Vương Phi Vạn Tuế

Chương 17: Tần Như Ý



.../ Phủ thừa tướng/...

Hôm nay là ngày nhận lễ phục cho buổi thiết yến sắp tới của Thái hậu, bộ lễ phục của nàng màu hồng nhạt thêu đoá mẫu đơn đỏ rực vừa sinh động vừa cuốn hút, lễ phục của Liễu Thanh màu đỏ thêu hoa mai vàng làm tăng độ nổi bật của người mặc. Đi kèm lễ phục là các trang sức từ trâm cài, vòng cổ, vòng tay các loại...

Nàng không tỏ thái độ gì khi thấy chúng, nhưng quả thực nàng không thích màu của bộ y phục này, nó có hơi... nổi bật, khoé mắt nàng nhìn thấy biểu cảm nén giận trên gương mặt của nhị muội, xem ra tối nay lại có một kế hoạch chơi khâm nàng rồi, có nên tặng cho tiểu muội một bất ngờ không ta?

“ mẫu thân, y phục và trang sức cứ cho người chuyển vào viện của nữ nhi là được, con mới về nên muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa, xin phép mẫu thân, Lâm di nương”

Nàng cúi người hành lễ rồi trở về khuê phòng

“ Khoan đã Vân nhi, trước hôm thái hâu thiết yến vừa đúng sinh thần 17 tuổi của con, con muốn tổ chức thế nào?”

Mẫu thân nàng lên tiếng hỏi

“ mọi người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm gia đình là được rồi ạ, còn không thích quá ồn ào”

Không ngờ sinh thần ' Liễu Vân’ này cũng trùng với sinh nhật của nàng, không biết còn điều trùng hợp thú vị nào nữa đây

“ vậy cũng được, hôm đó mẫu thân sẽ xuống bếp nấu cho cả nhà mình một bữa thịnh soạn"

Mẫu thân nàng tiếp lời nhưng vẫn thấy tiếc nuối thay Liễu Vân, trong những năm qua vì sự an toàn của nàng mà cả nhà không dám manh động mở tiệc lớn mừng sinh thần nàng, bây giờ đại kiếp đã qua nhưng vẫn không thể cho cả thiên hạ biết nàng là trưởng nữ phủ thừa tướng Đông quốc, nữ nhi vàng ngọc của Liễu Thành và Hạ Tuyết

“ vâng”

.........

“ Tiểu Ngọc, tiểu Lan hai muội đã thành thục hơn rồi, đợi hai muội thông thạo hơn thì sẽ luyện y thuật tiếp. Các muội nên nhớ y thuật không chỉ cứu người mà còn có thể giết người, câu nói ' lương y như từ mẫu’ này phải biết vận dụng đúng lúc, nếu không chính là tự mình hại mình. Hai muội rõ chưa”

“ y thuật không phải cứu người sao tỷ tỷ?” tiểu Ngọc thắc mắc

“ học y thuật để cứu người hay hại người phải do tâm muội, nếu muội học y cứu người thì phải biết ai nên cứu, ai không nên cứu, còn nếu giết người cũng phải xem xét kỹ xem ai đáng chết”

Nàng ngưng một lúc rồi nói tiếp

“ những người có tấm lòng lương thiện thì chúng ta nên cứu, còn những người có tà tâm, tham lam ác bá thì không được cứu. Nên nhớ ta dạy y thuật cho các muội thì các muội phải tuân thủ quy tắc của ta, không được vì lòng tham mà sinh ác tâm hại người vô tội, tâm phải hướng thiện nhưng không để lòng thiện cho người khác lợi dụng mà trục lợi cho bản thân. Mọi việc ta nói có thể các muội không hiểu hết nhưng sau này các muội sẽ hiểu rõ”

“ Vâng” cả hai đồng thanh

“ Được rồi, hai muội cũng nghỉ ngơi đi”

Nàng cũng nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi ra thành dạo

.........

