Xuân Thu Một Buổi

Chương 7: Rơi vào tình



Mãi cho đến hết cấp ba, Ngô Thiến Thiến cùng Tạ Xuân Thu cũng không có đến với nhau, Đàm Minh cuối cùng cũng yên lòng.

Nhưng vừa mới yên tâm, hắn cũng nhận ra có chút không thích hợp. Từ khi nào mình lại đối với Tạ Xuân Thu để tâm đến vậy?

Đàm Minh thi đại học điểm rất khá, xếp hạng trong thành phố cũng rất cao. Cha mẹ hắn vì làm tiệc mừng cho hắn mà còn cố ý từ ngàn dặm xa xôi chạy về.

Cha Đàm Minh là đạo diễn, mẹ là ảnh hậu. Từ nhỏ đến lớn, quan hệ của Đàm Minh với bọn đều rất lạnh nhạt, dù sao sự nghiệp cả họ cũng ở nước ngoài, tết không về nhà đều đã là chuyện bình thường.

Trong tiệc ăn mừng, cha mẹ Đàm Minh mời rất nhiều người, có quan chức trong thành phố, có minh tinh, có người của truyền thông, phóng viên,...

Đến tiệc tối, Đàm Minh lạnh mặt nhìn những người xa lạ không chút quan hệ mang nụ cười dối trá, lấy danh nghĩa chúc mừng ăn uống linh đình, cụng chén cụng cốc, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật dơ bẩn, bất kham. Vì lợi ích nhỏ có thể buộc bản thân mang lên mặt nạ, xu nịnh người khác, khuôn mặt tươi cười hùa theo.

Sau đó, hắn liền không tự chủ nghĩ đến Tạ Xuân Thu. Hắn có chút vui mừng mà nghĩ: thế giới này thật sự rất bất kham, nhưng ít ra, có người sẽ nhìn hắn với anh mắt thuần khiết như vậy, trong suốt, sạch sẽ...

Đàm Minh khi đó hoàn toàn không biết mình đối với Tạ Xuân Thu có tâm tư gì. Nhưng hắn kiêu ngạo mà tự đắc, bởi vì tất cả những người cược Tạ Xuân Thu sẽ từ bỏ theo đuổi hắn đều đã thua cuộc, Tạ Xuân Thu chưa từng từ bỏ theo đuổi hắn. Hắn tự tin đến cơ hồ tự đại, ngông cuồng cảm thấy Tạ Xuân Thu sẽ không bao giờ rời bỏ hắn.

Sau đó mỗi lần nhớ lại, Đàm Minh cũng cảm thấy hắn lúc đó thật sự ngân thơ đến buồn cười. Yên tâm thoải mái, ngồi mát ăn bát vàng, vô liêm sỉ lại có lòng tham không đáy.

Cuộc sống đại học chính thức bắt đầu.

Tạ Xuân Thu vẫn như cũ xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của Đàm Minh.

"Cậu ta là ai? Tại sao lại đối với cậu tốt như vậy?" – Bạn của Đàm Minh hỏi.

"Một người... thích tớ."

Đàm Minh tỏ thái độ khinh thường nói, nhưng chỉ cần người quen biết hắn liền sẽ nhìn ra được, lúc nói những lời này tâm tình hắn đang rất tốt.

"Thật làm người ta ước ao." – Bạn học nói.

"Cứ quấn lấn ai ai cũng biết, phiền chết!"

Đàm Minh vừa nói vừa cúi đầu xem điện thoại, dùng cách này để che đi khóe môi không chịu khống chế đang hơi nhếch lên của mình.

Giống như người được người ta khen ngợi mà khiêm tốn vài câu. Tuy rằng cao hứng nhưng không muốn người ta nhìn ra mình đắc chí.

"Ây.."

Bạn học đột nhiên im lặng.

Đàm Minh nâng mắt lên liền nhìn thấy Tạ Xuân Thu mang theo hộp cơm cùng nước uống đang đứng bên cạnh.

