Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 1: Không tình yêu (18+)



Đêm tối tĩnh lặng. Không gian xung quanh chỉ còn lại một khoảng trống mênh mang, của bóng tối, và của ánh trăng huyền diệu và duyên dáng xen giữa những đám mây âu u, như thể một cô gái xinh đẹp kiều diễm nấp sau tấm áo choàng nhung đen của một vị Hiệp sĩ.

Đêm tối mênh mang, dịu dàng và an tĩnh, bao bọc nâng niu, ru những giấc ngủ sâu lắng, nuôi dưỡng những cơn mộng hoang đường…1

Nhưng đêm tối cũng trống vắng và âm u, đồng lõa cho những điều đen tối đáng sợ, chứng kiến những điều tồi tệ nhẫn, tàn nhẫn nhất, và thậm chí…là kinh hoàng nhất…

_ Đau!

Tiếng nức nở xuyên qua khe hẹp của một cánh cửa lớn, mà chỉ cần nhìn cấu trúc là thấy rõ sự xa hoa sang trọng của căn biệt thự tráng lệ bậc nhất. Ánh sáng của chiếc đèn ngủ yếu ớt len qua, tràn ra một khoảng nhỏ trên tấm thảm nhung, trong đêm tối nhuốm màu đỏ thẫm…

Qua khe hẹp chỉ đủ ghé mắt nhìn, căn phòng ngủ như thể chỉ có trong những lâu đài của Quý tộc Châu Âu thế kỉ 19, mỗi ngóc ngách, mỗi tấm gỗ, mỗi viên đá cẩm thạch đều toát ra sự hào nhoáng quý tộc. Tiếng r*n rỉ ư*t át nhuốm màu nh*c cảm vang lên làm không khí thêm phần ái muội….!

Trên chiếc giường lớn với bốn chân làm bằng vàng ròng, gỗ tuyết tùng bọc nhung trắng, hình ảnh một người đàn ông cả người vẫn còn mặc nguyên tây trang lịch lãm, cả người toát ra hơi thở phong lưu quý tộc, lại đang đè ép một người phụ nữ trên thân thể không một mảnh vải, làm ra chuyện cầm thú.1

Cổ tay mảnh mai nhỏ nhắn, mềm yếu như cổ tay của một con mèo nhỏ của cô bị bàn tay lớn của anh siết lại như một gọng kìm, mà người đàn ông kia lại không hề có chút nương sức, khiến cho sau mỗi lần như thế này, sáng ra cổ tay cô đều hiện lên vết xanh tím nhức mắt.

Người con gái dúi sâu gương mặt mình vào nệm bông mềm mại, nhưng những tiếng nức nở xen lẫn cả đau đớn vẫn không thể che dấu đi…Tiếng kêu cứu yếu ớt như than như khóc của cô mỗi lần anh dùng sức rút mạnh ra rồi lại tàn nhẫn đẩy vào buồn bã như tiếng một cơn mưa!

_ Im lặng!1

Tiếng gầm gừ xen lẫn tiếng thở dốc, nghe giống như tiếng của một con mãnh hổ. Mái tóc vuốt thẳng thớm của anh giờ xõa tung trước trán, khiến dáng vẻ này càng thêm đáng sợ! Ánh mắt sâu thẳm nhìn vào tấm lưng gầy gầy nhưng mềm mại, làn da mịn màng mướt mát mồ hôi của cô, bả vai so lại với những khớp xương nhỏ nhắn gợi cảm như ẩn như hiện trong bóng tối…

Một tia tàn nhẫn căm ghét xoẹt ngang qua, người đàn ông ấy đột ngột cúi xuống, không hề có chút thương xót, lạnh lùng và tàn nhẫn, há miệng cắn mạnh lên tấm lưng mềm mại của cô!

_ Á Á Á…Ứm…!

Tiếng kêu thét đau đớn đột ngột bị bàn tay to lớn của anh chặt lại. Người đàn ông nắm mạnh lấy bả vai cô, bịt miệng cô, nghiến răng dùng sức đ*m vào, mạnh mẽ như muốn lấy mạng cô.

_ Hức…hức…ứm…!

Tiếng kêu tắc nghẹn trong cổ họng, nước mắt ứa ra vì đau đớn, nơi nào đó bị xâm phạm một cách cuồng bạo cũng rát bỏng. Cô không thể thở được, lồng ngực cứ căng lên để hớp lấy không khí, ánh mắt hướng về phía trước, chỉ nhìn thấy đêm tối mênh mang…!

_ Dạng rộng chân ra! Cô thít chặt như vậy là đang muốn nói sư*ng đến chết đó hả? D*m đãng! Hạ lưu!1

Câu hỏi miệt mai cùng hơi thở nóng rẫy phả lên tai, khiến cho vành tai cô cũng như bị nướng đến chín đỏ….Cô liều mạng lắc đầu, muốn chứng minh cô không phải như người đàn ông đó nói! Nhưng cô cũng hoài công phí sức lo lắng rồi, từ trước đến nay người đàn ông đó không hề quan tâm đến cô, không hề để mắt đến cô, không hề coi cô là “người”!

