Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 584: Mê hoặc lòng người




Tần Châu suy nghĩ sâu xa một chút, thật ra nàng ta lại không tin Kì Vương sẽ khởi binh tạo phản, nhưng mà, nếu nói Kì Vương đã bị Mộ Dung Khanh xúi giục thì sao?
Kì Vương mấy năm nay vẫn tận sức nhượng bộ, trong miệng nói là hòa bình, nhưng mà, hòa bình không có dễ dàng như vậy, Bắc Mạc binh lực cường đại, cho dù không xâm phạm nước khác, nước khác cũng sẽ nhận định Bắc Mạc là uy hiếp.
Kì Vương không rõ những chuyện này, luôn ôn ào muốn sống chung một cách hòa bình với các nước khác, có thể sống chung một cách hòa bình sao? Ai cũng không hy vọng có chiến tranh.
"Hạ Thương Mai nói, trận ôn dịch này gọi là dịch hạch, là từ bọ chét trên người con chuột truyền ra, một khi truyên ra ngoài, tất cả mọi người ở Bắc Mạc đều sẽ nhiễm bệnh, không chỉ có Bắc Mạc, ngay cả các quốc gia ở gần cũng sẽ bị lây bệnh, Đại tướng quân, ngươi nghĩ thử xem, nếu những lời này truyền đến các nước khác, người của các nước khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Tần Châu nói: "Nương nương không cần lo lắng chuyện này, những lời này của nàng ta, sẽ không có ai tin."
Lúc Tần Châu nói lời này, nhìn Tào Hậu một cái, Tần Châu rất thông minh, nàng ta biết Tào Hậu cũng rất thông minh, những lời nói vô căn cứ này, Tào Hậu sẽ không để trong lòng, nhưng mà lại cố ý nhắc tới ở trước mặt nàng ta, điều này làm cho nàng ta cảm thấy kì lạ.
Nhưng mà, nàng ta và Tào Hậu qua lại với nhau đã lâu, tuy rằng lời của Tào Hậu làm cho nàng ta cảm thấy kỳ lạ, cũng không có tiếp tục suy nghĩ nhiêu.
Tào Hậu tùy mặt mà gửi lời, biết không có thể nói thêm gì nữa, tức thì cười nói: "Được rồi, không nói nữa, uống với bổn cung
một chén.”
"Vâng, thần kính nương nương một ly!" Tần Châu không còn nghỉ ngờ, nâng chén nói.
Lúc sắp ra khỏi cung, Tào Hậu bỗng nhiên nhắc nhở: “Mấy ngày Đại tướng quân ở trong kinh, nên chú ý nhiêu chút, Mộ Dung Khanh bây giờ không biết đang ở đâu, nếu đúng như lời Nghỉ Phi nói, hắn có thể sẽ ra tay với Đại tướng quân, Đại tướng quân xảy ra chuyện, quân đội Bắc Mạc mất đi tướng soái, như rắn mất đầu, liền có thể tùy ý xâm lược."
Tần Châu cười nhạt, khí thế nghiêm nghị: “Vậy, bổn tướng ngược lại rất muốn xem thử, Mộ Dung Khanh ở trong Bắc Mạc của ta, còn có thể làm được cái gì."
Nói xong, giương chiến bào lên, chắp tay rồi đi nhanh.
Tào Hậu đứng ở trên thêm đá trong chòi nghỉ mát, nhìn bóng lưng của Tần Châu, khẽ mỉm cười.
Nàng ta chậm rãi giơ tay lên, sau đó hạ xuống.
Tần Châu đến trong cung của hoàng thái hậu tiếp lão tướng quân, sau đó hồi phủ.
Nàng ta đối với tình hình bây giờ, có quá nhiều nghi ngờ, cho nên, không có ở lại trong phủ, mà là mang theo hai gã thị vệ ra ngoài.
Nàng ta muốn đến nơi có bệnh dịch lần nữa, xem thử tình hình ở nơi có bệnh dịch.
Nàng ta không tin những lời của Hạ Thương Mai, nhưng mà, mọi việc chỉ có tận mắt thấy mới yên tâm.
Trên đường trở về nhìn thấy những thi thể đó, luôn giống như một cây kim đâm vào trong lòng của nàng ta.
Nàng ta đến An thành, buộc ngựa trước đền thờ, cùng hai gã thị vệ đi bộ vào.
Thi thể chông chất như trước, tỏa ra từng trận mùi tanh tưởi, mấy lần muốn nôn.
Tần Châu che mũi lại, đi nhanh vào.
Sau khi có động đất, An Thành nơi nơi đều là phế tích, sập phòng ốc đem đường bế tắc, nơi nơi đều là đồi viên bại ngói, cây cối nát vụn, bên dưới những tường vây sụp đổ, còn có thi thể bị đè nặng, nhưng cũng không có người dọn dẹp.
An Thành cứ như tử thành, nhìn qua, không có dân chúng còn sống.
Đi một hồi liên gặp một gã quan sai đi qua, cúi đầu như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Tần Châu kêu tên quan sai đó lại: “Người trong thành đâu hết rồi? Đã sắp xếp ở nơi nào?”
Người nọ nhìn Tần Châu một cái: “Ngươi là người ở bên ngoài tới sao? Đi đi, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới."
"Ta là người Đông Sơn, đến đây để nương nhờ họ hàng, nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Tần Châu hỏi.
"Động đất, ôn dịch, đã chết rất nhiêu người." Quan sai phất phất tay: “Đi đi đi, đừng có ở đây để nhiễm bệnh, rồi lây bệnh ra ngoài."
