Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 33: Hợp đồng hợp tác lùi lại một năm



Nội dung trong tin nhắn mail là:

"Xin chào tập đoàn Khúc thị

Lời đầu tiên cho chúng tôi - công ty Thiên Ý gửi lời xin lỗi đến Khúc thị.

Rất xin lỗi vì hợp đồng của Khúc thị sẽ được lùi lại thêm một năm nữa vì nhiều lí do khách quan đến từ công ty chúng tôi.

Xin lỗi vì sự chậm trễ này của chúng tôi.

Chúng tôi rất mong chờ ngày được hợp tác cùng tập đoàn Khúc thị.

Xin trân trọng cảm ơn!"

Đọc xong Khúc Dạ Thành mặt đen như đít nồi, vì cớ gì mà bắt một tập đoàn đứng đầu thế giới như Khúc thị phải chờ một công ty cỏn con mới thành lập được tám tháng, đây là không xem trọng anh à?

Ở trong giới kinh doanh khi nhắc đến cái tên Khúc Dạ Thành thì ai cũng phải kiêng sợ, dè chừng và kính nể. Ấy vậy mà cái công ty này lại không hề tôn trọng anh.

Càng nghĩ anh lại càng tức, anh đang định rút hợp đồng thì có một ý nghĩ chạy xoẹt qua trong đầu.

Anh sẽ không rút lại hợp đồng, anh sẽ chờ ngày hợp tác đó đến, để xem ai là người đứng đầu cái công ty này, anh sẽ khiến cho công ty này phải sụp đổ sớm thôi, nhưng giờ chưa phải là lúc.

Vừa nghĩ khóe miệng anh vừa nhếch lên một nụ cười quỷ dị dài đến tận mang tai.

Nghĩ rồi anh nhanh tay xóa đi dòng tin nhắn cũ vừa soạn ra để rút lại hợp đồng và nhắn lại một dòng tin nhắn mới.

"Được, tập đoàn Khúc thị chúng tôi sẽ chờ, rất mong được hợp tác."

Nhắn xong anh gửi đi và gập laptop lại và tiếp tục xử lí đống tài liệu ngay trên giường bệnh.

Tuy tay anh đã hồi phục được đến 95% nhưng anh vẫn còn phải ở trong bệnh viện để xử lý các tổn thương da bên ngoài đặc biệt là trị sẹo.

Anh rất không muốn ở lại bệnh viện để trị sẹo nhưng anh buộc phải ở lại vị đó là mệnh lệnh của mẫu hậu đại nhân.

Anh rất hiểu bà, nếu như anh làm trái ý bà thì ngay lập tức bà sẽ ca tuồng cải lương cho anh nghe từ ngày đến tuần đến tháng thậm chí đến năm luôn.

Mỗi lần như thế, anh rất nhức đầu, đến ba anh còn phải chịu thua trước sự lì lợm của mẹ anh, nhưng ba anh vẫn dung túng cho bà.

Đúng là hết nói nổi, bởi vì ba anh quá dung túng mẹ anh nên giờ có trời cũng không thể cản được sự thuyết trình bằng cải lương để dạy dỗ con cái khi không làm theo ý bà.

Nên vì vậy anh đành ở lại đây điều trị vết thương ngoài da thêm hai tuần nữa, thật chán nản.

Phía cô sau khi gửi tin nhắn mail cho các công ty có hợp đồng chờ xong thì ngay lập tức có một tin nhắn mail từ Khúc thị gửi tới.

Cô mở ra đọc thì hoảng hốt, Khúc Dạ Thành khét tiếng là ghét sự chờ đợi, ấy vậy mà chấp nhận lời xin lỗi từ công ty cô, đúng là truyện lại hiếm thấy, và có khi không bao giờ xảy ra.

Vậy mà hôm nay anh lại quyết định chờ làm cho cô hoang mang và nhiều sự nghi ngờ nảy ra trong đầu cô.

"Anh ta có phải vó âm mưu gì không? Tại sao lại có thể chấp nhận một bản hợp đồng với một công ty non trẻ mới thành lập chưa được một năm? Đã thế còn chấp nhận chờ thêm hai năm vì bản hợp đồng này, có phải anh ta có mưu tính gì không?" mọi suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, mãi một lúc sau cô mới có thể dừng suy nghĩ lại.

"Thôi kệ, chuyện đến được đâu thì đến, dù sao thì ngày này rồi cũng sẽ xảy ra không thể thoát được." cô tự lẩm bẩm rồi làm việc tiếp.

Một đống tài liệu, hồ sơ, văn kiện nhanh chóng được cô xử lí xong và giao lại cho Minh Thư giải quyết nốt bước cuối là thay cô ra mặt và kí hợp đồng, không thì giao mọi việc cho nhân viên làm.

Làm xong công việc cô đi ngay đến phòng chăm sóc trẻ sinh non, ngắm nhìn tiểu Vĩnh bé bỏng của mình, sẽ rất nhanh thôi, rất nhanh thôi. Chỉ còn một tháng nữa là cô có thể bế thiên thần nhỏ của mình trên tay rồi.

Nhìn con ngủ cô chợt cảm thấy thật yên bình, sự yên bình này đã rất lâu rồi cô mới có thể cảm nhận thấy.

Cô thầm cảm ơn thiên thần nhỏ này đã không bỏ mình lại một mình, cảm ơn vì đã đến bên cô, cảm ơn vì đã mang thêm màu sắc tươi mới cho cuộc sống của cô.

"Cảm ơn con vì tất cả." cô khẽ nói nhỏ.

Cô ngắm nhìn tiểu Vĩnh một lúc lâu rồi mới nuối tiếc rời đi, sau này cô nhất định sẽ nuôi con khôn lớn, thật hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của cô.

Về đến phòng bệnh, cô thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi sẵn trong phòng đợi cô.