Cô chỉ là một con búp bê tình d*c! Một công cụ làm ấm giường bằng da bằng thịt, biết nói biết khóc của anh ta mà thôi!

Cô cảm nhận thế nào? Bài xích thế nào? Đối với anh ta đâu có quan trọng cơ chứ?

Người đàn ông đó như cảm nhận được bất mãn trong cô, bàn tay hắn thả khuôn miệng của cô ra…Đôi môi đỏ lập tức há hốc ra để hớp lấy không khí, trong đầu mơ hồ mờ mịt, vọng tưởng rằng có khi nào người đàn ông này cũng vẫn còn chút lương tri hay không?

Nhưng hành động tiếp theo của hắn, khiến cho toàn bộ suy tưởng trong đầu cô tan nhanh hơn bong bóng xà phòng!

Bàn tay hắn vươn tới, tàn nhẫn nắm lấy tóc của cô, kéo giật lên.

Đỉnh đầu như thể bị thiêu đốt, cơn đau thấu óc xuyên thẳng vào não khiến cô hét lên….

Nhưng lời nói tiếp theo, lại làm cho trái tim cô lạnh, càng thêm lạnh…

_ Một con đi*m tôi mua về làm ấm giường cũng có ý định phản kháng hay sao? Cô nên nhớ bản thân của mình có tác dụng gì? Trong lúc thế này dám khô sao? Lập tức ư*t lại cho tôi!1

Những lời nói quá mức tàn nhẫn, khiến cho trái tim của cô đau đến thắt lại. Nước mắt cũng không còn nghe lời, từ từ chảy xuống gò má.

_ Thu hồi nước mắt của cô lại! Nên ư*t ở những nơi cần ư*t! Cô nên nhớ đừng làm tôi không vui, nếu không thì những ngày tháng còn lại của cuộc hôn nhân này sẽ chẳng khác gì…địa ngục đâu!

Người đàn ông ấy rót vào tai cô những lời đe dọa, và từng cử động cứ như một con dã thú, đào xới cô, x*m hại cô!

Hóa ra đây là cách vợ chồng làm t*nh ư?

Những dịu ngọt đê mê, những say cuồng ngây ngất đâu rồi? Tại sao cô chẳng thể cảm nhận được gì, ngoài nỗi đau cào xé da thịt và sự chua chát tủi nhục nhẹn lên trong tim?

Phải rồi!

Vì vốn dĩ cuộc hôn nhân này giữa cô và anh, không hề có tình yêu!

Đó chỉ là một sự trừng phạt!

Là cơn đọa đày của anh dành cho cô! Cuộc hôn nhân một năm này chẳng khác gì địa ngục, dày vò cô cả thể xác, lẫn tinh thần!

Vắt kiệt cô!

Uống sạch cô!

_ Quỳ lên!

Anh nắm lấy tóc của cô và kéo mạnh, không hề có một chút lưu tình. Cô giống như một con búp bê bằng vải, để cho anh tùy hứng dày vò, mặc sức hành hạ. Giống như một cái xác không hồn, cô chỉ cắn răng chịu đựng những yêu cầu tàn nhẫn của anh, chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc!

Mỗi lần anh tức giận, anh đều tìm đến cô để làm t*nh! Hay mỗi lần nhớ tới người ấy, anh cũng sẽ tìm đến cô làm t*nh! Hay cũng chẳng vì lý do gì quá mức cụ thể, chỉ là khi anh quá buồn chán….anh cũng sẽ tìm đến cô!1

Mỗi lần như thế…một lần lại một lần, đầy đọa cô, dày vò cô, vũ nhục cô!

Anh nói cô là vợ anh! Đây là trách nhiệm! Là nghĩa vụ mà cô phải đáp ứng!1

Nực cười!

Nói cô là vợ…chẳng bằng nói cô là một con búp bê tình d*c biết nói biết khóc, chi bằng nói thẳng mỗi lần làm chuyện này, anh đều lấy nó ra, để hành hạ cô, để làm cho cơn hận thù trong anh được ve vuốt?

Vì trong lòng anh, cô chính là kẻ đã hại chết người con gái anh yêu!

Người con gái xinh đẹp như hoa như ngọc ấy, người con gái cả đời anh si mê ấy…là vì cô mà chết!

Chi bằng nói rằng, cuộc hôn nhân giữa cô vào anh, chính là một thứ buồng giam lỏng, một chiếc lồng bằng vàng giam hãm cô, để anh thỏa mãn thú tính bản năng, để anh hành hạ trả thù cô!

Anh hận cô! Đời này kiếp này vĩnh viễn là hận!

Còn cô…..đối với anh….tâm từ lâu cũng đã chết!

