Vương Phi Vạn Tuế

Chương 46: Lãng mạn hay lãng xẹt?



*** em xin lỗi vì đã không chú ý mà bỏ qua bình luận của mọi người ạ, sau này em sẽ chú ý hơn!

vậy truyện theo ý đọc giả là kết vui

Chị nhà chính là ngày từ đầu không tin vào tình yêu nên anh nhà theo chị cũng phải mất khá lâu a~

cũng từ đây tính cách của anh nhà có chút biến đổi***

..._______...

Vậy có phải ý nàng muốn nói sẽ cho hắn chứng minh lời nói của bản thân không?

" tìm A Tam đến đây!"

Sau một hồi bi thương, phân tích, suy nghĩ, Tần Sở quyết và định tin vào người huynh đệ có kinh nghiệm 'phong phú ' này

" vương gia"

A Tam cúi đầu hành lễ

" ngươi nghĩ về ta nên làm như thế nào để theo đuổi nàng ấy?"

" vậy là vương phi chấp nhận người?"

A Tam kinh hỉ nhanh chóng hỏi lại

" chỉ cần không chạm vào giới hạn của nàng ấy"

" ahaha vậy thì dễ rồi! vương gia! ngày mai người hãy..."

A Tam thì thầm với Tần Sở gì đi, trên mặt không giấu nổi vui vẻ. Vậy là họ thực sự có vương phi rồi a hahaha

Vừa nghe A Tam nói xong, Tần Sở nhíu mày hỏi lại

" cách này ổn sao?"

A Tam kiêu ngạo ngẩn cao đầu đáp

" vương gia! ta theo người đã bao năm rồi người còn không rõ tính cách của ta sao? yên tâm! chắc chắn sẽ làm vương phi thích đến nhào vào lòng của vương gia luôn a"

Tần Sở nghe đến ' vương phi nhào vào lòng của vương gia' liền bị không nghe thấy gì nữa... nhào vào lòng vương gia... nàng nhào vào lòng hắn... tức là nàng chủ động ôm hắn?!

Nghĩ vậy hắn liền nhớ đến lúc bắt tại trận Liễu Thanh cấu kết hại nàng bị bắt gặp... nàng cũng một thân diễm lệ động lòng người mà ngã vào lòng hắn... mùi hương thanh khiết xông vào cánh mũi, vòng eo nhỏ, bàn tay mềm mại mát lạnh...

Tần Sở vô thức vương môi ánh lên nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn, A Tam không thấy vương gia mình cười như thế nào, chỉ thấy hai đầu mày Tần Sở dân ra đôi chút, đôi mắt đen láy âm u trong chớp mắt nhìn như như hòa hơn

A Tam đứng hình nhìn Tần Sở chằm chằm, hắn ở cùng vị này đến nay cũng đã gần 15 năm nhưng đây chính là biểu cảm thứ ba trên gương mặt của Tần Sở mà hắn thấy được!

Bình thường hắn chính là bị liệt cơ mặt không chút biểu cảm, khi tức giận xung quanh lại phảng phất một tầng hàn khí cũng áp suất thấp khiến người khác khó khăn hít thở lại không dám lên tiếng! A Tam âm thầm cảm thấy nên ôm đùi vị vương phi quý hóa này!

...…...

" vương gia"

Hôm nay nàng vẫn hành xử như bao ngày chờ hắn về dùng cơm. Trong mắt hạ nhân không có gì khác biệt nhưng Tần Sở vẫn nhìn ra đôi mắt ấy... không nhìn hắn!

( tg: khi bạn không muốn nhìn vào mắt người khác mà không mất lịch sự thì hãy nhìn vào chỗ nằm giữa hai đầu chân mày, họ sẽ nghĩ rằng bạn đang nhìn họ

cái này em xem lâu rồi ko biết đúng ko nha)

Ánh mắt nàng lạnh lùng như nhìn vào khoảng không chứ không phải nhìn hắn... nàng thực sự không có cảm giác với hắn!

Hai người dùng bữa trong im lặng, ăn xong Tần Sở lại bảo có chỗ cần nàng xem xét để đánh giá nên hai người cùng lên xe xuất phát đến ngoại thành

Tần Sở thầm nghĩ nàng sẽ thích nó... nhưng hắn lại thấy có điểm bất hợp lý! lại không biết chỗ nào bất hợp lý. A Tam đã nói sắp xếp ổn thỏa cả rồi nên hắn chỉ việc đưa nàng đến thôi!

