Vương Phi Vạn Tuế

Chương 20: Khai tiệc



“ Không biết tứ hoàng tử sao lại chọn nơi vắng vẻ của tiểu nữ mà bàn luận lại không tham gia vào câu chuyện của những người khác”

Nếu đã là hoa hoa công tử sao có thể ngồi ở nơi này của nàng mà không đến nơi náo nhiệt kia tán tỉnh nữ nhân chứ, không lẽ hôm nay uống lộn thuốc à?

“ Không ngờ thanh danh của ta đến cả đại tiểu thư Liễu gia không rời phủ nữa bước cũng biết”

Tần Vĩnh cười cười, cứ như việc bị đồn đại là hoa hoa công tử của hắn là bất đắc dĩ vậy

“ Người nghĩ tiểu nữ không nên biết?”

Nàng cũng cười đáp trả. Nhưng có thực sự cười hay không chắc cũng chỉ có mình nàng biết được

“ ta chỉ là có chút bất ngờ về độ nổi danh của mình chứ không có gì khác, mong Liễu tiểu thư đừng để tâm”

Tần Vĩnh hơi khựng người khi nhìn nụ cười của nàng, dù chỉ là hành động cong nhẹ khoé môi nhưng lại có một sức hút kỳ lạ làm hắn chìm đắm vào đó.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Tần Vĩnh, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng giọng nói lại làm hắn ngờ vực

“ Nếu đã không thích tại sao vẫn cố làm việc bản thân không thích mà lại không sống thật với chính mình?”

“ Liễu... Liễu tiểu thư là có ý gì?”

Nụ cười trên môi hắn cứng đờ

“ Người rất rõ tiểu nữ đang nói gì”

“ ta thực sự không biết ý Liễu tiểu thư ám chỉ”

Mày phượng khẽ nhíu nhưng Tần Vĩnh vẫn ôn nhu đáp lời

“ Là vì cái danh tứ hoàng tử của Đông quốc hay là vì miệng người muôn vẻ mà người không muốn thực hiện?”

Không chờ hắn mở miệng, nàng lại tiếp lời

“ Tứ hoàng tử? Hoa hoa công tử? Tần Vĩnh? Đâu mới thực sự là bản thân người? Nếu người là Tần Vĩnh ta sẵn sàng kết bạn hữu, nếu người là hoa hoa công tử thì vĩnh viễn cũng không thể sống thật tâm, hoặc người là tứ hoàng tử trong miệng người đời thì nên thực hiện nghĩa vụ của một hoàng tử. Mong lần sau ta có thể lấy tư cách là một bằng hữu khi gặp người. Tiểu nữ xin thất lễ”

Nàng nói xong thì đứng dậy bước đi

Tần Vĩnh càng nghe nàng nói ánh mắt từ hốt hoảng đến ngạc nhiên cuối cùng là lạnh lẽo. Lớp mặt nạ này hắn đã sử dụng suốt bao nhiêu năm nhưng chỉ một thoáng mà nàng có thể nhìn thấu? Đến cả mẫu thân hắn cũng không nhận ra

Nàng đi được một lúc thị vệ của Tần Vĩnh bước tới, thấy hắn trầm tư, tên thị vệ liền nhẹ giọng nhắc nhở

“ Chủ tử, người...”

“ thái hậu sắp đến rồi, chúng ta cũng mau đi thôi”

Tần Vĩnh thu hồi suy nghĩ, dự định hôm nay sẽ không đến vì không muốn nhìn những gương mặt giả tạo ấy nhưng lại vô tình nhìn thấy nàng, vô tình bị nàng nhìn thấu tâm tư, cũng... vô tình đặt hình bóng nàng vào một góc nhỏ trong tâm trí mình. Giờ hắn chỉ muốn nhìn nàng thêm chút nữa... chỉ thêm chút nữa thôi

Nữ nhân này thực sự làm hắn kinh hách, thẳng thắng, dứt khoát trong lời nói lại không giống như đang xem thường người khác mà chỉ đơn giản muốn kết giao bằng hữu. Bộ mặt giả tạo này hắn đã dùng để che giấu người đời suốt 10 năm qua, không thể nói bỏ là có thể. Nhưng một bằng hữu như nàng không kết giao thực sự sẽ mất đi một tri kỷ

Tên cận vệ dù không hiểu lắm nhưng cũng cung kính đi theo sau Tần Vĩnh

“ vâng”

Nàng vừa đi khỏi đó cũng vừa lúc yến tiệc bắt đầu, mọi người đều vào chỗ ngồi được bố trí sẵn. Vì nàng là trưởng nữ của thừa tướng nên được ngồi hàng đầu gần với ghế của thái hậu nhưng xếp sau bàn của các vương gia và các hoàng tử, bên cạnh là trưởng nữ của phủ quốc sư Trần Mộc Liên, cách nàng một hàng là gương mặt không thể nào quen hơn của một nam nhân_ người đã đâm nàng một nhát_ Trần Hạo.

Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Trần Hạo đưa mắt nhìn xung quanh và bắt gặp ánh mắt sắc bén của nàng. Dù chưa từng gặp nữ nhân này nhưng hắn vẫn giữ lễ gật đầu chào nàng, nàng hơi ngượng vì nhìn chằm chằm người khác nên cũng gật đầu chào lại rồi dời tầm mắt quan sát bữa tiệc

Tầm mắt lướt qua vị trí ngồi của các hoàng tử, có cả tên nàng từng cứu, Tần vương vẫn chung thủy nhìn nàng từ lúc xuất hiện, đến giờ hắn mới biết nàng là đại tiểu thư Liễu gia, thân phận nàng được giấu kín đến mức người của hắn không tra ra bất kỳ manh mối gì, là có uẩn khúc hay là có ẩn tình khác đây.

Không chỉ mình Tần vương mà cả Tần Vĩnh vẫn nhìn nàng, nhưng hắn chỉ đứng trong góc tối, lẵng lặng nhìn phía nàng đánh giá, vừa như suy tư gì đó

“ Tiểu Lan, nam nhân đó là ai vậy?”

Dù cố gắng không nghĩ đến nhưng nàng thực sự không thể không chú ý đến nam nhân đó, dung mạo không khác gì Trần Hạo, nhưng xem qua thái độ thì cùng nàng vốn dĩ không quên biết. Nàng và Trần Hạo từng là người yêu của nhau suốt 4 năm, không dài nhưng đủ lâu để khắc sâu hình bóng của đối phương vào tâm trí. Cũng vì sự phản bội niềm tin của hắn mà nàng vốn đã không tin vào cái gọi là tình yêu càng thêm khẳng định nó chẳng là gì khi con người đứng trước lợi ích và thù hận

“ đó là trưởng tử của quốc sư Trần Cảnh tên Trần Hạo. Tiểu thư, người có gì sao ạ?”

Tiểu Lan khó hiểu nhìn nàng, không lẽ nàng có cảm tình với tên đó sao? Tiểu Lan hoảng hốt với suy nghĩ của mình liền vội vàng nói

“ Tiểu thư, đừng nói... đừng nói người thích...”

“ Muội đừng có mà suy diễn lung tung đấy! Ta chỉ hiếu kỳ hắn là ai thôi”

Nàng cốc đầu tiểu Lan đính chính lại lời nói và hành động của mình. Nếu không không biết trí tưởng tượng của nàng đã bay xa đến mức nào rồi

“ Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu giá đáo”

Giọng nói lanh lảnh của một công công vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa nàng và tiểu Lan

Mọi người: “ hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế

Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế

Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế”

“ bình thân”

Hoàng thượng đứng trên bục cao phất tay miễn lễ

Mọi người: “ đa tạ Hoàng thượng”

“ được rồi, mọi người nhập tiệc đi, cứ tự nhiên”

Thái hậu cười vui vẻ bắt đầu khai tiệc

Hoàng thượng Đông quốc nhìn sơ qua chỉ khoảng tứ tuần, gương mặt nghiêm nghị, hoàng bào thêu rồng vàng như thật, khí chất của bậc đế vương toả ra xung quanh làm người khác kính sợ; hoàng hậu một thân phượng bào, đầu đội mũ phượng uy nghi, dung mạo diễm lệ vẫn còn mang nét đẹp của thiếu nữ. Ở độ tuổi này mà vẫn giữ được độ xuân sắc, xem ra được bảo dưỡng rất tốt; thái hậu tuổi cũng trạc thất tuần nhưng vẫn còn khỏe mạnh, khi cười những nếp nhăn xô vào nhau, gương mặt phúc hậu không mang theo tuổi già mà là dấu vết của năm tháng, của một người từng trải. Theo sau đó là các vị phi tầng của hoàng đế