_ Quỳ cho hẳn hoi! Cô muốn nghỉ sớm, thì tốt nhất là phối hợp cho tốt! Tôi thỏa mãn rồi, cô mới được yên thân!

Bàn tay anh vỗ vào cặp m*ng của cô, hàm răng cô nghiến chặt lại, bên trong nhạy cảm khẽ run rẩy….Rung động lan vào anh khiến anh cắn chặt răng lại, rít lên…

_ Chết tiệt! Khốn kiếp!

Tóm lấy cánh tay yếu ớt của cô, anh kéo giật cô lại về phía sau, éo cô quỳ xuống bằng hai chân, đôi tay lơ lửng bị anh nắm đến đau đớn, trân người đón nhận từng cú nh*p tàn nhẫn của anh.

_ Không được! Tôi….tôi….không chịu nổi nữa!

Cô nghẹn ngào hét lên, ngay cả thanh âm cũng không còn vững vàng, hụt hơi và run rẩy. Anh cũng chẳng cần biết cảm giác của cô có ra sao, chỉ nghiến răng làm tất cả những gì mình muốn.

Người đàn ông thì quần áo chỉnh tề, chẳng có gì lộ ra ngoài khóa quần kéo xuống, cho dù trải qua kịch liệt nhưng vẫn rất thu hút, mái tóc có chút xõa tung lại tạo ra vẻ lười biếng gợi cảm, mồ hôi dấp dính, ánh mắt dữ dội…lại càng làm phụ nữ cuồng say…

Người phụ nữ thì bị dày vò nát tươm như một chiếc bánh bột nhão, cả thân thể đều để lại những dấu vết xanh tím vì kích tình, đau đớn và vật vã…

Nhìn thế nào cũng không ra hai người đang ân ái, cho dù hương vị của tình d*c đậm đặc lan đầy không gian….giống như giao hợp, giống như….thú vật!1

Khoảng khắc người đàn ông đạt cao trào, anh đột ngột ấn mạnh cô xuống giường, ép cô trong tư thế quỳ mà hông nhô cao, gầm lên những tiếng thở d*c, trút toàn bộ d*ch thể nóng bỏng vào sâu tận trong cô…

_ Lan…Lan Anh!1

Anh gọi tên người con gái ấy trong tiếng thở hổn hển, thanh âm giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng đầy ăm ắp yêu thương, rót vào tai cô, lại khiến cho đáy tim cô lạnh tới mức máu huyết trong lồng ngực cũng thành băng giá…

Làm t*nh với anh thật đáng sợ!

Những thứ làm cho cô cảm thấy kinh hãi nhất, lại chính là những khoảng khắc này, khi anh trào dâng ph*ng thích trong cô, và đ* mê gọi tên người con gái ấy!

Lam...Anh!1

Cơ thể yếu ớt ngã vật xuống giường. Anh chẳng chút lưu tình rút ph*n thân nóng rẫy còn vương d*ch thể ho*n ái mãnh liệt ra khỏi cô, kéo theo một dòng trắng đục tràn xuống giữa hai đùi cô ròng ròng…

Gương mặt mệt mỏi, mái tóc ướt đẫm mướt mải mồ hôi…và ánh mắt vô hồn lạnh giá của cô nhìn về phía đồng hồ….

Tích tắc!

Tích tắc!

Chiếc kim giờ nhích chậm chạp đến con số 12…Vậy là đã lại hết một ngày….chỉ còn một tuần nữa thôi! Một tuần nữa! Cuộc sống địa ngục này của cô sẽ chấm dứt!

Cô cảm thấy tiếng anh bước xuống giường, rồi những bước chân bước tới cửa…Cánh cửa mở ra và tuyệt tình đóng mạnh sau lưng…

Lúc này cô mới tấm tức cúi mặt vào gối mà khóc nấc lên….

Lúc nào cũng vậy, mỗi lần làm xong là anh đều bỏ cô lại với thân thể rã rời dính đầy dấu vết ám muội mà bỏ về phòng ngủ riêng của mình. Một năm trời cô làm vợ của anh….nhưng chưa từng một lần ngủ qua đêm với anh!

Vì cô…chỉ là thế thân mà thôi!

Người anh yêu là người con gái khác! Người con gái như hoa như ngọc ấy…Lan Anh!1

Người con gái mà cô đã vô tình hại chết ấy!

Không phải cô….!

Dù dã quen thuộc rồi, dù đã thấu hiểu tận tình rồi, tại sao mỗi lần đều cứ rơi nước mắt?

Tiếng khóc len vào bóng đêm, buồn thảm đau lòng….

Đêm dài….!

****

Theo dõi tài khoản của Thư Kỳ để nhận truyện mới mỗi ngày nhé ❤️

Cám ơn những lượt đọc, những lượt like quý giá đầu tiên của các bạn cho tác phẩm mới của Kỳ Kỳ

Yêu thương ~ Thư Kỳ 🍀

Tiktok: p.thaoo0813