[Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu

Chương 22: Chàng có thể giúp ta họa mi không?



Editor: Phù Dung Sương

Vân Thanh cười, lôi kéo tay áo Hoàng Dược Sư:"Đại ca đừng khó chịu."

Tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói ý cười thật vô pháp che giấu, nhưng nàng cũng thực lo lắng Hoàng Dược Sư buồn bực, "Đại ca, hôm nay là ngày muội thấy vui vẻ nhất, chàng bồi ta đi dạo được không?"

Hoàng Dược Sư nhìn ánh mắt đầy chờ mong của nàng, gật đầu:"Được." Chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, hắn như thế nào có thể không đáp ứng?

Trong lòng Vân Thanh thực sự cao hứng, đối với Tôn bà bà nói:"Bà bà, bà đi trước vào thành thuê một cái khách điếm ở lại, ta cũng đại ca sau sẽ tới tìm bà sau."

Nói xong, hai người nắm tay nhau, thân hình mấy cái lên xuống, đã là đi xa.

Hoàng Dược Sư nắm tay nàng, cảm giác lòng bàn tay ấm áp, trong lòng cảm khái vạn lần.

Không nghĩ chính mình tới như vậy nhiều tuổi, còn có thể gặp được một tiểu cô nương tốt, không khỏi quay đầu nhìn Vân Thanh đang sóng vai cùng mình.

Vân Thanh bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, lại cũng không biết nên như thế nào, trong chớp mắt, hai người đã đi vào trong một sơn cốc.

"Đại ca" Một đường đi cứ bị hắn nhìn như vậy, Vân Thanh cảm thấy cả người đều xấu hổ.

Hoàng Dược Sư thấp giọng cười cười, đem nàng một lần nữa ôm vào trong ngực:"Thanh Nhi."

Vân Thanh thuận theo, tùy ý hắn ôm mình, vươn đôi tay ra ôm lấy vòng eo tinh tráng của hắn, đem mặt chôn trong ngực hắn:'Đại ca"

Sắc trời dần dần tối, hoàng hôn xuyên thấu qua tầng mây chiếu lên trên người cả hai, thời gian phảng phất như dừng lại.

Hoàng Dược Sư đưa một tay vuốt ve tóc trên đầu nàng, môi tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm:"Thanh Nhi, Thanh Nhi."

Trong miệng hắn thở ra nhiệt khí, phả vào vành tai nàng, Vân Thanh chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực, cả người cơ hồ ngứa ngáy đến khó chịu, hơi thở ngày càng rối loạn.

Nếu không có Hoàng Dược Sư đỡ nàng lúc này, nàng nhất định sẽ ngã xuống.

Bởi vậy mà, cả người nàng đều treo trên người Hoàng Dược Sư, vô pháp đứng thẳng.

Hoàng Dược Sư phát hiện nàng dị thường, phát hiện chính mình bản thân cũng không ổn, nhưng đã quá muộn, nhìn thấy ánh mắt Vân Thanh lúc này chỉ còn là mê ly, mê ly lại mang theo nồng đậm yêu say đắm, cứ như vậy nhìn hắn.

Hoàng Dược Sư rốt cuộc là nhịn không được, cúi đầu, đem môi mình hôn lên đôi môi đỏ tươi ướt át mềm mại kia.

Vân Thanh không có bất luận hành động phản kháng, tùy ý hắn một đường công thành đoạt đất, trong miệng không thể kìm hãm được mà thấp giọng kêu ra tiếng.

"Thanh Nhi" Hoàng Dược Sư quá rõ ràng giờ phút này chính mình đang làm cái gì, cũng rõ ràng chính mình muốn làm cái gì, nhưng hắn lại không thể xác định Vân Thanh nghĩ như thế nào.

Tuy Vân Thanh đối với hắn tình thâm như biển, nhưng như vậy thân mật, nàng sẽ có phản cảm hay không?

Vân Thanh đem đôi tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt mê ly nhìn hắn, đem hắn gắt gao ôm lấy, nhón chân lên, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói:"Cuộc đời này, ta đem chính mình, hoàn toàn giao cho chàng."

Tuy rằng nàng chưa từng trải qua chuyện nam nữ hoan ái, nhưng đời trước cũng đã gần ba mươi tuổi, chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy a.

Giờ phút này, Hoàng Dược Sư cùng chính mình động tình như nhau. Kia nếu như trong lòng đã có lẫn nhau, liền đem thân thể giao phó cho hắn, có cái gì không được đâu?!

Cái gì bái đường thành thân, cái gì động phòng hoa chúc, tất cả chỉ là hư không, hai người tình nồng một chỗ, cần gì phải để ý này đó!

Hoàng Dược Sư sửng sốt, bên tai truyền đến lời nói nũng nịu cùng nhiệt khí nóng bỏng, tựa như một cỗ nhiệt lưu nảy lên trên trán hắn, một tay chạm vào eo nàng, đem Vân Thanh cả người ôm ngang lên.