"Nhiều thi thể như vậy, tại sao không dọn dẹp?” Tần Châu lại hỏi.
"Liên quan gì tới ngươi? Đi đi đi!" Quan sai không quan tâm nàng ta, đi về phía trước.
Thị vệ thấy hắn vô lễ như thế, liên giữ chặt cánh tay hắn: “To gan, Tần đại tướng quân ở đây, hỏi ngươi cái gì thì nói đúng sự thật là được."
Quan sai đó kinh ngạc nhìn Tần Châu một cái, thái độ trở nên kính cẩn: “Ngài là Tần đại tướng quân?”
Tần Châu gật đầu: “Nói cho ta biết, thi thể tại sao không dọn dẹp?”
Quan sai lúc này mới trả lời: "Dọn dẹp rồi, nhưng làm sao dọn đẹp kịp? Nha môn trong An Thành đã sụp đổ từ lâu, đã chết rất nhiêu người, triều đình phái người lại đây, nhưng mà đều đi sắp xếp dân bị nạn, dân bị nạn bây giờ được sắp xếp ở Nam Thành, người sống còn không chăm sóc nổi, làm sao lo được người chết?"
"Có bao nhiêu dân chúng bị nhiễm bệnh?” Tần Châu hỏi.
"Không đếm được, không biết có bao nhiêu, hơn phân nữa đều đã nhiễm bệnh." Quan sai nói xong, lại tức giận nói: "Cũng không biết có chuyện gì, trước kia cũng không có nhiều người bệnh như vậy, Kì Vương gia và An công chúa mang theo một phương thuốc đến, nói là phương thuốc của vị thân y Vương phi của Đại Chu kê, có thể phòng bệnh và trị bệnh, kết quả sau khi mọi người uống thuốc, người bệnh liền nhiêu hơn, còn nói thần y cái gì? Rõ ràng chỉ là thân côn."
"Cái gì?" sắc mặt củaTần Châu đại biến: “Ngươi nói, Vương phi của Nhiếp Chính vương của Đại Chu kê thuốc cho mọi người, mọi người uống rồi mới trở nên nghiêm trọng như vậy?”
“Chư còn gì nữa?" Quan sai nói.
Tần Châu giận dữ: “Mộ Dung Khanh, Hạ Thương Mai, bản tướng có thể nào tha cho các ngươi?"
Tần Châu quay đầu lại hỏi thị vệ: “Hạ Thương Mai bây giờ ở Mộc trại, đúng không?”
"Bẩm Đại tướng quân, nghe nói đúng vậy." Thị vệ trả lời.
"Đi, đến Mộc trại!" Tần Châu nghiêm nghị nói.
Quan sai vội vàng nói: "Đại tướng quân, ngài muốn đến Mộc trại, vậy thật sự là quá tốt, bên chỗ Mộc trại, cũng có đại phu của cục Huệ Dân đến đó, nhưng mà nghe nói đều bị Hạ Thương Mai khống chế cả, Hạ Thương Mai đó mỗi ngày đều truyền bá tư tưởng cho thôn dân, mê hoặc lòng người, bây giờ người ở Mộc trại, cực kì tin tưởng nàng ta, nàng ta còn kêu người Mộc trại người đến Khí Thành tìm người thân của tam phòng của Đại tướng quân ngài, bảo bọn họ đi thuyết phục nhà họ Tần tin tưởng nàng ta."
"Ngươi như thế nào biết được?" Thị vệ đánh giá hắn, hỏi.
"Biểu ca của tiểu nhân, trước kia chính là đại phu của Mộc trại, tối hôm qua chạy trốn xuống đây, bây giờ đang ở trong nhà tiểu nhân, Đại tướng quân nếu không tin, có thể đi với tiểu nhân về nhà hỏi thử." Quan sai nói.
Tần Châu nói: "Dẫn đường đi."
Tần Châu là người làm việc đến nơi đến chốn, nàng ta nếu đã muốn tra rõ, liên nhất định sẽ tra rõ đến cùng.
Quan sai dẫn Tần Châu đến một cái ngõ ở phía tây An thành, nơi này còn có một vài dân chúng ở lại, phòng ốc ở vùng này
không hư hỏng nghiêm trọng lắm, trên ngã tư đường cũng không thấy thi thể.
Quan sai mở cửa ra, liền thấy bên trong có một bóng người vội vàng trốn đi.
Quan sai vội vàng nói: "Biểu ca, chớ sợ, là ta, ta đã trở về."
Quan sai nói xong, áy náy nói với Tần Châu: "Đại tướng quân thứ tội, biểu ca của tiểu nhân trước đây bị làm cho sợ hãi, hơi sợ người lạ."
Một lát sau, liền thấy một người từ sau đống củi thò đầu ra, là một nam tử khoảng ba mươi tuổi.
Mặt của hắn sưng vù, có thương tích, mở miệng, có thể nhìn thấy thiếu hai chiếc răng cửa, răng cửa vừa mất không bao lâu, trên lợi còn có hơi sưng tấy.
Hắn đi tới, thật cẩn thận mà nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Châu, hắn lập tức trở nên vui vẻ, phù một tiếng quỳ xuống: “Đại tướng quân, là ngài sao? Mau cứu mạng, mau cứu tiểu nhân.”
Tần Châu thấy vết thương trên mặt hắn, không khỏi nhíu mày: “Ngươi là đại phu của cục Huệ Dân? Sao lại thế này? Ai đánh ngươi ra nông nỗi này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.