[Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu

Chương 12: Dương quá tiến cổ mộ



Editor: Phù Dung Sương

Đảo Đào Hoa!

Hoàng Dung kinh ngạc nhìn người phụ thân trước mắt nàng, kia một đầu tóc đen của cha cơ hồ khiến nàng nhớ tới khi mình còn bé:"Cha, người cuối cùng cũng trở lại." Nghĩ tới phu thê hai người một đường đi đến Gia Hưng tìm cha đã hơn nửa năm, cuối cùng vẫn là không tìm được, lại là mang theo ba đứa nhỏ trở về.

Hoàng Dược Sư lại không nói nhiều, chỉ đơn giản cùng nàng chào hỏi, liền hướng mộ thất vong thê mà đi.

Nhìn trước mắt bức họa thê tử do chính tay mình vẽ nên, nhưng nghĩ đến dung nhan tuyệt thế vô song gặp gỡ trên đỉnh Thiên Sơn kia, lại nhớ tới câu nói của nàng (Vân Thanh) trước khi đi, mặc dù thông tuệ như hắn trong lòng cũng chất chứa phiền muộn:"A Hành, ba mươi năm, suốt ba mươi năm qua."

"........Ta lần này đi ra ngoài gặp được một tiểu cô nương, nàng thực tốt thực tốt, chính là, chính là nàng lại rất nhỏ tuổi, đủ nhỏ để làm cháu ngoại của ta."

"Nàng cùng ta nói, nàng muốn làm bạn bên cạnh ta....."

"A Hành, nàng nói ta sao có thể chậm trễ nàng?"

"Ngày đó, ánh mắt của nàng, cùng A Hành giống nhau như đúc, ta cơ hồ nghĩ đó là A Hành nhìn ta."

...........................................................................................

Trong một thất, bức họa chân dung của Phùng Hành cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, ôn nhu mỹ lệ, lại không cách nào làm bạn với hắn.

Hoàng Dược Sư thở dài:"A Hành, ba mươi năm, nàng trước sau chưa từng đi vào giấc mộng tới bồi ta."

Mộ thất lại vang lên tiếng bước chân, Hoàng Dược Sư không cần quay đầu cũng biết người tới là ai:"Dung Nhi."

Hoàng Dung đầy bụng nghi hoặc nhìn hắn:"Cha." Lần này cha trở về, rất là khác thường.

Trước không nói một đầu hắn đã biến thành tóc đen, chính là hành động hôm nay của hắn, cũng là cùng ngày thường không giống nhau.

"Dung Nhi, mẫu thân con đã tạ thế được ba mươi năm rồi."

Hoàng Dung nhìn bức họa của mẫu thân, gật đầu:"Cha, người lại tới đây tưởng niệm mẫu thân!"

Hoàng Dược Sư cũng không đáp lời, chỉ nhẹ giọng nói:"Ba mươi năm qua, A Hành chưa từng nhập mộng ta một lần."

"Cha....."

"Dung Nhi....cha già rồi!" Hắn biết chính mình hiện giờ nhìn qua cũng giống nam tử gần bốn mươi tuổi mà thôi, nhưng chính mình năm nay đã 50 tuổi, mặc dù hiện giờ đột phá bẩm sinh, số tuổi thọ có tăng lên, lại có thể tăng được bao nhiêu. Nhưng Vân Thanh nàng vẫn còn trẻ, năm nay nàng mới tròn mười tám mà thôi.

(Editor: Lúc mk đọc tới đây, tác giả nói rằng Hoàng Dược Sư đã 67 tuổi rồi, nhưng từ các chương trước theo mk thấy thì bí mật về Tiêu Dao Phái mà Hoàng Dược Sư biết cx đã qua 50 năm, mặc dù đoạn này tác giả nói hơi rối, nhưng vì củng cố cốt truyện, nên mk để tuổi của HDS là 50 thôi, cho đỡ già quá nha, dù sao thì nếu để đến tận 67, tâm hồn này có chút ko đỡ được (^_^))

"Cha, Dung Nhi lần trước nhìn thấy người, lúc ấy, tóc cha đã hoa râm rồi, hiện giờ lại là đầy đầu tóc đen, cha đã gặp được kỳ ngộ gì sao?"

"Kỳ ngộ?" Hoàng Dược Sư sửng sốt, nghĩ đến kỳ ngộ và cuộc gặp gỡ tại Thiên Sơn, có lẽ, chính mình cũng là gặp được kỳ ngộ đi.

"Cũng có thể nói như vậy đi, ta chỉ là luyện võ công có điểm đột phá mà thôi, đến nỗi cả đầu đầy tóc đen như vậy, nghĩ tới cũng là đột phá cảnh giới mà nên."

Hoàng Dung nghe vậy hưng phấn đến cực điểm:"Cha võ công càng luyện càng cao, tự nhiên là chuyện tốt!"

Hoàng Dược Sư cười, lại như thế nào không rõ nàng ý tưởng, chính mình cái nữ nhi này, từ khi gặp được Quách Tĩnh, cái gì cũng là Quách Tĩnh đầu tiên, sau đó mới nghĩ tới người phụ thân này.

"Mười mấy năm qua, con cùng Tĩnh Nhi, có đem Cửu Âm Chân Kinh nghiên cứu tốt?" Tuy rằng hiện tại trong mắt mình Cửu Âm Chân Kinh đã không phải là bí tịch võ học gì đặc biệt ghê ghớm nữa, những dù sao đó cũng là võ công hiếm thấy.

"Cửu Âm Chân Kinh bác đại tinh thâm, mười mấy năm qua, chúng con đều là luyện tập, cơ bản đều minh bạch, nhưng vẫn có một số chỗ địa phương sâu xa vẫn thực là chưa có hiểu rõ."

"Một khi đã như vậy, các con trước hãy cứ đem Cửu Âm Chân Kinh luyện cho tốt, sau đó ta sẽ truyền cho các con tân võ học."

Hoàng Dung vui vẻ cười, duỗi tay lôi kéo tay áo hắn:"Cha, chúng ta đi ra ngoài đi, Dung Nhi làm cho cha đồ ăn cha thích nhất, Phù Nhi cũng rất nhớ ông ngoại."

Hoàng Dược Sư cười, tùy ý nàng kéo ra khỏi mộ thất:"Đúng rồi, lần này ta trở về lại không có nhìn thấy Tĩnh Nhi, hắn không ở trên đảo sao?"

Trên mặt Hoàng Dung hiện lên một tia dị thường cảm xúc, nói:"Tĩnh ca ca đi Chung Nam Sơn."

"Chung Nam Sơn?" Hoàng Dược Sư giật mình, đó là nơi tọa Cổ Mộ Phái, lại nghĩ đến Vân Thanh hiện tại chắc là đang ở trong Cổ Mộ đi?

Hoàng Dung chau mày, nói:"Cha, nửa năm trước....."

Nàng nói lại toàn bộ sự việc, như thế nào cả nhà đi Gia Hưng tìm hắn, lại như thế nào gặp được Lý Mạc Sầu ở Giang Nam gây chuyện, gặp được Dương Quá, Quách Tĩnh cùng Âu Dương Phong giao thủ, sau khi trở lại Đảo Đào Hoa, Dương Quá đủ loại hành vi, một năm một mười đều nói ra hết.

Hoàng Dược Sư nghe xong:"Nguyên lai lại là như thế này." Chính mình lúc ấy đang ở Thiên Sơn, bọn họ như thế nào có thể tìm được mình đâu?

"Tĩnh nhi đã đi bao lâu?" Không biết hắn đi Chung Nam Sơn, có thể hay không gặp được Thanh Nhi?

"Tĩnh ca ca phỏng chừng cũng sắp trở lại."

Hai người trong lúc nói chuyện, cũng đã ra khỏi mộ thất, lại thấy trước cửa mộ thất ba cái tiểu hài tử, chính là Quách Phù cùng Đại Võ và Tiểu Võ.

Hoàng Dược Sư nhìn trước mắt cháu ngoại tôn nữ, lại không nhịn được nhớ tới Vân Thanh, này hai người tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng, một người là cháu ngoại hắn, một người lại.........

Hoàng Dung đem thần sắc cha xem đến rõ ràng, trong lòng càng là đầy bụng nghi ngờ. Chỉ là đối với phụ thân, nàng cũng ngụng ngùng không dám hỏi nhiều.

.................................................

Vân Thanh tị thế ở Cổ Mộ không ra, đem võ học đắc đạo mà mình học được ở Thiên Sơn tất cả đều sửa sang lại một chút.

Rốt cuộc đến một ngày, Tôn bà bà ra ngoài, một lần nữa trở về lại mang theo một cái tiểu hài tử khóc lóc thút thít không ngừng!

Đối với Dương Quá, Vân Thanh vẫn thực thích, tuy rằng sẽ không đối với hắn giống Hoàng Dược Sư yêu sâu đậm, nhưng cũng là cực kỳ đau lòng.

Cho nên cũng sẽ không giống trong nguyên tác đuổi hắn ra ngoài, dẫn đến Tôn bà bà ngoài ý muốn chết ở Trọng Dương Cung.

Bất quá, chính nàng cũng ngượng ngụng làm cho rõ ràng.

"Bà bà, bà từ nơi nào lại mang theo một tiểu hài tử trở về?" Nên giả vờ đúng thời điểm vẫn cần giả vờ một chút.

Dương Quá lần đầu tiên tiến Cổ Mộ, đột nhiên nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo như vậy, lại là đứng ngốc ra nhìn.

Vân Thanh nhìn đến rõ ràng, hơi nhíu mày, nàng không hy vọng Dương Quá giống như trong sách sách mà đem lòng yêu mình.

Tôn bà bà không biết suy nghĩ trong lòng nàng, vội vàng nói:"Cô nương, đứa nhỏ này vô cùng đáng thương, hắn bị nhóm đạo sĩ thúi Trọng Dương Cung đuổi giết, trốn vào địa giới Cổ Mộ của chúng ta, bị Ngọc Ong ngộ thương, nên ta lưu hắn ở Cổ Mộ dưỡng thương một chút."

Vân Thanh duỗi tay kéo tay Dương Quá, ngón tay áp trên mạch đập của hắn:"Hắn đã không có việc gì."

Tôn bà bà lại nói:"Cô nương, đứa nhỏ này thật đáng thương, đạo sĩ Trọng Dương Cung lại như vậy khinh nhục một đứa bé, chúng ta liền đem hắn lưu lại Cổ Mộ đi?" Nói với vẻ mặt vô cùng kỳ vọng nhìn Vân Thanh.

Vân Thanh nhìn hai khuôn mặt tràn đầy kỳ vọng trước mặt, gật đầu:"Nếu bà bà muốn lưu hắn, vậy liền an bài đi."

Nói xong, liền đi ra ngoài, cũng không quản vẻ mặt ngây ra của Tôn bà bà cùng Dương Quá. Hai người quay mặt hai mắt nhìn nhau, nguyên lai liền dễ dàng như vậy?

"Bà bà, cô cô đây là đồng ý?" Nguyên lai Dương Quá đã chuẩn bị tốt lời nói tới thuyết phục Vân Thanh, lại không ngờ, Vân Thanh cứ như vậy đồng ý rồi?

Tôn bà bà cũng đầy một bụng nghi ngờ, nhìn phương hướng Vân Thanh rời đi, suy nghĩ đến xuất thần?

Từ sinh nhật năm mười lăm tuổi của cô nương qua đi, cô nương liền có vẻ thay đổi, đặc biệt là lần này hồi Cổ Mộ, càng là cùng trước kia không giống nhau.