Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 4: Tôi chẳng hận anh



Dung Âm có cố gắng cũng chẳng nén được tiếng thở dài….Mỗi lần nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm, cô đều bất giác thở dài như một thói quen.

Mai Hương nhìn thấy Thiệu Khiêm thì chẳng khác gì nịnh thần gặp được chủ vương, lập tức sấn tới chỗ anh mà thao thao bất tuyệt.

Trưng ra bộ mặt đáng thương tới mức hoa ghen liễu hờn, Mai Hương bám lấy tay anh, ánh mắt vừa đáng thương lại vừa như hờn trách, giọng nói điệu đàng vang lên, cố tỏ ra dễ thương mà lại khiến Dung Âm rùng cả mình.

_ Anh Thiệu Khiêm! Anh nhìn xem! Người đàn bà đó thật hung dữ! Chị ta không những làm đổ hết đồ lễ của chị Lan Anh xuống đất, còn giơ tay tát em nữa! Anh xem! Mặt em bị đánh đỏ hết lên rồi!

Mai Hương nũng nịu kéo áo Mạc Thiệu Khiêm, trưng ra gương mặt trắng nõn còn in hằn năm dấu tay đỏ ửng của cô. Mạc Thiệu Khiêm quay đầu chăm chú nhìn lên cái má đỏ ửng của Mai Hương, được thể cô ta càng hào hứng kể lể.

_ Cha em nói em qua đây thăm anh! Tiện chuyển lời mời anh cuối tuần này qua nhà cha gặp! Em dùng chìa khóa anh đưa cho cha để mở cửa vào nhà. Cũng tiện xem xem cô ta hầu hạ anh có tốt không? Nào ngờ cô ta về thấy em liền nổi khùng lên, nói em tự tiên xâm phạm gia cư bất hợp pháp, rồi ném hết đồ lễ xuống đất, còn giơ tay tát em!

Mặc kệ cho Mai Hương đang ra sức đặt điều, hắt nguyên một chậu nước bẩn vào cô. Dung Âm một câu cũng không đáp trả, không giải thích, không thanh minh, chán ngán quay đầu lại, bước vào trong nhà.

_ Đó! Anh xem! Thái độ của cô ta như vậy đấy! Rõ ràng cô ta là người hại chết chị Lan Anh, thế mà cô ta một chút thái độ hối lỗi cũng không có! Anh Thiệu Khiêm! Cô ta thế này là đang coi thường chúng ta mà! Anh nhất định không được tha cho cô ta!

Mai Hương tức giận níu áo Mạc Thiệu Khiêm, một tiếng anh hai tiếng anh ngọt ngào mà lòng dạ hiểm sâu. Bàn tay cô tay níu tay anh rất chắc mà nũng nịu, chắc chắn là có ý khác!

_ Được rồi Mai Hương!

Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, rồi nhẹ nhàng gỡ tay ra. Ánh mắt Mai Hương có chút hụt hẫng. Cô ta nhìn gương mặt của anh chẳng bộc lộ cảm xúc gì rõ rệt, một tia suy tính rất nhanh xẹt ngang qua đôi mắt…

_ Anh Thiệu Khiêm! Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm em! Em cũng chỉ là bức xúc mà thôi, em cũng lo cho anh nữa! Anh vừa dịu dàng vừa tốt bụng như thế….sợ rằng anh sẽ bị cô ta làm cho mềm lòng!

_ Cám ơn em Mai Hương, nhưng em đừng lo cho anh!

Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười, gật đầu với Mai Hương, thanh âm trầm trầm đặc biệt vang lên rất dễ nghe.

_ Em chuyển lời của anh cho cha là cuối tuần anh sẽ tới!

_ Dạ! Anh nhớ tới nha!

Mai Hương cười tíu tít, khoe ra nụ cười xinh như hoa nở hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm đong đưa. Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói.

_ Sau này những chuyện đơn giản như vậy, không cần em phải mất công tới tận nhà báo cho anh đâu! Cứ nói cha gọi điện cho anh! Hoặc em gọi điện cho anh là được! Nếu anh bận không nghe máy thì cứ nhắn tin lại, anh sẽ trả lời!

_ Ơ…

Nụ cười trên môi Mai Hương thoáng trở nên sượng sùng, nhưng cô ta cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, giọng nói vẫn nhẹ như bông…

_ Người ta cũng là lo cho anh thôi! Thiệu Khiêm! Nếu như anh thấy phiền….thì sau này người ta chẳng tới nữa!

