Vương Phi Vạn Tuế

Chương 34: Cảm giác lạ?



Ban Đầu A Tam không hiểu vì sao vương gia cùng nàng thành thân trong khi số lần hai người gặp nhau chỉ trên đầu ngón tay, giờ thì đã thông suốt rồi! Vương gia lạnh lùng quyết đoán, một lời không đổi, đánh đâu thắng đó; vương phi tài trí hơn người, liệu sự như thần.

Hai người thành thân chắc chắn không phải đại phúc thì chính là đại hoạ cho đế quốc! Điều đáng nói là vương gia và vương phi không cần giao tiếp cũng thống nhất được ý nghĩ, chỉ khổ cho thuộc hạ vâng vâng dạ dạ làm theo mà trong đầu muốn hỏi vạn câu 'vì sao?'

Chân tiểu Lan dù không còn nặng nhưng vẫn gặp khó khăn khi đi lại nên nàng dứt khoát để tiểu Lan ở phủ, một mình đi giải quyết

Ngày đầu tiên mọi người vẫn bàn tán về tin tức của Tần vương phi, không biết bao nhiêu lời nói bóng gió nặng nhẹ ám chỉ đủ kiểu, không chỉ mình nàng bị dư luận chỉ trích mà đã có xu hướng lan rộng đến vấn đề phẩm hạnh của phụ thân và mẫu thân nàng, gần như cả Đông quốc đều biết. Triều đình cũng không tỏ ra động thái gì

Ngày thứ hai có một số nhỏ người dân lên tiếng bênh vực nàng, đa số chính là bách tính vùng hạn được nàng giúp đỡ, một số chính là thành phần nóng tính mà đại diện là Như Ý! Như Ý nghe theo sắp xếp của nàng hai ngày đầu an an ổn ổn trong cung không nháo không quấy

Đến ngày thứ ba thì sự kiên nhẫn, nhẫn nại đều bị cơn giận đốt trụi! Nàng tức đến nộ khí công tâm ra lệnh ai trong cung nàng bàn tán về Tần vương phi sẽ bị đánh 50 trượng, trục xuất khỏi cung.

Ngày thứ ba nàng đi, trên phố xuất hiện lời nói mập mờ về gia cảnh của nhị vị tiểu thư Liễu gia, mọi người có thể không biết đại tiểu thư Liễu Vân nhưng không thể không nghe qua nhị tiểu thư Liễu Thanh tính tình không mấy tốt đẹp, trước mặt người quyền thế là nữ nhân e thẹn, ngoan hiền,yếu đuối, nhân từ; đối với người thân phận thấp kém chính là sỉ nhục, hành hạ không thương tiếc cũng không ngại phá vỡ hình tượng thục nữ của chính mình

Lời đồn đại vẫn còn như tin nóng buổi sáng dù đã qua bốn ngày, các phe cũng được thành lập, một bên không tiếc lời lăng mạ nhân phẩm nàng, một phe tuyên truyền rộng rãi tật xấu của nhị vị tiểu thư Liễu gia, một phe quyết bảo hộ nàng trước những lời sỉ nhục vô căn cứ

Ngày thứ tư và cũng là ngày cuối cùng, bách tính toàn thành xôn xao về lá thư bí ẩn trước cửa nhà vào sáng sớm, trong khoảnh khắc ấy cục diện dường như thay đổi hoàn toàn, lại như không có gì khác thường vẫn đâu đó xôn xao bàn luận về nhân phẩm của Liễu Vân

Buổi tối hôm ấy nàng về khá trễ, vừa vào phòng liền nhanh chóng thay y phục đi xem tiểu Lan. Vết thương đã khỏi hẳn nhưng A Tam lại nói nàng có việc sau bốn ngày sẽ về phủ, nhưng trong thời gian ấy nàng dùng cách gì cũng không có tin tức của Liễu Vân đã lo đến sắp khóc mà đổ bệnh luôn rồi!

" tỷ tỷ, người từng nói sẽ không bỏ muội lại... hức..."

