Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 32: Vậy tôi còn phải cảm ơn cô sao?



“Cô An thật lương thiện.” Mặc Tinh nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nói từng từ một.

Câu chuyện hai năm trước thật sự đã xảy ra thế nào, không ai biết rõ hơn cô và An Sơ Tuyết.

“Suy cho cùng trước đây cô cũng là bạn của tôi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm trách móc cô được chứ?" An Sơ Tuyết thở dài: “Nếu tôi thực sự trách cô thì hai năm trước tôi đã kiện cô rồi, không để cô ra tù dễ dàng như vậy đâu.

“Vậy tôi còn phải cảm ơn cô sao?” Cơn tức giận của Mặc Tinh sắp lao ra khỏi lồng ngực, chân mày và khóe mắt cô đều lộ ra vẻ chế nhạo.

Dễ dàng?

Cô ở trong tù hai năm, mỗi ngày đều bị một nhóm người lăng mạ, sỉ nhục, rất nhiều lần cô đứng giữa ranh giới sống và chết. Vậy mà An Sơ Tuyết nói cô sống dễ dàng?

“Giữa chúng ta thì không cần khách sáo như vậy đâu.” An Sơ Tuyết nắm lấy tay cô, lo lắng nói: “Tôi nghe nói vừa rồi cô còn có ý định tự sát? Cô có bị thương ở đâu không?

“Tôi không sao, khiến cô thất vọng rồi.” Mặc Tinh dùng hết sức để rút tay ra, sau đó cô xoa xoa vào quần áo, cô sợ bẩn.

“Làm sao tôi có thể thất vọng chứ?” An Sơ Tuyết cắn môi, tỏ vẻ thật lòng nói: “Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi sẽ rất áy náy.”

Dáng vẻ dối trá đầy giả tạo của cô ta khiến cho Mặc Tinh buồn nôn, cô cúi đầu không nói thêm gì nữa.

“Bây giờ cũng muộn lắm rồi, bắt xe cũng khó nữa, thế này đi, tôi bảo tài xế của tôi đưa cô về nhà trước đó, sau đó tôi mới về.” Gương mặt xinh đẹp của An Sơ Tuyết tỏ vẻ chân thành, cô ta hoàn toàn không để ý đến chai nước truyền dịch trên đầu giường bệnh, giả vờ như mình không biết Mặc Tinh bị bệnh.

Sự vô liêm sỉ của An Sơ Tuyết khiến cho Mặc Tinh kinh tởm đến mức toàn thân run rẩy. Thế nhưng Tiêu Cảnh Nam vẫn còn đang đứng bên cạnh, vì vậy tất cả sự giận dữ trong cô lúc này đều trở thành cam lòng và nhẫn nhịn. Cô mím môi đi đến đầu giường, bắt đầu mang giày vào.

An Sơ Tuyết rũ mắt xuống để che đi vẻ đắc ý trong đáy mắt của mình.

“Cô cứ ở lại bệnh viện dưỡng bệnh đi, mấy ngày nay không cần đi làm đâu.” Tiêu Cảnh Nam lấy ra một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài, nhưng cuối cùng anh không châm lửa mà vứt nó đi.

An Sơ Tuyết chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Mặc Tinh, cô bị bệnh sao?”

Mặc Tinh khẽ cau mày, không thèm để ý đến cô ta. Về diễn xuất, cô không thể diễn giỏi được như An Sơ Tuyết.

“Thế sao vừa rồi không nói với tôi?” An Sơ Tuyết thở dài, vừa bất lực vừa tủi thân nói: “Nếu đêm nay tôi thật sự đưa cô về, nói không chừng Hạ Vũ Hào sẽ nghĩ rằng tôi cố ý làm vậy đó.”

“Lẽ nào không phải như vậy sao?” Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn cô ta, nở nụ cười lạnh lùng.

“Đương nhiên không phải rồi” Đôi mắt của An Sơ Tuyết lộ vẻ buồn bã: “Anh Cảnh Nam đừng nghĩ em như vậy chứ. Mặc dù Mặc Tinh hại em không thể nhảy múa được nữa, nhưng em thật sự không trách cô ấy đâu.”

Tiêu Cảnh Nam vô thức bật cười, anh không trả lời lại cô ta mà quay sang nói với Mặc Tinh: “Sau khi xuất viện thì đi làm trở lại, đừng có nghĩ đến việc làm những chuyện không nên làm.”

“Vâng,” Mặc Tinh buông bàn tay đang siết chặt quần áo ra, sau đó cô do dự nói: “Cảm ơn anh đã cho tôi thời gian nằm viện.”

Cô không thể kiểm soát được trái tim của mình, dẫu biết rằng mình nên quên anh đi từ lâu rồi, thế nhưng một chút xíu quan tâm và thương hại của anh bây giờ đã khiến trái tim cô đập rộn ràng một lần nữa.

Thật xấu hổ.

Nhưng cô không thể thay đổi.

Thứ tình yêu này giống như nghiện thuốc phiện, rõ ràng biết có độc, nhưng thà chết cũng không thể bỏ.

“Không cần khách sáo.” Tiêu Cảnh Nam cong môi, đưa mắt nhìn cô: “Cô phải chữa khỏi bệnh thì mới có thể sống khỏe mạnh được. Cô phải sống thì mới có thể…” Anh cúi đầu ghé sát tai cô rồi nói: “Mới có thể trả món nợ của cô.”

Trái tim của Mặc Tinh chợt ngừng đập, trong phút chốc cô chỉ cảm thấy mình như bị đóng băng, cái lạnh thấu tận tâm can.

Cô nhìn Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, người đàn ông tuấn tú ở bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị, còn cô... Cô cúi đầu nhìn xuống bộ đồng phục làm việc đang mặc trên người, mỉm cười đau khổ.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ là một kẻ tiểu nhân chen vào giữa mối tình của hai người họ mà thôi, vô cùng buồn cười, vô cùng thê thảm.



Cuối thu, thời tiết về đêm vô cùng lạnh lẽo

Ting!

Cửa thang máy mở ra, Tiêu Cảnh Nam đẩy An Sơ Tuyết ra khỏi thang máy, rời khỏi bệnh viện: “Mười giờ rưỡi tối đến trị liệu, bác sĩ trị liệu của cô cũng thú vị thật đấy.”

“Anh Cảnh Nam đừng cười nhạo em.” An Sơ Tuyết cong môi, mang theo nét kiêu ngạo của một cô thiếu nữ, cô ta nói: “Em nói đến đây trị liệu chỉ là mượn cớ mà thôi, thật ra em muốn đến đây để thăm Mặc Tinh.”

“Thật không?” Tiêu Cảnh Nam hỏi ngược lại, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô ta.

“Tất nhiên rồi.” An Sơ Tuyết đặt tay phải lên tay cầm của xe lăn, cụp mắt xuống: “Nghe nói Mặc Tinh muốn tự tử, em vội vàng đến đây, em sợ cô ta xảy ra chuyện.”

“Mặc Tinh mới tự tử chưa được một tiếng đồng hồ mà cô đã nghe được tin này, tai mắt của cô cũng rất nhanh nhạt đấy.” Tiêu Cảnh Nam khẽ ậm ừ, nói một câu đầy ẩn ý.

“Chỉ là em tình cờ nghe được thôi mà.” Ánh mắt của An Sơ Tuyết lóe lên. Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô ta đi theo Tiêu Cảnh Nam, thấy anh đến bệnh viện, vì vậy cô ta mới đến đây.

Không ngờ rằng anh vội vội vàng vàng đến bệnh viện như vậy là để tìm Mặc Tinh!

Trong lòng An Sơ Tuyết cảm thấy hơi khó chịu, cô ta ngập ngừng nói: “Vậy anh Cảnh Nam, tại sao anh lại ở đây? Anh cũng nghe được thông tin Mặc Tinh tự tử nên đến đây thăm cô ta sao?”

Tiêu Cảnh Nam dừng lại và đi vòng qua phía trước chiếc xe lăn, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng cô ta.

“Em chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút thôi.” An Sơ Tuyết mỉm cười, nhưng trong lòng cô ta càng cảm thấy khó chịu: “Nếu như anh Cảnh Nam không muốn nói, vậy thì anh đừng nói.”

Chẳng lẽ Tiêu Cảnh Nam thật sự đặc biệt đến gặp Mặc Tinh?

“Sơ Tuyết…” Dưới ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, cô ta không nhìn rõ được vẻ mặt của Tiêu Cảnh Nam.

An Sơ Tuyết khẽ “dạ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi mắt nhuốm màu yêu thương.

Cô ta thích nghe Tiêu Cảnh Nam gọi tên mình, mỗi khi anh gọi tên cô ta, nhịp tim của cô ta sẽ tăng thật nhanh.

“Cô là một người thông minh. Cô hẳn phải biết rõ những gì nên hỏi, những gì không nên hỏi, những gì có thể làm được và những gì không thể làm được.” Tiêu Cảnh Nam chống tay phải lên xe lăn, bộ đồ của anh hiện lên vài nếp nhăn.

Trái tim An Sơ Tuyết như đông cứng lại, cô ta chớp chớp mắt nói: “Em thông minh sao? Nhưng mà mẹ em luôn nói em rất ngốc.”

“Ha ha…” Tiêu Cảnh Nam bật cười, đứng thẳng người rồi đi đến bên cạnh chiếc xe Bentley.

“Sau này đừng có đi theo tôi. Xe quá gần nhau sẽ rất dễ đâm vào phía sau, làm vậy nguy hiểm lắm.”

Nụ cười trên khuôn mặt An Sơ Tuyết đông cứng lại, cô ta mở miệng định nói gì đó nhưng anh không cho cô ta cơ hội, anh đẩy cửa xe lên, không bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt của An Sơ Tuyết.

“Nếu em thật sự thông minh thì em đã không lấy một chân của mình ra để đánh cược.” An Sơ Tuyết đặt tay lên đùi, cô ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh của Mặc Tinh, thì thầm nói: “Mặc Tinh, tại sao cô vẫn mặt dày quay về vậy?”



Mặc Tinh chỉ ở bệnh viện một ngày rồi quay trở về vì cô không có nhiều tiền, nên không thể ở trong bệnh viện quá lâu.

"Ồ, cô còn biết quay về sao?" Tưởng Na Na đang nằm trên giường, trên đầu cô ta quấn một vòng bằng vải, trông có chút buồn cười: "Tôi còn rằng cô đã chết ở ngoài rồi cơ."

"Tưởng Na Na, nếu cô không muốn bị đánh nữa thì cô im miệng cho tôi." Lâm Hiểu đang trang điểm, nghe Tưởng Na Na nói vậy, cô ấy liền cau mày nói.