Xe rời kinh thành tấp nập chạy thẳng về phía nam rồi dừng hẳn, Tần Sở bảo nàng xuống trước xem xét, hắn dặn dò đôi chút rồi xuống sau. Nhưng thực tế là hắn muốn thấy vẻ mặt bất ngờ của nàng

Cánh tay mảnh khảnh khẽ vén màn che, thân ảnh nữ nhân trong bộ y phục tím nhạt xinh đẹp diễm lệ bước xuống xe ngựa, làn gió mát tinh nghịch lướt nhẹ qua mang theo hương hoa dịu nhẹ như có như không vương vấn nơi tà váy của nàng

( không phải tím sen nha mọi người, chị nhà thích trang phục màu lạnh như lục, lam, chàm, tím, xám, trắng và đặc biệt không có hảo cảm với màu đen!)

Đôi mắt nâu khẽ ngước nhìn bao quát khung cảnh nơi đây, cảm giác trong lòng nàng hiện tại thật có chút ba chấm...

Trước mắt nàng là cả một cánh đồng hoa đủ loại đủ màu sắc sặc sỡ khác nhau, cảnh tượng thơ mộng lãng mạn, đẹp đến mức người nhìn không nỡ lên tiếng cảm thán vì dùng từ nào cũng không tả hết được vẻ đẹp kiêu sa của những đóa hoa đang e ấp chớm nở dưới ánh mặt trời

Tần Sở vén màn bước xuống thấy nàng đang đứng im lặng tại chỗ lại nghĩ nàng vẫn chưa hết ngỡ ngàng, môi cong nhẹ phát ra âm thanh trầm khàn hỏi lại

" đẹp không?"

Cảnh tượng hạ nhân từ xa nhìn lại chính là vương gia vì vương phi chuẩn bị cả một nơi lãng mạn như vậy, nam thanh nữ tú, bầu không khí nhu hoà ấm áp và cả những bóng hồng hòng phụ hoạ

Nam nhân ôn nhu nhìn nữ nhân trước mặt, nữ nhân xoay người nhìn về phía nam nhân đáp lời nhưng vì đứng khá xa nên họ không nghe được.

Nhìn vào y như cặp phu thê tình nồng ý mặn... nhưng trên thực tế thì...

Nghe tiếng hỏi Liễu Vân nghiêng đầu nhìn nam nhân hắc y phía sau mình, mặt không chút cảm xúc hỏi lại

" huynh muốn ta xem thứ này?"

" nàng không thích sao?"

Tần Sở nhìn gương mặt không đổi của nàng nghi hoặc hỏi lại, cảm giác không đúng ngày một chân thực. Rõ ràng A Tam đã thăm dò kỹ lưỡng mới quyết định chọn chỗ trồng nhiều hoa nhất cho nàng. Sao nàng lại không chút vui thích mà gọi chúng là ' thứ này'?

" ai bảo ta thích thứ này?"

Tần Sở nhớ lại những điều A Tam đã nói hôm qua

' người phải nhớ không được làm trái ý vương phi! nữ nhân rất hay ngại ngùng, nếu người nói thật suy nghĩ của mình mà không theo ý nàng ấy thì kế hoạch xem như thất bại!'

" A Tam"

" hắn nói cho huynh?"

" ừm"

"..."

Cuộc trò chuyện giữa hai người dường như nhạt nhẽo đến mức không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh! Làm khung cảnh có nên thơ cấp mấy cũng trở nên lãng xẹt!

Một nữ nhân mặt đơ không cảm xúc; một nam nhân EQ* thấp hỏi gì nói đó

*** EQ: chỉ số cảm xúc của một người, EQ càng cao càng là người khéo ăn khéo nói, được lòng nhân sinh. Ngược lại EQ càng thấp càng là người thẳng tính, ngu ngơ trong việc đối mặt với tình cảm của người khác. Kiểu như thấy cũng như không!

Cái này em giải thích theo suy nghĩ của mình ạ***

Liễu Vân không nói gì dứt khoát bước lên xe ngựa, đáy mắt trầm xuống

Tần Sở nhìn biểu cảm của nàng có chút khó hiểu. Không phải hắn làm theo lời A Tam nói rồi sao? nhìn nàng trông khá bực bội

Thực tế là do nhìn đống nhiều màu này quá lâu làm mắt nàng có chút chói nên mới bước lên xe, lòng thầm nghĩ

' tại sao hương thì dễ chịu mà màu sắc lại chói mắt đến vậy? ta phải chiết xuất lại một ít dùng mới được! nhìn kiểu này tinh thần chưa thư giãn được mắt lại hoa lên cả rồi!'

