Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 6: Tôi không phải công cụ để anh phát tiết



Lưng cô hiện tại đau buốt, cô cố gắng ngồi dậy thì bị một thân ảnh lớn đè lên, váy cô đã bị anh mạnh tay xé toạc ra thành hai mảnh vứt xuống sàn nhà.

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô sẽ phải sống trong địa ngục của tôi." anh thấp giọng nói

Tiếng nói đã được cô nghe hết không lọt ra ngoài chữ nào, bất giác cô rơi nước mắt, cuối cùng thì nó cũng đã đến.

Nhưng cô không cam chịu, cô tin chị mình rất nhanh sẽ tỉnh dậy, rất nhanh sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho anh, và rất nhanh đưa cô ra khỏi đây.

Bây giờ trong đầu cô hiện lên loạt hình ảnh của tối hôm đó, đúng vậy chính là tối hôm tân hôn. Tất cả mọi đau đớn do anh ban cho hiện về. Nhớ đến đây, cô càng chống cự quyết liệt.

Chân cô đạp mạnh vào bụng anh, tay đấm thật mạnh vào người anh, nhưng anh chẳng có hề hấn gì, ngược lại làm cho tay và chân của cô đau hơn.

"Dám chống đối." anh khẽ nhếch mép cười.

"Tôi đã làm gì sai, bảo vệ bản thân khỏi quái thú cũng là sai à, muốn ông nội vui vẻ cũng là sai à!" cô thét lên.

"Tôi cũng là con người, tôi cũng biết đau, tôi cũng biết tổn thương, tôi cũng có cảm xúc. TÔI KHÔNG PHẢI CÔNG CỤ ĐỂ ANH PHÁT TIẾT!!!" cô hét thẳng vào mặt anh.

"Hừ, cô cũng biết đau, cũng biết tổn thương, thế cô có biết Xuân Hòa cô ấy cũng biết đau cũng biết tổn thương không. Người nhà cô đã làm gì với cô ấy, tông xe cô ấy trong lúc cô ấy đang có một thiên thần trong bụng. Cô có từng nghĩ tôi cũng biết đau không!" anh khinh bỉ đáp lại cô.

"Cái cô nhận mới chỉ là nỗi đau về thể xác, cái tôi nhận là nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần, cô nên nhớ cô đến đây để làm gì, đừng quên nhiệm vụ của mình." anh lạnh lùng tuôn ra những lời nói lạnh băng.

Đúng, cô đến đây để làm gì, cô đến để trả nợ cho cái chết của Xuân Hòa, nhưng vụ việc chưa được sáng tỏ, chưa có một bằng chứng nào chứng minh chị cô cố ý đâm Xuân Hòa cả. Cô không cam lòng bị anh sỉ nhục như vậy.

Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn, ướt đẫm mặt gối, mặc cho anh thích làm gì thì làm.

Anh bắt đầu cởi quần áo, mạnh bạo tiến vào trong cô.

Toàn thân cô đau buốt, nhưng nỗi đau bên ngoài bây giờ không bằng sự tuyệt vọng bên trong cô.

Anh hành hạ cô cả buổi tối, tất cả sự hận thù, tức giận xả hết lên người cô.

Trong lúc anh đang tắm, cô cố gắng ngồi dậy tìm quần áo mặc tạm về căn phòng trên tầng 5 bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Cơ thể cô khắp nơi là vết bầm tím do anh để lại, cô nén nước mắt, lúc này cô kiên cường đến lạ thường.

Cô ngồi vào bồn tắm lấy nước dội ướt hết cơ thể từ trên xuống dưới, lấy tay chà mạnh lên toàn bộ cơ thể, chà đến xước xát hết thân, cô muốn chà sạch hết từng chỗ anh đụng vào, khi cảm thấy thân thể đã sạch sẽ cũng là lúc bồn tắm ngập tràn một màu đỏ và một mùi tanh nồng khắp phòng tắm.

Cô đứng lên lau sạch cơ thể, bôi thuốc lên các vết thương, mặc đồ, dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ không còn một vết tích nào.

Còn anh khi bước ra khỏi phòng tắm không thấy cô thì khóe miệng nở một nụ cười tàn ác."Cũng biết nghe lời." anh suy nghĩ trong đầu.

Anh tắm xong thì mặc đồ chỉnh tề đi xuống nhà.

Chuyện của cô và anh chỉ có anh, cô, ba mẹ cô biết không còn ai biết nữa, ngay cả người làm trong nhà cũng không biết, họ chỉ thấy anh và cô ngày ngày hạnh phúc, họ cũng chỉ biết ước sẽ có được tình yêu giống như vậy.

Anh xuống nhà bước vào phòng bếp không thấy cô thì cho người lên gọi cô xuống, đã diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn.

Người làm lên gõ cửa phòng cô, cũng may lúc này cô đã dọn dẹp phòng tắm xong. Cô thấy có người gọi liền biết, nên cũng đi xuống luôn.

Anh thấy cô đi xuống thì khá hài lòng nhưng, cô mặc trên mình là quần dài, áo cổ cao tay dài, đến cánh tay cũng không để lộ. Trời thì không lạnh lắm, sao mặc kín mít vậy, muốn dằn mặt anh hay gì.

Xuống đến nơi, cô bước về phía bàn ăn, bước qua ngồi đối diện anh, anh cũng không rảnh mà để ý hành động của cô nhưng anh đâu biết, cô của bây giờ đã khác cô của tối ngày hôm qua.

Người làm dọn thức ăn lên bàn, cả hai ăn trong im lặng. Ăn xong anh đi làm, cô ở nhà.

Đi lên phòng, cô lấy laptop ra, mở laptop vào thẳng trang wed của công ty Cố gia, thấy mọi thứ vẫn ổn, giá cổ phiếu không có biến động gì mạnh thì cô yên tâm. Cũng may anh chưa làm gì công ty ba mẹ cô dành tất cả tâm huyết để mà gây dựng, anh đã giữ đúng lời hứa riêng với cô lúc trước khi kết hôn là không đụng vào tập đoàn Cố gia.

Cô cất laptop, đi xuống nhà, thấy một người làm mang một bó hoa tú cầu tím to, cô liền hỏi:

"Hoa này để làm gì thế?"

"Thưa thiếu phu nhân, hoa này để cắm trong nhà ạ." cô giúp việc đang ôm bó hoa to niềm nở trả lời.

"Có cần tôi giúp gì không?" như sợ họ từ chối cô nói thêm:"Do tôi từng được học cắm hoa nên tôi có thể giúp."

Thật ra lúc nhỏ cô ở trong cô nhi viện nên tất cả mọi thứ cô đều được học, còn được trưởng cô nhi viện (mẹ Lam) dạy dỗ rất tận tình nên cô cũng trở nên rất xuất sắc.

Cô người làm nghe vậy liền nói: " Vậy thì tốt quá, có thiếu phu nhân giúp nên chúng tôi có thể làm nhanh hơn mọi việc rồi."

Nói rồi cô đi đến giúp người làm cắm hoa, mọi người đều bất ngờ về các bình hoa mà cô cắm, nó đẹp đến mê hồn.