Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 2: Quy tắc ngầm



Sau hai ngày nằm viện, cuối cùng cô cũng quay trở lại đoàn làm phim. "Mùa Dã Quỳ" là bộ phim kể nữ chính, một cô gái xuất thần nghèo khó không ngừng vươn lên. Cô rời bỏ quê hương lên Đà Lạt lập nghiệp, cùng bạn mở một quán cà phê nhỏ, thu hút được rất nhiều khách du lịch đến check in chụp ảnh.

Trong một lần tình cờ gặp được nam chính, một cậu thiếu gia nhà giàu đi du lịch bụi. Hai người quen biết và nảy sinh tình cảm, nữ chính không biết rằng cậu thiếu gia Hà Thành sớm đã có vợ sắp cưới. Mà vai nữ thứ 2 của cô chính là vợ chưa cưới của vị thiếu gia đó. Sau khi biết được nam chính ngoại tình liền đến Đà Lạt bắt gian, cô thuê người đập phá, quay lại clip tung lên mạng, khiến nữ chính lâm vào trầm cảm mà tự vẫn không thành.

Chính vì thế cô bị nam chính điên cuồng trả thù, không những từ hôn mà còn làm cho gia đình cô phá sản. Đây đúng chất một bộ phim ngôn tình tổng tài máu chó. Cô đã rất lâu không đóng phim truyền hình rồi.

Trước giờ cô luôn chú tâm vào mảng điện ảnh, nhận vô số giải thưởng trong các liên hoan phim tron vào ngoài nước. Lần gần nhất cô đóng phim truyền hình là đóng bộ "Bão Ngầm" cách đây 3 năm. Bộ phim nới về đề tài cảnh sát hình sự, cô thủ vai nữ chính là một trinh sát, vì muốn triệt phá đường dây ma túy xuyên quốc gia mà cả trang thành gái ngành trong quán bar tiếp cận con trai ông trùm. Khi bộ phim phát sóng, trở thành phim truyền hình ăn khách nhất năm mà cô cũng dành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất mảng phim truyền hình năm đó tại liên hoan phim Việt Nam.

Cô rất nhanh liền có thể nhập vai. Mỗi ngày điều trong cuồng quay của công việc, cô giống như trở lại là mình của trước đây.

Hôm nay phải quay cảnh đêm, là cảnh nữ phụ nhìn thấy nam nữ chính tình tứ thân mật trong quán cà phê của nữ chính. Trái tim tan nát khi biết bản thân bị phản bội, cô cứ như thế đứng dưới cơn mưa, nhìn đôi nam nữ đang cùng nhau làm bánh kem.

Hôm nay là sinh nhật vị hôn phu của cô, nhưng có người gửi cho cô một phong thư, không có lấy một chữ nào chỉ có một sấp ảnh. Người mà nói với cô rằng đang đi công tác ở châu âu, lại đang vui đùa cùng một cô gái khác trên bãi cỏ. Người chưa từng dịu dàng với cô lại vào bếp vì người con gái khác.

Cô không tin, cô một mình bay đến đây trong lòng mang theo chút hy vọng mong manh là người trong ảnh không phải anh. Nhưng mà sự thật đã tát cho cô một cái thật đau đớn, người đàn ông cô yêu đến tận xương tủy, dẫu cho anh lạnh lùng xa cách cô vẫn luôn cho rằng bởi vì anh sinh ra trong hào môn, anh từ nhỏ đã kêu ngạo và lạnh nhạt. Nhưng tất cả điều không phải, bởi vì sự dịu dàng mà anh có chẳng qua không muốn bố thí cho cô mà thôi.

Nhã Uyên không biết mình làm thế nào rời khỏi nơi đó, cô cứ thế lang thang trên đường mặc cho màn mưa như nuốt chững lấy cô. Cuối cùng cô tựa vào một gốc phượng tím bên đường mà khóc. Tiếng khóc nức nở xé tan màn đêm, kéo dài cơn đau tê dại.

