng lòng, ta rất yêu Tiêu Kiêu, tại sao phải hòa ly với chàng chứ? Hơn nữa, công chúa cũng không thể sống tiếp, chẳng lẽ ta từ bỏ hạnh phúc của ta chỉ để Tiêu Kiêu cưới một chiếc bài vị vào cửa sao?”
“ý của ngươi là, nếu công chúa có thể sống tiếp, ngươi bằng lòng từ bỏ đoạn hôn nhân mà ngươi dốc lòng tính kế này?” Thương Mai hỏi.
Hàn Thanh Thu im lặng một lúc: “Vương phi biết đầu đuôi của chuyện này, chắc hẳn cũng biết, thiếp thân cũng là bất đắc dĩ”
“Bất đắc dĩ? Bất đắc dĩ mà ngươi giết Dao Chỉ? Biết tại sao Hoàng thượng lại chọn trúng ngươi không? Tứ đại tì nữ, người không chọn ai khác, chỉ chọn mình ngươi, biết tại sao không?”
Hàn Thanh Thu cứng miệng nói: “Ta không biết, có lẽ là vi, ta và Dao Chỉ đi tìm Tiêu Kiêu.”
“Vậy người cũng có thể chọn Dao Chỉ, không nhất định phải tìm ngươi, nguyên nhân Hoàng thượng tìm ngươi, là vì người đã sớm nhìn ra ngươi có ý nghĩ quá phận với Tiêu Kiêu, người đã sớm biết ngươi có tâm tư muốn làm chủ tử.”
Hàn Thanh Thu kích động nói: “Ta không thể thích Tiêu Kiêu sao? Chẳng lẽ ta làm nô tỳ, đến tư cách để thích một người cũng không có? Ai mà không muốn làm chủ tử chứ? Chẳng lẽ ta phải làm nô tài cả đời sao, mấy người cao cao tại thượng, đương nhiên là xem thường bọn ta”
Thương Mai cười lạnh: “Con người ta đều cố vươn lên sống, ngươi muốn làm chủ tử, không ai nói gì ngươi cả, nhưng vì làm chủ tử mà ngươi phải bội công chúa có ơn với ngươi, sát hại Dao Chỉ, tỷ muội của ngươi, khiến người ta căm phẫn. Ngươi có gì bất đắc dĩ chứ? Đừng nói mình vô tội như vậy, Hàn Thanh Thu, kỹ nữ thì đừng mong lập đền thờ trinh tiết, ngươi thẳng thắn thừa nhận ta còn xem trọng ngươi, nhưng ngươi làm ra những chuyện vô sỉ như vậy, nhưng vẫn dùng thân phận người bị hại vô tội giả vờ tủi thân, khiến người ta ghê tởm.”
Hàn Thanh Thu đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xem ra ta và Vương phi không có chung chủ đề nói chuyện, mời Vương phi về cho.”
Thương Mai ngồi yên bất động, nghịch ly rượu trong tay, nhàn nhạt nói: “Tối nay ngươi đi tìm Tráng Tráng, là vì cảm thấy áy náy sao?
Trong lòng ngươi có từng nghĩ đến nhường lại dù chỉ là một chút không?”
“Không.” Hàn Thanh Thu lạnh lùng nói: “Ta không cần thiết phải nhường, không sai, từ khi công chúa xảy ra chuyện đến nay, quả thực ta ăn không ngon ngủ không yên, ta nhớ đến nhiều chuyện trước kia, đúng là công chúa đối xử với ta rất tốt, nhưng mà, người không thể cho ta thứ ta muốn, hơn nữa ta cũng dốc sức hầu hạ người bao nhiêu năm. Tối nay, ta muốn đi thăm người, muốn xem xem bản thân ta có thật sự hối hận hay áy náy không, nhưng mà, ta nhìn thấy người mặc giá y, ta rất đau lòng, Vương phi biết tại sao lại đau lòng không? Bởi vì, ta cũng từng mặc bộ giá y như vậy, gả cho người mà ta thích, vì vậy, khi ta nhìn thấy công chúa, ta nghĩ đến chuyện mà ta gặp phải, mấy người cảm thấy công
chúa vô tội, còn ta thì sao? Chẳng lẽ ta không đáng được thương hại sao? Ta thích Tiêu Kiêu hơn mười năm rồi, trong lòng ta chưa từng có ai khác? Nhưng đến nhìn ta một cái chàng cũng không muốn, có ai thương ta không chứ?”
Nàng ta nói thẳng ra, không kìm lại được nữa, tức giận nói: “Bao nhiêu năm nay, bất kể chàng ở biên quan hay trở về kinh thành, trái tim của chàng chưa từng ở chỗ ta, ta từng tưởng rằng, chỉ cần ta lặng lẽ bảo vệ, cuối cùng kiểu gì chàng cũng sẽ biết cái tốt của ta, chàng cung sẽ quên đi công chúa, ta ngây thơ đợi chờ như vậy, đợi mười một năm rồi, nhưng kết quả là gì chứ? Là cả đôi họ cùng tự vẫn, chàng thà chết cùng công chúa cũng không muốn ở cùng một chỗ với ta, ai cho ta công bằng cứ? Mấy người đều trách móc ta, đều nói ta là kẻ xấu, ta chạm vào lương tâm ta mà nói, người duy nhất ta có lỗi chính là Dao Chỉ, không hề có lỗi với công chúa, không phải ta thì cũng sẽ là người khác, người có bản lĩnh thì đi tìm Hoàng thượng đi, làm khó ta để làm gì chứ?”
“Đổi lời mà nói, cho dù ngày mai Hoàng thái hậu có triệu ngươi vào cung, ngươi cũng sẽ không chịu lùi bước?” Thương Mai hỏi.
“Sẽ không, tuyệt đối không, chuyện hôn sự này là do đích thân Hoàng thái hậu chỉ hôn, bà cũng không thể cưỡng ép ta.” Hàn Thanh Thu có chút kích động, nàng ta nhìn Thương Mai: “Vương phi cũng đừng mong lấy cái chết của Dao Chỉ để uy hiếp ta lùi bước, ta sẽ không đâu, chuyện này không có chứng cứ, bây giờ không ai có thể điều tra được, một khi điều tra ra sẽ liên lụy đến cả Hoàng thượng, ta không ngu, ta hiểu, vì vậy Vương phi đừng mong uy hiếp ta.”
Sắc mặt Thương Mai không có chút thay đổi, vẫn bình tĩnh như cũ, cô đứng dậy: “Ngươi nói đúng lắm, quả thực chúng ta không có chủ đề chung, coi như hôm nay ta chưa từng đến”
Nói xong, cô cất bước rời đi, tiểu Khuyên và Đao lão đại vội đi theo.
Ra khỏi cổng phủ tướng quân, Thương Mai dặn dò Đao lão đại: “Đêm nay ngươi ở trên nóc nhà trông chừng, trốn kĩ vào, nếu có sát thủ đến, đừng cứu nàng ta, để nàng ta chết đi”
“Đại tiểu thư biết đêm nay có sát thủ sao?” Đao lão đại ngạc nhiên.
“Quý thái phi sẽ không để nàng ta vào cung đâu, bà ta sợ Hàn Thanh Thu thỏa hiệp, thế nên cách tốt nhất chính là giết nàng ta, như vậy nàng ta sẽ mãi mãi là phu nhân của tướng quân, ta đến, chỉ để xem xem nàng ta có đáng cứu hay không thôi, rõ ràng, nàng ta không đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.