" lúc đó có chân muội chưa khỏi hẳn" nàng dịu dàng đáp lại

" vậy... mọi việc đã xong hết rồi sao"

" xong hết rồi, ngày mai sẽ bắt đầu thi hành"

Chỉ chờ diễn viên lên diễn rồi ngồi xem là được, không thì cho thêm vài bình luận để vở kịch tăng hứng thú

Dù không biết ý định của nàng nhưng tiểu Lan tin tưởng nàng sẽ giải quyết mọi việc ổn thỏa, nếu trước đây Liễu Vân là tiểu thư được chiều chuộng chưa trải sự đời, ngây thơ, quá mức nhân từ thì bây giờ nàng rất giống một người trưởng thành thành thục ôn như, giữ lễ trong các mối quan hệ để chúng không quá xa cách cũng không thân thiết; xử lí vấn đề nghiêm túc không một sai sót nào ngoài dự kiến.

Phu nhân lo lắng nàng về nhà chồng sẽ gặp bất tiện nên đặc biệt nhờ tiểu Lan chú ý trong các quan hệ với hạ nhân nhưng hỏi ra mới biết Liễu Vân sớm đã quen với mọi người, họ cũng không có gì là thái độ không đúng với Liễu Vân, luôn một mực sống như trước đây, giờ làm việc không bàn tán nói to nhỏ chuyện bát quái, không phải lúc làm việc liền vui vẻ hòa đồng bắt chuyện với mọi người

" vâng, tỷ tỷ, cũng đã muộn rồi, thức khuya không tốt, tỷ nên về nghỉ ngơi đi"

" muội cũng vậy nha" nàng đứng dậy xoa đầu tiểu Lan rồi bước ra

Nàng trở về phòng liền nhìn thấy một nam nhân mặc hắc y đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn trà

" huynh không còn y phục nào khác màu sao?"

Nàng nhíu mày bước đến ngồi đối diện Tần Sở, giọng điệu lại nhẹ nhàng như không quan tâm. Dù trước đó từng là sát thủ nên hay mặc đồ đen nhưng nàng hơi phản cảm với loại màu này, đêm hôm khuya khoắt lại mặc hắc y không phải phường trộm cướp cũng là thích khách giết người theo lệnh!

Vì trước đó những người mặc hắc y nàng thấy đều là thích khách cả. Trong khi lấy thân phận sát thủ Dạ Nguyệt nàng cũng chỉ có một bộ hắc y để làm nhiệm vụ thôi a, tên mặt lạnh này suốt ngày mặc hắc y, đừng nói cả tủ đồ của hắn chỉ có màu này đi?

" không"

Trừ triều phục và hỉ phục ra, từ y phục đến cả chiến bào của hắn cũng là màu đen nốt!

Thực sự... không có? từ bao giờ khả năng phán đoán của nàng lại chuẩn xác đến mức này?

" huynh đến đây làm gì"

Giờ này đã khuya mà Tần Sở cuồng công việc lại giành thời gian đến tìm nàng mà không xử lý công vụ không lẽ có việc quan trọng? nhưng rõ ràng đã nói trước việc ai nấy lo mà?

" nàng thực sự không cần ta giúp?"

Dù là tin không căn cứ nhưng cứ để lan truyền như thế không chỉ thanh danh nàng và phủ tướng quân bị xúc phạm mà còn là gián tiếp tát vào mặt hoàng tộc! dù hắn không muốn cũng phải lo

" khi cần sẽ không thiếu phần của huynh!"

Mọi việc nàng đã sắp xếp ổn thỏa, hắn còn muốn giúp gì?

" được"

" gửi lời mời đến những người có mặt trong hôm đó hai ngày nữa đến phủ ta xem như tạ lỗi vì sự thất thố lần trước, mai ta theo huynh vào cùng diện thánh, nếu trong vài ngày tới huynh không bận thì đứng ra chủ trì, còn không cứ như thường lệ giao cho A Tam cũng không sao... càng nhiều người càng tốt!"

