Vượt Ải Mẹ Chồng

Chương 36



Edit: Lynn

Trước quả bom do bà Diệp ném ra, Bạch Thu Nhiên váng vất đầu óc, không biết phản ứng ra sao, vì trong quy hoạch cuộc đời cô từ trước đến nay luôn có mục kết hôn và sinh hôn.

Không thể làm mẹ hiền vợ đảm thì sao xứng chức đóa hoa bé nhỏ thuần khiết?

Nghe bà Diệp nói chắc nịch rằng cô không thể có con, Bạch Thu Nhiên rất bối rối, suy nghĩ đầu tiên là không thể nào, giống như chủ tịch Diệp đã nói, mặc dù trông cô khá mong manh, thể chất có vẻ yếu ớt, nhưng chưa chắc sức khỏe cô có vấn đề. Nếu sức khỏe cô không tốt thì liệu hồi đại học cô có đi làm thêm N công việc để nuôi sống bản thân nổi không? Nếu cô như Lâm muội muội thật, có lẽ cô đã đột tử lâu rồi.

Tóm lại, Bạch Thu Nhiên luôn cho rằng bề ngoài mình là một bông hoa bé nhỏ thuần khiết trông rất yếu ớt nhưng thực chất lại cứng cỏi, dai như gián, đánh mãi không chết. Chưa bàn đến thể chất ăn nhiều không béo, sinh hoạt và làm việc điều độ, kinh nguyệt cũng đúng ngày hơn hầu hết cánh chị em phụ nữ. Với thể chất này, bà Diệp lại chắc chắn cô vô sinh?

Bạch Thu Nhiên không muốn tin, còn muốn quy kết đó là công kích cá nhân, chắc chắn bà Diệp đang phỉ báng cô!

Nhưng mặt khác, cô lại thấy bất an, nếu như bà Diệp nói đúng thì sao?

Cô tin bà Diệp đã chết ở mười năm sau và hồi sinh về quá khứ nên cũng dễ hiểu nếu bà ấy nắm giữ bí mật nào đó mà cô không biết. Hơn nữa, bà Diệp là nữ chính hào môn hồi sinh, trước kia cô còn thắc mắc hào quang vai chính đi đâu mất rồi, nhưng nếu cô bị vô sinh thì tình thế đã quá rõ ràng, bà Diệp nằm im cũng thắng, còn những người ủng hộ cô mà không quay lưng thì mới là vô lý.

Như vậy, điều cần xác định bây giờ là bà Diệp đang tung tin đồn nhảm hay nói thật.

Bạch Thu Nhiên sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn bà Diệp chằm chằm. Theo kinh nghiệm của cô, bà Diệp sẽ không nói thật nên cô đành suy đoán từ biểu hiện của bà.

Nghe Bạch Thu Nhiên hỏi, bà Diệp tỏ vẻ mỉa mai ra mặt, thầm nghĩ Bạch Thu Nhiên vẫn chưa bỏ cuộc đây mà. Chắc hẳn ả ta đang nghĩ ả chỉ cần nói vài câu là sẽ đổi trắng thay đen, xóa bỏ nghi ngờ, thậm chí là đổ lỗi cho bà. Tuy nhiên, sự thật mạnh hơn lời nói, nếu không chắc chắn thì sao bà dám nói lung tung trước mặt mọi người?

Bạch Thu Nhiên gả vào nhà họ Diệp gần mười năm, tình cảm vợ chồng luôn tốt đẹp, nhưng mãi vẫn không có lấy mụn con nào, điều này quá bất thường.

Tuy Tống Bảo Như không thích cô con dâu này nhưng nếu đã cưới ả về thì vì đại cục, bà vẫn hy vọng Bạch Thu Nhiên sinh con. Ban đầu bà còn bảo nhà bếp nấu rất nhiều đồ bổ quý giá để điều dưỡng thân thể cho ả, Bạch Thu Nhiên cũng ngoan ngoãn uống hết ở trước mặt mọi người nhưng bụng vẫn im ắng.

Tống Bảo Như bắt đầu nghi ngờ sức khỏe của Bạch Thu Nhiên có vấn đề, còn liên hệ với bác sĩ để định đưa ả ta đi khám nhưng lại bị chuyện này chuyện kia cản trở hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không thể đến bệnh viện kiểm tra. Bạch Thu Nhiên nhiều lần uyển chuyển bày tỏ mình rất khỏe mạnh, chỉ là tạm thời chưa muốn có con, vẫn muốn tận hưởng thế giới hai người.

