Vương Phi Vạn Tuế

Chương 50: Âm mưu



Nhưng thực tế nàng biết rõ những kẻ cố chấp như hắn càng phản kháng thì càng mất tác dụng. Nam nữ sức lực chênh lệch khá nhiều. Càng vùng vẫy không những Tần Sở không buông nàng ra mà còn có thể tự làm mình bị thương!

Không khí trong xe im lặng đến kì lạ, nàng đang suy nghĩ về biểu hiện của năm thương buôn đó nên không chú ý đến Tần Sở

Tần Sở gục đầu vào bờ vai nhỏ của nàng, hồi lâu nàng cũng không phản kháng liền cong nhẹ môi cười thích thú, tiếp tục áp mặt vào chiếc cổ trắng nõn nhưng chỉ dừng ở đó không làm gì quá phận nữa. Hắn không thể làm gián đoạn suy nghĩ của nàng!

( tg: oh! tâm linh tương thông hay gì???)

Xe chạy đến xế chiều thì đến phủ, vẫn là bóng dáng bạch y xuống xe ngựa trước, hạ nhân cung kính chào nhị vị chủ tử của mình liền chào Tần Kha

" muội thấy như thế nào?"

Tần Kha không nhanh không chậm hỏi nàng

" họ không có ác ý, nếu muốn hợp tác với Đông quốc cũng nên biểu hiện chút thành ý nhỉ?"

Liễu Vân cong môi, ánh mắt lạnh dần

"ý muội là..."

Tần Kha vẫn chưa hiểu dụng ý trong câu nói của nàng

" họ muốn vào đất Đông quốc thì phải tuân theo luật pháp của thiên tử Đông quốc!"

" nếu họ không chấp nhận?"

Bọn thương nhân đó chỉ lấy thành ý nộp cống phẩm cho Đông quốc để được vào đây buôn bán không có nói sẽ tuân thủ pháp luật nơi đây

" vậy thì không cần bàn bạc gì nữa! đã muốn vào Đông quốc ta lại không muốn tuân thủ pháp chế nơi đây? họ là muốn hiên ngang áp đảo bách tính Đông quốc hay muốn nói cho tất cả mọi người biết Đông quốc chỉ cần được nhận chút lợi ích liền không màng đến con dân của mình để họ tự tung tự tác?"

" ta sẽ thương lượng lại với bộ ngoại giao"

Tần Kha nheo mắt nhìn nàng, rất nhanh liền trả lời lại

" vâng"

Nói xong hai người liền đi mất, Tần Kha vào cung còn nàng xuống bếp. Giờ này cũng sắp đến giờ ăn chiều rồi!

Tần Kha vừa khuất bóng nàng liền cong môi... dã tâm cũng thực lớn đi!

.../ thư phòng/...

" A Tam! ngươi nói xem ta rốt cuộc là bị làm sao?"

Tần Sở kể lại câu chuyện hôm nay cho A Tam cùng cái cảm xúc kỳ lạ của mình

A Tam chưa kịp trả lời A Nhị đã xông vào hỏi tới tấp

" vương gia, người bị sao sao? hay là trúng độc nữa rồi? A Tam! độc này ngươi không giải được? sao không ai báo với ta? thuộc hạ chỉ đi một tuần vương gia liền bị kẻ gian ám hại! là lỗi của thuộc hạ"

A Nhị nói một hơi liền quỳ xuống trước mặt Tần Sở nhận lỗi

" ta/ vương gia không sao"

" lúc ngoài cửa ta rõ ràng nghe thấy người hỏi người bị làm sao không phải là bệnh hay trúng độc ạ?"

" không" _A Tam

"Vậy người làm sao?"_ A Nhị

" vương gia là..."

A Tam chỉ vừa định giải thích nhưng Tần Sở nhanh chóng ngắt lời

" không có gì!"

"...vâng" _ A Nhị

" vương gia, quân đội Bắc quốc ở biên giới phía Bắc không biết vì lí do gì đã rút về gần hết, cũng không đàn áp dân ta như trước nữa"

A Nhị báo cáo tình hình trong một tuần qua

" ừm"

" họ là muốn thỏa hiệp hay là có âm mưu mới đây?"

A Tam trầm ngâm suy nghĩ, đầu mày đều nhăn đến sắp đụng vào nhau

" tiếp tục quan sát"

" vâng" _ A Nhị

.../ phòng bếp/...

" Muội giúp ta đem cái này cho vương gia"

Nàng nói với một nha hoàn trong bếp

" vâng"

.../ viện Bách Hoa/...

" hai nam nhân?" giả trang cũng thật tốt... giống đến như thế! nàng cũng xém chẳng nhận ra!