Mở đầu là màn biểu diễn của vũ công nổi tiếng nhất kinh thành, tiếng đàn êm dịu hoà cùng nhịp múa uyển chuyển động lòng người làm say mê biết bao ánh mắt, tiếp theo là phần lễ vật của người tham dự, có kỳ trân dị bảo, có tự tay làm, cũng có người hiến vũ góp vui mong được một công tử gia thế nào đó để ý, đặc biệt là các hoàng tử, đại hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử, Tần vương ( ngũ hoàng tử) vì lo việc nước đến giờ vẫn chưa lập thê thiếp, các hoàng tử còn lại tuổi còn nhỏ nên không nói đến việc hôn sự

Bỗng nhiên Liễu Thanh ngồi cạnh nàng đứng dậy

“ bẩm thái hậu, hôm nay tiểu nữ cũng có chuẩn bị một phần biểu diễn mong được góp vui, không biết thái hậu có muốn xem không ạ”

Nàng ta như thuận lên tiếng

“ Là nữ nhi của thừa tướng phải không? Ta nghe nói cầm nghệ của con rất tốt, vậy phải nhờ con đánh một bài rồi”

Thái hậu điềm đạm lên tiếng

“ đó là vinh hạnh của tiểu nữ, nếu chỉ đàn một khúc nhạc thì không đủ, tỷ tỷ tiểu nữ vũ nghệ cũng không kém phần, không biết tỷ có muốn cùng muội múa một điệu?”

Nàng ta vẻ mặt đắc ý nhìn nàng

Thừa tướng nghe vậy liền lên tiếng can ngăn

“ Vân nhi chỉ là thông thạo đôi chút, đã để thái hậu chê cười”

Liễu Thành âm thầm lo cho nàng, từ nhỏ nàng không được rời phủ nên ông cũng không ép nàng học những thứ này, cùng lắm cũng chỉ biết vài động tác cơ bản, Liễu Thanh lại là một tay cầm nghệ nổi tiếng kinh thành! Làm sao Vân nhi có thể theo kịp nhịp đàn của con bé chứ!

“ hửm? Vậy trưởng nữ Liễu gia có thể hay không cho mọi người chiêm ngưỡng tài nghệ”

Thái hậu cũng vừa hôm qua mới biết Liễu thừa tướng còn một trưởng nữ là Liễu Vân vì một số vấn đề hệ trọng nên không thể tiết lộ danh tính nàng trước năm 17 tuổi, không biết trưởng nữ này có tài cán gì

“ thái hậu đã mở lời thì tiểu nữ xin hiến chút tài mọn, mong người đừng chê cười” Nàng đứng dậy cuối đầu hành lễ, nhìn về phía phụ thân cho người ánh mắt an tâm rồi bước lên giữa điện

“ ân chuẩn”

...__________...

***nói sơ một chút về hậu cũng của hoàng đế Ân Khiết:

Ông có 8 người con, 6 nhi tử và 2 nữ nhi

Hoàng hậu hạ sinh được đại hoàng tử Tần Kha ( 23t) và nhị công chúa ( 22t, đã được gả đi cầu thân nên em xin được ko nhắc tên những nhân vật ít xuất hiện)

4 vị phi tầng dưới hoàng hậu gồm Lương phi, Hiền phi, Thục phi, Đức Phi, vị quý phi thì ko con cái, hoàng thượng xem như tri kỷ, thường hay tâm sự cùng quý phi.

Lương phi hạ sinh tam hoàng tử Tần Quốc ( 22t, tính cách chín chắn, thẳng thắn, nhân từ) và bát công chúa Tần Như Ý ( 16t, hoạt bát đáng yêu, được sủng ái nhất)

Hiền phi hạ sinh tứ hoàng tử Tần Vĩnh ( 21t, tính cách ko quan tâm triều chính, và không thích để người khác nắm được bí mật của mình, vẻ ngoài lãng tử ôn nhu, bên trong thì???)

Thục phi hạ sinh ngũ hoàng tử Tần Sở hay Tần vương (21t, lạnh lùng quyết đoán) lúc Tần Sở 5t bị ám toán nên qua đời

Đức phi hạ sinh lục hoàng tử Tần Gia (19t chỉ trung thành với người làm vua) và thất hoàng tử Tần Mạc (18t, thích rong chơi nhưng rất có trách nhiệm với những gì mình được giao, lúc làm việc nghiêm túc, lúc ko làm thì vui vẻ hòa đồng)

còn những vị phi tầng khác không đáng nhắc tới, nhỏ nhất là Tiệp Dư - Quý Nhân - Tần - Phi - Quý phi - hoàng hậu

...///// cảm ơn đọc giả dành thời gian xem qua truyện của em ❤️❤️❤️❤️/////...