Dáng vẻ làm nũng của Mai Hương rất dễ thương, bản thân của cô ta cũng chắc mẩm bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ động lòng…nhưng Mạc Thiệu Khiêm….thì lại hoàn toàn chẳng có chút phản ứng.

Ngược lại, thanh âm của Mạc Thiệu Khiêm bình bình vang lên, khiến cho Mai Hương cứng họng…

_ Mai Hương! Sau này em đừng gọi anh là Thiệu Khiêm nữa! Anh là anh rể em, thì em cứ gọi anh là anh rể đi nhé! Gọi là Thiệu Khiêm, anh thấy không quen!

Gương mặt của Mai Hương đờ ra, cảm giác quyến rũ không nổi một người đàn ông, thất bại ê chề làm cô ta sượng sùng…Nhưng bản tính chẳng bao giờ chịu chấp nhận mình thua của cô ta làm cô ta vẫn mặt dày nài kéo…

_ Nhưng mà người ta thích gọi anh là Thiệu Khiêm! Người ta coi anh là anh trai mà! Không được sao?

Lòng mắt sâu thẳm của Thiệu Khiêm nhìn vào gương mặt xinh xắn của Mai Hương, kiên định thoáng chút lạnh lùng.

Giọng nói vang lên, vô cùng cứng rắn, khiến cho Mai Hương nghe thấy lập tức tái mặt.

_ Trên đời này, chỉ có Lan Anh được gọi anh là Thiệu Khiêm! Những người khác, anh không muốn!

Cục tức dồn lên tận họng….Mai Hương trố mắt nhìn anh, hàm răng cô ta nghiến chặt vào nhau…

_ Em về đây!

Thanh âm cắm cảu, nghe thoáng qua cũng biết là đầy một họng tự ái vang lên. Ở lại chỉ thêm chuốc nhục, Mai Hương ôm một cục tức đùng đùng bỏ đi.

Thiệu Khiêm cũng chẳng nhìn theo lấy một mắt, trực tiếp quay người đi vào nhà bếp.

Vừa vào tới nơi, mùi hương trà Cam Quế thơm ngòa ngạt đã phủ kín căn bếp. Mạc Thiệu Khiêm kéo ghế, tiếng động cũng chẳng làm Dung Âm giật mình. Bóng lưng gầy gầy của cô chăm chú rót dòng nước màu vàng cam thơm ngào ngạt ra một chiếc cốc và bưng lên, xoay người đặt xuống trước mặt anh.

Thói quen của Mạc Thiệu Khiêm mỗi lần về nhà đều là uống trà cam quế nóng, cho dù mùa đông hay mùa hè. Dung Âm ở với anh một năm nay, sở thích này của anh cũng đã quen thuộc.

Chẳng nói một lời, cô đi lấy đồ hót rác và đôi găng tay đeo vào, trực tiếp ra ngoài dọn dẹp những mảnh sành sứ vỡ nát.

Hoa quả vương vãi cũng được cô cẩn thận nhặt lên, những quả bị dập đem bỏ, còn lại cho vào máy rửa hoa quả rửa thật sạch. Đều là đồ đắt tiền, không được lãng phí!

Sau đó thì mang cây lau nhà ra lau những vết bẩn giày dép mà Mai Hương và Mạc Thiệu Khiêm thi nhau để lại.

Cuối cùng thì mang một đôi dép đi trong nhà theo, tiến tới chỗ anh đang ngồi, cúi người cởi giày cho anh, đi dép hộ anh.

Làm tới thế này…chắc chẳng còn cái gì để anh ta gây sự nữa chứ?

_ Cô đối với mọi thứ trở nên lãnh đạm như thế này từ khi nào vậy?

Thanh âm trầm thấp ấy vang lên, đôi mắt của Dung Âm đảo qua một chút, trong lòng thầm cười ngạo…. rồi nhàn nhạt trả lời.

_ Anh hỏi chuyện gì? À….là chuyện Mai Hương thích anh sao? Đối với tôi không quan trọng, tôi cũng chẳng có tư cách để ghen, mà tôi cũng chẳng quan tâm!

Sống cùng với con người tàn nhẫn như anh, tâm của tôi sớm cũng bị anh làm cho giá lạnh theo anh rồi, những việc thế này so với sự đối xử của anh, có thấm tháp vào đâu?

_ Hừ…

Một tiếng cười lạnh vang lên. Dung Âm xách đôi giày LV có giá đến hàng chục nghìn đô của Mạc Thiệu Khiêm đứng dậy, định quay người bước đi…đột nhiên cổ tay cô bị bàn tay cứng rắn của anh tóm lại.