Nàng hỏi

" vâng"

Một người cúi đầu đáp

"..."

Hai người sao? ha~

" để Nhất Dạ quan sát đám thương buôn đó đi, có động tĩnh lập tức báo... nhớ không được manh động!"

Thế lực của nàng còn yếu không thể lấn sang Bắc quốc được!

" Vâng"

" Bắc quốc đang rút quân khỏi biên quan, cũng không có động tĩnh gì lớn"

Người kia tiếp tục báo cáo

"..." muốn thăm dò?

" ừm"

Người kia biết đã hết việc của mình liền lui ra

" tiểu Lan"

" tỷ tỷ gọi muội?"

" muội đã học đến đâu rồi?"

" xong rồi tỷ tỷ"

" có chỗ để muội thử nghiệm rồi a"

Nàng cong môi cười cười

" vâng?"

Thuốc nàng bảo tiểu Lan học chính là loại có thể tác động lên thần kinh con người làm họ mất ý thức trong một khoảng thời gian giống như thuật thôi miên vậy. Và người được thử nghiệm chính là...

( tg: 🤫 nói nhiều mất vui ^^)

.........

' cốc cốc cốc'

" vương gia, ta vào được không?"

" nàng vào đi"

Hiếm khi nàng chủ động gặp hắn như vậy hắn có chút gấp giọng

Nàng bước vào, lam y khẽ động theo chuyển động theo bước chân nàng, môi khẽ cong trái ngược với ánh mắt lạnh lẽo, khẽ nói

" huynh thấy biên giới phía Bắc thế nào?"

" sao nàng lại hỏi vậy"

Tần Sở nheo mắt, trước nay nàng chưa từng hỏi hắn vấn đề không liên quan đến mình

" nếu ta nói là hứng thú nhất thời huynh tin không?"

" không"

Nàng dù làm việc tùy ý theo tâm trạng nhưng chưa bao giờ tùy ý trong công việc

" quân Bắc quốc rút khỏi biên cương, không thỏa hiệp cùng quân ta cũng chẳng làm động tĩnh lớn gây chú ý?"

" nàng có ý gì?"

Hắn không bất ngờ khi nàng biết tin ở biên cương mà chỉ thắc mắc nàng đề cập vấn đề này nhằm mục đích gì

" huynh không thấy mấy thương buôn đó có điểm kỳ lạ?"

"..."

Hôm đó hắn chỉ thấy cực kỳ khó chịu khi nàng không chịu nhìn hắn làm gì còn tâm trí để quan sát biểu hiện của họ? cũng không thể nói thẳng rằng hắn không chú ý được! lòng tự trọng của hắn không cho phép! ánh mắt lơ đãng tránh né ánh nhìn của nàng

***

tg: ừ thì con rể CỐ giữ cái lòng tự trọng của con lâu một chút nhé! Vừa hôm trước ta thấy có người bị VẢ mặt a~

Tần Sở: làm gì có!

tg: ừ thì ta nhớ nhầm / mở ghi âm/

Liễu Vân: 'vương gia, người nên nhớ giữa ta và người chỉ là quan hệ hợp tác, trên thực tế không còn sự ràng buộc nào giữa chúng ta! tốt nhất người đừng bao giờ động lòng với ta cũng đừng bao giờ sử dụng uy quyền của một vương gia để ra lệnh cho người thê tử hờ này! ta thực xem người là huynh đệ mới thông báo cho người biết đời này của ta bảo vệ thân nhân chu toàn là chân lí sống! ta không quản tâm người đời dị nghị, cũng chẳng cần ai bảo hộ, tình cảm nam nữ chẳng là gì trong mắt ta, nếu người không giữ được tâm mình kẻ đau khổ chỉ có ngài!'

Tần Sở: ' sẽ không!'. ngôn tình hài

Liễu Vân: ' mong rằng huynh sẽ thực hiện những gì mình nói '

tg / giật mình/ ấy chết! ta trượt tay... con rể đừng để tâm nhé 🙂

Tần Sở: / đen mặt/

***

" Đông quốc phát triển mạnh mẽ, giao thương với các nước không tệ, duy chỉ cấm khẩu* là luật tất yếu lại chẳng có ai đến muốn vào Đông quốc ta... Bắc quốc vừa rút quân thương nhân liền vào Đông quốc ta giao lưu?"

Liễu Vân hỏi tiếp

*** cấm khẩu: em dịch nghĩa là không để thương nhân vào Đông quốc buôn bán dưới bất kỳ hình thức nào. Từ đường biển đến đường bộ

"..." thăm dò?!

" cẩn trọng"

Nàng mỉm cười để lại hai từ rồi bước đi