Bầu không khí khi hai người lên xe có chút kỳ dị, cả hai không ai nói gì đến khi về phủ

Hạ nhân lại càng khó hiểu. Không phải khi xuống xem ngắm cảnh hai vị này đều ôn hòa lắm sao? còn trò chuyện thâm tình nữa mà! nhưng sao không nói được mấy câu liền trở về rồi???

...…...

" A Tam"

Tần Sở trầm giọng gọi"

" sao rồi? có phải rất thành công không?"

A Tam hứng khởi hỏi Tần Sở

" nàng không hề cười!"

" không thể nào!"

A Tam phản bác, hôm qua hắn đã dò hỏi rất lâu mới tìm được chút thông tin từ tiểu Lan! tiểu Lan theo nàng nhiều năm như vậy chắc chắn không thể nói sai!

"Rõ ràng hôm qua ta đã tra được vương phi thích sưu tập nhiều loại hoa mà! tiểu Lan nói..."

.../ hồi tưởng lại chiều hôm qua/...

" tiểu Lan"

A Tam gọi với theo thân ảnh nhỏ phía trước

" huynh gọi ta có việc?"

tiểu Lan nghe người gọi mình liền quay đầu cười cười hỏi lại

" à...ừ! muội có thấy vương phi dạo này lạ lạ không?"

A Tam đảo mắt trắng trợn nói dối

" không có... tỷ tỷ chỉ thường xuất phủ hơn thôi mà?"

Nghe A Tam nói nàng liền nhíu mày lục lại trí nhớ xem mấy ngày gần đây tiểu thư mình có gì lạ không nhưng không hề có

" vậy muội có biết vương phi xuất phủ làm gì không?"

" huynh hỏi làm gì?"

Nghe có người hỏi hành tung của Liễu Vân nàng liền nheo mắt cảnh giác nhìn A Tam đầy phòng bị

A Tam hơi bất ngờ vì nàng thay đổi thái độ quá nhanh nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần cười cười vờ đoán

" có phải vì vương phi biết sắp đến sinh thần của vương gia liền muốn cho người bất ngờ không?"

Trong phủ chưa từng tổ chức sinh thần cho Tần Sở nên A Tam nhanh chóng lợi dụng điểm này moi thông tin của nàng

" thật sao? nhưng ta thấy tỷ tỷ không có làm gì lạ cả, chỉ có gần đây tâm tình khá tốt vì tìm được loại hoa mới cho bộ sưu tập..." độc dược mới

Tiểu Lan ngây thơ sập bẫy nhưng chưa nói hết câu đã bị A Tam ngắt ngang, giọng có chút thất vọng, cả người ỉu xìu xuống

" vậy sao? chắc là ta đã nghĩ nhiều rồi! haiz thôi ta có việc đi trước! muội cứ làm việc của mình đi... haiz!"

Câu cuối còn thở dài tận hai lần nhưng trong tâm trí vốn sớm đã cười ra tiếng rồi! thì ra vương phi thích sưu tập nhiều loại hoa! vậy thì ta sẽ tìm một nơi có thật nhiều loại hoa cho vương gia cùng vương phi ân ái! hahaha ta đúng là người tốt mà! suy nghĩ thấu đáo đến vậy!

.../ kết thúc hồi tưởng/...

Tần Sở nghe A Tam kế hết câu chuyện hôm qua mà cạn ngôn! hắn không thể chờ tiểu Lan nói hết câu hay sao? nói lưng chừng đã bị hắn ngắt mất thì làm sao biết nàng thích hoa gì? làm sao biết nàng sưu tập nhiều loại hoa để làm gì? Bình thường rất cẩn trọng nhưng sao lúc quan trọng lại hấp tấp thế cơ chứ!

Mặt nàng lúc ấy không có một tia vui thích mà còn xen chút... chán ghét?

.........

" tiểu Lan"

" tỷ tỷ gọi muội sao?"

"ừm. Sao này có bất kỳ ai hỏi muội vấn đề liên quan đến ta dù là việc gì muội chỉ cần nói họ tự tìm hiểu đi! vậy nha"

" vâng"

Dù không hiểu lắm nhưng trước giờ Liễu Vân làm gì đều có mục đích rõ ràng nên nàng cũng không hỏi thêm