Đến câu cuối cùng nàng vừa mỉm cười vừa nói, nhưng điều làm Tần Sở lạnh gáy là ánh mắt lạnh đến thấu xương nhưng bờ môi lại mỉm cười của nàng. Hai biểu cảm gần như trái người lại được nàng thế hiện cùng lúc trên gương mặt sắc sảo

" được" Tần Sở mấp máy môi trả lời nàng rồi bước ra khỏi phòng

Dù là phu thê nhưng hai người đã thống nhất ở hai viện cạnh nhau thay vì ở cùng một phòng để tránh khó xử và nếu có việc cá nhân sẽ dễ giải quyết hơn

.........

Xe ngựa sẵn sàng, nam nhân cao lớn mặc triều phục chỉnh chu đứng bên cạnh tựa như đang chờ ai đó, lại như có như không hướng mắt về phía lối vào viện Bách Hoa ( nơi nàng ở)

Từ xa thân ảnh nữ nhân mặc thanh y được nha hoàn dìu bước về phía xe ngựa, từng bước đi của nữ tử như bước vào lòng người, càng đi gần đúng mạo của nàng càng hiện rõ, không son phấn, không cầu kỳ nhưng lại khiến người đối diện trầm mê không dứt ra được

" vương gia đã chờ lâu"

Nàng lễ phép nhu thuận nhúng người chào Tần Sở

Giọng nói trong trẻo thanh nhẹ vang lên làm trấn tĩnh người đang thất thần vội đáp lại

" vương phi đã đến thì chúng ta xuất phát"

Vừa dứt lời Tần Sở đỡ lấy tay nàng bước lên xe, tiểu Lan ngồi bên ngoài cùng phu xe và A Nhị

Trong xe khá rộng rãi nhưng bầu không khí có chút bất thường, nữ nhân dung mạo tựa tiên nữ ngồi ngay thẳng, ánh mắt lười biếng nhìn qua cửa xe không quan tâm đến xung quanh, dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại như cao nhân không vướng bụi trần.

Nam nhân cả người toát ra hơi thở nghiêm túc nhưng hai tay nắm chặt đến phát run, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía nữ nhân như thoáng qua rồi nhanh chóng nhìn thẳng phía trước, cả quá trình chưa đến một giây nhưng đâu đó trong tâm trí lặng lẽ khắc sâu hình ảnh nữ tử bên cạnh. Đoạn đường bình thường không dài nhưng hôm nay cứ như chạy chậm hơn, đi mãi không tới!

Xe ngựa vừa dừng trước cổng cung, người còn chưa kịp xuống đã nghe âm thanh ríu rít tựa hồ rất vui vẻ của thiếu nữ

" ah, tỷ tỷ đến rồi! mau qua kia nhanh, nhanh lên!"

Giọng của Tần Như Ý dù ở xa nàng cũng nghe rõ, trong vô thức nàng lại mỉm cười bước xuống khỏi xe ngựa. Tần Sở vô thức nhìn thấy nụ cười của nàng mà tim lỡ mất một nhịp.

Nụ cười ấy... dù rất nhẹ, chỉ là hơi cong khóe môi nhưng làm Tần Sở có cảm giác đây là thật lòng, nàng thật sự cười! những lần trước dù mắt thấy nàng cười nhưng lại không thật sự cười, nó như một vỏ bọc hoàn hảo làm người khác không thể nhìn ra biểu cảm thật của nàng, giống như nó chỉ là phép lịch sự tối thiểu nàng dành cho người khác

"tỷ tỷ đúng là vô tâm! đã mấy ngày không thấy ta đến cũng không vào cung tìm ta! hừ, ta dỗi! tỷ phải đền bù cho ta"

Nàng vừa xuống xe Như Ý đã mặc kệ hình tượng bát công chúa ôm lấy tay nàng làm nũng

Nàng vẫn giữ nụ cười xoa đầu Như Ý

" vậy muội muội muốn ăn gì? ta sẽ bồi muội ăn, được không?"