Có vẻ sự lãnh đạm của cô đã chọc giận anh, bàn tay mạnh mẽ của anh bóp mạnh một cái, khiến Dung Âm tái mặt vì đau, đôi giày trên tay cô cũng rơi xuống, vang lên tiếng va đập nặng nề…

_ Tại sao cô tát Mai Hương?

Mạc Thiệu Khiêm gằn giọng hỏi cô, Dung Âm thở ra một hơi chán nản, lạnh lùng nói.

_ Không phải Mai Hương đã nói hết cho anh rồi sao?

Ánh mắt của anh ghim thẳng về cô, một tia giận dữ dấy lên trong lòng mắt.

_ Dám tát cả em gái của Lan Anh, cô cũng ghê gớm hơn tôi tưởng!

_ Nếu nó là em gái của Lan Anh, thì nó cũng là em gái của tôi, ít nhất là trên danh nghĩa!

Dung Âm nhàn nhạt trả lời, và Mạc Thiệu Khiêm nhếch môi cười nhạt…

_ Nếu giờ tôi tát cô để trả lại những gì cô đã làm với Mai Hương thì sao nhỉ?

_ Thì chẳng sao cả! Tát cũng chỉ là tát thôi! Cũng chẳng vì thế mà chết người, hay vì thế mà ghét nhau thêm vài phần!

Thái độ dửng dưng của Dung Âm khiến Mạc Thiệu Khiêm cười lạnh, anh gằn từng tiếng hỏi cô….

_ Đối với lời cáo buộc của Mai Hương, cô chẳng phản ứng gì sao? Không có gì để bảo chữa sao?

Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng hỏi cô, bàn tay anh bóp cổ tay cô rất chặt, khiến Dung Âm không kìm được cũng phải hé môi vì đau.

Nhưng ngược lại, lòng mắt của cô lại vô cùng hờ hững. Dung Âm nén đau nhìn anh, lạnh giọng trả lời.

_ Những gì Mai Hương nói, là Mai Hương nói! Cô ta nói về tôi thế nào cũng chẳng có nghĩa tôi thế ấy! Với lại quan trọng là ở phía anh, anh đã tin cô ta thì tôi có giải thích hàng trăm lời cũng chẳng có tác dụng! Nên tốt nhất tránh phiền phức, thì ngậm miệng không nói!

Mạc Thiệu Khiêm kéo giật Dung Âm lại gần phía anh, Dung Âm quay đầu để tránh đôi môi anh áp vào má mình, thanh âm giọng nói khiến cô chán ghét vang lên…

_ Cô đang nghĩ rằng cố sắp thoát khỏi tay tôi rồi sao? Kịch hay còn ở phía sau! Tôi không bao giờ để cô yên ổn!

_ Thật ra người không yên ổn không phải là tôi! Mà là anh!

Đối diện với sự gay gắt của Mạc Thiệu Khiêm, Dung Âm lại hoàn toàn bình thản. Cô nhìn sâu vào lòng mắt giận dữ ấy, từ từ lên tiếng.

_ Anh luôn là người sống trong hận thù, trong dằn vặt đau khổ! Trái tim anh khô cằn chẳng thể yêu thương! Anh không bước qua được hận thù….Còn tôi, tôi bước qua được rồi!

_ Tôi chẳng hận anh! Chẳng quan tâm đến anh hay bất kì ai nữa! Sắp tới sẽ là cuộc sống mới của tôi! Và nói thật nhé….tôi thấy thật sự tội nghiệp cho con người anh, mãi mãi sống trong hận thù! Cuộc sống như vậy, đau khổ như vậy….Tiền nhiều thì cũng để làm gì chứ?

Mạc Thiệu Khiêm đờ đẫn nhìn Dung Âm. Cô giật mạnh tay khỏi bàn tay anh, khẽ nhíu mày lại vì cổ tay đau rời, thở ra một hơi, quay lưng bước đi….

_ Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô! Cô biết chưa? Không bao giờ!

Giọng nói giận dữ của người cô gọi là chồng trên danh nghĩa ấy vang lên sau lưng. Đôi mắt Dung Âm lạnh càng lạnh thêm, cô nuốt khan trong cổ, chẳng hề đáp lời, một mạch rời đi….

Cho dù có là gì, so với những gì cô đang trải qua, cũng chẳng thấm tháp gì!

****

Cám ơn những lượt Like, Vote của các bạn nhiều lắm lắm