"Từ nay về sau, chúng ta, không rời không bỏ."

Hoàng hôn khuất sau núi, bên trong thạch động sơn cốc, lại là cảnh xuân vô hạn, nhất phái kiều diễm. Khắp nơi yên tĩnh, bên trong cốc chỉ thấp thoáng vang lên âm thanh nam nhân thở dốc, nữ nhân nức nở, kiều diễm rên rỉ.

.....................................................

Hoàng Dược Sư nhìn Vân Thanh mệt mỏi ngủ say, lặng yên đứng dậy.

Đi ra bên ngoài lấy ít nước, lại nhóm lửa nấu nước sôi, Vân Thanh vẫn chưa tỉnh lại, Hoàng Dược Sư biết thân mình nàng không khỏe, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ đánh thức nàng.

"Thanh Nhi, Thanh Nhi."

Vân Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức như muốn xé thành từng mảnh.

Hạ thân ẩn ẩn đau, tức khắc làm nàng tỉnh táo, lại thấy vẻ mặt đầy ý cười của Hoàng Dược Sư đang nhìn mình, một màn tối hôm qua lập tức hiện lên trong tâm trí nàng, cả khuôn mặt lập tức đỏ lên như lửa thiêu đốt.

Nàng chôn mặt trong lòng ngực Hoàng Dược Sư, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoàng Dược Sư nhịn không được mà bật cười, nha đầu này.......Trước đó cũng không phải như vậy thẹn thùng.

"Thanh nhi, ta nấu nước nóng, ta giúp nàng rửa sạch một chút, nàng nằm xuống đi."

Vân Thanh nghe thấy hắn nói như vậy, càng là quẫn bách, lại cũng không phản đối, chỉ là theo lời hắn nằm xuống.

Hoàng Dược Sư mang tới khăn lông, lại là nhắm mắt vào, mới bắt đầu lau người cho nàng.

Vân Thanh cũng không dám nhìn hắn, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được đôi tay của hắn, đang không ngừng mơn trớn trên da thịt mình vuốt ve, này, này nơi nào là lau sạch, rõ ràng chính là......

Nhịn không được mở mắt ra, nàng lại thấy Hoàng Dược Sư nhắm chặt hai mắt, đôi tay không ngừng sờ sờ soạng soạng trên người nàng, muốn tìm đến nơi đó mà giúp nàng lau sạch.

Vân Thanh nhịn không được muốn cười, lại vẫn là nhịn xuống. Duỗi tay tiếp nhận khăn tay trong tay hắn, nhẹ giọng nói:"Ta, ta chính mình lau đi."

Hoàng Dược Sư cũng thở ra nhẹ nhõm một hơi, chính mình sở dĩ nhắm mắt lại, chính là không dám nhìn thân thể mạn diệu của nàng, hắn thực sự sợ bản thân nhịn không được, sẽ lại lần nữa nhào lên.

Vân Thanh chà lau thân mình thật tốt, mới từ trên giường nỗ lực đứng dậy, nhìn bên ngoài, ánh rạng đông từ chân trời dần sáng lên.

Hoàng Dược Sư đau lòng nàng, đem nàng ôm vào trong lòng mình, mang theo nàng bay đến một ngọn cây, ngồi xuống.

Vân Thanh ôm cổ hắn, trong lòng vô cùng an tâm, rốt cuộc, chính mình và hắn cũng được ở bên nhau!

"Thanh nhi, nàng có cảm thấy ủy khuất hay không? Không có kiệu hoa, không có thiên địa, thậm chí không có một đêm động phòng thật tốt." Hoàng Dược Sư nhẹ giọng xin lỗi.

Vân Thanh lại là kiên định nói:"Đại ca, chẳng lẽ chàng để ý này đó?"

Hoàng Dược Sư sửng sốt, không có trả lời, lại nghe nàng nói tiếp:"Chỉ cần có thể cùng chàng ở bên nhau, ta cũng không để ý những điều đó. Ta thích chàng, yêu chàng, muốn cùng chàng ở bên nhau, ta đều là cam tâm tình nguyện."

Hoàng Dược Sư không có nói chuyện, chỉ lại ở trên môi nàng hôn lên, qua thật lâu mới nói:"Ta cả đời này, có thể gặp được nàng, là ông trời không bạc đãi ta."

Vân Thanh nằm trong lòng ngực hắn, nhìn sườn mặt tuấn dật của hắn:"Đại ca, chàng có thể đáp ứng với ta một yêu cầu không?"

"Nàng nói!"

"Từ nay về sau, chàng có thể giúp ta họa mi không?"

Hoàng Dược Sư cười:"Từ nay về sau, ta mỗi ngày đều họa mi cho nàng."