Như Ý còn chưa kịp vui mừng thì người còn lại trong xe bước xuống dội thẳng cho nàng một gáo nước lạnh

" đây là vương phi của ta! có nấu cũng chỉ nấu cho ta ăn!"

Vừa ổn định lại trái tim loạn nhịp, còn chưa kịp xuống xe đã nghe nàng bảo muốn nấu thức ăn cho kẻ khác! một cảm giác lạ lẫm lướt qua đáy lòng của Tần Sở như thôi thúc hắn nhất định phải ngăn cản! Nàng là vương phi hắn danh chính ngôn thuận cưới về, là thê tử hắn! nàng còn chưa nấu cho hắn bữa cơm nào người khác há lại được ăn!?

"ngũ hoàng huynh"

Tần Như Ý hành lễ với Tần Sở, dù là tiểu bảo bối được sủng ái nhưng nàng luôn có một nỗi kính sợ đối với vị hoàng huynh này! Bình thường Tần Sở sẽ không xem vào hay can ngăn nàng, nàng muốn gì đều được đáp ứng những nếu Tần Sở lên tiếng chắc chắn Như Ý sẽ không dám phản bác, cũng không thể tìm ai nói ấm ức.. giờ thì đã có rồi 😁

Như Ý ra vẻ ấm ức, hai mắt đỏ ửng, đầu hơi cuối xuống, nắm lấy tay áo nàng lay lay

" vân tỷ tỷ"

Khi nghe Như Ý gọi nàng là ' Vân tỷ tỷ', cảm giác khó chịu thoáng qua, Tần sở nhíu mày sửa lời

" gọi Tần vương phi!" không thì gọi ngũ hoàng tẩu cũng được

Vế sau Tần Sở không nói

Như Ý phóng ánh mắt mong chờ về phía nàng, nghẹn giọng gọi

" tỷ tỷ"

" chỉ là danh xưng thôi, muội thích thì cứ gọi"

Không biết hôm nay tên mặt lạnh này bị gì nữa! đang yên đang lành lại nổi giận

" vậy..."

Như Ý rụt rè nhìn về phía Tần Sở

" vương gia, chỉ là danh xưng! có cần câu nệ như thế không?"

Tên nàng có gì cấm kỵ hay sao mà lại không được gọi mà phải gọi Tần vương phi? nghe cũng biết có bao nhiêu xa cách trong lời nói

" tùy muội"

Tần Sở không hiểu tại sao hôm nay hắn lại nói một câu ngu xuẩn như vậy! không phải bình thường những việc này hắn không để tâm hay sao? chỉ là danh xưng thôi mà! cảm giác khó chịu lúc nãy làm hắn mất đi khả năng kiểm soát cảm xúc?

...____&____...

tg: hình tượng lạnh lùng không quản việc thiên hạ của anh đâu rồiiii? sao giờ anh lại để ý chỉ vì một danh xưng vậy!!!

Tần Sở: nàng là thê tử của ta! phải gọi cho đúng vị thế của nàng! còn không quản không lẽ chờ đến mất thê tử rồi mới quản?

tg: ok! Vợ anh, anh quản

Liễu Vân: vương gia~ chàng muốn quản ai vậy?

Tần Sở: sổ sách gian hàng mới của Từ Tâm cần người quản lý mới / nói dối trắng trợn/

tg: phu quân của tiểu Vân Vân muốn quản thê tử mình a~ / vạch trần âm mưu của Tần Sở/

Liễu Vân: oh! vậy sao? / nhìn Tần Sở/ biệt viện phía tây hình như cần người giám sát sửa chữa thì phải! vương gia, hay chàng qua đó xem xét đi! tu sửa chỉ một tuần là xong rồi! à trước khi xong thì đừng về Bách Hoa nha~

Tần Sở: nương tử ~ / làm nũng/

Liễu Vân: / quát / NHANH

Tần Sở: vâng / chạy nhanh ra cửa/

tg: haiz! thê nô không thuốc chữa

Tần Sở: / ló đầu vào/ đội thê tử lên đầu là trường sinh bất tử / chạy mất/