Nhưng trước khi bà hồi sinh, Chi Châu đã lớn tuổi mà Bạch Thu Nhiên vẫn chưa có dấu hiệu mang thai, chẳng lẽ thời gian tận hưởng thế giới hai người còn chưa đủ sao? Khi ấy Tống Bảo Như đã chắc chắn sức khỏe Bạch Thu Nhiên có vấn đề, nhưng địa vị lúc đó của bà đã bị lung lay, còn Bạch Thu Nhiên đã đủ lông đủ cánh, ả dư sức mua chuộc bác sĩ. Vì vậy, bà mới nhẫn nhịn không nói ra.

Tuy nhiên, thời thế đã thay đổi, hiện giờ Bạch Thu Nhiên chỉ là cô bé Lọ Lem đang cố gắng gả vào hào môn, không có bất kỳ quyền lực nào, dẫu ả ta giỏi giả vờ giả vịt, ra vẻ đáng thương thì sao chứ? Không thể sinh con sẽ mãi là điểm yếu trí mạng của Bạch Thu Nhiên. Khi đã đảm đương thân phận thiếu phu nhân nhà họ Diệp gần mười năm, đủ lông đủ cánh rồi mà ả ta vẫn không dám để lộ vấn đề sức khỏe, chỉ dám tuyên bố với bên ngoài rằng vẫn muốn sống thế giới hai người, vậy thì nếu bị lật tẩy vào lúc này, chắc chắn ả ta sẽ không bước chân vào nhà họ Diệp được.

Bà Diệp nắm được điểm yếu này nên mới không xem Bạch Thu Nhiên ra gì, ngay cả khi đã thất bại vài lần khi muốn “xử” ả ta và nhận ra mình đã đánh giá thấp người phụ nữ này, bà vẫn tin chắc mình sẽ thắng.

Thực chất, bà Diệp không muốn đánh con át chủ bài ra sớm vì để dành tới cuối ván thì mới vui.

Trong kế hoạch trước đây của Tống Bảo Như, bóp chết Bạch Thu Nhiên dễ như bóp chết một con kiến nên không cần thiết phải vội vàng tung tuyệt chiêu vì như vậy lại hời cho ả quá. Bà sẽ cho Bạch Thu Nhiên nếm trải từng chút một sự giãy dụa trong tuyệt vọng mà bà đã phải chịu đựng ở kiếp trước, đến khi nào xả hết giận mới chém nhát đao lấy mạng ả.

Thế nhưng mọi việc nằm ngoài tính toán, Tống Bảo Như không biết liệu đó là hiệu ứng cánh bướm do mình hồi sinh mang lại hay Bạch Thu Nhiên là kiểu người sẽ càng mạnh khi gặp phải kẻ địch mạnh. Bà chỉ biết kết quả bày ra trước mắt là tuy bị bà chèn ép, ả ta vẫn hoàn hảo, được chồng bà quý mến vô cùng, trong khi kiếp trước ông ấy không thích ả nhiều như bây giờ.

Đúng vậy, lúc mới hồi sinh, Tống Bảo Như ôm đầy thù hận, cho rằng tất cả mọi người đều có lỗi với mình, bao gồm cả chồng và con trai bà. Thậm chí bà còn nghĩ cả thế giới đều bị Bạch Thu Nhiên khẩu phật tâm xà quay như chong chóng, chỉ có mình bà là tỉnh táo. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, có lẽ được trở lại cuộc sống nhung lụa quen thuộc, khi ra ngoài lại được các phu nhân danh viện thật lòng săn đón chứ không phải bị chế giễu giúp đầu óc tràn ngập hận thù của bà tỉnh táo lại, thỉnh thoảng sẽ nhớ về kiếp trước.

Trong lòng Tống Bảo Như, thay đổi lớn nhất của kiếp này so với kiếp trước không phải là bà hồi sinh mà là hôn sự của Bạch Thu Nhiên cùng con trai không phải diễn ra ở thời điểm hiện tại, ít nhất ba năm nữa tụi nó mới kết hôn!

Khi đó, Chi Châu đã ngoài ba mươi mà chưa từng đưa bạn gái về nhà khiến bà và Diệp Hạo rất lo lắng. Một ngày nọ, thằng bé bất ngờ đưa Bạch Thu Nhiên về nhà ra mắt hai vợ chồng, nghe nói là đã hẹn hò một thời gian. Tuy hai vợ chồng bà không hài lòng lắm về xuất thân của Bạch Thu Nhiên nhưng thấy cô ta có học thức, công việc ổn định, lại ứng xử khéo léo, cộng thêm hai vợ chồng chỉ có một thằng con trai, nó đã lớn tuổi mà mãi không kết hôn làm ông bà cũng sốt ruột nên họ đành mắt nhắm mắt mở đồng ý.

Đúng vậy, kiếp trước thái độ lúc đầu của Diệp Hạo dành cho Bạch Thu Nhiên rất bình thường, ông chấp nhận ả chỉ đơn giản vì thương con mà thôi. Nhưng tính ông ấy khác bà, sau khi đồng ý cho hai đứa lấy nhau, chồng bà đối đãi với Bạch Thu Nhiên như người trong nhà, còn bà càng nhìn Bạch Thu Nhiên càng bất mãn, cảm thấy con trai mình lụy tình quá, bèn phàn nàn với chồng. Nhưng Diệp Hạo lại cho rằng bà có định kiến, hơn nữa đã quyết định ngày cưới, nói nhiều cũng vô ích. Bà càng phàn nàn càng khiến ông bực bội.

Nhưng Diệp Hạo cũng có điểm giống bà là ban đầu ông không thực sự chấp nhận Bạch Thu Nhiên, giữa người trong nhà và người một nhà vẫn có sự khác biệt. Đối xử tốt với người trong nhà là vì nể nang nhau, còn với người một nhà thì mới là thật lòng. Lúc Bạch Thu Nhiên vừa về nhà họ, Diệp Hạo đối đãi với ả tương đối khách sáo, nhưng vì ả quá giỏi ngụy trang, cũng giỏi a dua nịnh nọt, ngày qua ngày sắm vai con dâu hiếu thảo, thường xuyên ân cần hỏi han, lại có thêm “bà mẹ chồng phách lối ác độc” để so sánh nên càng tôn lên sự vô tội và chu đáo của ả. Dần dà, mọi người bao gồm cả Diệp Hạo đều đứng về phe Bạch Thu Nhiên.

Nhưng kiếp này, Bạch Thu Nhiên chỉ đến nhà họ có hai lần mà Diệp Hạo đã vô cùng vừa lòng, bà mới nói Bạch Thu Nhiên vài câu mà hai bố con đã vội vàng bênh vực con ả đó, lại còn kẻ hát người bè để chọn ngày cưới. Nếu hôm nay bà không tung ra con át chủ bài của mình thì chỉ e Bạch Thu Nhiên sẽ được rước về nhà họ còn linh đình hơn cả kiếp trước.

Xem xét tới hậu quả của việc dẫn sói vào nhà, bà Diệp đành cắn răng từ bỏ kế hoạch ban đầu mà thả quả bom này sớm hơn dự tính.

Sau khi lấy ra con át chủ bài, bà Diệp luôn quan sát phản ứng của mọi người, có thể nói bà vừa hài lòng vừa không hài lòng với kết quả thu được.

Điều không hài lòng là con trai bà không có phản ứng gì khi nghe tin người yêu mình bị vô sinh, nó bị Bạch Thu Nhiên bỏ bùa mê thuốc lú thật rồi. Ngay cả chồng bà cũng vậy, phản ứng đầu tiên của ông ấy là bao biện cho Bạch Thu Nhiên, còn nói có thể thụ tinh nhân tạo nữa chứ. Ông ấy không nghĩ tới việc nhà họ bỏ qua vô số cô gái khỏe mạnh để cưới đứa con gái có cơ thể khiếm khuyết, phải trải qua nhiều gian khổ mới sinh ra được đứa cháu nội ốm yếu sẽ khiến người đời cười chê sao?

Còn điều khiến bà Diệp hài lòng chính là phản ứng của kẻ thù không đội trời chung. Tuy khuôn mặt ả vẫn mong manh, dễ vỡ nhưng bà đã nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt ả ta, chứng tỏ ả cũng lo lắng.

Bà Diệp nhướn môi, càng thêm tự tin: “Tất nhiên là tôi biết. Thầy bói nói nếu cưới Bạch Thu Nhiên về, nhà mình sẽ không có con nối dõi, điều đó không phải có nghĩa là cô ta không thể sinh con sao?”

Tất nhiên bà không thể nói là mình đoán được từ kiếp trước. Nếu muốn tìm cớ, trong giới bọn họ có rất nhiều người mê tín, cầu thần khấn phật là chuyện bình thường. Bà cũng thường cùng những phu nhân hào môn đi hành hương lễ Phật, tuy bà chưa từng đến gặp thầy bói để xem chuyện hôn sự của con trai mình với Bạch Thu Nhiên nhưng bà có thể lấy đây làm cái cớ.