Đàm Minh liền có chút hoảng loạn, dĩ nhiên là chột dạ đến không dám nhìn thẳng mặt Tạ Xuân Thu. Thầm nghĩ, Tạ Xuân Thu không phải là đã nghe thấy đi?

Cũng may, Tạ Xuân Thu cũng không có gì khác thường, hoàn toàn như thường ngày đem hộp đồ ăn đưa cho Đàm Minh xong liền muốn rời đi.

"Này, từ từ..."

Đàm Minh theo bản năng gọi Tạ Xuân Thu lại.

Tạ Xuân Thu dừng chân lại.

Đàm Minh sốt ruột, hắn căn bản không biết nên cùng Tạ Xuân Thu nói cái gì, chỉ là hoảng loạn nên mới vô thức mở miệng mà thôi.

Đàm Minh nhìn một vòng các bạn học xung quanh, lại nhìn Tạ Xuân Thu an tĩnh ngoan ngoãn chờ bên cạnh, quyết tâm nói:

"Ngày mai tôi muốn ăn thịt xiên nướng, đừng quên."

Tạ Xuân Thu nghe vậy, cụp mi rũ mắt gật đầu, nắm thật chặt cặp sách trên người, quay đi.

Chỉ là thời điểm xoay người, biểu tình vân đạm khinh phong trên mặt lại không thể khống chế được mà sụp đổ, mà sau lưng Đàm Minh đang cùng bạn bè đùa giỡn khoe khoang lại không chú ý tới.

Tạ Xuân Thu mỗi ngày đều làm cho Đàm Minh bữa ăn dinh dưỡng phong phú, cùng với cơm canh đạm bạc của bạn cùng phòng căn bản không thể so sánh được.

Dần dần, bạn cùng phòng của Đàm Minh cũng quen với Tạ Xuân Thu. Tạ Xuân Thu có lúc làm đồ ăn cho Đàm Minh cũng sẽ làm thêm một ít món ngon tiện thể đem cho những người khác.

Đàm Minh nhìn thấy rất khó chiu. Vì vậy, vừa vặn lúc những người khác đều không ở đó, Đàm Minh liền phát tác:

"Cậu mang đồ ăn cho tôi thì thôi đi, còn mang cho bọn họ làm gì?"

Tạ Xuân Thu nhìn ra Đàm Minh đang không vui, ngập ngừng nói: "Làm thêm một ít cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa, tự làm dù sao cũng hơn ở nhà ăn..."

Đàm Minh nghe Tạ Xuân Thu phản bác, càng tức giận hơn, ngắt lời nói:

"Hơn cái gì? Cậu định nói ngon hơn hay vệ sinh hơn? Nhà ăn ở S đại cậu đã ăn thử rồi sao?"

Tạ Xuân Thu bị mắng đến không có gì để nói, cúi thấp đầu không lên tiếng, tay vô thức lôi kéo ống quần, như học sinh tiểu học làm sai đang bị người lớn dạy bảo.

"Cậu muốn làm tôi không cản cậu, nhưng đừng mang cho người khác. Tôi cho cậu một ví dụ, gần đây cậu khá thân với Tiền Tiểu Đa đó, cậu ta mới có người yêu rồi. Cậu đối xử tốt với người ta như vậy, đưa đồ ăn tặng đồ uống, rồi bạn trai cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?"

Nghĩ như thế nào?

Tạ Xuân Thu tâm tư đơn thuần, cũng chưa từng cân nhắc đến những vấn đề Đàm Minh nói tới kia. Nói cách khác, cho dù có hơi hơi để ý đến, cũng phải biết là cậu không chỉ đơn độc đối tốt với một mình ai đó, nên hành vi này căn bản không có khả năng gây nên hiểu lầm gì không cần thiết.

Nhưng Tạ Xuân Thu lúc này thật sự cảm thấy mình đã làm sai, thậm chí sợ mang đến phiền phức cho Đàm Minh, hổ thẹn đến nửa câu cũng không nói ra được. Trầm mặc hồi lâu mới nghẹn họng nói:

"...Xin lỗi."

Đàm Minh được nước làm tới, lại hỏi: "Vậy sau này?"

"Sau này sẽ không mang cho bọn họ nữa." – Tạ Xuân Thu nói.

Lúc bọn Tiền Tiểu Đa trở về ký túc vừa vặn gặp Tạ Xuân Thu đi ra ngoài.

"Tạ Xuân Thu, đưa đồ ăn cho Đàm Minh sao? Hôm nay ăn gì vậy?"

Tiền Tiểu Đa như thường lệ chào hỏi.

"Ừm... Giống như bình thường... tớ đi trước."

Tạ Xuân Thu hơi cong lưng, nhanh chóng biến mất ở khúc quanh cầu thang.

Nụ cười trên mặt Tiền Tiểu Đa không còn, bởi vì cậu thấy viền mắt Tạ Xuân Thu đỏ ngầu...

Tạ Xuân Thu đi rồi, Tiền Tiểu Đa cất xong đồ đạc, không nhịn hướng Đàm Minh đang nằm chơi điện thoại trên giường nói:

"Đàm Minh, thứ cho tớ nói thẳng, cậu thật sự rất tra!"

Đàm Minh nghe vậy ngước mắt lên nhìn cậu.

"Cậu nếu không thích thì trực tiếp từ chối cậu ấy đi, cậu cứ vờn người ta như vậy làm gì?"

Đàm Minh trong lòng rất bực bội, thầm nghĩ, Tạ Xuân Thu có thế nào cũng là chuyện của hai người bọn họ, dựa vào cái gì một người không liên quan lại phải ra mặt cho cậu, liền cãi:

"Cậu thì biết cái gì? Bảy năm trước tớ đã nói với cậu ta rồi, là tự cậu ta muốn như vậy thì tớ biết làm sao?"

Lời này người khác nghe rồi sẽ cho qua luôn, nhưng đáng tiếc Tiền Tiểu Đa sống quá mức rõ ràng, cậu nhìn Đàm Minh, nói với hắn:

"Bảy năm trước là bảy năm trước, bây giờ là bây giờ, hiện tại đi nói với cậu ấy đoạn tuyệt sạch sẽ, cậu dám không? Cậu bỏ được không?"

Đàm Minh nghẹn họng, trầm mặc.

Dám sao? Bỏ được sao? Đàm Minh nhiều lần tự hỏi nhưng vẫn không thể đưa ra được đáp án.

Sinh nhật Đàm Minh vừa hay trùng với lễ giáng sinh, trước một ngày mọi người trong phòng liền hỏi Đàm Minh có muốn đặt một cái bánh ngọt không, buổi tối tổ chức mừng sinh nhật cho Đàm Minh.

Đàm Minh nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi cong cong, đáp:

"Không cần, Tạ Xuân Thu sẽ làm cho tớ. Đêm nay không phải Giáng Sinh sao? Các cậu có hẹn thì đi chơi đi, ngày mai chúc mừng lại cũng không sao."

Người trẻ tuổi hiển nhiên sẽ thích loại ngày lễ phương Tây này, sao lại không tìm được thú vui tiêu khiển. Thêm nữa Tạ Xuân Thu muốn tới, tất cả mọi người đều biết ý mà muốn cho họ không gian, vì vậy đều dồn dập biểu thị, đêm Giáng Sinh sẽ ngủ lại bên ngoài.

Đàm Minh không có kế hoạch gì, đang lúc buồn bực ngán ngẩm chờ Tạ Xuân Thu đem bánh ngọt đến thì em họ hắn gọi điện đến.

"Minh ca ca, anh bây giờ đang ở trường sao? Em đang ở dưới lầu nè."

"Sao em lại đến đây? Chờ chút, anh xuống đây."

Đàm Minh thay bộ quần áo khác xuống lầu quả nhiên nhìn thấy em họ hắn Đàm Lâm đang đứng chờ dưới tán cây.

"Minh ca ca, tối nay đến nhà em ăn cơm đi." – Đàm Lâm vừa nhìn thấy Đàm Minh liền nói.

"...Không được, hôm nay anh có việc rồi." – Đàm Minh nhanh chóng từ chối.

"Đi mà Minh ca ca, ba mẹ bảo em tới đón anh đó, bọn họ bây giờ sợ là cũng đã chuẩn bị cả phần của anh nữa rồi đấy."

Đàm Lâm tiếp tục nài nỉ: "Chúng ta cũng đã lâu rồi không có tụ họp, hơn nữa, khó khăn lắm mới có cả ba mẹ em, đến đi mà."

Đàm Minh cùng ba mẹ hắn quan hệ không tốt, khi còn bé gia đình đình Đàm Lâm đều ở L thị, lúc đó có rất nhiều việc dựa vào họ giúp đỡ. Thậm chí khi còn bé lúc họp phụ huynh đều thường là cha mẹ Đàm Lâm đi thay. Đàm Minh ghi nhớ ân tình này, đối với Đàm Lâm cũng cực kỳ sủng nịch, cơ hồ chưa từng cự tuyệt yêu cầu gì của cô.

Đàm Minh thở dài nói: "Thôi được rồi, anh đi. Nhưng mà cơm nước xong anh phải về, thật sự có việc."

Đàm Lâm nở nụ cười: "Được được được, ăn xong liền để anh về. Aizz, thời nay mời người ta ăn cơm còn phải năn nỉ ỉ ôi... Mà khoan, không phải anh chạy về gặp chị dâu đấy chứ?"

Đàm Minh cũng không biết vì sao, nghe vậy trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh: Mình ôm ngang vai Tạ Xuân Thu. Bởi vì vóc người cao, hắn đảo mắt qua chỉ có thể thấy xoáy tròn trên đỉnh đầu Tạ Xuân Thu... Đàm Lâm đứng trước mặt hai người bọn hắn, quy củ mà nói: "Chào chị dâu!"

Đàm Minh không nhịn được mà cười.

"Thật sự có chị dâu ạ?" – Đàm Lâm ánh mắt sáng ngời.

"Làm gì có!"

Đàm Minh không muốn cùng Đàm Lâm nói quá nhiều, lập tức phủ một câu.

Cha mẹ Đàm Minh còn không nhớ được sinh nhật hắn huống chi là nhà chú hắn, cơm tối đơn giản cũng chỉ là mấy món hằng ngày. Đàm Minh vừa ăn vừa nghĩ, khẩu vị của mình sợ là bị Tạ Xuân Thu nuôi đến chảnh rồi đi, cảm thấy ngoài cơm Tạ Xuân Thu làm những thứ khác đều thật khó nuốt.

Ăn bữa cơm xong, ngoài cửa sổ hiếm thấy có tuyết bay bay. Chú thím hắn liền giữ lại nói: "Trời rất lạnh, hay là ở lại đêm nay đi."

Đàm Minh còn băn khoăn về bánh ngọt của Tạ Xuân Thu, đương nhiên không đồng ý, ăn cơm xong liền muốn từ biệt. Nhưng ngay lúc đứng lên, đầu đột nhiên nổi lên một trận choáng váng.

"Làm sao vậy?"

Thím Đàm Minh phát hiện dị thường trước, kinh ngạc nói:

"Nha! Không phải say rồi chứ? Món bào ngư vừa nãy ta có để thêm một chút rượu đỏ vào."

Đàm Minh quả thực không biết uống rượu, dính một chút liền say, hiện tại chỉ cảm thấy bước chân lảo đảo, còn có mệt mỏi ra rời.