"Cắt, tốt lắm."

Linh An vội vã cầm ô đến che cho cô, Đà Lạt về đêm nhiệt độ ngoài trời là 10 độ lại phải dầm mưa để diễn, cả người cô phát run như cày sấy.

"Chị uống trà gừng đi không sẽ cảm lạnh mất."

Cô nhận lấy trà gừng trong tay Linh An đến bên chỗ đạo diễn xem lại cảnh vừa rồi đúng là không tệ.

"Niệm Tuyết hôm nay vất vả cho em rồi, cảnh này vô cùng hoàn mỹ không cần quay lại. Được rồi mau thay quần áo rồi về nghỉ ngơi đi kẻo bệnh. Ngày mai cho em nghỉ một buổi sáng chiều hãy đến."

"Cảm ơn đạo diễn, vậy em về trước, mọi người vất vả rồi."

Quan Vũ nhìn theo bóng lưng cô, từ lúc trở về từ bệnh viện anh cảm thấy cô gái này thay đổi đi nhiều. Không những diễn xuất có tiến bộ mà thái độ đối với người trong đoàn cũng thân thiện hơn. Trước đó không phải là kiêu căng mà là quá xa cách lạnh nhạt, luôn tách mình ra xa nhất có thể. Nhưng mà không sao, như vậy mới là tốt nhất. Diễn xuất bùng nổ hôm nay nếu cô chăm chỉ và nghiêm túc với nghiệp diễn này, chắc chắn có thể đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp.

Trở về khách sạn tắm xong đã là 10 giờ, cô cuộn tròn trong chăm ấm xem lại kịch bản cho cảnh quay ngày mai. Điện thoại đổ chuông, không biết giờ này còn có ai gọi, cô đưa tay với lấy điện thoại trên đầu giường.

"Lý Cảnh Phong" cô hơi chau mày suy nghĩ, không biết có nên nghe máy hay không. Cô không phải Trần Niệm Tuyết, cô không biết bất kỳ mối quan hệ riêng tư nào của cô ấy cả. Linh An cũng nói chuyện riêng của cô xưa nay cô không nhắc đến, nên con bé cũng chỉ biết những người có quan hệ trong công việc mà thôi. Mà cái tên này đương nhiên là không có trong mối quan hệ công việc hằng ngày. Nhưng ai lại lưu trong danh bạ cả tên họ người khác, thời gian cô suy nghĩ lâu đến mức chuông đã reo lần thứ hai, cuối cùng sau một hồi cô cũng quyết định nghe máy.

"Alo."

"Đi xuống tôi ở dưới khách sạn đợi cô."

Cô còn chưa kịp nói gì đầu bên kia đã tắt, chỉ để lại một câu khiến đầu cô rối mù. Là kiểu quan hệ gì mà lại để một câu ra lệnh như vậy, không đầu không đuôi, không cho phép từ chối. Trong giới giải trí việc các diễn viên có quan hệ gì đó với các đại gia là chuyện bình thường, đặt biệt là nữ diễn viên. Để có vai diễn thì phải có quan hệ, để có quan hệ thì phải biết xã giao, đạo diễn, nhà đầu tư vân vân nhiều vô số kể. Giao dịch ngầm, tình một đêm, bao nuôi tình nhân các loại. Trước kia cô có thể thuận lợi một đường mà không bị những thứ đó vấy bẩn bởi vì cô có gia thế, có anh trai có ba cô bao bọc. Cô chỉ cần sống trọn vẹn với đam mê là được. Nhưng không tiếp xúc không có nghĩa là cô không biết những thứ đó tồn tại. Nếu như Trần Niệm Tuyết thật sự dính vào quy tắc ngầm, vậy cô nhất định phải rút chân ra khỏi vũng bùn này.

***

Nam chính sắp lên sàn rùi nè cả nhà ơi(: