Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 45: Giả ngu có thú vị không?



Nghe vậy, Mặc Tinh nhíu mày, đồng tử cô co rụt lại, nhìn anh với ánh mắt khó tin.

Nếu anh đã biết sự thật, tại sao vừa nãy anh vẫn để mặc cô bị hiểu lầm?

Tiêu Cảnh Nam ánh mắt hướng về phía trước, không hề liếc cô một cái, như thể anh căn bản không biết cô đang nhìn anh.

Mặc Tinh thu lại tầm mắt, sắc mặt đã khôi phục lại như cũ.

Cũng có thể giải thích là, An Sở Tuyết là người phụ nữ anh yêu, còn cô là gì chứ?

"Diễn viên?" An Sở Tuyết chớp mắt mấy cái, vô tội nói: "Anh Cảnh Nam, anh đang hỏi Mặc Tinh à? Nếu cô ta muốn là diễn viên, thì phải bỏ vết sẹo trên mặt đi. Hơn nữa tuyệt đối không thể để người khác biết chuyện cô ta từng ngồi tù, nếu không sẽ bị mắng chết đấy."

"Diễn xuất tốt như vậy, không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc, giải Oscar đang thiếu đi một diễn viên tiềm năng." Tiêu Cảnh Nam dừng bước, con người nhìn An Sở Tuyết đang ngồi trên xe lăn, anh khẽ cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

"Anh Cảnh Nam coi trọng cô như vậy, cô có muốn cân nhắc một chút không?" An Sở Tuyết chớp mắt: "Tuy cô từng đi tù, không phù hợp với nghề đó lắm, nhưng cô cũng có thể thử xem, chí ít thì có danh hơn là làm nhân viên vệ sinh."

"Giả ngu có thú vị không?" Mặc Tinh hỏi.

An Sở Tuyết nhìn theo bóng lưng của Tiêu Cảnh Nam, ánh mắt phức tạp: "Không thú vị cũng phải thú vị, nếu không những món đồ yêu thích sẽ không còn."

Đợi An Sở Tuyết làm xong điều trị phục hồi chức năng, lúc ba người đi ra ngoài, bác sĩ điều trị chính chợt gọi Mặc Tinh.

"Có chuyện gì không?" Mặc Tinh dừng bước rồi hỏi.

Bác sĩ điều trị chính nhìn chân phải của cô: "Tôi mạo muội hỏi một câu, có phải chân phải của cô... không khỏe lắm đúng không?"

Những tiếng kêu “què quặt” trong tù như văng vẳng bên tai cô, sắc mặt Mặc Tinh chợt tái nhợt, cô đưa chân phải lùi ra sau lưng, cố tình giấu đi.

Cô đã cố hết sức học cách đi của người bình thường, nhưng khó mà giấu đi được khiếm khuyết của mình.

"Tôi không có ý khác, tôi chỉ mạo muội hỏi một chút thôi!" Bác sĩ thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng bèn giải thích: "Nếu như có thể kiểm tra chân cô thì có lẽ có thể chữa khỏi!"

Nghe vậy, con ngươi Mặc Tinh lóe lên, không có người nào sẽ cam tâm tình nguyện làm một người có khiếm khuyết cơ thể.

An Sở Tuyết cụp mắt, gương mặt ánh lên một tia hung ác. Cô ta đã khám nhiều chuyên gia như vậy, họ đều nói chân của cô không thể chữa khỏi, nhưng chân của Mặc Tinh lại có khả năng chữa khỏi!

"Không cần đâu, cô ta tàn tật bẩm sinh, chữa không hết đâu." Không đợi Mặc Tinh lên tiếng, An Sở Tuyết đã lên tiếng, nói xong, cô ta đi thẳng ra cửa.

Tia sáng ở đáy mắt Mặc Tinh bỗng biến mất, trong lòng dâng lên lửa giận, tất cả cảm xúc cuối cùng chỉ còn lại sự không cam tâm.

Cô không có sức mạnh để chống lại Tiêu Cảnh Nam, điều duy nhất cô có thể làm là lấy lòng anh và rời xa anh.

Anh không cho cô chữa, cô sẽ không chữa nữa, đỡ phải... bị đánh gãy một lần nữa.

Khi lên xe, Mặc Tinh vừa mới rút một tờ khăn giấy ra, Tiêu Cảnh Nam ngồi ở ghế sau đã nói: "Đừng lãng phí như thế nữa!"

Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, hàng mi cong như cánh bướm run lên.

Cô “ừ” một tiếng, bỏ hộp khăn giấy ở phía trước, ngồi xuống.

"Anh Cảnh Nam." Thấy thế, An Sơ Tuyết nhíu mày, sau đó lại dãn ra: "Em đã suy nghĩ nghiêm túc, nếu chân của Mặc Tinh có thể trị khỏi, thì hãy để cô ta chữa trị đi. Một người như em bị hủy là đủ rồi, đừng hủy hoại thêm cả cô ta nữa."

"Cô ta đã làm chân em bị thương, đây là cái giá phải trả!" Ánh nắng xuyên thấu qua lớp cửa kính xe, tạo thành một khe hở trên gương mặt và trên người Tiêu Cảnh Nam.

Khung cảnh rất tươi đẹp, nhưng Mặc Tinh lại không có lòng dạ để thưởng thức, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Anh thực sự đã quyết tâm phá hủy cô.

An Sở Tuyết thở dài một hơi, nhìn Mặc Tinh với ánh mắt ngập đầy ý thương hại.

Ánh mắt đấy làm cho Mặc Tinh cảm thấy trong bụng bỗng dâng trào lên cuồn cuộn, cô mãi mãi không thể học được dáng vẻ dối trá của An Sở Tuyết.

"À, phải rồi, vừa nãy tôi có nhìn thấy anh trai và chị dâu cô ở bệnh viện đấy." An Sở Tuyết tò mò hỏi: "Sao bọn họ không chào hỏi cô? Là vì cô đi tù nên sợ mất mặt sao?"

Mặc Tinh nhíu mày, cô cụp mắt lại, bàn tay đang đặt trên chân phải không tự giác nắm lấy quần áo.

"Dù sao cũng là người nhà, làm vậy không phải là quá vô tình rồi sao." An Sở Tuyết cảm thán một tiếng, nói một cách thờ ơ: "Cô đi tù hai năm, chắc là chưa nhìn thấy cặp song thai “long phụng” nhỉ? Tôi từng thấy mấy lần, rất đáng yêu, chúng thừa hưởng hết gen ưu tú của anh và chị dâu cô."

Bàn tay đang nắm quần áo của Mặc Tinh bỗng trở nên trắng bệch, sau khi ra tù, cô đã bị đưa tới câu lạc bộ Dream, nào có cơ hội gặp cặp song thai “long phụng” của nhà anh chị chứ?

An Sở Tuyết nói như vậy, rõ ràng là cố tình sát muối lên vết thương lòng của cô!

“Cô không nói gì, chắc không phải...đau lòng đấy chứ?” An Sở Tuyết nghiêng người, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Hay là tôi tìm chú Mặc và anh trai cô, nói chuyện với bọn họ..."

Sự kiềm chế của cô đã đến cực điểm, Mặc Tinh nâng con ngươi ngắt lời cô ta: "Ngày nào cô cũng giả vờ giả vịt không thấy mệt à? Cô không thấy buồn nôn sao? Có phải chân cô gãy rồi không nhảy được, nhàn rỗi không có việc gì làm, nên mới đi ra ngoài chọc tức người khác để được chú ý sao?”

Vừa dứt lời, cô đã ngay lập tức thấy hối hận.

Tiêu Cảnh Nam ngồi ở phía sau bên phải, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm thuý như muốn hút cô vào vực sâu vô tận.

Lửa giận trong lòng Mặc Tinh dần dần tiêu tan, thay vào đó là nỗi ghen tị và sợ hãi Tiêu Cảnh Nam. Bàn tay đang nắm chặt quần áo của cô khẽ nới lỏng, đầu ngón tay run lên gần như vô hình.

Có lẽ tốt hơn hết là bây giờ Mặc Tinh nên xin lỗi, nhưng cô thực sự không muốn làm điều đó chút nào.

“Cô luôn nghĩ về tôi như vậy sao?” An Sơ Tuyết làm ra bộ mặt sợ hãi, sau đó cô ta nói với vẻ bất bình: “Là một người bạn cũ, khi chứng kiến gia cảnh bạn bè mình bế tắc, đương nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn được rồi, tôi chỉ là muốn giúp cô thôi mà!”

Mặc Tinh lông mi khẽ run lên, cố gắng không để ý ánh mắt lạnh lùng kia: “Cảm ơn cô An đã có ý tốt, tôi không dám làm phiền hà cô đâu.”

“Đây đâu phải là việc phiền hà, tốn công tốn sức gì đâu? Cô không cần phải xem tôi như người ngoài vậy đâu.” An Sơ Tuyết hào phóng nói, dường như không hề để tâm tới những lời nhận xét quá gay gắt vừa rồi của cô: “Tôi sẽ nói với chú Mặc một tiếng, bọn họ nhất định sẽ để cô gặp 2 đứa trẻ đáng yêu đó.”

“Em không cần lo chuyện bao đồng vậy đâu.” Tiêu Cảnh Nam đột nhiên lên tiếng, việc bảo cô ta đừng lo chuyện bao đồng như kiểu anh đang nói châm chọc vậy. Nhưng khi nhìn biểu cảm, nét mặt của anh, khó mà nhận ra được điều đó.

An Sơ Tuyết ánh mắt loé lên, cô nhẹ giọng nói: “Là do em nhiều chuyện rồi.”

Sau đó, bầu không khí rơi vào im lặng.

Chiếc xe yên lặng một cách lạ thường, không khí như bị ép lại với nhau và đặc quánh lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Mặc Tinh bình tĩnh nhìn Tiêu Cảnh nam từ gương chiếu hậu, anh ngồi ở hàng ghế sau cùng, mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm, không biết lời nói vừa rồi của cô có phải là đang khiêu khích anh hay không.

Cô ngồi thẳng lưng, toàn thân căng như dây cung.

Hơn 11 phút trôi qua, thấy anh không có ý làm cô khó xử, Mặc Tinh bèn lau lớp mồ hôi mỏng không biết toát ra từ lúc nào trên mũi, lưng cô vẫn căng cứng.

Chiếc Bentley dừng lại trước câu lạc bộ Dream, Mặc Thanh đẩy cửa xuống xe. Sau khi bóng dáng chiếc xe dần biến mất, cô mới nhận ra trên người mình đã toát ra một ít mồ hôi lạnh.

“Tinh Tinh!” Đột nhiên có người vỗ vai cô.

Mặc Tinh quay đầu lại, nhìn người vừa vỗ vai mình, ánh mắt cô bỗng hiện lên một tia vui sướng: “Anh?”