“ ta đi một mình là được, các người không cần đi theo đâu”

“ Thừa tướng đại nhân đã dặn dò nô tài bảo vệ đại tiểu thư an toàn, xin người đừng làm chúng nô tài khó xử” một người đại diện trong nhóm gia đinh lên tiếng

“ được rồi”

Nếu đã vậy mà nàng còn cố chấp thì họ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ mà phụ thân giao

Nàng đi loanh quanh trên phố mua một ít phụ kiện dùng cho việc vẽ và may vá, vài xấp lụa thượng phẩm và trung phẩm, tiện đường vào Từ Tâm tham quan luôn

Số trang sức được A Huân chế tác rất khéo léo y hệt bản vẽ và kích thước mà nàng đưa, người giới thiệu trang sức cùng nhiệt tình cởi mở, phần ở lầu một cũng rất có trật tự dù khá đông khách, Xem ra tiểu Phong quản lí rất tốt

Lầu ba chia làm 5 phòng, một phòng cho tiểu Phong, một phòng của nàng, một phòng để các bản thiết kế trang sức và sổ sách, một phòng chế tác trang sức đặc biệt, còn một phòng bí mật thông với phòng của nàng để họp bàn kế hoạch và thu thập tin tức.

‘ cốc cốc cốc'

“ Vào đi”

Tiếng của Liễu Phong truyền ra ngoài

“ đệ đệ xem ra đã quen rồi nhỉ”

Nàng vừa bước vào vừa mỉm cười nhìn thân ảnh đang chăm chú xem sổ sách.

“ tỷ tỷ, tỷ đến đây giám sát đệ sao?”

“ đệ giỏi như vậy lại còn siêng năng học hỏi thì sao ta lại không yên tâm chứ”

Nàng đưa cho tiểu Phong một sấp giấy

“ đây là mẫu thiết kế chính cho tháng sau, giá cả vẫn như cũ, quan trọng là công dụng của chúng”

“ Vâng tỷ tỷ”

“ Tháng sau chúng ta không cần phải thu mua rau nữa, đệ cử người qua trang viên lấy rau đi, đất ở đấy rất tốt nên rau xanh tốt cũng không có sâu hại. À còn có mấy vò rượu tỷ ủ đệ xem xem nếu hương vị không tệ thì mỗi tháng đến lấy rau thì lấy vài vò rượu về kinh doanh thêm. Nhớ chỉ nhiều nhất 5 vò thôi"

“ Vâng...”

Như đắn đo điều gì đó, tiểu Phong quyết định hỏi nàng

“ tỷ, có người muốn đặt làm trang sức theo yêu cầu, tỷ thấy như thế nào?”

Nàng nhíu mày, thời gian nàng cũng không có nhiều, nếu đặt riêng thì trang sức cần phải đạt một mức độ yêu cầu nhất định, cần thời gian suy nghĩ

“ Um.... Cũng được, nhưng mỗi tháng chỗ chúng ta chỉ được nhận 8 yêu cầu làm riêng, người đặt phải viết yêu cầu ra giấy, trong vòng 7 ngày sẽ được giao đến nơi. Và quy định không phân biệt vai vế ai hơn ai, chỉ cần là người đến trước thì chúng ta nhận, ai không đến kịp thì không nhận. Không có trường hợp ngoại lệ”

“ Vâng, vậy đệ sẽ cho người thông báo đến tiểu thư đấy”

“ Tiến độ luyện tập thế nào rồi?”

“ Hiện tại đã ổn rồi ạ, mọi người có thể tự vệ và phản công lại nếu có người tìm chúng ta gây sự”

“ theo tiến độ cũ đi. Không còn gì nữa thì tỷ về trước đây. Đệ cũng tranh thủ tìm ngày nào về phủ đi, tiểu Ngọc nhớ đệ rồi đấy”

“ Vâng, khi nào ở đây ổn định hơn đệ sẽ về phủ một chuyến"

Quy định của Từ Tâm là ai đến trước thì sẽ bán trước dù cho có trả giá ra sao cũng không đổi, không ưu tiên cho bất kì ai trừ những người có thẻ và thành viên ưu tiên do chính tay nàng làm, bên trên thẻ có thông tin đầy đủ và số lượng miễn giảm nên ai không có thẻ thành viên vào cửa Từ Tâm đều bình đẳng như nhau. Với tính cách công tử thế gia và tiểu thư ngạo mạn đó thì chắc chắn có thù tất báo, nên sau khi đóng cửa thì người trong Từ Tâm đều phải rèn luyện thêm một canh giờ để nâng cao thể lực đối phó với các trường hợp có sự cố hay có người cố ý náo loạn.

Ngoài rèn luyện thể lực mọi người kể cả tiểu Phong đều được nàng hướng dẫn kỹ lưỡng cách ứng xử trong các tình huống thường xảy ra và có thể xảy ra. Luôn giữ khuôn mặt tươi cười, ứng xử điềm đạm, nhiệt tình với người vào quán; giải quyết mọi việc trong hòa bình. Nếu cố chấp thì cứ thẳng tay và cho người đó vào bảng danh sách không được bước vào quán lần nữa.

Việc Từ Tâm do tiểu Phong quản lí và tiểu Phong là nghĩa tử của Liễu gia ai cũng biết nên đa số không ai dám đắc tội thừa tướng.

“ mọi người đem những thứ này về phủ giúp ta, ta dạo thêm lát nữa sẽ về phủ”

Nàng chỉ vào đống vải và cái rương lớn phía sau mình, không chỗ gia đinh có cơ hội mở miệng

“ Cứ như vậy đi, đừng đi theo ta, ta muốn đi một mình”

Lời vừa dứt nàng cũng đi mất, dám hạ nhân chỉ biết đem đồ về phủ rồi báo lại với thừa tướng.

“ tránh ra, tránh ra! Các người đừng đuổi theo ta nữa có được không?”

Từ xa vọng lại âm thanh của thiếu nữ đang gấp gáp chạy lại

“ Tiểu thư, xin người đứng lại theo nô tài về phủ ạ. Người đừng chạy nữa!!!”

“ Đúng đó tiểu thư, huhuhu người đừng chạy nữa mà”

Phía sau thiếu nữ có khoảng mười nam nhân và một nha hoàn đuổi theo nàng ta

“ hừ, bắt được ta đi rồi tính tiếp”

Bỗng nhiên mọi người không thấy nàng ta nữa, cuốn cuồng chia nhau ra tìm khắp nơi. Trong khe nhỏ gần đó thì có hai nữ nhân đang đứng nhìn nhau

“ Ngươi là ai? Tại sao kéo ta vào đây?”

Thiếu nữ cất tiếng hỏi

“ Chẳng phải tiểu thư đây không muốn bị bắt về sao? Ta vừa giúp tiểu thư đấy”

Nàng thấy nàng ta ở xa đã thu hút mọi ánh nhìn, chạy đuổi giữa nơi đông người như thế chẳng phải mất hết hình tượng sao? Không lẽ nơi này lại có nữ nhân không thích lễ nghi gia giáo giống nàng ư

“ um... Cũng đúng, ta quả thực không muốn về đó chút nào, khó khăn lắm mới trốn ra đây được, ta còn chưa tham quan nơi này nữa sao có thể theo họ về chứ! Hừ”

Nữ nhân tay chống cằm suy tư rồi hùng hồn chống gậy tay lên hông trách móc làm hai bên má phúng phính có hơi phình ra

Nàng có chút buồn cười

“ tiểu thư không sợ ta sẽ thông báo cho họ đến đưa người về sao?”

“ lúc nãy ngươi cứu ta chứng tỏ ngươi sẽ không làm thế. Ta nói có đúng không?”

Nàng chỉ cười không nói gì

“ Là ngươi dẫn ta vào đây vậy ngươi có trách nhiệm làm người dẫn đường cho ta, ta muốn xem nơi này có gì thú vị”

Thiếu nữ bộ dạng ra lệnh cho nàng

“ tại sao lại là ta?”

“ Nếu ngươi dẫn đường cho ta ta sẽ trả công cho ngươi thật hậu hĩnh”

Tiểu cô nương này có phải ngây thơ quá rồi không? Một người vừa gặp cũng có thể nhờ cậy tin tưởng như vậy? Không sợ bị người ta bắc cốc luôn sao?

“ Được, vậy ta phải xưng hô thế nào với tiểu thư đây?”

“ Ta là Tần Như Ý, vậy ngươi là ai?”

“ Ta là Liễu Vân”

Họ Tần sao? Có khi nào liên quan đến Tần Sở không ta?