Những lời này vừa nói ra, hai bố con họ Diệp đang chăm chú lắng nghe lập tức ngớ người. Ban nãy Diệp Chi Châu bị bà diss vì không có phản ứng gì thì giờ đã có phản ứng. Anh đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết làm sao thuyết phục người mẹ mê tín của mình: “Mẹ ơi, thầy bói này…”

Bà Diệp giơ tay lên, biết rõ con trai muốn nói gì nên dứt khoát chặn lời của anh, nói ra ý định thực sự của mình: “Nếu con cho rằng điều này chưa đủ thuyết phục thì cứ đưa cô ta đi khám. Khám sức khỏe tiền hôn nhân hẳn không được tính là làm khó dễ người khác đâu nhỉ?”

Bà đáp lại lời của Diệp Chi Châu nhưng mắt lại nhìn về phía Bạch Thu Nhiên, thấy rõ ràng sắc mặt ả tái nhợt đi, cả người lảo đảo. Bà thầm cười lạnh lùng, quả nhiên mới nghe phải đi khám là ả ta chột dạ ngay. Lần này bà tuyệt đối sẽ không để Bạch Thu Nhiên có cơ hội thoát tội.

Bà Diệp không hề biết không phải Bạch Thu Nhiên chột dạ mà là cô sợ. Nhìn vẻ mặt tự tin và khinh thường của bà Diệp, cô bắt đầu tin có khả năng mình bị vô sinh thật.

Xuyên đến thế giới này mười mấy năm mới phát hiện mình là đóa hoa bé nhỏ vô sinh, Bạch Thu Nhiên chịu đả kích rất lớn, lảo đảo có là gì, cô không ngất xỉu tại chỗ là đã kiên cường lắm rồi.

Bạch Thu Nhiên bị đả kích đến mức hoài nghi cuộc đời, chẳng màng giãy giụa. Ngược lại bạn trai tổng tài có vẻ không thích đề nghị này, anh cau mày nói: “Thôi ạ, con và Nhiên Nhiên đều khỏe mạnh, đừng vì một thầy bói vớ vẩn mà phải đi làm kiểm tra mặt này.”

Bà Diệp tỏ ra không vui, không ngờ Bạch Thu Nhiên chưa nói gì, con trai mình đã phá đám trước: “Chỉ khám sức khỏe thôi mà cũng phản đối?”

Bà cứng rắn hơn: “Nếu Bạch Thu Nhiên không đi khám thì tôi sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này. Mấy người tự liệu mà làm.”

Chủ tịch Diệp thấy vợ mình trước kia kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này mà nay chỉ còn đòi hỏi con dâu kiểm tra sức khỏe đã là nhượng bộ rất lớn rồi. Vốn dĩ kết hôn cũng phải khám sức khỏe, bây giờ chỉ là điều chỉnh trọng tâm của các hạng mục khám sức khỏe tiền hôn nhân mà thôi, quả thật cũng không quá đáng. Hơn nữa, khi nghe thấy vợ mình nói chắc như đinh đóng cột, ông cũng thấy lo lắng về tình trạng sức khỏe của Bạch Thu Nhiên, đi khám sẽ giúp mọi người yên tâm hơn. Do đó, khi thấy bầu không khí căng thẳng, chủ tịch Diệp đứng ra hòa giải: “Khám cũng tốt, khám sức khỏe tiền hôn nhân là quy trình bình thường thôi, Tiểu Thu nghĩ sao?”

Đang đắm chìm trong nỗi đau vô sinh, Bạch Thu Nhiên không ngờ mình lại bị hỏi đến, càng không biết bọn họ nói đến đâu, cô bèn vô thức quay sang nhìn bạn trai tổng tài. Diệp Chi Châu trấn an ôm vai cô, cuối cùng cũng chấp nhận đề nghị của cha mẹ mình: “Nếu đã như vậy, con sẽ cùng khám với Nhiên Nhiên.”

Sắc mặt bà Diệp xấu đi, cho rằng con trai vì Bạch Thu Nhiên mà chống đối bà, nhưng chủ tịch Diệp lại gật đầu đồng ý: “Tất nhiên phải vậy, muốn khám sức khỏe tiền hôn nhân thì hai vợ chồng phải cùng khám.”